Vô Tận Đan Điền​

Chương 281: Hội tụ

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

- Được rồi, tin tức ta ở nơi đây không được truyền ra cho bất cứ kẻ nào.

Nhiếp Vân thấy thành chủ nhận ra mình, vừa vặn cũng giảm bớt không ít phiền toái cho nên phân phó một câu.

- An bài chúng ta hai tiểu viện độc lập.

- Vâng!

Y Mặc vội vàng an bài.

Có thành chủ hỗ trợ, chỉ chốc lát cả khách sạn Thiên Tinh xa hoa đã an bài hai tiểu viện độc lập.

- Phụ thân, vừa rồi... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Thanh niên đi theo sau lưng phụ thân rời khỏi khách sạn Thiên Tinh, lúc này hắn không nhịn được hỏi thăm.

- Xảy ra chuyện gì? Ngươi thật sự biết gây tai họa cho ta. 

- Hừ, ngươi có biết hay không, Nhiếp Vân đại nhân sau khi đại chiến ba đại cường giả ở đế đô, một hơi tiêu diệt thích khách công hội, lại diệt hoàng thất đế quốc và Di Thiên Tông, hiện tại đã đăng cơ trở thành hoàng đế bệ hạ rồi.

Y Mặc quát lớn một tiếng.

- Cái gì? Diệt thích khách công hội. . . Di Thiên Tông. . . Còn có hoàng thất đế quốc? Này. . . Này. . .

Thanh niên cảm thấy đấu gối mềm nhũn sau đó hắn quỳ rạp xuống ăặt đất, lúc này hắn mới biết được thiếu niên nhìn cả người lẫn vật vô hại kia là người đáng sợ tới cỡ nào.

Hắn vội vàng quỳ rạp xuống mặt đất, lúc này hắn hiểu ra thiếu niên nhìn vô hại yếu ớt kia là nhân vật khủng bố tới mức nào!

...

- Xem ra thân phận hoàng đế của ngươi dùng rất thuận tiện.

Tiến vào tiểu viện, Bách Hoa Tu hé miệng cười nói.

- Ha ha!

Nhiếp Vân gượng cười lắc đầu.

- Được rồi, đừng nói ta, liên tục chạy đi suốt mấy ngày cũng mệt mỏi, chúng ta nên nghỉ ngơi đi.



- Ân... Xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi rồi, bọn họ đã tới.

Nghe được Nhiếp Vân nói thế, Bách Hoa Tu đang định quay về tiểu viện của mình nghỉ ngơi, đột nhiên ánh mắt ngưng tụ và nhìn sang một hướng.

Nhìn theo ánh mắt của nàng, quả nhiên Nhiếp Vân cũng cảm nhận được có vài khí tức cường đại đang tới gần.

- Đừng ở chỗ này, đi ra ngoài đi!

Bách Hoa Tông chủ đi đầu bộc phát khí tức nghênh đón, Nhiếp Vân theo sát bên nàng.

Chỉ trong nháy mắt hai người ra khỏi tòa thành và đi vào vùng biển.

Vèo!

Kiếm quang lập loè, trên bầu trời có một đạo kiếm quang xé rách bầu trời và tạo ra một dấu vết trắng noãn, ngay sau đó như một đạo kiếm khí như thủy triều tách rời mặt biển phía dưới thành hai nửa.

Kiếm quang biến mất đột ngột, một thanh niên áo trắng xuất hiện trước mặt hai người.

Hai tay thanh niên khép lại, một thanh trường kiếm vỏ kiếm màu bạc nằm trong lòng bàn tay hắn, thanh kiếm tỏa sáng làm khí tức của hắn hùng hậu giống như dòng sông lớn, cho dù thế đi nhanh chóng nhưng chân khí ngưng thực không tiêu tan, hiển nhiên công lực đã đạt tới tình trạng làm người ta phải kinh hãi.

- Không nghĩ tới Bách Hoa sư muội là người tới đầu tiên...

Thanh niên nhìn về phía Bách Hoa Tu, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, đôi mắt nhìn lên người Nhiếp Vân sau đó ánh mắt của hắn biến thành lạnh lùng.

Ầm ầm ầm...

Sau khi nói chuyện là một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời xuất hiện một cây cột đá lớn, trên cột đá có thân ảnh hai người đang đứng, phía trước là một người mặc áo xanh với ống tay áo phất phơ, hắn ngồi trên cột đá không nhúc nhích, dường như hắn tương liên với cây cột đá này.

