Chương 3351: Đắc thủ. (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này, luyện chế ra mấy chục đầu Khôi Lỗi cấp bậc Thâu Thiên Tá Thọ. Như vậy nhất định cũng sẽ không cần tranh giành vương vị làm gì. Khi đó vương vị sẽ trở thành của hắn, dễ như trở bàn tay.
- Tu luyện!
Nghĩ đến những chuyện này, Lưu Mộc vương tử cũng không nói nhiều nữa. Tinh thần lần nữa câu thông với bóng người nhỏ ở trên không trung tiể, một cỗ khí tức uy nghiêm lại lần nữa lan tràn ra.
- Xem ra hắn ta muốn đem thứ mà Thượng cổ Khôi Lỗi đạo lưu lại triệt để dung hợp với mình, triệt để lĩnh ngộ Khôi Lỗi đại đạo...
Nhìn những chuyện này vào trong mắt, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng đã biết vì sao khí tức của Lưu Mộc vương tử lại chợt mạnh chợt yếu như vậy.
Tuy rằng Khôi Lỗi đại đạo không xếp được trong top năm mươi, không có cách nào đột phá được gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo. Thế nhưng sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ nó, ở trong cảnh giới Thâu Tiên Tá Thọ tuyệt đối là tồn tại đứng trong top đầu.
Bóng người bé này tập hợp tất cả huyền bí của Khôi Lỗi đạo Thượng cổ. Cũng giống như hắn luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ, Thần Nông Bách Thảo Kinh vậy. Bên trong ẩn chứa cực hạn của một loại đại đạo, chỉ cần hoàn toàn dung hợp luyện hóa nó thì tự nhiên sẽ lĩnh ngộ loại đại đạo này một cách hoàn mỹ.
Hắn ta đã là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá tấn cấp. Nếu như lại triệt để lĩnh ngộ Khôi Lỗi đại đạo, thực lực tất sẽ có đột phá rất lớn, thành công tấn cấp lên Hoàng cảnh viên mãn. Thậm chí ngay cả chuyện trùng kích Thâu Thiên Tá Thọ cũng không phải là chuyện không thể!
Chỉ có điều bảo vật ẩn chứa đại đạo bên trong cũng không phải có thể luyện hóa một cách dễ dàng như vậy. Đầu tiên phải không ngừng tu luyện, đạt tới thực lực nhất định thì mới có thể nghĩ tới việc này. Hậu tích bạc phát, nếu không, Diệu Âm Tiên Tử cứ trực tiếp luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ là được. Cũng không cần phải tìm kiếm tri âm khắp nơi a.
- Nếu như ta trộm bóng người nhỏ này rồi luyện hóa nó... Liệu có thể trực tiếp lĩnh ngộ được Khôi Lỗi đại đạo hay không a?
Ánh mắt của Nhiếp Vân lóe lên, hai mắt rơi vào trên người bóng người bé trên đầu Lưu Mộc vương tử, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Người khác tu luyện đại đạo rất khó khăn. Thế nhưng hắn thì khác, hắn có được vô tận đan điền, chỉ cần phải tìm được vật phẩm ẩn chứa đại đạo, dung nhập vào trong đan điền là hắn có thể lập tức lĩnh ngộ ra được.
Tựa như Thần Nông Bách Thảo Kinh, Quy Linh vậy. Vốn hắn cho là mình ít nhất cũng phải cần mấy trăm, mấy ngàn năm thì mới có thể lĩnh ngộ được. Thế nhưng chỉ cần mấy chục hô hấp là đã có thể thông hiểu đạo lí rồi.
Bóng người nhỏ này ghi lại tất cả huyền bí của Thượng cổ Khôi Lỗi đạo, nếu như hắn trộm được, đồng thời lại còn dung nhập vào trong Khôi Lỗi đan điền. Liệu có thể giống như thiên phú y đạo, lập tức có bay vọt về chất hay không? Trực tiếp lĩnh ngộ loại đại đạo lợi hại này?
Trong lòng tràn ngập kích động, thế nhưng Nhiếp Vân cũng không có lỗ mãng.
Nơi này là hang ổ của Lưu Mộc vương tử, ngay cả Khôi Lỗi cũng không thể bài trừ ra được cấm chế là có thể nhìn ra. Cấm chế nơi này đáng sợ đến bực nào.
Hắn ẩn giấu ở trong Viêm Hoàng điện, đối phương không có cách nào phát hiện ra thì cũng thôi đi. Thế nhưng một khi ra tay sẽ bị phát hiện ra, động vào cấm chế. Nhất định hắn sẽ có tám chín phần mười khó có thể chạy thoát!
Cho dù có Viêm Hoàng điện, tính mạng không có trở ngại quá lớn. Thế nhưng một khi bạo lộ Viêm Hoàng điện, tất sẽ bị rất nhiều Đại Đế biết được. Đến lúc đó dẫn tới loại cường giả này ra tay, cũng không phải là thứ mà hắn có thể khống chế được.
Nếu như có thể không sử dụng Viêm Hoàng điện thì tốt nhất không nên sử dụng. Ở trong Vân Châu thành có quá nhiều Đại Đế, ai cũng không thể cam đoan bốn phía không có người khác quan sát a.
Lại nói, thực lực của hắn có hạn, năng lực khống chế đối với Viêm Hoàng điện còn rất kém cỏi. Cho nên dù có sử dụng, nhiều nhất cũng chỉ là bảo vệ tính mạng, đối với bóng người nhỏ ăn cắp từ Khôi Lỗi này cũng không có chút trợ giúp nào cả.
- Cứng rắn đoạt... Đây là chuyện không có khả năng!
Tế luyện bóng người nhỏ Khôi Lỗi, linh hồn câu thông, muốn trộm được nó đi, cũng khó có thể thành công được!
Không nói tới việc đối phương vừa mới làm cho Khôi Lỗi phục tùng. Chỉ là Lưu Mộc vương tử cũng đã không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại được.
Khôi Lỗi đại đạo tu luyện tới cửu trọng đỉnh phong, thực lực của Lưu Mộc vương tử tùy thời cũng có thể đột phá lên tới Hoàng cảnh viên mãn. Hơn nữa lại thêm trận pháp và rất nhiều thủ đoạn lợi hại. Cho dù gần đây thực lực của Nhiếp Vân đã tăng lên nhiều thì cũng vẫn không phải là đối thủ của đối phương.
Cứng rắn đoạt đồ của đối phương, không những không đoạt được mà rất còn có thể còn sẽ làm cho đối phương cảnh giác, về sau sẽ không có cơ hội khác nữa.
Về phần trộm đồ, đối phương đang tế luyện linh hồn. Lúc nào cũng chú ý từng khắc một. Cũng giống như nắm bảo vật ở trong lòng bàn tay vậy, cho nên chuyện trộm... Là không thể nào.
- Phải nghĩ biện pháp khiến do lực chú ý của hắn rời đi mới được!
Chỉ khi nào lực chú ý của đối phương bị rời đi. Như vậy hắn mới có thể tìm được cơ hội ra tay, trộm đi bóng người nhỏ Khôi Lỗi kia. Nếu không, tuyệt đối sẽ không có khả năng!
Thế nhưng... Đối phương đang hết sức chăm chú tu luyện, phải làm thế nào mới có thể?
Trong lòng suy tư, Nhiếp Vân cũng không vội vã ra tay, mà lẳng lặng chờ đợi.
Đạo tu luyện có thành công thì cũng có thất bại, dù sao thời gian tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y vẫn còn có hai ngày, hắn cũng không lo không tìm thấy được cơ hội rat ay.
Trong nháy mắt, một ngày đã qua đi, một đêm nữa lại tới.
Trải qua một ngày một đêm tu luyện, lĩnh ngộ của Lưu Mộc vương tử đối với Khôi Lỗi đại đạo càng ngày càng lớn. Khí tức trên người viên mãn như ý, dường như tùy thời cũng có thể đột phá tầng vách ngăn kia, tấn cấp lên Hoàng cảnh viên mãn.
- Đạo cửa ải cuối cùng kia, ta phải đột phá trước lúc tranh đoạt a! Xem ra chỉ có thể sử dụng thứ kia!
Dường như hắn cũng đã cảm nhận được lúc này chỉ có tầng vách ngăn kia. Cho nên hai mắt của Lưu Mộc vương tử hiện lên vẻ lo lắng, cổ tay khẽ đảo, một bình ngọc lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn mở nắp bình ra, dược hương lập tức đầy phòng.
- Tu luyện!
Nghĩ đến những chuyện này, Lưu Mộc vương tử cũng không nói nhiều nữa. Tinh thần lần nữa câu thông với bóng người nhỏ ở trên không trung tiể, một cỗ khí tức uy nghiêm lại lần nữa lan tràn ra.
- Xem ra hắn ta muốn đem thứ mà Thượng cổ Khôi Lỗi đạo lưu lại triệt để dung hợp với mình, triệt để lĩnh ngộ Khôi Lỗi đại đạo...
Nhìn những chuyện này vào trong mắt, rốt cuộc Nhiếp Vân cũng đã biết vì sao khí tức của Lưu Mộc vương tử lại chợt mạnh chợt yếu như vậy.
Tuy rằng Khôi Lỗi đại đạo không xếp được trong top năm mươi, không có cách nào đột phá được gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo. Thế nhưng sau khi hoàn toàn lĩnh ngộ nó, ở trong cảnh giới Thâu Tiên Tá Thọ tuyệt đối là tồn tại đứng trong top đầu.
Bóng người bé này tập hợp tất cả huyền bí của Khôi Lỗi đạo Thượng cổ. Cũng giống như hắn luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ, Thần Nông Bách Thảo Kinh vậy. Bên trong ẩn chứa cực hạn của một loại đại đạo, chỉ cần hoàn toàn dung hợp luyện hóa nó thì tự nhiên sẽ lĩnh ngộ loại đại đạo này một cách hoàn mỹ.
Hắn ta đã là cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá tấn cấp. Nếu như lại triệt để lĩnh ngộ Khôi Lỗi đại đạo, thực lực tất sẽ có đột phá rất lớn, thành công tấn cấp lên Hoàng cảnh viên mãn. Thậm chí ngay cả chuyện trùng kích Thâu Thiên Tá Thọ cũng không phải là chuyện không thể!
Chỉ có điều bảo vật ẩn chứa đại đạo bên trong cũng không phải có thể luyện hóa một cách dễ dàng như vậy. Đầu tiên phải không ngừng tu luyện, đạt tới thực lực nhất định thì mới có thể nghĩ tới việc này. Hậu tích bạc phát, nếu không, Diệu Âm Tiên Tử cứ trực tiếp luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ là được. Cũng không cần phải tìm kiếm tri âm khắp nơi a.
- Nếu như ta trộm bóng người nhỏ này rồi luyện hóa nó... Liệu có thể trực tiếp lĩnh ngộ được Khôi Lỗi đại đạo hay không a?
Ánh mắt của Nhiếp Vân lóe lên, hai mắt rơi vào trên người bóng người bé trên đầu Lưu Mộc vương tử, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Người khác tu luyện đại đạo rất khó khăn. Thế nhưng hắn thì khác, hắn có được vô tận đan điền, chỉ cần phải tìm được vật phẩm ẩn chứa đại đạo, dung nhập vào trong đan điền là hắn có thể lập tức lĩnh ngộ ra được.
Tựa như Thần Nông Bách Thảo Kinh, Quy Linh vậy. Vốn hắn cho là mình ít nhất cũng phải cần mấy trăm, mấy ngàn năm thì mới có thể lĩnh ngộ được. Thế nhưng chỉ cần mấy chục hô hấp là đã có thể thông hiểu đạo lí rồi.
Bóng người nhỏ này ghi lại tất cả huyền bí của Thượng cổ Khôi Lỗi đạo, nếu như hắn trộm được, đồng thời lại còn dung nhập vào trong Khôi Lỗi đan điền. Liệu có thể giống như thiên phú y đạo, lập tức có bay vọt về chất hay không? Trực tiếp lĩnh ngộ loại đại đạo lợi hại này?
Trong lòng tràn ngập kích động, thế nhưng Nhiếp Vân cũng không có lỗ mãng.
Nơi này là hang ổ của Lưu Mộc vương tử, ngay cả Khôi Lỗi cũng không thể bài trừ ra được cấm chế là có thể nhìn ra. Cấm chế nơi này đáng sợ đến bực nào.
Hắn ẩn giấu ở trong Viêm Hoàng điện, đối phương không có cách nào phát hiện ra thì cũng thôi đi. Thế nhưng một khi ra tay sẽ bị phát hiện ra, động vào cấm chế. Nhất định hắn sẽ có tám chín phần mười khó có thể chạy thoát!
Cho dù có Viêm Hoàng điện, tính mạng không có trở ngại quá lớn. Thế nhưng một khi bạo lộ Viêm Hoàng điện, tất sẽ bị rất nhiều Đại Đế biết được. Đến lúc đó dẫn tới loại cường giả này ra tay, cũng không phải là thứ mà hắn có thể khống chế được.
Nếu như có thể không sử dụng Viêm Hoàng điện thì tốt nhất không nên sử dụng. Ở trong Vân Châu thành có quá nhiều Đại Đế, ai cũng không thể cam đoan bốn phía không có người khác quan sát a.
Lại nói, thực lực của hắn có hạn, năng lực khống chế đối với Viêm Hoàng điện còn rất kém cỏi. Cho nên dù có sử dụng, nhiều nhất cũng chỉ là bảo vệ tính mạng, đối với bóng người nhỏ ăn cắp từ Khôi Lỗi này cũng không có chút trợ giúp nào cả.
- Cứng rắn đoạt... Đây là chuyện không có khả năng!
Tế luyện bóng người nhỏ Khôi Lỗi, linh hồn câu thông, muốn trộm được nó đi, cũng khó có thể thành công được!
Không nói tới việc đối phương vừa mới làm cho Khôi Lỗi phục tùng. Chỉ là Lưu Mộc vương tử cũng đã không phải là tồn tại mà hắn có thể chống lại được.
Khôi Lỗi đại đạo tu luyện tới cửu trọng đỉnh phong, thực lực của Lưu Mộc vương tử tùy thời cũng có thể đột phá lên tới Hoàng cảnh viên mãn. Hơn nữa lại thêm trận pháp và rất nhiều thủ đoạn lợi hại. Cho dù gần đây thực lực của Nhiếp Vân đã tăng lên nhiều thì cũng vẫn không phải là đối thủ của đối phương.
Cứng rắn đoạt đồ của đối phương, không những không đoạt được mà rất còn có thể còn sẽ làm cho đối phương cảnh giác, về sau sẽ không có cơ hội khác nữa.
Về phần trộm đồ, đối phương đang tế luyện linh hồn. Lúc nào cũng chú ý từng khắc một. Cũng giống như nắm bảo vật ở trong lòng bàn tay vậy, cho nên chuyện trộm... Là không thể nào.
- Phải nghĩ biện pháp khiến do lực chú ý của hắn rời đi mới được!
Chỉ khi nào lực chú ý của đối phương bị rời đi. Như vậy hắn mới có thể tìm được cơ hội ra tay, trộm đi bóng người nhỏ Khôi Lỗi kia. Nếu không, tuyệt đối sẽ không có khả năng!
Thế nhưng... Đối phương đang hết sức chăm chú tu luyện, phải làm thế nào mới có thể?
Trong lòng suy tư, Nhiếp Vân cũng không vội vã ra tay, mà lẳng lặng chờ đợi.
Đạo tu luyện có thành công thì cũng có thất bại, dù sao thời gian tranh đoạt Vạn Giới Vũ Y vẫn còn có hai ngày, hắn cũng không lo không tìm thấy được cơ hội rat ay.
Trong nháy mắt, một ngày đã qua đi, một đêm nữa lại tới.
Trải qua một ngày một đêm tu luyện, lĩnh ngộ của Lưu Mộc vương tử đối với Khôi Lỗi đại đạo càng ngày càng lớn. Khí tức trên người viên mãn như ý, dường như tùy thời cũng có thể đột phá tầng vách ngăn kia, tấn cấp lên Hoàng cảnh viên mãn.
- Đạo cửa ải cuối cùng kia, ta phải đột phá trước lúc tranh đoạt a! Xem ra chỉ có thể sử dụng thứ kia!
Dường như hắn cũng đã cảm nhận được lúc này chỉ có tầng vách ngăn kia. Cho nên hai mắt của Lưu Mộc vương tử hiện lên vẻ lo lắng, cổ tay khẽ đảo, một bình ngọc lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Hắn mở nắp bình ra, dược hương lập tức đầy phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.