Chương 1536: Diễn sinh đan điền lần thứ tám (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Trên đường gặp được mấy chục người tranh đoạt một món bảo vật mà bắt đầu chiến đấu, những bằng hữu, đồng bọn lúc trước biến thành địch nhân, giết người tới mức giết đỏ mắt.
Nhiếp Vân nhìn quét qua những bảo vật này, phát hiện nó không có lực hấp dẫn lớn với hắn cho nên không dừng lại, lúc này tiến lên phía trước.
- Chính là ở phía trước!
Tiến lên một hồi, trước mắt sinh ra sát khí đục ngầu xen lẫn khí tức ấm áp trấn áp cả quốc gia sinh ra.
Thánh địa phật môn, chưởng trung phật quốc!
Diện tích của quốc gia không lớn nhưng tràn đầy khí tức làm người ta ấm áp, chỉ cần hít sâu một hơi cũng làm người ta sinh ra cảm giác thư thái thích ý.
Trong truyền thuyết, cao tăng của phật môn đều thành lập quốc gia của mình, người tiến vào bên trong đều là tín đồ trung thành nhất.
- Có thể thành lập phật quốc đều là bảo vật của đại phật lưu lại, tuyệt đối không giống bình thường!
Phật quốc là căn cơ của cao tăng, không thể lẻn vào từ mặt đất, lúc trồi lên mặt đất, ánh mắt Nhiếp Vân tỏa sáng nhìn chung quanh.
Tại Phật giới, tu luyện giả phật môn có thể thành lập phật quốc tuyệt đối có thể xưng là đại phật, loại người này lưu lại di tích khẳng định không đơn giản.
Trên bản đồ chỉ đánh dấu chủng loại và cấp bậc của bảo vật, cũng không nói rõ là vật gì, tiến vào phật quốc, Nhiếp Vân đã biết rõ địa đồ đánh dấu không sai, thậm chí còn hơn nữa.
Phật ma bất lưỡng lập, Hắc Long Thánh Tôn là cao thủ của Ma tộc, tại sao trong huyệt mộ của hắn có chí bảo phật môn?
- Người nào!
Vèo!
Mới vừa tiến vào phật quốc, đột nhiên có tiếng thét vang lên, ngay sau đó có một đạo hào quang bay tới trước mặt hắn.
- Hừ!
Nhiếp Vân cũng không né tránh, hắn đánh một quyền ngăn cản.
Lực lượng cuồng bạo áp súc phật khí của phật quốc và nổ mạnh.
Đùng!
Một bóng người đứng ở trước mặt.
Đó là trung niên nhân có cảnh giới Kim Tiên, đôi mắt sáng ngời có thần, thần thái cao ngạo.
- Phật quốc là của chúng ta, Bố Vũ Môn Bố Thích Giới công tử muốn, người không có phận sự cút ra ngoài!
Thấy một chiêu đánh lén không thể giết chết thiếu niên, ánh mắt trung niên nhân mang theo ngạc nhiên, sau đó hắn chắp tay sau lưng, tùy ý lên tiếng.
- Người có đức sẽ đạt được bảo vật, dựa vào cái gì công tử các ngươi muốn thì ta phải rời đi!
Nhiếp Vân nhướng mày.
Tất cả mọi người đến tranh đoạt bảo bối, nếu ngươi nói một câu đầu tiên bảo ta rời đi thì chẳng khác gì nằm mơ.
- Đồ chó chết không biết điều, thân phận của ngươi là gì chứ?
Trung niên nhân hừ lạnh, trong mắt của hắn mang theo sát ý.
- Bố Vũ Môn chúng ta muốn cái gì, cho dù là thập đại gia tộc cũng phải cho ba phần tình mọn, ta có thể nói chuyện với ngươi cũng vì xem ngươi là nhân tài, không muốn trực tiếp giết, nếu không biết tốt xấu thì đi chết đi!
Khí tức của trung niên nhân tăng lên, dường như chỉ cần đối phương một lời không hợp sẽ động thủ.
- Bố Vũ Môn?
Nghe đối phương nói lời này, Nhiếp Vân càng muốn có được bảo vật.
Trước kia khi tới đây nghe Chí Liễu đã từng nói qua một lần, Bố Vũ Môn cũng giống như Vân Vũ Tông, là tông môn, chỉ có điều cường đại hơn Vân Vũ Tông quá nhiều, mặc dù ở trong Linh giới cũng là thế lực nhất lưu.
Đương nhiên so ra còn kém thập đại gia tộc không ít nhưng tán tu không dám đắc tội.
- Không sai, biết rõ thì cút đi, hôm nay ta không muốn giết người, đừng không biết tốt xấu để uổng mạng!
Trung niên nhân tiến lên phía trước một bước, đôi mắt của hắn mang theo sát cơ nồng đậm.
Ô ô ô ô!
Vào lúc này trong không trung sinh ra một tiếng thiền âm, ngay sau đó âm thanh này mang theo buồn phiền, dường như là một kiện pháp bảo có linh tính nhưng bị người ta dùng pháp lực mài diệt linh tính, cưỡng ép luyện hóa.
- Ha ha, công tử sắp thành công. . .
Nghe được âm thanh này, đôi mắt trung niên nhân sáng ngời, hắn hưng phấn cười to.
- Hỏng bét, nếu như bị đối phương luyện hóa, muốn đoạt lại cũng muộn rồi...
Ánh mắt Nhiếp Vân ngưng tụ, hắn đạp mạnh xông lên phía trước.
Chí bảo phật môn có chứa linh tính phật môn, một khi bị người luyện hóa tương đương bị người khác làm ô nhiễm, cho dù đoạt lại cũng không có hêệu quả.
- Oắt con, lão tử đã nói ngươi không thể đi qua, ngươi muốn chết!
Không nghĩ tới Nhiếp Vân thừa dịp hắn thất thần lao nhanh về phía trước, trung niên nhân tức giận gào to, hắn đưa tay đánh một trảo, lăng không đánh một kích về phía Nhiếp Vân.
Lực lượng này mang theo phong mang vô cùng to lớn, nó đánh tới trước mặt làm người ta hít thở dồn dập khó có thể ngăn chặn.
Bành!
Cho dù công kích cường đại như thế tới trước mặt Nhiếp Vân lại nổ tung, một lần nữa biến thành khí lưu bắn khắp bốn phía.
Một quyền đánh nát công kích của hắn, Nhiếp Vân tiến lên phía trước lần nữa và đánh ra một quyền.
- Cái gì?
Thấy thiếu niên công kích mạnh như vậy, đồng tử trung niên nhân co rụt lại, vội vàng dùng song chưởng đón đỡ.
- Cho mặt không biết xấu hổ, cho ngươi chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm?
Đối mặt với song chưởng của đối phương, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, vẻ mặt không thèm để ý, hắn đánh một quyền.
Ầm!
Trung niên nhân bị hắn đánh nằm ngang trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe..
- Ngươi muốn chết, ngươi dám ra tay với người Bố Vũ Môn chúng ta, ngươi chỉ có con đường chết.
Trung niên nhân không nghĩ tới thiếu niên này có thực lực như vậy, hắn tức giận gào to.
- Như vậy ngươi nên chết trước đi!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, hắn tiến lên một bước đạp thẳng vào đầu đối phương.
Ầm!
Đầu nổ thành bụi phấn, máu tươi bắn tung toé.
- Loại phế vật này cũng muốn ngăn cản ta, chê cười!
Sau khi đánh chết trung niên nhân Kim Tiên cảnh, Nhiếp Vân nhanh chóng gia tăng tốc độ tiến thẳng về nơi phát ra phật âm.
Khoản nợ nhiều không lo, dù sao đã đắc tội không ít người, có thêm Bố Vũ Môn cũng chẳng sao, quản hắn là ai, dám ngăn cản chính mình cứ giết là được.
Hắn nhanh chóng xuất hiện trước một cung điện to lớn.
Trong cung điện này tràn ngập kim quang, kim quang hình thành biển cả, phạm âm to rõ lọt vào trong tai tinh thần tường hòa an lành.
Không thể không nói công pháp phật môn có điểm hơn người, ngay cả tâm tình như Nhiếp Vân, nghe lâu cũng sinh ra cảm giác vô dục vô cầu, muốn xa lánh trần thế.
Trong biển kim quang có một đại phật cốt đang ngồi khoanh chân, trong tay cầm một cây tích trượng tỏa ra kim quang sáng ngời.
Phía trước tích trượng có một thanh niên đang dùng hai tay kết thành thủ ấn đánh vào tích trượng, bên cạnh còn có một lão giả đang cầm quỷ đầu ma trượng rót ma khí vào trong bảo vật, không ngừng tiêu trừ phật tính trong tích trượng.
Nhiếp Vân nhìn quét qua những bảo vật này, phát hiện nó không có lực hấp dẫn lớn với hắn cho nên không dừng lại, lúc này tiến lên phía trước.
- Chính là ở phía trước!
Tiến lên một hồi, trước mắt sinh ra sát khí đục ngầu xen lẫn khí tức ấm áp trấn áp cả quốc gia sinh ra.
Thánh địa phật môn, chưởng trung phật quốc!
Diện tích của quốc gia không lớn nhưng tràn đầy khí tức làm người ta ấm áp, chỉ cần hít sâu một hơi cũng làm người ta sinh ra cảm giác thư thái thích ý.
Trong truyền thuyết, cao tăng của phật môn đều thành lập quốc gia của mình, người tiến vào bên trong đều là tín đồ trung thành nhất.
- Có thể thành lập phật quốc đều là bảo vật của đại phật lưu lại, tuyệt đối không giống bình thường!
Phật quốc là căn cơ của cao tăng, không thể lẻn vào từ mặt đất, lúc trồi lên mặt đất, ánh mắt Nhiếp Vân tỏa sáng nhìn chung quanh.
Tại Phật giới, tu luyện giả phật môn có thể thành lập phật quốc tuyệt đối có thể xưng là đại phật, loại người này lưu lại di tích khẳng định không đơn giản.
Trên bản đồ chỉ đánh dấu chủng loại và cấp bậc của bảo vật, cũng không nói rõ là vật gì, tiến vào phật quốc, Nhiếp Vân đã biết rõ địa đồ đánh dấu không sai, thậm chí còn hơn nữa.
Phật ma bất lưỡng lập, Hắc Long Thánh Tôn là cao thủ của Ma tộc, tại sao trong huyệt mộ của hắn có chí bảo phật môn?
- Người nào!
Vèo!
Mới vừa tiến vào phật quốc, đột nhiên có tiếng thét vang lên, ngay sau đó có một đạo hào quang bay tới trước mặt hắn.
- Hừ!
Nhiếp Vân cũng không né tránh, hắn đánh một quyền ngăn cản.
Lực lượng cuồng bạo áp súc phật khí của phật quốc và nổ mạnh.
Đùng!
Một bóng người đứng ở trước mặt.
Đó là trung niên nhân có cảnh giới Kim Tiên, đôi mắt sáng ngời có thần, thần thái cao ngạo.
- Phật quốc là của chúng ta, Bố Vũ Môn Bố Thích Giới công tử muốn, người không có phận sự cút ra ngoài!
Thấy một chiêu đánh lén không thể giết chết thiếu niên, ánh mắt trung niên nhân mang theo ngạc nhiên, sau đó hắn chắp tay sau lưng, tùy ý lên tiếng.
- Người có đức sẽ đạt được bảo vật, dựa vào cái gì công tử các ngươi muốn thì ta phải rời đi!
Nhiếp Vân nhướng mày.
Tất cả mọi người đến tranh đoạt bảo bối, nếu ngươi nói một câu đầu tiên bảo ta rời đi thì chẳng khác gì nằm mơ.
- Đồ chó chết không biết điều, thân phận của ngươi là gì chứ?
Trung niên nhân hừ lạnh, trong mắt của hắn mang theo sát ý.
- Bố Vũ Môn chúng ta muốn cái gì, cho dù là thập đại gia tộc cũng phải cho ba phần tình mọn, ta có thể nói chuyện với ngươi cũng vì xem ngươi là nhân tài, không muốn trực tiếp giết, nếu không biết tốt xấu thì đi chết đi!
Khí tức của trung niên nhân tăng lên, dường như chỉ cần đối phương một lời không hợp sẽ động thủ.
- Bố Vũ Môn?
Nghe đối phương nói lời này, Nhiếp Vân càng muốn có được bảo vật.
Trước kia khi tới đây nghe Chí Liễu đã từng nói qua một lần, Bố Vũ Môn cũng giống như Vân Vũ Tông, là tông môn, chỉ có điều cường đại hơn Vân Vũ Tông quá nhiều, mặc dù ở trong Linh giới cũng là thế lực nhất lưu.
Đương nhiên so ra còn kém thập đại gia tộc không ít nhưng tán tu không dám đắc tội.
