Chương 2173: Hỗn Độn Vương Phù Lệnh (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Nếu như ở bên ngoài, đối mặt với tàn hồn vừa rồi, mặc dù hắn sử dụng Chủ Tể Phù Ấn, muốn triệt để luyện hóa chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, hơi không cẩn thận sẽ ăn thiệt thòi, khó trách sau khi mất đi ngọn núi này Phục Giang vương tử cũng không khẩn trương, mà là quay người bỏ chạy, chỉ sợ hắn cũng đoán được không phải cường giả chúa tể sẽ không có khả năng luyện hóa.
Đương nhiên, hắn nằm mộng cũng không ngờ Nhiếp Vân có một thế giới thuộc về mình, trong thế giới này hắn là sáng thế chủ duy nhất, đừng nói tông chủ cảnh đỉnh phong, cho dù mạnh hơn gấp mười, chúa tể, cường giả phong vương đến nơi đây cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hắn nói mà không cách nào phản kháng!
Hô!
Nhiếp Vân bước ra khỏi nạp vật thế giới, lúc này hắn lặng lẽ theo sau đám người đi vào trong thần điện.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, Kiền Huyết hoàng thành xa xôi.
Hoàng đế cường đại uy thế hiển hách đang ngồi trên vương tọa, hai mắt như điện xử lý quốc sự.
- Bệ hạ yên tâm, Phục Giang vương tử đi lần này tất nhiên có thể mã đáo thành công, cầm bảo vật trở lại, trọng chấn ta uy nghiêm Kiền Huyết hoàng thất.
Một đại thần đứng trơớc mặt hắn cung kính nói ra.
- Ân, ta rất yên tâm với Phục Giang, chắc có lẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn. . .
Hoàng đế lên tiếng, hắn muốn tiếp tục nói tiếp, đột nhiên biến sắc, hắn cau mày sau đó...
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi.
- Bệ hạ. . .
Đại thần giật mình, sắc mặt biến hóa.
- Phù Hư Đam Sơn lại bị người luyện hóa... Là ai ra tay?
Sắc mặt đỏ lên sau đó khôi phục, hai mắt hoàng đế bệ hạ mang theo hàn quang, đôi mắt như điện quang lập lòe, dường như cả hoàng thành cũng phải chấn động theo tâm tình của hắn.
- Bệ hạ là lĩnh ngộ 2999 đầu đại đạo nửa bước cường giả Chúa Tể, tuy Phù Hư Đam Sơn chịu tải một tia ý niệm của ngài, thực sự uy thế bát phương, cho dù cũng là nửa bước chúa tể muốn luyện hóa cũng cần tốn hao thời gian vài tháng, chẳng lẽ là.. Chúa tể ra tay?
Gương mặt đại thần ngưng trọng.
Nếu như không phải bệ hạ thừa nhận, hắn vẫn không tin đây là sự thật.
Nửa bước Chúa Tể uy thế ngập trời, trong Tà Nguyệt Đại Thế giới, chỉ sợ chỉ có cường giả Chúa Tể mới có thể thắng được!
- Không biết là ai, ý niệm của ta bị diệt ngay lập tức, ta cũng mất đi liên hệ không thể có tin tức gì.
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt.
- Lập tức diệt sát? Này... Này. . .
Toàn thân đại thần run rẩy.
Bị người diệt ấn ký linh hồn nhưng không biết xảy ra chuyện gì, người đó mạnh bao nhiêu!
- Không sao, tuy ý niệm của ta không thể truyền tin tức nhưng ta có thể tra ra là ai, cho dù hắn là cường giả chúa tể cũng không thể tránh được!
Tuy gương mặt khó coi nhưng trong mắt hoàng đế vẫn bảo trì thanh tỉnh.
- Bệ hạ muốn dùng Kiền Huyết Long Ấn sao?
Đại thần sững sờ, lập tức trong mắt tràn đầy lửa nóng.
- Không sai, sử dụng Kiền Huyết Long Ấn thôi diễn tình huống lúc ấy.
Hoàng đế lật tay một cái, một đại ấn cực lớn xuất hiện trong lòng bàn tay, phía trên có cửu long bay múa rung động linh hồn.
Kiền Huyết Long Ấn!
Ngọc tỷ truyền quốc của Kiền Huyết vương triều!
- Phù Hư Đam Sơn đã xưng là Đam cho nên phải luyện chế một đôi, là hai ngọn núi lớn hoàn toàn nhất trí, từ đó có trọng trách bảo trì cân đối.
- Hiện tại ta mượn dùng Kiền Huyết Long Ấn thôi diễn tình hình của ngọn núi khác.
Hoàng đế hừ lạnh, lúc này lại có ngọn núi xuất hiện trong lòng bàn tay, nó giống như đúc ngọn núi của Nhiếp Vân, không khác chút nào.
Ầm ầm!
Kiền Huyết Long Ấn bay lên không trung, vạn đạo hào quang lập loè, lúc này lực lượng nặng nề bao phủ giống như che đậy vạn vật, hào quang bao phủ ngọn núi vào bên trong.
Hô!
Một lát sau, Kiền Huyết Long Ấn vừa thu lại và rơi vào lòng bàn tay của hắn, đôi mắt của hắn hơi mờ, gương mặt nhăn nhó khó chịu.
- Bệ hạ. . .
Đại thần vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, hắn đang nhìn chằm chằm vào hoàng đế phong vân một cõi trước mặt.
- Kỳ quái, tại sao không suy tính ra?
Trong mắt hoàng đế đầy nghi hoặc.
- Không suy tính ra?
- Ân, Kiền Huyết Long Ấn lkhống chế ực lượng cả Kiền Huyết vương triều, mang theo áp lực của đại lục, dựa theo lẽ thường, cho dù suy tính chúa tể cũng không có gì, tại sao không tính ra được cái gì cả?
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, nội tâm khó chịu.
- Bệ hạ cũng không biết, vi thần càng không biết!
Đại thần lắc đầu, hắn không hiểu xảy ra chuyện gì.
Kiền Huyết Long Ấn có thể thuận lợi thôi diễn chúa tể, hiện tại không thể phỏng đoán đối phương, chẳng lẽ đối phương còn mạnh hơn cả chúa tể sao?
Mạnh hơn cả chúa tể, đó là người nào?
Nội tâm đại thần mát lạnh, hắn không dám nói lời nào.
- Ngươi suy nghĩ có phải là A Dục Vương đại nhân ra tay? Yên tâm đi, A Dục Vương đại nhân không nhàm chán như thế, hắn càng không ra tay với bảo vật của ta.
- Ngươi nhìn xem này!
Hoàng đế bệ hạ cũng nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của đại thần, ngón tay điểm một cái, một bảng cáo thị màu vàng xuất hiện trên không trung.
Bảng cáo thị dùng chữ hỗn độn viết thành, nó vừa xuất hiện đã tỏa ra uy thế phong ấn thiên địa, hỗn độn hải dương cũng rung động lắc lư.
- Đây là... Hỗn Độn Vương Phù Lệnh?
Đại thần đã giật mình, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Không tệ, là Hỗn Độn Vương Phù Lệnh, A Dục Vương trực tiếp đưa ra nhiệm vụ!
Hoàng đế bệ hạ đứng dậy, hai mắt bắn ra hào quang màu vàng:
- Hỗn Độn Vương Phù Lệnh, trên triệu năm cũng chưa chắc phát ra một lần, phù lệnh này viết rất rõ ràng, tìm được người như vậy sau đó đánh chết hoặc tế tự cho hắn, từ đó sẽ có ban thưởng trọng đại.
Ban thưởng là đối phương làm một chuyện vì người nhận thưởng.
- A Dục Vương nói sự kiện kia?
Tròng mắt đại thần như rớt xuống, ngẩng đầu nhìn lên bảng cáo thị, đáng tiếc lại chỉ có thể nhận ra mấy chữ, đa số không thể nhận ra.
A Dục Vương là sáng thế chúa tể, đối phương làm một chuyện, điều kiện này quá mức phong phú.
- Diện tích Tà Nguyệt Chí Tôn Vực bao la, nhân số đâu chỉ hàng tỉ, tìm một người cũng quá phiền toái, A Dục Vương đại nhân có nói rõ đặc thù của người này không?
- Nói ba điều kiện, thứ nhất, trong linh hồn mang theo sát khí.
- Thứ hai, am hiểu sử dụng kiếm, tiến bộ rất nhanh.
- Thứ ba, vận mệnh không cách nào suy tính!
Hoàng đế nói.
- Không cách nào suy tính... Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng. . .
