Chương 3370: Hỏa Long chi tâm. (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Không sai, các ngươi không động thủ thì ta sẽ tới!
Độc Giác đi về phía trước một bước, đi tới biên giới của Cổ thuyền, tới gần Hỏa Long chi thạch.
Những người khác thấy hắn muốn động thủ cho nên cũng lập tức nhìn theo, cũng không có ý định ngăn cản.
Ngô Thiền nói đúng, nếu như muốn đạt được Hỏa Long chi tâm, đầu tiên phải tới gần được Hỏa Long chi thạch. Nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, như vậy có nói những chuyện khác cũng là vô nghĩa.
Đã như vậy, đương nhiên bọn hắn cũng muốn nhìn xem uy lực cụ thể của Hỏa Long chi thạch ra sao. Mà Độc Giác này cũng chính là người thửu nghiệm tốt nhất.
- Độc Giác huynh, Hỏa Long chi thạch nguy hiểm vô cùng. Nếu như ngươi không có nắm chắc, tốt nhất không nên đụng vào!
Độc Giác tính cách ngay thẳng, Nhiếp Vân có chút hảo cảm cho nên mới mở miệng khuyên nhủ.
- Yên tâm đi!
Độc Giác cất tiếng cười to:
- Ý tứ của bọn hắn ta hiểu rõ, muốn để cho ta thử nông sâu... Tuy nhiên, cũng không có gì, chờ sau khi ta có được Hỏa Long chi tâm, khi đó ai cũng đừng vọng tưởng đoạt đồ trong tay ta. Một đám người nhát gan!
Người khác nói hắn có chút lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng không có ngốc, nếu không thì hắn cũng khôn thể tu luyện được tới cảnh giới như thế.
Tất cả mọi người đều bất động, đương nhiên hắn cũng biết rõ nguyên nhân là gì.
Người thứ nhất động thủ nhìn như là nguy hiểm, thế nhưng lại thực sự có kỳ ngộ rất lớn. Một khi đắc thủ, muốn làm cho hắn nhổ ra bảo vật, chuyện này không có khả năng a!
Dù sao, chỉ cần đồ đã đến tay, trong lòng mặc niệm ba lượt câu ta muốn đi ra ngoài. Khi đó bản thân sẽ bị thuấn di rời đi, cho dù tất cả mọi người muốn vây công thì cũng không làm nên chuyện gì a.
Không có cách nào khuyên can, Nhiếp Vân cũng không nói thêm lời nào nữa.
Trên thực tế hắn cũng muốn nhìn một chút xem Hỏa Long chi thạch có uy lực như thế nào.
Sưu!
Không quan tâm tới mọi người đang nhìn bên cạnh, bàn tay của Độc Giác duỗi về phía trước, một đạo quang mang màu trắng hiện lên, lập tức biến thành một cái móng vuốt cực lớn.
Bên trên móng vuốt có lân phiến và tầng á sừng dày đặc, lực phòng ngự kinh người.
- Tới cho ta!
Bàn tay biến trở về bản thể, lòng tin của Độc Giác lập tức tăng lên nhiều. Sau đó bàn tay lập tức chộp về phía Hỏa Long chi thạch.
Giờ phút này khoảng cách của Cổ thuyền với Hỏa Long chi thạch cũng không xa, chỉ có vài chục trượng. Hắn không có rời khỏi thân thuyền mà cánh tay kéo dài về phía trước, trong nháy mắt đã kéo dài qua mấy chục trượng, kéo tới chỗ Hỏa Long chi thạch.
- Bản thể của Độc Giác là Hỗn Độn Khung Lư thú, lấy Hỗn Độn làm bản thân, dùng Thương Khung làm tinh thần. Khung Lư thú trưởng thành có được lực phòng ngự vô địch, có thể so với thần binh bán bộ Đế cảnh! Cho dù hiện tại Độc Giác còn chưa có triệt để trưởng thành, thế nhưng lực phòng ngự cũng viễn siêu thần binh Hoàng cảnh viên mãn!
Nhữ Hạ Vương tử lặng lẽ truyền âm cho Nhiếp Vân.
- Ồ?
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái.
Không cần đối phương nói thì giờ phút này hắn cũng đã nhìn ra được lực phòng ngự cường hãn của vị Độc Giác này.
Lân phiến và tầng á sừng trên cánh tay phản ra quang mang đặc thù, giống như gân trâu bện mà thành. Khiến cho người ta có một loại cảm giác chắc chắn, cho dù hắn có dùng hết toàn lực, chỉ sợ cũng khó có thể phá vỡ được nó.
- Tới cho ta a!
Móng vuốt vừa thô vừa to của Độc Giác đi tới trước mặt Hỏa Long chi thạch mà cũng không ngừng lại chút nào, còn chộp thẳng xuống.
Bàn tay cực lớn giống như là Khung Lư rơi xuống, tuy rằng Hỏa Long chi thạch không nhỏ, thế nhưng lại bị móng vuốt của hắn hoàn toàn bao phủ vào bên trong.
Xì xì xì xì... Xì!
Bàn tay và Hỏa Long chi thạch tiếp xúc với nhau, lập tức phát ra mùi thịt bị thiêu đốt.
Độc Giác khẽ nhíu mày, hai mắt trợn tròn, lập tức la lớn:
- Tới cho ta!
Gân xanh trên cánh tay vừa thô vừa to hiện lên, lực lượng vô cùng vô tận cuồn cuộn, lan tràn ra.
Ầm ầm!
Bị hắn chộp ra một trảo, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Cổ thuyền ở dưới chân đang chìm xuống bên dưới. Hỏa Long chi thạch cực lớn ở dưới một trảo này của hắn đang chậm rãi trồi lên trên.
- Ha ha, thứ này là của ta!
Độc Giác cất tiếng cười to.
Ông!
Trái tim ở trong Hỏa Long chi tâm đột nhiên rung động một cái, một đạo khí tức cực nóng lăng không bắn tới.
Ầm Ầm!
Độc Giác còn chưa có kịp phản ứng thì bàn tay nắm lấy Hỏa Long chi thạch đột nhiên bị thiêu đốt. Lập tức biến thành một đám tro tàn.
- Ah!
Bàn tay bị thiêu đốt thành tro bụi, trên mặt Độc Giác hiện lên vẻ kinh hoảng, cánh tay vội vàng rụt về.
Tuy nhiên, lúc này hắn làm như vậy cũng đã muộn. Hỏa diễm giống như là độc trong xương, dọc theo cánh tay kéo dài của hắn lan tràn đến. Nhanh tới mức hắn không kiên trì được nửa hô hấp thì đã bị thiêu đốt thành tro tàn.
- Hỏng bét!
Nhìn thấy tốc độ thiêu đốt của hỏa diễm, Nhiếp Vân lập tức biến sắc.
Tốc độ thiêu đốt của hỏa diễm dọc theo cánh tay Độc Giác quá nhanh, một khi lan tràn đến trên người, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngăn cản được.
Sưu!
Thân thể khẽ động, hắn lập tức đi tới trước mặt Độc Giác. Lăng không điểm ra một ngón tay, một thanh trường kiếm tức thì xuất hiện.
- Đại Diễn Thiên Cơ kiếm!
Kiếm Ý huyền ảo từ bên trên kiếm quang sinh ra, chém thẳng xuống cánh tay của Độc Giác.
Hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào khác. Cho nên chỉ có thể làm ra hành động tráng sĩ chặt tay mà thôi.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, đứt tay đứt chânm chỉ cần nguyên khí sung túc là hoàn toàn có thể một lần nữa dài ra được. Chỉ khi nào toàn thân bị thiêu đốt thành tro bụi thì mới không có khả năng phục sinh mà thôi.
Đinh đinh đinh đinh!
Lực phòng ngự của Độc Giác rất mạnh, tuy rằng hắn vừa mới ra tay cũng đã dùng chiêu số mạnh nhất. Thế nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cổ tay run lên, bị cánh tay của đối phương chấn cho trường kiếm thiếu chút nữa đã rời khỏi tay.
Tuy nhiên, dường như Độc Giác cũng đã biết ý tứ của hắn, cho nên cũng không có ngăn cản, trường kiếm tiến vào rất nhanh. Cánh tay bị chém xuống, từ trên thân thuyền rơi xuống Hỏa Long chi hải.
Phừng phừng!
Cánh tay còn chưa có rơi vào bên trong biển lửa thì đã biến thành tro tàn, bị thiêu đốt hầu như không còn.
Nói cách khác, chỉ cần Nhiếp Vân chậm một bước thì hỏa diễm sẽ đốt tới trên người Độc Giác. Thiêu sống hắn tới chết.
- Đa tạ ân cứu mạng của ngươi.
Nhìn thấy cánh tay đã bị thiêu sạch, sắc mặt của Độc Giác cũng có chút tái nhợt, đồng thời lại ôm quyền thi lễ với Nhiếp Vân.