Hiển nhiên cột đá còn chưa luyện chế xong, có thể phá không phi hành tự nhiên cần dùng chân khí của người áo xanh duy trì, có thể làm cho cột đá lớn như thế phá không tiếp tục phi hành, chân khí của người áo xanh hùng hậu, số lượng dự trữ không kém Nhiếp Vân bao nhiêu.

Đáng sợ!

- Ha ha, không nghĩ tới tất cả mọi người tới rất sớm, chỉ có hai tỷ muội ta tới chậm.

Hai người trên cột đá đứng lên, chợt nghe đến một tựa như tiếng đàn giòn âm thanh theo mặt biển truyền tới.

Thời điểm nói ra lời đầu tiên, thanh âm còn chưa dứt, cách đó mấy chục dặm có có hai nữ tử xinh đẹp đang bay tới gần.

Hai nữ tử này mặc bộ quần áo tím, dung mạo xinh đẹp không kém Bách Hoa Tu chút nào, nhất là nhìn thấy người kỳ quái, hai người này dung mạo giống như đúc, vừa nhìn đã biết là song bào thai!

Song bào thai hơn nữa thực lực đều đạt tới Chí Tôn đỉnh phong, cho dù Nhiếp Vân tận mắt nhìn thấy cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi!



- Mộ Thanh, Mộ Hà hai vị muội muội đến thật đúng lúc, chúng ta cũng chỉ mới đến mà thôi.

Người áo trắng cầm kiếm cười nói.

- Vân Đồng, ta đến giới thiệu cho ngươi biết một chút, vị kiếm pháp siêu quần này là sư huynh của ta, Bạch Y Kiếm Thánh, Mộc Thắng Tuyết!

- Vị áo xanh ngồi trên cột đá này chính là thủ lĩnh của chúng ta lần này, Tề Dương công tử!

- Là người Thần Thánh đế quốc Tề gia, địa vị không tầm thường.

- Về phần hai tỷ muội này chính là Mộ Thanh, Mộ Hà, là tỷ muội song sinh.

- Còn vị ngồi phía sau Tề Dương công tử có lẽ chính là tưởng thủy sư do Tề Dương công tử mời đến!

Bách Hoa Tu giới thiệu với Nhiếp Vân một chút, ngay sau đó nhìn chung quanh một vòng.

- Các vị, đây chính là bằng hữu ta mời tới lần này, tên là Vân Đồng, tuy là tán tu nhưng thực lực của hắn cực kỳ cường đại.

- Tán tu? Hừ, Bách Hoa sư muội, chẳng lẽ ngươi không biết lần này chúng ta đi Yêu Thánh Cổ Khư cửu tử nhất sinh sao? Mang theo vướng víu phế vật, có phải ngươi muốn hại chết toàn bộ chúng ta hay không.

Mộc Thắng Tuyết lên tiếng đầu tiên, hai tay chắp sau lưng, áo trắng bay phất phới.

- Chúng ta không cần phế vật, nếu như không có thực lực thì giải quyết ngay tại đây đi!

Mộ Thanh duỗi người lên tiếng, thân thể uyển chuyển không che lấp hiển lộ trước mặt mọi người.

- Nói không sai, nếu phi thường nguy hiểm, chúng ta không thể mang phế vật đi qua, bằng không sẽ liên lụy mọi người, ngươi là Mộc Thắng Tuyết đúng không, ta cảm thấy ngươi chính là phế vật, không bằng ngươi đừng đi!

Đột nhiên Nhiếp Vân ngẩng đầu lên, hắn nhìn tên Bạch Y Kiếm Thánh vừa mới sỉ nhục mình, hắn cao giọng lên tiếng, ngữ khí kích động làm nước biển chung quanh sôi trào, thủy triều bắt đầu khởi động.

- Ngươi. . . Ngươi muốn chết!

Mộc Thắng Tuyết không nghĩ tới chính mình vừa mới nói đối phương là phế vật, đối phương đáp một câu làm hắn tức giận nhảy dựng lên, trường kiếm của hắn chấn động bắn kiếm khí ra bốn phía.

- Ai là phế vật, chỉ dùng miệng nói không được gì, so thử một chút chẳng phải xong!

Tên tưởng thủy sư ngồi trên cột đá vốn không lên tiếng nói cái gì, đột nhiên nhìn sang sau đó ánh mắt lóe sáng, hắn cười nói một câu.

Hắn ngẫng đầu lên, Nhiếp Vân mới nhìn rõ dung mạo của hắn, mũi ưng, mắt tam giác, lông mi hơi nghiêng, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cũng khó trách, nếu như là người tốt cũng không có khả năng chen một câu vào lúc này, nếu như chen vào rất hiển nhiên muốn Nhiếp Vân và Mộc Thắng Tuyết đánh với nhau một hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook