Chương 1975: Bị đuổi giết. (Thượng)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Thực lực không có giữ lại, tốc độ rất nhanh, ba bốn cái hô hấp liền đi tới phương hướng thanh âm vang lên.
Là một sơn cốc không lớn, có hai người đang chiến đấu.
Một lão giả toàn thân như biển máu cuồn cuộn, hào quang màu đỏ tươi kích xạ hư không, từng bước một tiến về phía trước.
Đối diện hắn là một nữ tử, đưa lưng về phía Nhiếp Vân, nhìn không ra dung mạo, nhưng đứng tại nguyên chỗ tựa hồ lơ đễnh với biển máu cuồn cuộn, không thèm quan tâm.
- Bích Huyết Như Hải của ngươi tựa hồ cũng không được tốt lắm a!
Nữ tử hừ lạnh, thanh âm như tuyết.
- Không được tốt lắm, giết ngươi dư xài!
Lão giả mạnh mẽ vọt tới trước, nắm đấm biến thành huyết hồng, trong lòng bàn tay khẽ động, một cái búa cự đại đánh xuống, như mở núi cao, đoạn giang phân lưu, lực lượng kinh người.
- Vậy sao? Ta thực muốn nhìn một chút rồi!
Nữ tử không lui về phía sau, cũng không tránh né, ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng bắn ra.
Bành!
Búa như bị một kiện Hỗn Độn thần binh đánh trúng, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, bay rớt ra ngoài, cắm ở trên mặt đá, đá vụn bắn tung toé.
- Cái gì? Một ngàn... Đại Đạo! Trốn!
Bích Huyết lão tổ thế mới biết nữ tử trước mắt lại là cường giả lĩnh ngộ một ngàn Đại Đạo, liền không dám chiến đấu, quay người bỏ chạy.
Vèo!
Còn chưa đi xa, một đạo hàn mang lập loè, dây nhỏ phá không mà đến.
Phù phù!
Đầu lâu của Bích Huyết lão tổ rơi trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.
Tiêm Hầu La Thắng xuất thủ, đúng là binh khí độc môn của hắn, Tích Huyết!
Xem ra nữ tử này, đúng là Băng Phách Tiên Tử Băng Vân Tuyết mà hai người bọn họ nói!
Ba người dĩ nhiên hội tụ
- Ha ha, ta giới thiệu cho các ngươi, đây chính là Tiêm Hầu La Thắng trước kia ta nói, vị này chính là Băng Phách Tiên Tử Băng Vân Tuyết, cử động vừa rồi, chắc hẳn đã chứng minh, đều là cường giả thực lực một ngàn Đại Đạo! Từ giờ trở đi, ba người chúng ta liên thủ, bình định Bách Nhân Đảo này, cộng đồng hoàn thành khảo hạch!
Khấu Tân đi ra, cười ha ha, lẫn nhau giới thiệu.
- Ba người chúng ta liên thủ, tòa Bách Nhân Đảo này khẳng định không còn đối thủ, hoàn toàn có thể quét ngang, đã như vậy, vẫn là trước tiên nói sau khi giết những nhân vật kia làm sao phân phối tài sản a!
Sắc mặt La Thắng lạnh nhạt:
- Đã liên hợp, không nên đến lúc đó bởi vì một ít vật ngoại thân mà gây ra mâu thuẫn, tự giết lẫn nhau!
Hắn vừa trải qua loại tình huống này, cho nên cảm thấy vẫn là sớm nói ra mới tốt, vạn nhất bởi vì vấn đề vật tư mà cãi lộn, hắn quyết không phải đối thủ của hai người!
- Ta tới đây chỉ vì thông qua khảo hạch, bất kỳ vật gì cũng không cần!
Băng Vân Tuyết trực tiếp khoát tay, thần sắc lạnh lùng trước sau như một.
- Băng Phách Tiên Tử không muốn, vậy chúng ta chia đều, không bằng như vậy, giết người đầu tiên có được đồ vật gì đó, coi như của ngươi, người thứ hai tính toán ta, người thứ ba của ngươi... Dùng loại này tính ra!
Khấu Tân phân phối.
- Tốt, cứ làm như thế!
La Thắng gật đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay chuyển ánh mắt:
- Đã như vậy, mượn người một đường theo dõi chúng ta khai đao a!
Oanh!
Lời vừa nói xong, bàn chân đạp mạnh, mạnh mẽ xông ra ngoài, tốc độ như lưu tinh, phương hướng tiến lên đúng là chỗ Nhiếp Vân ẩn thân.
- Bị phát hiện rồi hả? Chẳng lẽ thằng này sớm biết ta giấu ở chỗ này?
Chứng kiến tốc độ cùng phương hướng của hắn, trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Vừa rồi hắn lặng lẽ ẩn núp, dùng thiên phú Ẩn Nặc sư, tự nhận mặc dù đối phương là cường giả một ngàn Đại Đạo cũng phát giác không ra. Lại không nghĩ rằng sớm bị phát hiện, nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ trước kia giấu ở dưới mặt đất rình coi hắn đánh chết hai đồng bạn, cũng biết nhất thanh nhị sở.
Vèo!
Thự Quang Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, vẽ một cái, một đạo kiếm hà chảy xuôi mà ra, đâm tới trước mặt.
Thiên phú Kiếm Đạo sư mở ra hình thái thứ năm, lĩnh ngộ Kiếm Đạo tới cực điểm. Tiện tay một kiếm, đều mang theo huyền ảo khó có thể phá giải, chỉ là chế ngự ở lực lượng, lực công kích chưa đủ mà thôi.
Dù như thế, cũng cực kỳ đáng sợ, cường giả sáu trăm Đại Đạo đụng phải, cũng khó có thể tránh né.
- Có chút ý tứ, bất quá với ta mà nói quả thực là đồ chơi cho con nít! Cho rằng giấu ở dưới mặt đất là có thể đào thoát, vậy trước tiên bắt ngươi tế đao a!
Thấp giọng hô một tiếng, tay trái của La Thắng chỉ về phía trước, mạnh mẽ trảo một cái, không trung xuất hiện một vòng xoáy hình lỗ thủng.
Cường giả lĩnh ngộ một ngàn Đại Đạo, có không ít tuyệt chiêu lợi hại. Kiếm hà ẩn chứa Đại Đạo chi uy của Nhiếp Vân, rõ ràng bị đối phương chộp vào lòng bàn tay, không cách nào nhúc nhích.
- Hừ!
Bắt lấy kiếm hà, hừ nhẹ một tiếng, cong ngón bắn qua.
Bạch hồng quán nhật, hàn mang lăng liệt!
Bành!
Tốc độ quá nhanh, Nhiếp Vân căn bản trốn tránh không kịp, chỉ cảm thấy ngực buồn bực, bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào một gốc cây, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi quay cuồng.
- Thật mạnh!
Chỉ giao thủ thoáng một phát, hắn liền biết không phải là đối thủ của đối phương, thiên phú Thiên Hành Sư vận chuyển, thân thể hóa thành một đạo thanh phong, quay người bỏ chạy.
- Muốn chạy trốn? Dừng lại a!
Còn chưa đi xa, bên tai có một tiếng hét to, trên người cứng đờ, cảm giác thấy lạnh cả người dâng lên, phảng phất như rơi vào hầm băng.
Cảm giác lạnh này giống như lúc trước ở gần Địa Ngục Hàn Tinh, lực lượng huyết mạch cũng có thể đông lại, đổi lại người khác khẳng định trực tiếp bị chết cóng, nhưng Nhiếp Vân bất đồng.
- Diễm Hỏa phần thiên!
Bàn tay chiêu một cái, thiên phú Diễm Hỏa Sư vận chuyển, sinh ra hỏa diễm hừng hực.
Diễm Hỏa là hỏa diễm đáng sợ nhất thiên hạ, thực tế đạt tới hình thái thứ năm, mặc dù đối phương có được thực lực một ngàn Đại Đạo, cũng có thể lập tức hóa giải.
- Vị Băng Phách Tiên Tử này cũng rất đáng sợ...
Hóa giải Hàn Băng, trong nội tâm Nhiếp Vân ngưng trọng, biết rõ vị nữ tử thoạt nhìn thực lực yếu nhất kia, cũng không phải hắn có thể đối phó, bắt đầu sinh thoái ý.
- Địa Hành!
Vèo!
Dừng bước, thiên phú Địa Hành Sư vận chuyển, mặt đất như lập tức biến thành nước chảy, thân thể tung một cái chui vào, biến mất không còn thấy bóng dáng.
- Địa Hành? Chẳng lẽ thằng này lĩnh ngộ Địa Hành Đại Đạo? Tuy thực lực loại người này không được tốt lắm, nhưng giỏi về đào tẩu, là chuyện phiền toái!
Thấy hắn biến mất, Khấu Tân đi tới trước mặt, bước lên mặt đất chắc chắn, không có phát hiện động quật, nhướng mày.