Độc Giác đi về phía trước một bước, đi tới biên giới của Cổ thuyền, tới gần Hỏa Long chi thạch.
Những người khác thấy hắn muốn động thủ cho nên cũng lập tức nhìn theo, cũng không có ý định ngăn cản.
Ngô Thiền nói đúng, nếu như muốn đạt được Hỏa Long chi tâm, đầu tiên phải tới gần được Hỏa Long chi thạch. Nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, như vậy có nói những chuyện khác cũng là vô nghĩa.
Đã như vậy, đương nhiên bọn hắn cũng muốn nhìn xem uy lực cụ thể của Hỏa Long chi thạch ra sao. Mà Độc Giác này cũng chính là người thửu nghiệm tốt nhất.
- Độc Giác huynh, Hỏa Long chi thạch nguy hiểm vô cùng. Nếu như ngươi không có nắm chắc, tốt nhất không nên đụng vào!
Độc Giác tính cách ngay thẳng, Nhiếp Vân có chút hảo cảm cho nên mới mở miệng khuyên nhủ.
- Yên tâm đi!
Độc Giác cất tiếng cười to:
- Ý tứ của bọn hắn ta hiểu rõ, muốn để cho ta thử nông sâu... Tuy nhiên, cũng không có gì, chờ sau khi ta có được Hỏa Long chi tâm, khi đó ai cũng đừng vọng tưởng đoạt đồ trong tay ta. Một đám người nhát gan!
Người khác nói hắn có chút lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng không có ngốc, nếu không thì hắn cũng khôn thể tu luyện được tới cảnh giới như thế.
Tất cả mọi người đều bất động, đương nhiên hắn cũng biết rõ nguyên nhân là gì.
Người thứ nhất động thủ nhìn như là nguy hiểm, thế nhưng lại thực sự có kỳ ngộ rất lớn. Một khi đắc thủ, muốn làm cho hắn nhổ ra bảo vật, chuyện này không có khả năng a!
Dù sao, chỉ cần đồ đã đến tay, trong lòng mặc niệm ba lượt câu ta muốn đi ra ngoài. Khi đó bản thân sẽ bị thuấn di rời đi, cho dù tất cả mọi người muốn vây công thì cũng không làm nên chuyện gì a.
Không có cách nào khuyên can, Nhiếp Vân cũng không nói thêm lời nào nữa.
Trên thực tế hắn cũng muốn nhìn một chút xem Hỏa Long chi thạch có uy lực như thế nào.
Sưu!
Không quan tâm tới mọi người đang nhìn bên cạnh, bàn tay của Độc Giác duỗi về phía trước, một đạo quang mang màu trắng hiện lên, lập tức biến thành một cái móng vuốt cực lớn.
Bên trên móng vuốt có lân phiến và tầng á sừng dày đặc, lực phòng ngự kinh người.
- Tới cho ta!
Bàn tay biến trở về bản thể, lòng tin của Độc Giác lập tức tăng lên nhiều. Sau đó bàn tay lập tức chộp về phía Hỏa Long chi thạch.
Giờ phút này khoảng cách của Cổ thuyền với Hỏa Long chi thạch cũng không xa, chỉ có vài chục trượng. Hắn không có rời khỏi thân thuyền mà cánh tay kéo dài về phía trước, trong nháy mắt đã kéo dài qua mấy chục trượng, kéo tới chỗ Hỏa Long chi thạch.
- Bản thể của Độc Giác là Hỗn Độn Khung Lư thú, lấy Hỗn Độn làm bản thân, dùng Thương Khung làm tinh thần. Khung Lư thú trưởng thành có được lực phòng ngự vô địch, có thể so với thần binh bán bộ Đế cảnh! Cho dù hiện tại Độc Giác còn chưa có triệt để trưởng thành, thế nhưng lực phòng ngự cũng viễn siêu thần binh Hoàng cảnh viên mãn!
Nhữ Hạ Vương tử lặng lẽ truyền âm cho Nhiếp Vân.
- Ồ?
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái.
Không cần đối phương nói thì giờ phút này hắn cũng đã nhìn ra được lực phòng ngự cường hãn của vị Độc Giác này.
Lân phiến và tầng á sừng trên cánh tay phản ra quang mang đặc thù, giống như gân trâu bện mà thành. Khiến cho người ta có một loại cảm giác chắc chắn, cho dù hắn có dùng hết toàn lực, chỉ sợ cũng khó có thể phá vỡ được nó.
- Tới cho ta a!