- Không sai, biết rõ thì cút đi, hôm nay ta không muốn giết người, đừng không biết tốt xấu để uổng mạng!
Trung niên nhân tiến lên phía trước một bước, đôi mắt của hắn mang theo sát cơ nồng đậm.
Ô ô ô ô!
Vào lúc này trong không trung sinh ra một tiếng thiền âm, ngay sau đó âm thanh này mang theo buồn phiền, dường như là một kiện pháp bảo có linh tính nhưng bị người ta dùng pháp lực mài diệt linh tính, cưỡng ép luyện hóa.
- Ha ha, công tử sắp thành công. . .
Nghe được âm thanh này, đôi mắt trung niên nhân sáng ngời, hắn hưng phấn cười to.
- Hỏng bét, nếu như bị đối phương luyện hóa, muốn đoạt lại cũng muộn rồi...
Ánh mắt Nhiếp Vân ngưng tụ, hắn đạp mạnh xông lên phía trước.
Chí bảo phật môn có chứa linh tính phật môn, một khi bị người luyện hóa tương đương bị người khác làm ô nhiễm, cho dù đoạt lại cũng không có hêệu quả.
- Oắt con, lão tử đã nói ngươi không thể đi qua, ngươi muốn chết!
Không nghĩ tới Nhiếp Vân thừa dịp hắn thất thần lao nhanh về phía trước, trung niên nhân tức giận gào to, hắn đưa tay đánh một trảo, lăng không đánh một kích về phía Nhiếp Vân.
Lực lượng này mang theo phong mang vô cùng to lớn, nó đánh tới trước mặt làm người ta hít thở dồn dập khó có thể ngăn chặn.
Bành!
Cho dù công kích cường đại như thế tới trước mặt Nhiếp Vân lại nổ tung, một lần nữa biến thành khí lưu bắn khắp bốn phía.
Một quyền đánh nát công kích của hắn, Nhiếp Vân tiến lên phía trước lần nữa và đánh ra một quyền.
- Cái gì?
Thấy thiếu niên công kích mạnh như vậy, đồng tử trung niên nhân co rụt lại, vội vàng dùng song chưởng đón đỡ.
- Cho mặt không biết xấu hổ, cho ngươi chút màu sắc đã muốn mở phường nhuộm?
Đối mặt với song chưởng của đối phương, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, vẻ mặt không thèm để ý, hắn đánh một quyền.
Ầm!
Trung niên nhân bị hắn đánh nằm ngang trên mặt đất, máu tươi bắn tung tóe..
- Ngươi muốn chết, ngươi dám ra tay với người Bố Vũ Môn chúng ta, ngươi chỉ có con đường chết.
Trung niên nhân không nghĩ tới thiếu niên này có thực lực như vậy, hắn tức giận gào to.
- Như vậy ngươi nên chết trước đi!
Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, hắn tiến lên một bước đạp thẳng vào đầu đối phương.
Ầm!
Đầu nổ thành bụi phấn, máu tươi bắn tung toé.
- Loại phế vật này cũng muốn ngăn cản ta, chê cười!
Sau khi đánh chết trung niên nhân Kim Tiên cảnh, Nhiếp Vân nhanh chóng gia tăng tốc độ tiến thẳng về nơi phát ra phật âm.
Khoản nợ nhiều không lo, dù sao đã đắc tội không ít người, có thêm Bố Vũ Môn cũng chẳng sao, quản hắn là ai, dám ngăn cản chính mình cứ giết là được.
Hắn nhanh chóng xuất hiện trước một cung điện to lớn.
Trong cung điện này tràn ngập kim quang, kim quang hình thành biển cả, phạm âm to rõ lọt vào trong tai tinh thần tường hòa an lành.
Không thể không nói công pháp phật môn có điểm hơn người, ngay cả tâm tình như Nhiếp Vân, nghe lâu cũng sinh ra cảm giác vô dục vô cầu, muốn xa lánh trần thế.
Trong biển kim quang có một đại phật cốt đang ngồi khoanh chân, trong tay cầm một cây tích trượng tỏa ra kim quang sáng ngời.
Phía trước tích trượng có một thanh niên đang dùng hai tay kết thành thủ ấn đánh vào tích trượng, bên cạnh còn có một lão giả đang cầm quỷ đầu ma trượng rót ma khí vào trong bảo vật, không ngừng tiêu trừ phật tính trong tích trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.