Đại thần sững sờ.
- Không sai, ta không thể suy tính người luyện hóa ngọn núi kia, chỉ sợ đúng với vận mệnh không cách nào suy tính, rất có thể chính là người A Dục Vương đại nhân muốn tìm!
Đương nhiên, hắn nằm mộng cũng không ngờ Nhiếp Vân có một thế giới thuộc về mình, trong thế giới này hắn là sáng thế chủ duy nhất, đừng nói tông chủ cảnh đỉnh phong, cho dù mạnh hơn gấp mười, chúa tể, cường giả phong vương đến nơi đây cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hắn nói mà không cách nào phản kháng!
Hô!
Nhiếp Vân bước ra khỏi nạp vật thế giới, lúc này hắn lặng lẽ theo sau đám người đi vào trong thần điện.
Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, Kiền Huyết hoàng thành xa xôi.
Hoàng đế cường đại uy thế hiển hách đang ngồi trên vương tọa, hai mắt như điện xử lý quốc sự.
- Bệ hạ yên tâm, Phục Giang vương tử đi lần này tất nhiên có thể mã đáo thành công, cầm bảo vật trở lại, trọng chấn ta uy nghiêm Kiền Huyết hoàng thất.
Một đại thần đứng trơớc mặt hắn cung kính nói ra.
- Ân, ta rất yên tâm với Phục Giang, chắc có lẽ không xuất hiện vấn đề quá lớn. . .
Hoàng đế lên tiếng, hắn muốn tiếp tục nói tiếp, đột nhiên biến sắc, hắn cau mày sau đó...
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi.
- Bệ hạ. . .
Đại thần giật mình, sắc mặt biến hóa.
- Phù Hư Đam Sơn lại bị người luyện hóa... Là ai ra tay?
Sắc mặt đỏ lên sau đó khôi phục, hai mắt hoàng đế bệ hạ mang theo hàn quang, đôi mắt như điện quang lập lòe, dường như cả hoàng thành cũng phải chấn động theo tâm tình của hắn.
- Bệ hạ là lĩnh ngộ 2999 đầu đại đạo nửa bước cường giả Chúa Tể, tuy Phù Hư Đam Sơn chịu tải một tia ý niệm của ngài, thực sự uy thế bát phương, cho dù cũng là nửa bước chúa tể muốn luyện hóa cũng cần tốn hao thời gian vài tháng, chẳng lẽ là.. Chúa tể ra tay?
Gương mặt đại thần ngưng trọng.
Nếu như không phải bệ hạ thừa nhận, hắn vẫn không tin đây là sự thật.
Nửa bước Chúa Tể uy thế ngập trời, trong Tà Nguyệt Đại Thế giới, chỉ sợ chỉ có cường giả Chúa Tể mới có thể thắng được!
- Không biết là ai, ý niệm của ta bị diệt ngay lập tức, ta cũng mất đi liên hệ không thể có tin tức gì.
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt.
- Lập tức diệt sát? Này... Này. . .
Toàn thân đại thần run rẩy.
Bị người diệt ấn ký linh hồn nhưng không biết xảy ra chuyện gì, người đó mạnh bao nhiêu!
- Không sao, tuy ý niệm của ta không thể truyền tin tức nhưng ta có thể tra ra là ai, cho dù hắn là cường giả chúa tể cũng không thể tránh được!
Tuy gương mặt khó coi nhưng trong mắt hoàng đế vẫn bảo trì thanh tỉnh.
- Bệ hạ muốn dùng Kiền Huyết Long Ấn sao?
Đại thần sững sờ, lập tức trong mắt tràn đầy lửa nóng.
- Không sai, sử dụng Kiền Huyết Long Ấn thôi diễn tình huống lúc ấy.
Hoàng đế lật tay một cái, một đại ấn cực lớn xuất hiện trong lòng bàn tay, phía trên có cửu long bay múa rung động linh hồn.
Kiền Huyết Long Ấn!
Ngọc tỷ truyền quốc của Kiền Huyết vương triều!
- Phù Hư Đam Sơn đã xưng là Đam cho nên phải luyện chế một đôi, là hai ngọn núi lớn hoàn toàn nhất trí, từ đó có trọng trách bảo trì cân đối.
- Hiện tại ta mượn dùng Kiền Huyết Long Ấn thôi diễn tình hình của ngọn núi khác.