Là một sơn cốc không lớn, có hai người đang chiến đấu.
Một lão giả toàn thân như biển máu cuồn cuộn, hào quang màu đỏ tươi kích xạ hư không, từng bước một tiến về phía trước.
Đối diện hắn là một nữ tử, đưa lưng về phía Nhiếp Vân, nhìn không ra dung mạo, nhưng đứng tại nguyên chỗ tựa hồ lơ đễnh với biển máu cuồn cuộn, không thèm quan tâm.
- Bích Huyết Như Hải của ngươi tựa hồ cũng không được tốt lắm a!
Nữ tử hừ lạnh, thanh âm như tuyết.
- Không được tốt lắm, giết ngươi dư xài!
Lão giả mạnh mẽ vọt tới trước, nắm đấm biến thành huyết hồng, trong lòng bàn tay khẽ động, một cái búa cự đại đánh xuống, như mở núi cao, đoạn giang phân lưu, lực lượng kinh người.
- Vậy sao? Ta thực muốn nhìn một chút rồi!
Nữ tử không lui về phía sau, cũng không tránh né, ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng bắn ra.
Bành!
Búa như bị một kiện Hỗn Độn thần binh đánh trúng, phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, bay rớt ra ngoài, cắm ở trên mặt đá, đá vụn bắn tung toé.
- Cái gì? Một ngàn... Đại Đạo! Trốn!
Bích Huyết lão tổ thế mới biết nữ tử trước mắt lại là cường giả lĩnh ngộ một ngàn Đại Đạo, liền không dám chiến đấu, quay người bỏ chạy.
Vèo!
Còn chưa đi xa, một đạo hàn mang lập loè, dây nhỏ phá không mà đến.
Phù phù!
Đầu lâu của Bích Huyết lão tổ rơi trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.
Tiêm Hầu La Thắng xuất thủ, đúng là binh khí độc môn của hắn, Tích Huyết!
Xem ra nữ tử này, đúng là Băng Phách Tiên Tử Băng Vân Tuyết mà hai người bọn họ nói!
Ba người dĩ nhiên hội tụ
- Ha ha, ta giới thiệu cho các ngươi, đây chính là Tiêm Hầu La Thắng trước kia ta nói, vị này chính là Băng Phách Tiên Tử Băng Vân Tuyết, cử động vừa rồi, chắc hẳn đã chứng minh, đều là cường giả thực lực một ngàn Đại Đạo! Từ giờ trở đi, ba người chúng ta liên thủ, bình định Bách Nhân Đảo này, cộng đồng hoàn thành khảo hạch!
Khấu Tân đi ra, cười ha ha, lẫn nhau giới thiệu.
- Ba người chúng ta liên thủ, tòa Bách Nhân Đảo này khẳng định không còn đối thủ, hoàn toàn có thể quét ngang, đã như vậy, vẫn là trước tiên nói sau khi giết những nhân vật kia làm sao phân phối tài sản a!
Sắc mặt La Thắng lạnh nhạt:
- Đã liên hợp, không nên đến lúc đó bởi vì một ít vật ngoại thân mà gây ra mâu thuẫn, tự giết lẫn nhau!
Hắn vừa trải qua loại tình huống này, cho nên cảm thấy vẫn là sớm nói ra mới tốt, vạn nhất bởi vì vấn đề vật tư mà cãi lộn, hắn quyết không phải đối thủ của hai người!
- Ta tới đây chỉ vì thông qua khảo hạch, bất kỳ vật gì cũng không cần!
Băng Vân Tuyết trực tiếp khoát tay, thần sắc lạnh lùng trước sau như một.
- Băng Phách Tiên Tử không muốn, vậy chúng ta chia đều, không bằng như vậy, giết người đầu tiên có được đồ vật gì đó, coi như của ngươi, người thứ hai tính toán ta, người thứ ba của ngươi... Dùng loại này tính ra!
Khấu Tân phân phối.
- Tốt, cứ làm như thế!
La Thắng gật đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, xoay chuyển ánh mắt:
- Đã như vậy, mượn người một đường theo dõi chúng ta khai đao a!
Oanh!
Lời vừa nói xong, bàn chân đạp mạnh, mạnh mẽ xông ra ngoài, tốc độ như lưu tinh, phương hướng tiến lên đúng là chỗ Nhiếp Vân ẩn thân.
- Bị phát hiện rồi hả? Chẳng lẽ thằng này sớm biết ta giấu ở chỗ này?
Chứng kiến tốc độ cùng phương hướng của hắn, trong nội tâm Nhiếp Vân rùng mình.
Vừa rồi hắn lặng lẽ ẩn núp, dùng thiên phú Ẩn Nặc sư, tự nhận mặc dù đối phương là cường giả một ngàn Đại Đạo cũng phát giác không ra. Lại không nghĩ rằng sớm bị phát hiện, nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ trước kia giấu ở dưới mặt đất rình coi hắn đánh chết hai đồng bạn, cũng biết nhất thanh nhị sở.
Vèo!
Thự Quang Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, vẽ một cái, một đạo kiếm hà chảy xuôi mà ra, đâm tới trước mặt.
Thiên phú Kiếm Đạo sư mở ra hình thái thứ năm, lĩnh ngộ Kiếm Đạo tới cực điểm. Tiện tay một kiếm, đều mang theo huyền ảo khó có thể phá giải, chỉ là chế ngự ở lực lượng, lực công kích chưa đủ mà thôi.
Dù như thế, cũng cực kỳ đáng sợ, cường giả sáu trăm Đại Đạo đụng phải, cũng khó có thể tránh né.
- Có chút ý tứ, bất quá với ta mà nói quả thực là đồ chơi cho con nít! Cho rằng giấu ở dưới mặt đất là có thể đào thoát, vậy trước tiên bắt ngươi tế đao a!
Thấp giọng hô một tiếng, tay trái của La Thắng chỉ về phía trước, mạnh mẽ trảo một cái, không trung xuất hiện một vòng xoáy hình lỗ thủng.
Cường giả lĩnh ngộ một ngàn Đại Đạo, có không ít tuyệt chiêu lợi hại. Kiếm hà ẩn chứa Đại Đạo chi uy của Nhiếp Vân, rõ ràng bị đối phương chộp vào lòng bàn tay, không cách nào nhúc nhích.
- Hừ!
Bắt lấy kiếm hà, hừ nhẹ một tiếng, cong ngón bắn qua.
Bạch hồng quán nhật, hàn mang lăng liệt!
Bành!
Tốc độ quá nhanh, Nhiếp Vân căn bản trốn tránh không kịp, chỉ cảm thấy ngực buồn bực, bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đâm vào một gốc cây, yết hầu ngòn ngọt, máu tươi quay cuồng.
- Thật mạnh!
Chỉ giao thủ thoáng một phát, hắn liền biết không phải là đối thủ của đối phương, thiên phú Thiên Hành Sư vận chuyển, thân thể hóa thành một đạo thanh phong, quay người bỏ chạy.
- Muốn chạy trốn? Dừng lại a!
Còn chưa đi xa, bên tai có một tiếng hét to, trên người cứng đờ, cảm giác thấy lạnh cả người dâng lên, phảng phất như rơi vào hầm băng.
Cảm giác lạnh này giống như lúc trước ở gần Địa Ngục Hàn Tinh, lực lượng huyết mạch cũng có thể đông lại, đổi lại người khác khẳng định trực tiếp bị chết cóng, nhưng Nhiếp Vân bất đồng.
- Diễm Hỏa phần thiên!
Bàn tay chiêu một cái, thiên phú Diễm Hỏa Sư vận chuyển, sinh ra hỏa diễm hừng hực.
Diễm Hỏa là hỏa diễm đáng sợ nhất thiên hạ, thực tế đạt tới hình thái thứ năm, mặc dù đối phương có được thực lực một ngàn Đại Đạo, cũng có thể lập tức hóa giải.
- Vị Băng Phách Tiên Tử này cũng rất đáng sợ...
Hóa giải Hàn Băng, trong nội tâm Nhiếp Vân ngưng trọng, biết rõ vị nữ tử thoạt nhìn thực lực yếu nhất kia, cũng không phải hắn có thể đối phó, bắt đầu sinh thoái ý.
- Địa Hành!
Vèo!
Dừng bước, thiên phú Địa Hành Sư vận chuyển, mặt đất như lập tức biến thành nước chảy, thân thể tung một cái chui vào, biến mất không còn thấy bóng dáng.
- Địa Hành? Chẳng lẽ thằng này lĩnh ngộ Địa Hành Đại Đạo? Tuy thực lực loại người này không được tốt lắm, nhưng giỏi về đào tẩu, là chuyện phiền toái!
Thấy hắn biến mất, Khấu Tân đi tới trước mặt, bước lên mặt đất chắc chắn, không có phát hiện động quật, nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.