Chương 1544: Bàn tay Thạch Trung Huyền (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Ân? Thì ra là một cánh tay được truyền tống trận đưa tới, bản tôn không qua được!
- Hừ, đã như vậy ta cũng chẳng có gì phải sợ!
Không động thủ không phát hiện, vừa động thủ thì Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Thì ra bản tôn Thạch Trung Huyền bị cái gì đó ràng buộc, chỉ thông qua truyền tống tâận đưa một cánh tay tới, nếu như bản tôn hàng lâm, có lẽ hắn còn có thể kiêng kị vài phần, một cánh tay... Thật có thể làm gì?
- Vũ Thần quyền!
Sắc mặt ngưng trọng và sử dụng tuyệt chiêu của bản thân.
Vũ Thần quyền là tuyệt chiêu Nhiếp Vân sáng chế lúc ở phàm giới, tổng cộng mười chiêu, mỗi một chiêu đều có thể so với Vũ Đạo Phá Hư Quyền, mười thức liên hợp cùng nhau sẽ cường đại tới cực điểm.
Hiện tại đã tới Linh giới, bộ quyền pháp này có phần xuống dốc, hiện tại đột nhiên thi triển cho nên lực lượng cuồng bạo hàng lâm, quyền kình va chạm với bàn tay đang lơ lửng của Thạch Trung Huyền.
Oanh!
Nắm đấm va chạm với cánh tay, lực lượng như xuyên thấu qua cốt tủy đánh cánh tay kia lui về phía sau, thân thể Nhiếp Vân đôt nhiên biến mất và xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Trường Cung.
Gia hỏa này đã nhìn thấy dung mạo chính thức của mình, phải giết chết!
Quản hắn khỉ gió cái gì đệ tử thập đại gia tộc, một khi động thủ không thể lưu tình, không giết chết mới là phiền toái chân chính.
- Lần này ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa?
Đi tới trước mặt Đoan Mộc Trường Cung, Nhiếp Vân đánh một quyền.
Nghiền áp!
Nghiền áp tuyệt đối!
Trước kia Đoan Mộc Trường Cung cũng không phải là đối thủ của hắn, lúc này càng không đỡ nổi.
Lực lượng cuồng bạo bộc phát, còn chưa đánh tới trước mặt Đoan Mộc Trường Cung nhưng hắn đã hít thở không thông, tiên lực trong người tán loạn không ít.
- Ta là Đoan Mộc Trường Cung tuân theo đại vận mà sinh, sẽ không chết như vậy!
Lơ lửng giữa không trung, dưới áp lực điên cuồng đó, hai mắt Đoan Mộc Trường Cung càng ngày càng sáng, dường như hắn vừa mới đột phá cho nên lực lượng và khí chất toàn thân thay đổi thành người hoàn toàn mới.
Đinh!
Trường đao trong tay quét ngang ngăn cản một quyền của Nhiếp Vân.
- Dám ra tay với ta, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì là thiên tài, đó là tồn tại ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội nổi.
Đoan Mộc Trường Cung tâm thần kích động vì đột phá, hắn gào thét sinh phong, mỗi cử động của hắn mang theo chiến ý sôi trào.
Cổ tay hơi thay đổi, trường đao hội tụ lực lượng sau đó chém tới.
Cho dù không có đột phá cảnh giới Thánh Tiên nhưng lực lượng của Đoan Mộc Trường Cung đã có tiến bộ rõ ràng, phối hợp thêm thanh đao là tiên khí tuyệt phẩm cho nên có thể xé rách không gian, hắn chỉ cần quét ngang đã mang theo lực lượng và sát khí vô cùng đáng sợ.
Đ-A-N-G...G!
Trường đao đánh vào đầu Nhiếp Vân và phát ra âm thanh kim loại, trường đao không thể tiến thêm, lực lượng cuồng bạo truyền vào trong người Nhiếp Vân, hắn cũng chẳng rớt cả sợi tóc nào.
- Đồ chơi gì chứ? Đi xuống đi!
Nhiếp Vân bĩu môi, vốn tưởng rằng thực lực của gia hỏa này tăng cường thì lực công kích mạnh hơn, từ đó có thể trảm vào đầu của hắn phụ giúp hắn luyện hóa một tia Bất Tử Kim Đan cuối cùng, hiện tại xem ra đã đánh giá cao thực lực của gia hỏa này rồi.
Ầm ầm!
Hừ lạnh sau đó hắn đấm xuống một kích.
Lạch cạch!
Đoan Mộc Trường Cung còn hăng hái vì mới tấn cấp bị hắn đánh bay như con ruồi không đầu, máu tươi băn tung tóe, hắn không ngừng run rẩy, xem ra cho dù chữa trị cũng tàn phế.
- Ngươi cũng tới đây cho ta!
Một chiêu giải quyết Đoan Mộc Trường Cung, đột nhiên Nhiếp Vân nhìn sang cánh tay Thạch Trung Huyền trên không trung.
Lực lượng gấp hai mươi lăm bộc phát, không trung dính cứng bị nắm đấm của hắn đánh nát, Tiên Thiên Long Thân cũng nương theo đó hiển hóa thành một con Kim Long đầy uy vũ.
Ầm!
Nắm đấm va chạm với bàn tay, lần này bàn tay chấn động như bị điện giật, nó run rẩy vài cái sau đó phát tiếng thét hung mãnh.
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, hiện tại ta còn có việc, tha cho ngươi một mạng, đừng để ta gặp lại ngươi...
Hô!
Âm thanh vừa dứt, hào quang trên không trung biến mất, cánh tay kia cũng biến mất không còn lại gì.
Xem ra Thạch Trung Huyền thật sự bị thứ gì đó ràng buộc cho nên không thể tới đây, bằng không hắn muốn thắng cũng không đơn giản như vậy.
- Ân? Trên người hắn còn có hai viên tinh thần tinh hạch và hai đạo hư nghĩ đại đạo? Quả nhiên là đệ tử đại gia tộc, thứ tốt không ít, đáng tiếc tất cả đều tiện nghi ta!
Bàn tay Thạch Trung Huyền biến mất, Nhiếp Vân biết rõ đối phương tạm thời chẳng quan tâm tới mình, hắn thở ra một hơi sau đó nhìn sang Đoan Mộc Trường Cung dang nằm trên mặt đất.
Vào lúc này hắn vui mừng không nhỏ.
Gia hỏa này thân là công tử của Đoan Mộc gia tộc, thực lực rất mạnh, quả thật hắn cướp đoạt không ít thứ tốt, hai viên tinh thần tinh hạch cũng bỏ đi, hai đạo hư nghĩ đại đạo với hắn mà nói là thứ cực kỳ trân quý.
- Thu!
Thiên phú thần thâu vừa bộc phát đã thu tất cả bảo vật vào trong nạp vật đan điền, lúc này Nhiếp Vân mới thở ra một hơi.
Lần cướp đoạt này thu hoạch thật lớn, có những tinh thần tinh hạch và hư nghĩ đại đạo này trong tay, về sau hắn lại tấn cấp Kim Tiên cảnh nhẹ nhõm không ít, một đường bằng phẳng.
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể mang ngươi đi vào sâu trong di tích, bằng không ngươi không có người dẫn đường, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bồi hồi ở bên ngoài, không có khả năng tiến vào...
Thấy Nhiếp Vân lấy đi bảo vật trên người hắn, trong mắt Đoan Mộc Trường Cung xuất hiện một tia hận ý, ngay sau đó hắn giấu hận ý trong lòng và nói sang chuyện khác.
Thân là đệ tử gia tộc đệ tử vô cùng cao ngạo nhưng cũng biết co được dãn được, bằng không hắn không có khả năng còn trẻ đã có thực lực như vậy.
- Mang ta đi vào sâu trong di tích, thật xấu hổ, không cần!
Nhiếp Vân nhìn thấy hận ý trong mắt của hắn liền cười nhạt một tiếng, ngay sau đó hắn đánh một chưởng về phía trước.
Ầm!
Đoan Mộc Trường Cung nổ thành thịt nát.
Loại người này chẳng khác gì độc xà, giữ lại tuyệt đối là tai họa, Nhiếp Vân có thực lực mạnh nhưng không muốn đặt một quả bom ở bên cạnh mình.
- Sâu trong di tích... Kỳ thật vốn ta tìm không thấy, hiện tại ta đã biết ở nơi nào rồi... Đa tạ ngươi bảo Thạch Trung Huyền tới!
Thì thào tự nói một câu, Nhiếp Vân nhìn vào trong hư không, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thỏa mãn, đầu ngón tay sinh ra một đạo truy tung chi khí, sau khi cảm ứng một hồi, đột nhiên đôi mắt hắn sáng lên và tiến lên.
Ngay sau đó bóng dáng hắn biến mất trong gian phòng.
- Hừ, đã như vậy ta cũng chẳng có gì phải sợ!
Không động thủ không phát hiện, vừa động thủ thì Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Thì ra bản tôn Thạch Trung Huyền bị cái gì đó ràng buộc, chỉ thông qua truyền tống tâận đưa một cánh tay tới, nếu như bản tôn hàng lâm, có lẽ hắn còn có thể kiêng kị vài phần, một cánh tay... Thật có thể làm gì?
- Vũ Thần quyền!
Sắc mặt ngưng trọng và sử dụng tuyệt chiêu của bản thân.
Vũ Thần quyền là tuyệt chiêu Nhiếp Vân sáng chế lúc ở phàm giới, tổng cộng mười chiêu, mỗi một chiêu đều có thể so với Vũ Đạo Phá Hư Quyền, mười thức liên hợp cùng nhau sẽ cường đại tới cực điểm.
Hiện tại đã tới Linh giới, bộ quyền pháp này có phần xuống dốc, hiện tại đột nhiên thi triển cho nên lực lượng cuồng bạo hàng lâm, quyền kình va chạm với bàn tay đang lơ lửng của Thạch Trung Huyền.
Oanh!
Nắm đấm va chạm với cánh tay, lực lượng như xuyên thấu qua cốt tủy đánh cánh tay kia lui về phía sau, thân thể Nhiếp Vân đôt nhiên biến mất và xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Trường Cung.
Gia hỏa này đã nhìn thấy dung mạo chính thức của mình, phải giết chết!
Quản hắn khỉ gió cái gì đệ tử thập đại gia tộc, một khi động thủ không thể lưu tình, không giết chết mới là phiền toái chân chính.
- Lần này ta xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa?
Đi tới trước mặt Đoan Mộc Trường Cung, Nhiếp Vân đánh một quyền.
Nghiền áp!
Nghiền áp tuyệt đối!
Trước kia Đoan Mộc Trường Cung cũng không phải là đối thủ của hắn, lúc này càng không đỡ nổi.
Lực lượng cuồng bạo bộc phát, còn chưa đánh tới trước mặt Đoan Mộc Trường Cung nhưng hắn đã hít thở không thông, tiên lực trong người tán loạn không ít.
- Ta là Đoan Mộc Trường Cung tuân theo đại vận mà sinh, sẽ không chết như vậy!
Lơ lửng giữa không trung, dưới áp lực điên cuồng đó, hai mắt Đoan Mộc Trường Cung càng ngày càng sáng, dường như hắn vừa mới đột phá cho nên lực lượng và khí chất toàn thân thay đổi thành người hoàn toàn mới.
Đinh!
Trường đao trong tay quét ngang ngăn cản một quyền của Nhiếp Vân.
- Dám ra tay với ta, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì là thiên tài, đó là tồn tại ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội nổi.
Đoan Mộc Trường Cung tâm thần kích động vì đột phá, hắn gào thét sinh phong, mỗi cử động của hắn mang theo chiến ý sôi trào.
Cổ tay hơi thay đổi, trường đao hội tụ lực lượng sau đó chém tới.
Cho dù không có đột phá cảnh giới Thánh Tiên nhưng lực lượng của Đoan Mộc Trường Cung đã có tiến bộ rõ ràng, phối hợp thêm thanh đao là tiên khí tuyệt phẩm cho nên có thể xé rách không gian, hắn chỉ cần quét ngang đã mang theo lực lượng và sát khí vô cùng đáng sợ.
Đ-A-N-G...G!
Trường đao đánh vào đầu Nhiếp Vân và phát ra âm thanh kim loại, trường đao không thể tiến thêm, lực lượng cuồng bạo truyền vào trong người Nhiếp Vân, hắn cũng chẳng rớt cả sợi tóc nào.
- Đồ chơi gì chứ? Đi xuống đi!
Nhiếp Vân bĩu môi, vốn tưởng rằng thực lực của gia hỏa này tăng cường thì lực công kích mạnh hơn, từ đó có thể trảm vào đầu của hắn phụ giúp hắn luyện hóa một tia Bất Tử Kim Đan cuối cùng, hiện tại xem ra đã đánh giá cao thực lực của gia hỏa này rồi.
Ầm ầm!
Hừ lạnh sau đó hắn đấm xuống một kích.
Lạch cạch!
