Chương 2195: Di tích chi tâm (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Trải qua thời gian dung nhập phù văn vào trong cơ thể, nó đã liên hệ với huyết mạch của hắn, thân thể sinh ra sức miễn dịch với khóa sắt, mặc dù không ẩn giấu lực lượng cũng có thể leo lên khóa sắt.
- Nếu như thế đi vào thượng cổ chiến trường nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi hiểu ra điểm này, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn cười ha ha và không tiếp tục che giấu thực lực, hắn bay lên dọc theo khóa sắt.
Trước khi leo lên tốc độ rất chậm, hao phí suốt bảy ngày, hiện tại phi hành cực nhanh, chưa tới một ngày đã lần nữa nhìn thấy thượng cổ chiến trường lơ lửng trên không, yên tĩnh lạnh nhạt.
- Đi vào!
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này quen việc dễ làm, cũng không có bất cứ vấn đề gì, thân thể hắn nhảy vào trong thượng cổ chiến trường.
Hắn vận chuyên vòng tròn đại đạo trong người, nhắm chuẩn phương hướng liền bay tới thần điện.
Một giờ sau đã nhìn thấy thần điện cao lớn trước mặt, đập vào mắt chính là cung điện to lớn bị một kiếm của Nhiếp Đồng bổ ra, tượng đá vẫn như trước và không có biến hóa gì.
Nửa người của tượng đá bị chém đứt, nham thạch vỡ vụn, thời gian dài sát khí xâm nhập vào trong và biến thành màu đen nhánh.
Lướt qua tượng đá đi vào bên trong, chỉ chốc lại tới đại điện của Nhiếp Đồng.
Trong điện lãnh lãnh thanh thanh không có cái gì, chỉ có một tượng đá to lớn cao vút trong mây.
Tượng đá này không khác gì bên ngoài, nó càng nguyên vẹn hơn, không biết sử dugnj đá gì điêu khắc mà thành, bóng loáng không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, vừa sải bước đi tới trước pho tượng, bàn tay của hắn chạm nhẹ vào tượng đá, nham thạch phía trên bóng lóng..
- Mở ra!
Quát một tiếng, lòng bàn tay bộc phát lực lượng đánh vào tượng đá.
Ầm ầm!
Tượng đá đứng sừng sững trăm triệu năm bị lực lượng cường đại đãnh nổ vang và dần dần ngã xuống, bụi đất mờ mịt.
- Quả nhiên có cái gì!
Sau khi đánh ngã tượng đá, hắn vội vàng bay lên nhìn xuống phía dưới, quả nhiên hắn nhìn thấy cửa vào bị phong ấn.
Cửa vào không lớn, chỉ cho phép một người tiến vào, phía trên có phong ấn lưu chuyển và tỏa ra gợn sóng màu tím nhạt.
Nghe được Thanh Diệp vương nói về chúa tể thần binh, hắn nghĩ ngay tới pho tượng, quả nhiên còn có càn khôn khác.
Đi tới trước phong ấn, bàn tay đặt lên và đẩy về phía trước.
Oanh!
Ánh sáng tím bộc phát, lực phản chấn cực lớn từ cánh tay truyền vào bàn tay, ngay sau đó hắn không kiềm lòng được lui về phía sau vài bước.
- Đúng là lợi hại vòng tròn đại đạo, phá vỡ!
Quát lớn một tiếng, Nhiếp Vân đánh một quyền.
Vòng tròn đại đạo phối hợp lực lượng cường đại nhất toàn thân, ánh sáng tím chấn động mạnh sau đó vỡ ra.
Hắn như con cá nhỏ chui vào trong phong ấn bị vỡ.
Ầm ầm ầm!
Một gian phòng lớn xuất hiện trước mặt.
- Người nào?
Bàn chân còn chưa chạm vào mặt đất, một đạo ý niệm nặng nề từ xa tới gần, lúc này Nhiếp Vân nhìn thấy nắm đấm phá không đánh tới.
Chủ nhân nắm đấm bị quần áo đen bao phủ không nhìn ra dung mạo và tuổi tác, lực lượng oanh kích xé rách không gian, tiếng nổ mạnh vang lên.
- Không có tiên lực?
Cảm nhận được lực công kích của đối phương không có bất kỳ tiên lực chấn động nào, thân thể Nhiếp Vân lúc này tránh thoát công kích của đối phương.