Hoàng đế hừ lạnh, lúc này lại có ngọn núi xuất hiện trong lòng bàn tay, nó giống như đúc ngọn núi của Nhiếp Vân, không khác chút nào.
Ầm ầm!
Kiền Huyết Long Ấn bay lên không trung, vạn đạo hào quang lập loè, lúc này lực lượng nặng nề bao phủ giống như che đậy vạn vật, hào quang bao phủ ngọn núi vào bên trong.
Hô!
Một lát sau, Kiền Huyết Long Ấn vừa thu lại và rơi vào lòng bàn tay của hắn, đôi mắt của hắn hơi mờ, gương mặt nhăn nhó khó chịu.
- Bệ hạ. . .
Đại thần vẫn không rõ xảy ra chuyện gì, hắn đang nhìn chằm chằm vào hoàng đế phong vân một cõi trước mặt.
- Kỳ quái, tại sao không suy tính ra?
Trong mắt hoàng đế đầy nghi hoặc.
- Không suy tính ra?
- Ân, Kiền Huyết Long Ấn lkhống chế ực lượng cả Kiền Huyết vương triều, mang theo áp lực của đại lục, dựa theo lẽ thường, cho dù suy tính chúa tể cũng không có gì, tại sao không tính ra được cái gì cả?
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, nội tâm khó chịu.
- Bệ hạ cũng không biết, vi thần càng không biết!
Đại thần lắc đầu, hắn không hiểu xảy ra chuyện gì.
Kiền Huyết Long Ấn có thể thuận lợi thôi diễn chúa tể, hiện tại không thể phỏng đoán đối phương, chẳng lẽ đối phương còn mạnh hơn cả chúa tể sao?
Mạnh hơn cả chúa tể, đó là người nào?
Nội tâm đại thần mát lạnh, hắn không dám nói lời nào.
- Ngươi suy nghĩ có phải là A Dục Vương đại nhân ra tay? Yên tâm đi, A Dục Vương đại nhân không nhàm chán như thế, hắn càng không ra tay với bảo vật của ta.
- Ngươi nhìn xem này!
Hoàng đế bệ hạ cũng nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm của đại thần, ngón tay điểm một cái, một bảng cáo thị màu vàng xuất hiện trên không trung.
Bảng cáo thị dùng chữ hỗn độn viết thành, nó vừa xuất hiện đã tỏa ra uy thế phong ấn thiên địa, hỗn độn hải dương cũng rung động lắc lư.
- Đây là... Hỗn Độn Vương Phù Lệnh?
Đại thần đã giật mình, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
- Không tệ, là Hỗn Độn Vương Phù Lệnh, A Dục Vương trực tiếp đưa ra nhiệm vụ!
Hoàng đế bệ hạ đứng dậy, hai mắt bắn ra hào quang màu vàng:
- Hỗn Độn Vương Phù Lệnh, trên triệu năm cũng chưa chắc phát ra một lần, phù lệnh này viết rất rõ ràng, tìm được người như vậy sau đó đánh chết hoặc tế tự cho hắn, từ đó sẽ có ban thưởng trọng đại.
Ban thưởng là đối phương làm một chuyện vì người nhận thưởng.
- A Dục Vương nói sự kiện kia?
Tròng mắt đại thần như rớt xuống, ngẩng đầu nhìn lên bảng cáo thị, đáng tiếc lại chỉ có thể nhận ra mấy chữ, đa số không thể nhận ra.
A Dục Vương là sáng thế chúa tể, đối phương làm một chuyện, điều kiện này quá mức phong phú.
- Diện tích Tà Nguyệt Chí Tôn Vực bao la, nhân số đâu chỉ hàng tỉ, tìm một người cũng quá phiền toái, A Dục Vương đại nhân có nói rõ đặc thù của người này không?
- Nói ba điều kiện, thứ nhất, trong linh hồn mang theo sát khí.
- Thứ hai, am hiểu sử dụng kiếm, tiến bộ rất nhanh.
- Thứ ba, vận mệnh không cách nào suy tính!
Hoàng đế nói.
- Không cách nào suy tính... Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng. . .
Đại thần sững sờ.
- Không sai, ta không thể suy tính người luyện hóa ngọn núi kia, chỉ sợ đúng với vận mệnh không cách nào suy tính, rất có thể chính là người A Dục Vương đại nhân muốn tìm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.