Vô Tận Đan Điền​

Chương 1540: Đoan Mộc Trường Cung (1)

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

Oanh!

Ngón tay cong lại và duỗi thẳng ra.

Tiên khí tuyệt phẩm vỡ vụn như thủy tinh và rơi khắp mặt đất.

Kim Cương Lưu Ly Thể đạt tới đệ bát trọng, hơn nữa dung hợp với Linh Tê Luyện Thể Quyết đệ bát trọng hoàn mỹ, từ đó lại duy trì cân đối làm cho thực lực của Nhiếp Vân đột nhiên tăng mạnh, một chỉ của hắn có thể đánh nát tiên khí tuyệt phẩm.

Tuy vận dụng thiên phú thiên thủ sư lực lượng đơn thuần lại làm người ta cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, Bố Thích Giới cảm thấy thế giới quan của bản thân đã sụp đổ.

Tiên khí tuyệt phẩm là tồn tại đỉnh phong chỉ đứng sau tạo hóa tiên khí tại Linh giới, loại bảo bối cấp bậc này, đừng nói cường giả Kim Tiên, cho dù Thánh Tiên tới cũng không có khả năng dùng một chỉ đánh tan dễ dàng như vậy.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ nếu nghe người khác nói chuyện thì hắn tuyệt đối sẽ cười đến rụng răng mắng đối phương khoác lát chỉ biết dọa người, nhưng nó diễn ra trước mặt, hắn không thể nói rõ thành lời.

- Trốn!

Biết hiện tại không phải lúc nói chuyện, Bố Thích Giới hiểu rõ nếu như mình lưu lại nơi này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nào dám do dự thêm lúc nào nữa, hắn lập tức chạy đi thật xa.

Oanh!

Khí kình lập loè, hắn bóp nát một cái ngọc bài.

Ngọc bài mang theo một kích toàn lực của cường giả Kim Tiên đỉnh phong, vừa xuất hiện đã đánh nát phật quốc dễ dàng, nó mang theo lực lượng cực kỳ đáng sợ đánh thẳng về phía Nhiếp Vân.

Uy lực công kích của chiêu này còn đáng sợ hơn cả tiên khí tuyệt phẩm công kích, đổi lại bất cứ kẻ nào cũng phải tạm lánh phong mang, muốn ngăn cản cũng khó khăn.

Nhưng Nhiếp Vân không phải bất cứ kẻ nào, hắn là độc nhất vô nhị.

Bố Thích Giới còn chưa trốn đi xa, một chưởng lăng không bắt lấy, chỉ trong nháy mắt phá vỡ tầng tầng ngăn cách và xuất hiện trước mặt của hắn.

Ầm ầm ầm...

Bị bàn tay bắt lấy, Bố Thích Giới ngừng giữa không trung, ngay sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.

Chỉ thấy ngọc bài vỡ tung sinh ra công kích chẳng khác gì sóng to gió lớn bị đối phương dùng một chưởng khác ngăn cản trong lòng bàn tay, ngay sau đó thôn phệ sạch sẽ!

Hắn thôn phệ công kích cấp bậc Kim Tiên đỉnh phong...



Đối phương có năng lực gì?

- Ngươi không thể giết ta, ta là nhi tử của tông chủ Bố Vũ Môn, ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Bố Vũ Môn trả thù điên cuồng

Hiện tại không phải là thời điểm nghiên cứu năng lực của đối phương, mà là giữ được tánh mạng.

Trong lúc kinh hoàng, Bố Thích Giới liên tục gào thét.

- Bố Vũ Môn trả thù điên cuồng?

Hắn không ngờ gia hỏa này trước khi chết còn muốn trả thù điên cuồng kẻ khác, không có giác ngộ, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng sau đó bàn tay phát lực.

Ầm!

Bố Thích Giới nổ thành thịt nát, khí tức sinh mệnh biến mất.

Quản khỉ gió nó là cái gì Bố Vũ Môn, dám đắc tội chính mình thì nó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

- Nên đi!

Sau khi luyện hóa chí bảo phật môn, đánh chết Bố Thích Giới, Nhiếp Vân biết rõ không cần phải lưu lại nơi này, hắn hít sâu một hơi sau đó tiến tới nơi khác.

Lần này hắn tới di tích Hắc Long Thánh Tôn chẳng khác gì đi nhặt bảo.

Trước khi đến, tối đa có thể chiến đấu với Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, hiện tại cho dù cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong tới cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Lúc này hai đại pháp quyết luyện thể đồng thời đạt tới bát trọng thì hắn biết rõ lực lượng thân thể đáng sợ cỡ nào.

Có thể nói không chút khoa trương, bằng vào lực lượng thân thể hiện tại, thiên địa to lớn nhưng hắn có thể đi nơi nào thỏa thích.

Xem ra sau khi rời khỏi di tích Hắc Long Thánh Tôn lần này cũng nên đi tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt.

Cho dù gia tộc của nàng cường đại hơn nữa cũng không thể ngăn cản quyết tâm của hắn.

Đây không phải đơn thuần là tình yêu, còn có một loại trách nhiệm và hứa hẹn không thể tránh khỏi!

Là kiên trì của hai thế giới.



- Nguyệt Nhi, chờ ta, ta sẽ nhanh chóng đi tìm ngươi...

Hắn nói nhỏ một câu, Nhiếp Vân nhanh chóng đi tới một hướng theo địa đồ chỉ dẫn, hắn bay sâu vào trong di tích.

Sau khi hắn trì hoãn một thời gian ngắn nhưng so với kẻ khác thì hắn đã đi muộn, rất nhiều đội ngũ đã tiến lên phía trước và điên cuồng cướp đoạt bảo tàng trong đó.

Không biết di tích Hắc Long Thánh Tôn có cái gì nhưng thâm bất khả trắc, bảo vật phần đông, từ đó hấp dẫn vô số cao thủ chém giết đỏ mắt.

Cho dù thực lực đại tiến nhưng Nhiếp Vân vẫn không dám chủ quan, trên đường đi hắn không ngừng quan sát chung quanh có ai ẩn nấp hay không.

Hơn nữa trong thông đạo gặp được không ít chiến đấu tranh đoạt bảo vật, chỉ cần cảm thấy hứng thú thì hắn lặng lẽ trộm đi, không có hứng thú sẽ xoay người rời đi, cũng không để ý tới.

Đi đại khái nửa ngày, cũng trộm không ít thứ tốt nhưng không tìm được đám người tiểu Long, Độc Cô Tiếu, hắn cảm ứng rõ bọn họ đang ở phía trước nhưng tìm được chút dấu vết nào, không biết đã đi tới nơi nào.

Không biết di tích huyệt mộ này lớn bao nhiêu, một đường tiến lên đã không dưới vài ngàn dặm nhưng chưa đi tới giới hạn, cũng không tìm được vị trí trung tâm, dường như nơi này vẫn là một góc xa xôi, căn bản không tìm thấy hạch tâm.

Ầm ầm!

Trong lúc tiến lên, đột nhiên mặt đất phía trước rung động lắc lư, một bàn tay cực lớn xuất hiện trong không gian, hơn nữa còn trùng kích vị trí phía trước.

Địa phương bị bàn tay trùng kích là một cánh cửa lớn, trước cửa có một đám người, ánh mắt cả đám nóng bỏng như nhìn thấy bảo tàng cực lớn.

Nhìn quần áo có thể phát hiện đám người không phải tới từ cùng mọt thế lực, dường như đã có thương định với nhau, cộng đồng mở bảo tàng cho nên cũng không tiến hành công kích, ngược lại hỗ trợ lẫn nhau cộng đồng oanh phá phong ấn trên cánh cửa.

Ầm ầm ầm...

Hơn mười cường giả cấp bậc Kim Tiên đồng thời công kích, lực lượng gia trì trên cánh cửa tiêu hao không còn, ngay sau đó cánh cửa mở ra.

- Các vị, chúng ta dựa theo quy củ, bảo vật bên trong sẽ do Ngũ Phương Môn, Cửu Phẩm Các, Thanh Dương Tông, Giáng Trần Giáo phân một phần, không ai được vi phạm.

Cửa đá mở ra, mọi người cũng không sốt ruột xông vào, lúc này có một tiếng nói to rõ vang lên.

Nói chuyện là một lão giả áo xanh tiên phong đạo cốt, trên người mang theo một tia tiên khí, tràn ngập khí tức hàm súc linh động.

- Thanh Linh Các chủ yên tâm đi, chúng ta sẽ tuân thủ quy củ.

- Bốn tông môn chúng ta liên hợp đi tới nơi này mới có thể đạt được nhiều bảo vật hơn nữa, chuyện này phải thương nghị với nhau trước, sẽ không nội chiến!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook