Chương 2310: Cẩm Vân Thiên Chu
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Lần này tới đây không phải cướp Cẩm Vân Thiên Chu, mà là truy tra đào phạm, tên này đang lẫn trốn trong các vị, thỉnh các vị phối hợp một chút.
Mọi người đang kỳ quái, hiếc cổ thuyền vừa tới, Kiền Huyết hoàng đế lập tức nói rõ mục đích của mình.
- Truy tra đào phạm?
- Truy tra đào phạm gì, chỉ sợ cố ý nói như vậy thừa cơ cướp đi Cẩm Vân Thiên Chu!
- Hừ, cho dù ngươi biết mục đích của hắn, ngươi dám cho hắn truy tra sao?
- Thân là chúa tể ngưu bức như vậy? Chẳng lẽ còn dám giết hết chúng ta? Không cho hắn tra thì sao?
Nghe được Kiền Huyết hoàng đế cố tình gây sự như thế, phía dưới xôn xao không nhỏ.
Có thể tu luyện tới cấp tông chủ, nửa bước chúa tể, có người nào không có địa vị cao và tôn nghiêm, hắn nói tra thì tra, đúng là không đặt người ta vào trong mắt.
- Hừ1
Lúc tình cảm quần chúng xúc động và nghị luận liên tục, Kiền Huyết lão tổ trên cổ thuyền tức giận.
Tiếng hừ lạnh vang lên bên tai mọi người giống như sấm rền, vang vọng nội tâm mỗi người.
PHỐC!&PHỐC!
PHỐC!
Trong nháy mắt có hơn mười tên tông chủ đỉnh phong phun máu tươi bay ra xa.
- Ngươi...
Nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ vừa hừ lạnh đã tổn thương người như thế, nội tâm mọi người đầy căm phẫn nhưng không ai dám nói gì.
- Cho mặt không biết xấu hổ!&- Xếp hàng đứng vững, ta kiểm tra từng người, không được đào tẩu hay ẩn núp, nếu không giết chết bất luận tội!
Kiền Huyết lão tổ bay lên không trung cổ thuyền, hắn nhìn chung quanh một vòng, khí tức lăng không áp bách làm không gian lặng ngắt như tờ.
- Ngươi...
Mọi người trong cơn giận dữ nhưng nghĩ đến người này là chúa tể, tất cả mọi người có giận nhưng không dám nói, đành phải ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi kiểm tra.
- Như vậy còn không sai biệt lắm!
Thấy động tác của mọi người, Kiền Huyết lão tổ thoả mãn gật đầu, lúc này ánh mắt hắn như điện đảo qua tất cả mọi người.
- Chẳng lẽ hắn đoán ra ta là ai?
Nhiếp Vân đứng sau đám người nên nhìn rõ trong mắt, lúc này cảm thấy phiền muộn.
Nếu như chỉ làm cho tôn nghiêm Kiền Huyết hoàng đế quét rác, Kiền Huyết lão tổ sẽ không đại động can qua như vậy, không tiếc đắc tội nhiều tu luyện giả như thế, chỉ sợ đã đoán ra Nhiếp Vân hắn chính là “Di Tương“.
Đoán ra hắn là Nhiếp Vân khả năng không lớn, chỉ sợ đoán ra hắn là Di Tương, bằng không đường đường cường giả chúa tể sẽ không bốc lên sơ suất lớn như thế.
- Bằng vào lực lượng linh hồn của ta, cho dù ngụy trang thì hắn cũng không nhìn ra, khẳng định gia hỏa này có thủ đoạn khác, phải nghĩ biện pháp làm hỗn loạn, làm đầu mâu của mọi người chỉ vào hắn...
Có được linh hồn cấp chúa tể nhưng thực lực kém xa đối phương, hắn ngụy trang đối phương không nhìn ra, bằng không đã sớm nhận ra hắn là Nhiếp Vân...
Biết rõ đối phương nhìn không ra, đối phương khẳng định cũng biết chuyện này cho nên thời điểm phân biệt chỉ sợ sẽ có phương pháp đặc thù, một khi phát hiện lại muốn chạy trốn quá khó khăn.
Phải nghĩ biện pháp gây ra hỗn loạn, làm cho đối phương ốc còn không mang nổi mình ốc mới được.
- Động tác nhanh lên. . .
Lúc đang suy nghĩ đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ dùng ánh mắt như điện nhìn mọi người, trong lòng bàn tay có đồ vật hình tròn đang tỏa sáng, ánh sáng màu bạc chiếu rọi, người bị ánh sáng bạc chiếu vào sẽ lộ nguyên hình, cho dù đang ngụy trang.
Khó trách dám điều tra mỗi người như thế, thì ra có pháp bảo này.
- Nhìn tốc độ như thế, không qua bao lâu sẽ tới ta, làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Những tu luyện giả này không muốn người khác điều tra nhưng thấy không người xuất đầu phản kháng cũng im lặng, cũng an tâm tiếp nhận hào quang dò xét, dựa theo tốc độ của hào quang, đám người vây quanh Cẩm Vân Thiên Chu người rất nhiều nhưng điều tra không chậm, hiện tại không thể trốn, một khi đào tẩu sẽ biến thành mũi tên để người ta nhắm.
- Ân? Đúng, Cẩm Vân Thiên Chu... Phải lợi dụng nó!
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân con mắt rơi vào đám người ở giữa nhất cái kia gốc còn không có triệt để thành thục Cẩm Vân Thiên Chu thượng diện.
Những người tới đây đều vì nhắm vào Cẩm Vân Thiên Chu, không bằng lợi dụng nó tạo hỗn loạn sau đó thừa cơ bỏ chạy.
- Hắc hắc, đừng trách ta, còn chưa thành thục, ta phải thúc ngươi.
Trong lòng có đáp án, Nhiếp Vân thúc dục nguyên khí rót vào Thiên Tâm Đằng và truyền vào Cẩm Vân Thiên Chu.
Cẩm Vân Thiên Chu hiện tại xem như thành thục cũng cần thời gian mười ngày, thời gian dài như vậy, bản thân mình chờ không được, như vầy nên cung cấp đủ nguyên khí và thúc có thành thục.
Thiên Tâm Đằng vừa lan tới phía dưới của Cẩm Vân Thiên Chu, lúc này hai rễ cây chạm vào nhau và rót nguyên khí vào.
Cả hai đều là tính mạng thực vật, càng dễ câu thông với nhau, nguyên khí có thể xài chung, trải qua Thiên Tâm Đằng quán thâu, quả nhiên Cẩm Vân Thiên Chu phát triển với tốc độ nhanh hơn.
Tuy tiêu hao lực lượng lớn tới đáng sợ, nếu như Nhiếp Vân không có nguyên khí đan điền ủng hộ cũng không kiên trì nổi.
Trải qua mười giây, Cẩm Vân Thiên Chu tỏa ra mùi thuốc làm người ta động tâm, kim sắc quang mang biến mang đóa hoa cẩm vân lơ lửng không trung, tiếng nổ vang vọng bốn phương.
- Cẩm Vân Thiên Chu triệt để thành thục. . .
Đám người đằng sau Nhiếp Vân kêu to.
Không cần hắn nói, những người khác cũng chú ý tới, ánh mắt đầy lửa nóng.
Mục đích của bọn họ là dược liệu này, hiện tại dược liệu thành thục, không ai có thể đứng yên, tất cả đều hưng phấn nhìn sang, hận không thể trực tiếp tiến lên cướp đoạt.
Lúc này nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ đang ở phía trước, mọi người lại không dám động sợ chọc giận đối phương, bị một chưởng chụp chết.
Trong nháy mắt hào khí xấu hổ và chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
- Kiền Huyết lão tổ, ngươi đã nói không đoạt Cẩm Vân Thiên Chu, chuyện này là thật?
Yên tĩnh một lát, lúc này cẩm vân trên không trung càng lúc càng lớn, hương khí càng lúc càng nồng nặc, có người không nhịn được lên tiếng.
Gấm vân càng lớn đưa tới cường giả càng ngày càng nhiều, tiếp tục chậm trễ, cho dù Kiền Huyết lão tổ không tham dự cướp đoạt cũng gia tăng độ khó của bọn họ rất lớn.
Thời điểm này phải có quyết định.
- Hừ, tự nhiên. . .
Bị người khác nghi vấn, gương mặt Kiền Huyết lão tổ trầm xuống đang nói muốn “Là đúng” thì có tiếng thét vang lên.
- Hỏng bét, Cẩm Vân Thiên Chu bị người lấy đi. . .