Đây là khôi lỗi không biết thứ gì luyện chế thành, biểu lộ cứng ngắc ngốc trệ, lực lượng rất mạnh, mỗi một quyền đánh tới, cho dù cường giả tông chủ hai ngàn chín trăm đầu đại đạo cũng không chịu nổi, sẽ bị nó đánh chết ngay lập tức.
Nhiếp Vân vận chuyển vòng tròn đại đạo cho nên thực lực vượt qua tông chủ, đạt tới nửa bước chúa tể cảnh, hắn đưa tay về phía trước ngăn cản nắm đấm tấn công.
Rầm rầm rầm!
Lực lượng khôi lỗi đánh vào bình chướng, toàn bộ bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Khôi lỗi này thật lợi hại, nhìn xem có thể luyện hóa hay không.
Thấy khôi lỗi trước mắt tự chủ chiến đấu, thực lực có thể so với cường giả cấp bậc tông chủ, nội tâm Nhiếp Vân vui vẻ, tinh thần tập trung sau đó hóa thành dây nhỏ quấn quanh người nó.
Xì xì!
Tinh thần tiến vào trong cơ thể khôi lỗi, một lát sau đã đi vào vị trí hạch tâm, thúc dục khôi lỗi lại là một viên Hỗn Độn Vương Thạch!
Khó trách có được lực lượng cường đại như thế, sử dụng Hỗn Độn Vương Thạch thúc dục, gia hỏa chế tạo khôi lỗi cũng quá giàu có.
Tinh thần đi vào hạch tâm, sau khi đụng vào thì khôi lỗi dừng công kích, nó đi vài bước tới trước mặt hắn.
- Chủ nhân!
- Luyện hóa đơn giản như vậy?
Nhìn thấy động tác của khôi lỗi, Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười.
Vốn tưởng rằng khôi lỗi cường đại như thế muốn luyện hóa cần thời gian thật lâu, nằm mơ cũng không nghĩ tới đơn giản như vậy.
- Nơi này là nơi nào?
Thấy khôi lỗi này khác với những thứ trước kia, nó có thể nói chuyện, Nhiếp Vân kỳ quái và hỏi thăm.
- Bẩm chủ nhân, đây là hạch tâm của thượng cổ chiến trường, cũng là hạch tâm của thần chi di tích!
Khôi lỗi nói.
- Hạch tâm của thượng cổ chiến trường?
Nhiếp Vân sững sờ, quay đầu nhìn sang gian phòng chung quanh, quả nhiên hắn nhìn ra khác biệt.
Trung tâm của gian phong phòng có một viên cầu giống như trái tim đang chấn động, nó tỏa ra khí tức cường đại mà bàng bạc.
- Chẳng. . . Chẳng lẽ là thượng cổ chiến trường chi tâm?
Đôi mắt Nhiếp Vân lóe sáng.
Loại vật này trước kia hắn từng nhìn thấy tại thiên địa lục đạo, giống như lúc trước luyện hóa Hắc Ma tâm, chỉ cần luyện hóa, chẳng khác nào luyện hóa thế giới, chẳng lẽ Vạn Lực Vương nói chính xác, leo dọc theo khóa sắt là có khả năng luyện hóa cả thượng cổ chiến trường?
Hắn đi vài bước tới trước viên cầu.
Chỉ thấy viên cầu này giống Cương Vực Đồ, nó tỏa ra uy áp nặng nề, dường như đại biểu vô số không gian của thần chi di tích, bao quát thế giới to lớn.
- Ta có thể luyện hóa hay không?
Nhiếp Vân quay đầu hỏi khôi lỗi.
Không biết khôi lỗi này do người nào luyện chế, nó giống như khí linh có được linh tính của mình, đúng là chưa bao giờ gặp qua.
- Ngươi có thể luyện hóa nhưng thực lực của ngươi không thể làm được. . . Nếu như không tin, có thể thử một chút!
Khôi lỗi thấy thái độ hưng phấn trong mắt của hắn, cũng không ngăn cản.
- Vậy thì tốt, ta thử xem!
Hắn đã lĩnh ngộ vòng tròn đại đạo, thực lực có thể so với cường giả nửa bước chúa tể đệ nhất trọng trong cửu trọng cảnh, không tin không luyện hóa viên cầu này.
Tinh thần khẽ động, một giọt máu bay ra khỏi ngón tay tiến vào trong viên cầu, đồng thời tinh thần lực cường đại bao phủ viên cầu.
Xì xì xì xì...
Dường như cảm nhận được tinh thần lực và việc hắn muốn làm, mặt ngoài viên cầu sinh ra lực lượng đặc thù, lực phản chấn cường đại bộc phát như thủy triều và đẩy mạnh về phía trước.
- Nếu như thế đi vào thượng cổ chiến trường nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sau khi hiểu ra điểm này, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn cười ha ha và không tiếp tục che giấu thực lực, hắn bay lên dọc theo khóa sắt.
Trước khi leo lên tốc độ rất chậm, hao phí suốt bảy ngày, hiện tại phi hành cực nhanh, chưa tới một ngày đã lần nữa nhìn thấy thượng cổ chiến trường lơ lửng trên không, yên tĩnh lạnh nhạt.
- Đi vào!
Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này quen việc dễ làm, cũng không có bất cứ vấn đề gì, thân thể hắn nhảy vào trong thượng cổ chiến trường.
Hắn vận chuyên vòng tròn đại đạo trong người, nhắm chuẩn phương hướng liền bay tới thần điện.
Một giờ sau đã nhìn thấy thần điện cao lớn trước mặt, đập vào mắt chính là cung điện to lớn bị một kiếm của Nhiếp Đồng bổ ra, tượng đá vẫn như trước và không có biến hóa gì.
Nửa người của tượng đá bị chém đứt, nham thạch vỡ vụn, thời gian dài sát khí xâm nhập vào trong và biến thành màu đen nhánh.
Lướt qua tượng đá đi vào bên trong, chỉ chốc lại tới đại điện của Nhiếp Đồng.
Trong điện lãnh lãnh thanh thanh không có cái gì, chỉ có một tượng đá to lớn cao vút trong mây.
Tượng đá này không khác gì bên ngoài, nó càng nguyên vẹn hơn, không biết sử dugnj đá gì điêu khắc mà thành, bóng loáng không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào, vừa sải bước đi tới trước pho tượng, bàn tay của hắn chạm nhẹ vào tượng đá, nham thạch phía trên bóng lóng..
- Mở ra!
Quát một tiếng, lòng bàn tay bộc phát lực lượng đánh vào tượng đá.
Ầm ầm!
Tượng đá đứng sừng sững trăm triệu năm bị lực lượng cường đại đãnh nổ vang và dần dần ngã xuống, bụi đất mờ mịt.
- Quả nhiên có cái gì!
Sau khi đánh ngã tượng đá, hắn vội vàng bay lên nhìn xuống phía dưới, quả nhiên hắn nhìn thấy cửa vào bị phong ấn.
Cửa vào không lớn, chỉ cho phép một người tiến vào, phía trên có phong ấn lưu chuyển và tỏa ra gợn sóng màu tím nhạt.
Nghe được Thanh Diệp vương nói về chúa tể thần binh, hắn nghĩ ngay tới pho tượng, quả nhiên còn có càn khôn khác.
Đi tới trước phong ấn, bàn tay đặt lên và đẩy về phía trước.
Oanh!
Ánh sáng tím bộc phát, lực phản chấn cực lớn từ cánh tay truyền vào bàn tay, ngay sau đó hắn không kiềm lòng được lui về phía sau vài bước.
- Đúng là lợi hại vòng tròn đại đạo, phá vỡ!
Quát lớn một tiếng, Nhiếp Vân đánh một quyền.
Vòng tròn đại đạo phối hợp lực lượng cường đại nhất toàn thân, ánh sáng tím chấn động mạnh sau đó vỡ ra.
Hắn như con cá nhỏ chui vào trong phong ấn bị vỡ.
Ầm ầm ầm!
Một gian phòng lớn xuất hiện trước mặt.
- Người nào?
Bàn chân còn chưa chạm vào mặt đất, một đạo ý niệm nặng nề từ xa tới gần, lúc này Nhiếp Vân nhìn thấy nắm đấm phá không đánh tới.
Chủ nhân nắm đấm bị quần áo đen bao phủ không nhìn ra dung mạo và tuổi tác, lực lượng oanh kích xé rách không gian, tiếng nổ mạnh vang lên.
- Không có tiên lực?
Cảm nhận được lực công kích của đối phương không có bất kỳ tiên lực chấn động nào, thân thể Nhiếp Vân lúc này tránh thoát công kích của đối phương.
Đây là khôi lỗi không biết thứ gì luyện chế thành, biểu lộ cứng ngắc ngốc trệ, lực lượng rất mạnh, mỗi một quyền đánh tới, cho dù cường giả tông chủ hai ngàn chín trăm đầu đại đạo cũng không chịu nổi, sẽ bị nó đánh chết ngay lập tức.
Nhiếp Vân vận chuyển vòng tròn đại đạo cho nên thực lực vượt qua tông chủ, đạt tới nửa bước chúa tể cảnh, hắn đưa tay về phía trước ngăn cản nắm đấm tấn công.
Rầm rầm rầm!
Lực lượng khôi lỗi đánh vào bình chướng, toàn bộ bị ngăn cản ở bên ngoài.
- Khôi lỗi này thật lợi hại, nhìn xem có thể luyện hóa hay không.
Thấy khôi lỗi trước mắt tự chủ chiến đấu, thực lực có thể so với cường giả cấp bậc tông chủ, nội tâm Nhiếp Vân vui vẻ, tinh thần tập trung sau đó hóa thành dây nhỏ quấn quanh người nó.
Xì xì!
Tinh thần tiến vào trong cơ thể khôi lỗi, một lát sau đã đi vào vị trí hạch tâm, thúc dục khôi lỗi lại là một viên Hỗn Độn Vương Thạch!
Khó trách có được lực lượng cường đại như thế, sử dụng Hỗn Độn Vương Thạch thúc dục, gia hỏa chế tạo khôi lỗi cũng quá giàu có.
Tinh thần đi vào hạch tâm, sau khi đụng vào thì khôi lỗi dừng công kích, nó đi vài bước tới trước mặt hắn.
- Chủ nhân!
- Luyện hóa đơn giản như vậy?
Nhìn thấy động tác của khôi lỗi, Nhiếp Vân cảm thấy dở khóc dở cười.
Vốn tưởng rằng khôi lỗi cường đại như thế muốn luyện hóa cần thời gian thật lâu, nằm mơ cũng không nghĩ tới đơn giản như vậy.
- Nơi này là nơi nào?
Thấy khôi lỗi này khác với những thứ trước kia, nó có thể nói chuyện, Nhiếp Vân kỳ quái và hỏi thăm.
- Bẩm chủ nhân, đây là hạch tâm của thượng cổ chiến trường, cũng là hạch tâm của thần chi di tích!
Khôi lỗi nói.
- Hạch tâm của thượng cổ chiến trường?
Nhiếp Vân sững sờ, quay đầu nhìn sang gian phòng chung quanh, quả nhiên hắn nhìn ra khác biệt.
Trung tâm của gian phong phòng có một viên cầu giống như trái tim đang chấn động, nó tỏa ra khí tức cường đại mà bàng bạc.
- Chẳng. . . Chẳng lẽ là thượng cổ chiến trường chi tâm?
Đôi mắt Nhiếp Vân lóe sáng.
Loại vật này trước kia hắn từng nhìn thấy tại thiên địa lục đạo, giống như lúc trước luyện hóa Hắc Ma tâm, chỉ cần luyện hóa, chẳng khác nào luyện hóa thế giới, chẳng lẽ Vạn Lực Vương nói chính xác, leo dọc theo khóa sắt là có khả năng luyện hóa cả thượng cổ chiến trường?
Hắn đi vài bước tới trước viên cầu.
Chỉ thấy viên cầu này giống Cương Vực Đồ, nó tỏa ra uy áp nặng nề, dường như đại biểu vô số không gian của thần chi di tích, bao quát thế giới to lớn.
- Ta có thể luyện hóa hay không?
Nhiếp Vân quay đầu hỏi khôi lỗi.
Không biết khôi lỗi này do người nào luyện chế, nó giống như khí linh có được linh tính của mình, đúng là chưa bao giờ gặp qua.
- Ngươi có thể luyện hóa nhưng thực lực của ngươi không thể làm được. . . Nếu như không tin, có thể thử một chút!
Khôi lỗi thấy thái độ hưng phấn trong mắt của hắn, cũng không ngăn cản.
- Vậy thì tốt, ta thử xem!
Hắn đã lĩnh ngộ vòng tròn đại đạo, thực lực có thể so với cường giả nửa bước chúa tể đệ nhất trọng trong cửu trọng cảnh, không tin không luyện hóa viên cầu này.
Tinh thần khẽ động, một giọt máu bay ra khỏi ngón tay tiến vào trong viên cầu, đồng thời tinh thần lực cường đại bao phủ viên cầu.
Xì xì xì xì...
Dường như cảm nhận được tinh thần lực và việc hắn muốn làm, mặt ngoài viên cầu sinh ra lực lượng đặc thù, lực phản chấn cường đại bộc phát như thủy triều và đẩy mạnh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.