Đoan Mộc Trường Cung còn hăng hái vì mới tấn cấp bị hắn đánh bay như con ruồi không đầu, máu tươi băn tung tóe, hắn không ngừng run rẩy, xem ra cho dù chữa trị cũng tàn phế.
- Ngươi cũng tới đây cho ta!
Một chiêu giải quyết Đoan Mộc Trường Cung, đột nhiên Nhiếp Vân nhìn sang cánh tay Thạch Trung Huyền trên không trung.
Lực lượng gấp hai mươi lăm bộc phát, không trung dính cứng bị nắm đấm của hắn đánh nát, Tiên Thiên Long Thân cũng nương theo đó hiển hóa thành một con Kim Long đầy uy vũ.
Ầm!
Nắm đấm va chạm với bàn tay, lần này bàn tay chấn động như bị điện giật, nó run rẩy vài cái sau đó phát tiếng thét hung mãnh.
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi, hiện tại ta còn có việc, tha cho ngươi một mạng, đừng để ta gặp lại ngươi...
Hô!
Âm thanh vừa dứt, hào quang trên không trung biến mất, cánh tay kia cũng biến mất không còn lại gì.
Xem ra Thạch Trung Huyền thật sự bị thứ gì đó ràng buộc cho nên không thể tới đây, bằng không hắn muốn thắng cũng không đơn giản như vậy.
- Ân? Trên người hắn còn có hai viên tinh thần tinh hạch và hai đạo hư nghĩ đại đạo? Quả nhiên là đệ tử đại gia tộc, thứ tốt không ít, đáng tiếc tất cả đều tiện nghi ta!
Bàn tay Thạch Trung Huyền biến mất, Nhiếp Vân biết rõ đối phương tạm thời chẳng quan tâm tới mình, hắn thở ra một hơi sau đó nhìn sang Đoan Mộc Trường Cung dang nằm trên mặt đất.
Vào lúc này hắn vui mừng không nhỏ.
Gia hỏa này thân là công tử của Đoan Mộc gia tộc, thực lực rất mạnh, quả thật hắn cướp đoạt không ít thứ tốt, hai viên tinh thần tinh hạch cũng bỏ đi, hai đạo hư nghĩ đại đạo với hắn mà nói là thứ cực kỳ trân quý.
- Thu!
Thiên phú thần thâu vừa bộc phát đã thu tất cả bảo vật vào trong nạp vật đan điền, lúc này Nhiếp Vân mới thở ra một hơi.
Lần cướp đoạt này thu hoạch thật lớn, có những tinh thần tinh hạch và hư nghĩ đại đạo này trong tay, về sau hắn lại tấn cấp Kim Tiên cảnh nhẹ nhõm không ít, một đường bằng phẳng.
- Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể mang ngươi đi vào sâu trong di tích, bằng không ngươi không có người dẫn đường, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể bồi hồi ở bên ngoài, không có khả năng tiến vào...
Thấy Nhiếp Vân lấy đi bảo vật trên người hắn, trong mắt Đoan Mộc Trường Cung xuất hiện một tia hận ý, ngay sau đó hắn giấu hận ý trong lòng và nói sang chuyện khác.
Thân là đệ tử gia tộc đệ tử vô cùng cao ngạo nhưng cũng biết co được dãn được, bằng không hắn không có khả năng còn trẻ đã có thực lực như vậy.
- Mang ta đi vào sâu trong di tích, thật xấu hổ, không cần!
Nhiếp Vân nhìn thấy hận ý trong mắt của hắn liền cười nhạt một tiếng, ngay sau đó hắn đánh một chưởng về phía trước.
Ầm!
Đoan Mộc Trường Cung nổ thành thịt nát.
Loại người này chẳng khác gì độc xà, giữ lại tuyệt đối là tai họa, Nhiếp Vân có thực lực mạnh nhưng không muốn đặt một quả bom ở bên cạnh mình.
- Sâu trong di tích... Kỳ thật vốn ta tìm không thấy, hiện tại ta đã biết ở nơi nào rồi... Đa tạ ngươi bảo Thạch Trung Huyền tới!
Thì thào tự nói một câu, Nhiếp Vân nhìn vào trong hư không, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười thỏa mãn, đầu ngón tay sinh ra một đạo truy tung chi khí, sau khi cảm ứng một hồi, đột nhiên đôi mắt hắn sáng lên và tiến lên.
Ngay sau đó bóng dáng hắn biến mất trong gian phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.