Móng vuốt vừa thô vừa to của Độc Giác đi tới trước mặt Hỏa Long chi thạch mà cũng không ngừng lại chút nào, còn chộp thẳng xuống.
Bàn tay cực lớn giống như là Khung Lư rơi xuống, tuy rằng Hỏa Long chi thạch không nhỏ, thế nhưng lại bị móng vuốt của hắn hoàn toàn bao phủ vào bên trong.
Xì xì xì xì... Xì!
Bàn tay và Hỏa Long chi thạch tiếp xúc với nhau, lập tức phát ra mùi thịt bị thiêu đốt.
Độc Giác khẽ nhíu mày, hai mắt trợn tròn, lập tức la lớn:
- Tới cho ta!
Gân xanh trên cánh tay vừa thô vừa to hiện lên, lực lượng vô cùng vô tận cuồn cuộn, lan tràn ra.
Ầm ầm!
Bị hắn chộp ra một trảo, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Cổ thuyền ở dưới chân đang chìm xuống bên dưới. Hỏa Long chi thạch cực lớn ở dưới một trảo này của hắn đang chậm rãi trồi lên trên.
- Ha ha, thứ này là của ta!
Độc Giác cất tiếng cười to.
Ông!
Trái tim ở trong Hỏa Long chi tâm đột nhiên rung động một cái, một đạo khí tức cực nóng lăng không bắn tới.
Ầm Ầm!
Độc Giác còn chưa có kịp phản ứng thì bàn tay nắm lấy Hỏa Long chi thạch đột nhiên bị thiêu đốt. Lập tức biến thành một đám tro tàn.
- Ah!
Bàn tay bị thiêu đốt thành tro bụi, trên mặt Độc Giác hiện lên vẻ kinh hoảng, cánh tay vội vàng rụt về.
Tuy nhiên, lúc này hắn làm như vậy cũng đã muộn. Hỏa diễm giống như là độc trong xương, dọc theo cánh tay kéo dài của hắn lan tràn đến. Nhanh tới mức hắn không kiên trì được nửa hô hấp thì đã bị thiêu đốt thành tro tàn.
- Hỏng bét!
Nhìn thấy tốc độ thiêu đốt của hỏa diễm, Nhiếp Vân lập tức biến sắc.
Tốc độ thiêu đốt của hỏa diễm dọc theo cánh tay Độc Giác quá nhanh, một khi lan tràn đến trên người, chỉ sợ ngay cả bản thân hắn cũng không thể ngăn cản được.
Sưu!
Thân thể khẽ động, hắn lập tức đi tới trước mặt Độc Giác. Lăng không điểm ra một ngón tay, một thanh trường kiếm tức thì xuất hiện.
- Đại Diễn Thiên Cơ kiếm!
Kiếm Ý huyền ảo từ bên trên kiếm quang sinh ra, chém thẳng xuống cánh tay của Độc Giác.
Hiện tại hắn cũng không có biện pháp nào khác. Cho nên chỉ có thể làm ra hành động tráng sĩ chặt tay mà thôi.
Tu vi đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, đứt tay đứt chânm chỉ cần nguyên khí sung túc là hoàn toàn có thể một lần nữa dài ra được. Chỉ khi nào toàn thân bị thiêu đốt thành tro bụi thì mới không có khả năng phục sinh mà thôi.
Đinh đinh đinh đinh!
Lực phòng ngự của Độc Giác rất mạnh, tuy rằng hắn vừa mới ra tay cũng đã dùng chiêu số mạnh nhất. Thế nhưng vẫn không khỏi cảm thấy cổ tay run lên, bị cánh tay của đối phương chấn cho trường kiếm thiếu chút nữa đã rời khỏi tay.
Tuy nhiên, dường như Độc Giác cũng đã biết ý tứ của hắn, cho nên cũng không có ngăn cản, trường kiếm tiến vào rất nhanh. Cánh tay bị chém xuống, từ trên thân thuyền rơi xuống Hỏa Long chi hải.
Phừng phừng!
Cánh tay còn chưa có rơi vào bên trong biển lửa thì đã biến thành tro tàn, bị thiêu đốt hầu như không còn.
Nói cách khác, chỉ cần Nhiếp Vân chậm một bước thì hỏa diễm sẽ đốt tới trên người Độc Giác. Thiêu sống hắn tới chết.
- Đa tạ ân cứu mạng của ngươi.
Nhìn thấy cánh tay đã bị thiêu sạch, sắc mặt của Độc Giác cũng có chút tái nhợt, đồng thời lại ôm quyền thi lễ với Nhiếp Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.