Nghe nói như thế, mọi người vội vàng nhìn sang dược liệu trân quý, chỉ thấy nó biến mất không còn bóng dáng.&
Mọi người đang kỳ quái, hiếc cổ thuyền vừa tới, Kiền Huyết hoàng đế lập tức nói rõ mục đích của mình.
- Truy tra đào phạm?
- Truy tra đào phạm gì, chỉ sợ cố ý nói như vậy thừa cơ cướp đi Cẩm Vân Thiên Chu!
- Hừ, cho dù ngươi biết mục đích của hắn, ngươi dám cho hắn truy tra sao?
- Thân là chúa tể ngưu bức như vậy? Chẳng lẽ còn dám giết hết chúng ta? Không cho hắn tra thì sao?
Nghe được Kiền Huyết hoàng đế cố tình gây sự như thế, phía dưới xôn xao không nhỏ.
Có thể tu luyện tới cấp tông chủ, nửa bước chúa tể, có người nào không có địa vị cao và tôn nghiêm, hắn nói tra thì tra, đúng là không đặt người ta vào trong mắt.
- Hừ1
Lúc tình cảm quần chúng xúc động và nghị luận liên tục, Kiền Huyết lão tổ trên cổ thuyền tức giận.
Tiếng hừ lạnh vang lên bên tai mọi người giống như sấm rền, vang vọng nội tâm mỗi người.
PHỐC!&PHỐC!
PHỐC!
Trong nháy mắt có hơn mười tên tông chủ đỉnh phong phun máu tươi bay ra xa.
- Ngươi...
Nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ vừa hừ lạnh đã tổn thương người như thế, nội tâm mọi người đầy căm phẫn nhưng không ai dám nói gì.
- Cho mặt không biết xấu hổ!&- Xếp hàng đứng vững, ta kiểm tra từng người, không được đào tẩu hay ẩn núp, nếu không giết chết bất luận tội!
Kiền Huyết lão tổ bay lên không trung cổ thuyền, hắn nhìn chung quanh một vòng, khí tức lăng không áp bách làm không gian lặng ngắt như tờ.
- Ngươi...
Mọi người trong cơn giận dữ nhưng nghĩ đến người này là chúa tể, tất cả mọi người có giận nhưng không dám nói, đành phải ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi kiểm tra.
- Như vậy còn không sai biệt lắm!
Thấy động tác của mọi người, Kiền Huyết lão tổ thoả mãn gật đầu, lúc này ánh mắt hắn như điện đảo qua tất cả mọi người.
- Chẳng lẽ hắn đoán ra ta là ai?
Nhiếp Vân đứng sau đám người nên nhìn rõ trong mắt, lúc này cảm thấy phiền muộn.
Nếu như chỉ làm cho tôn nghiêm Kiền Huyết hoàng đế quét rác, Kiền Huyết lão tổ sẽ không đại động can qua như vậy, không tiếc đắc tội nhiều tu luyện giả như thế, chỉ sợ đã đoán ra Nhiếp Vân hắn chính là “Di Tương“.
Đoán ra hắn là Nhiếp Vân khả năng không lớn, chỉ sợ đoán ra hắn là Di Tương, bằng không đường đường cường giả chúa tể sẽ không bốc lên sơ suất lớn như thế.
- Bằng vào lực lượng linh hồn của ta, cho dù ngụy trang thì hắn cũng không nhìn ra, khẳng định gia hỏa này có thủ đoạn khác, phải nghĩ biện pháp làm hỗn loạn, làm đầu mâu của mọi người chỉ vào hắn...
Có được linh hồn cấp chúa tể nhưng thực lực kém xa đối phương, hắn ngụy trang đối phương không nhìn ra, bằng không đã sớm nhận ra hắn là Nhiếp Vân...
Biết rõ đối phương nhìn không ra, đối phương khẳng định cũng biết chuyện này cho nên thời điểm phân biệt chỉ sợ sẽ có phương pháp đặc thù, một khi phát hiện lại muốn chạy trốn quá khó khăn.
Phải nghĩ biện pháp gây ra hỗn loạn, làm cho đối phương ốc còn không mang nổi mình ốc mới được.
- Động tác nhanh lên. . .
Lúc đang suy nghĩ đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ dùng ánh mắt như điện nhìn mọi người, trong lòng bàn tay có đồ vật hình tròn đang tỏa sáng, ánh sáng màu bạc chiếu rọi, người bị ánh sáng bạc chiếu vào sẽ lộ nguyên hình, cho dù đang ngụy trang.
Khó trách dám điều tra mỗi người như thế, thì ra có pháp bảo này.
- Nhìn tốc độ như thế, không qua bao lâu sẽ tới ta, làm sao bây giờ?
Nhiếp Vân cau mày suy nghĩ.
Những tu luyện giả này không muốn người khác điều tra nhưng thấy không người xuất đầu phản kháng cũng im lặng, cũng an tâm tiếp nhận hào quang dò xét, dựa theo tốc độ của hào quang, đám người vây quanh Cẩm Vân Thiên Chu người rất nhiều nhưng điều tra không chậm, hiện tại không thể trốn, một khi đào tẩu sẽ biến thành mũi tên để người ta nhắm.
- Ân? Đúng, Cẩm Vân Thiên Chu... Phải lợi dụng nó!
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân con mắt rơi vào đám người ở giữa nhất cái kia gốc còn không có triệt để thành thục Cẩm Vân Thiên Chu thượng diện.
Những người tới đây đều vì nhắm vào Cẩm Vân Thiên Chu, không bằng lợi dụng nó tạo hỗn loạn sau đó thừa cơ bỏ chạy.
- Hắc hắc, đừng trách ta, còn chưa thành thục, ta phải thúc ngươi.
Trong lòng có đáp án, Nhiếp Vân thúc dục nguyên khí rót vào Thiên Tâm Đằng và truyền vào Cẩm Vân Thiên Chu.
Cẩm Vân Thiên Chu hiện tại xem như thành thục cũng cần thời gian mười ngày, thời gian dài như vậy, bản thân mình chờ không được, như vầy nên cung cấp đủ nguyên khí và thúc có thành thục.
Thiên Tâm Đằng vừa lan tới phía dưới của Cẩm Vân Thiên Chu, lúc này hai rễ cây chạm vào nhau và rót nguyên khí vào.
Cả hai đều là tính mạng thực vật, càng dễ câu thông với nhau, nguyên khí có thể xài chung, trải qua Thiên Tâm Đằng quán thâu, quả nhiên Cẩm Vân Thiên Chu phát triển với tốc độ nhanh hơn.
Tuy tiêu hao lực lượng lớn tới đáng sợ, nếu như Nhiếp Vân không có nguyên khí đan điền ủng hộ cũng không kiên trì nổi.
Trải qua mười giây, Cẩm Vân Thiên Chu tỏa ra mùi thuốc làm người ta động tâm, kim sắc quang mang biến mang đóa hoa cẩm vân lơ lửng không trung, tiếng nổ vang vọng bốn phương.
- Cẩm Vân Thiên Chu triệt để thành thục. . .
Đám người đằng sau Nhiếp Vân kêu to.
Không cần hắn nói, những người khác cũng chú ý tới, ánh mắt đầy lửa nóng.
Mục đích của bọn họ là dược liệu này, hiện tại dược liệu thành thục, không ai có thể đứng yên, tất cả đều hưng phấn nhìn sang, hận không thể trực tiếp tiến lên cướp đoạt.
Lúc này nhìn thấy Kiền Huyết lão tổ đang ở phía trước, mọi người lại không dám động sợ chọc giận đối phương, bị một chưởng chụp chết.
Trong nháy mắt hào khí xấu hổ và chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
- Kiền Huyết lão tổ, ngươi đã nói không đoạt Cẩm Vân Thiên Chu, chuyện này là thật?
Yên tĩnh một lát, lúc này cẩm vân trên không trung càng lúc càng lớn, hương khí càng lúc càng nồng nặc, có người không nhịn được lên tiếng.
Gấm vân càng lớn đưa tới cường giả càng ngày càng nhiều, tiếp tục chậm trễ, cho dù Kiền Huyết lão tổ không tham dự cướp đoạt cũng gia tăng độ khó của bọn họ rất lớn.
Thời điểm này phải có quyết định.
- Hừ, tự nhiên. . .
Bị người khác nghi vấn, gương mặt Kiền Huyết lão tổ trầm xuống đang nói muốn “Là đúng” thì có tiếng thét vang lên.
- Hỏng bét, Cẩm Vân Thiên Chu bị người lấy đi. . .
Nghe nói như thế, mọi người vội vàng nhìn sang dược liệu trân quý, chỉ thấy nó biến mất không còn bóng dáng.&
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.