Chương 1742: Huynh đệ tương kiến (Trung)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Tu La Vương Nhiếp Đồng!
Lúc này Nhiếp Vân vừa mới tuyên bố hết yêu cầu quy định, lúc này hung nhân tuyệt thế làm cho thiên địa lục lâm vào hoảng sợ xuất hiện, đệ đệ của hắn Nhiếp Đồng hiện thân.
Hắn đến nhẹ nhàng, ưu nhã, động tác bình thản linh động giống như mộng như ảo.
Trên người hắn không có chút khí tức hay sát khí làm cho người ta hoảng sợ, hắn như đệ đệ nhà bên, mang theo nụ cười ấm áp nhưng mọi người biết rõ, mặc dù hắn mỉm cười nhưng lúc động thủ sẽ làm cho cả Khu Tu Tháp lâm vào run rẩy.
- Chủ nhân!
Ầm ầm!
Nhìn thấy Tu La Vương xuất hiện, lông tóc toàn thân Xi Vưu thần thú dựng lên, nó thả người nhảy tới trước mặt Nhiếp Vân, tiểu Long cũng lao ra khỏi Bắc Đẩu tinh cung, ngũ trảo giơ lên bầu trời cảnh giác nhìn thiếu niên trước mặt.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ nói vài lời với ca ca mà thôi, thế nào, thuận tiện không? Bất tiện thì ta có thể đi.
Nhìn thấy tất cả mọi người lập tức trở mặt, Nhiếp Đồng đứng trên không trung cười cười, hắn chắp tay sau lưng nhìn Nhiếp Vân.
- Thuận tiện, đi bên này!
Lại nhìn thấy Nhiếp Đồng lần nữa, ánh mắt Nhiếp Vân biến thành phức tạp.
Đệ đệ của hắn vẫn như lúc trước, là đệ đệ thân trúng một trăm ba mươi bảy kiếm thương.
Chính là đệ đệ thời điểm hắn bị Di Hoa đánh trúng mà cam tâm nhảy vào trận pháp để thừa nhận công kích linh hồn.
Chính là đệ đệ có thể làm bất cứ chuyện gì vì mình.
- Tháp chủ không thể! Tu La Vương hỉ nộ vô thường, không thể đi một mình với hắn.
- Có lời gì cứ để hắn nói tại chỗ này, hắn nhất định sẽ gây bất lợi với ngươi...
Nghe được Nhiếp Vân nói thế, đám người Xích Phong, An Kình đã giật mình vội vàng ngăn cản.
Tu La Vương nhìn như hòa ái dễ gần nhưng bọn họ là nhân vật trải qua đại kiếp nạn nên biết rõ sau lưng sự hòa ái của người trước mặt là thực lực cường đại cỡ nào.
Vừa mới xác lập tháp chủ, vạn nhất bị hắn giết chẳng phải hỏng bét?
- Chủ nhân, không nên tin lời hắn, chuyện này không thể nghe theo hắn.
Xi Vưu thần thú cũng lên tiếng.
- Lão đại, ngươi nên cẩn thận một ít, tuy thực lực Tu La Vương còn chưa đạt tới đỉnh phong nhưng cũng không phải ta hiện tại có thể chống cự...
Tiểu Long cũng lặng lẽ truyền âm, trong ánh mắt mang theo cảnh giác.
- Ngươi bây giờ vẫn không thể chống cự?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm trọng.
Thực lực tiểu Long hiện tại vượt xa hắn, ngay cả tiểu Long cũng không thể chống cự Nhiếp Đồng, nói rõ thực lực của hắn tuyệt đối đạt tới cấp bậc Tiên Quân!
Xem ra phải gia tăng tốc độ tu luyện mới được.
Nội tâm Nhiếp Vân lại sinh ra cảm giác gấp gáp mạnh hơn trước.
- Tu La Vương trời sinh huyết mạch cường đại, phát triển cực nhanh, hơn nữa trở lại Linh giới cướp đoạt khắp nơi, cho dù là ta cũng không cản nổi.
Tiểu Long lắc đầu.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, lập tức khoát tay và nói:
- Nọi người không cần nói nữa, chuyện của ta và Tu La Vương không cần kẻ nào nhúng tay vào, nếu không chính là vi phạm mệnh lệnh tháp chủ.
Nói xong không hề để ý tới mọi người, hắn lật tay vẽ lên bầu trời, sau đó thả người tiến vào trong khí lưu hỗn độn trên cao.
Thực lực như Tu La Vương, vạn nhất động thủ, cả Khu Tu Tháp khó mà đối kháng được, Nhiếp Vân tạm thời còn không muốn để Khu Tu Tháp tham gia chiến đấu, không bằng đi ra ngoài nói chuyện.
Đối với Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân có tin tưởng mười phần, cho dù Tu La Vương không có khống chế, đệ đệ cũng không tổn thương mình.
Nếu quả thật muốn thương tổn, chỉ sợ cũng không cần nhiều lời như vậy, thời điểm vừa xuất hiện, Tu La Vương muốn đánh chết chính mình, bằng vào thực lực của đối phương hiện tại giết mình quá dễ dàng!
- Ha ha!
Tu La Vương thấy Nhiếp Vân rời đi, hắn nhìn sang mọi người và nói:
- Xem như các ngươi có tháp chủ tốt, có thể đảm đương vì các ngươi, nếu không phải hắn, hôm nay ta cảm thấy Khu Tu Tháp không cần tồn tại trong Linh giới nữa...
Khẽ cười một tiếng, Tu La Vương lập tức bay theo sát Nhiếp Vân.
- Tháp chủ...
Nhìn thấy cảnh tượng này, nghe được Tu La Vương nói thế, tất cả mọi người trong Khu Tu Tháp đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt bọn họ phức tạp không nói thành lời.
Bọn họ biết rõ Tu La Vương nói là sự thật, nếu hắn thực nguyện ý động thủ, cho dù không điều động Tu La đại binh, bọn họ cũng chết tổn thương thảm trọng.
Nguy nan cực lớn này lại do tháp chủ ngăn cản, tháp chủ rời đi cùng hắn tương đương đưa mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, chỉ vì cứu vớt bọn họ...
- Tháp chủ, chúng ta sẽ hảo hảo cố gắng, hảo hảo tu luyện!
- Chúng ta sẽ đoàn kết nhất trí, sẽ không nội đấu.
- Tháp chủ, từ hôm nay trở đi, chỉ cần là lệnh của ngươi, chỉ cần là lời ngươi nói ta sẽ tôn sùng vô điều kiện, người khác muốn làm tháp chủ phải bước qua thi thể của ta.
Vào lúc này Nhiếp Vân xem như triệt để chinh phục tất cả người của Khu Tu Tháp, cũng làm nội tâm mọi người tán thành vị trí tháp chủ của hắn từ tận đáy lòng!
Trong nháy mắt bọn họ xem như hiểu ra mục đích chân chính của Bắc Đấu Tinh Quân khi thành lập Khu Tu Tháp.
Vì thiên địa lục đạo, vì khu trừ Tu La!
Đúng thế, chỉ có người có được tinh thần và linh hồn như vậy mới có thể làm tháp chủ, bất cứ kẻ nào khác cũng không được.
...
Không biết mình mang theo Tu La Vương rời đi đã làm mọi người trong Khu Tu Tháp sinh ra cảm kích mãnh liệt như thế, lúc này Nhiếp Vân đang lơ lửng giữa không trung, hắn nhìn thiếu niên cách đó không xa.
- Nhiếp Đồng. . .
Lên tiếng kêu gọi, nội tâm Nhiếp Vân ngũ vị phức tạp.
Hắn thân là người của hai thế giới, cảm thấy có lỗi nhất chính là vị đệ đệ này.
Kiếp trước đệ đệ vì hắn mà chết, kiếp này cũng như vậy, thậm chí còn cộng sinh cùng Tu La Vương, lâm vào trong thống khổ vô tận.
- Ca ca, đây có lẽ là lần thứ hai chúng ta chính thức gặp mặt trên ý nghĩa.
Nhiếp Đồng không có những phức tạp trong nội tâm như ca ca, hắn cười nhạt một tiếng
- Hôm nay ta tìm ngươi là muốn thương nghị với ngươi một chút, tranh đấu với ta còn không bằng hợp tác.
- Hợp tác?
Nhiếp Vân cau mày.
Tu La Vương tìm hợp tác với mình? Hợp tác làm cái gì?
- Người khác không biết tiềm lực của ngươi, ta biết rõ, ngươi có thể tự chủ diễn sinh đan điền, hình thành thiên phú mới, tiềm lực có thể nói vô cùng vô tận, thực lực vượt qua ta chỉ là vấn đề thời gian, ta nói không sai chứ?
Nhiếp Đồng cười khẽ.
- Cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân như nổ tung, ánh mắt mang theo cảnh giác.
Hắn có pháp quyết vô danh có thể diễn sinh đan điền nhưng chưa bao giờ nói với ai, cho dù Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không biết, vì sao Tu La Vương lại có thể biết được.
Lúc này Nhiếp Vân vừa mới tuyên bố hết yêu cầu quy định, lúc này hung nhân tuyệt thế làm cho thiên địa lục lâm vào hoảng sợ xuất hiện, đệ đệ của hắn Nhiếp Đồng hiện thân.
Hắn đến nhẹ nhàng, ưu nhã, động tác bình thản linh động giống như mộng như ảo.
Trên người hắn không có chút khí tức hay sát khí làm cho người ta hoảng sợ, hắn như đệ đệ nhà bên, mang theo nụ cười ấm áp nhưng mọi người biết rõ, mặc dù hắn mỉm cười nhưng lúc động thủ sẽ làm cho cả Khu Tu Tháp lâm vào run rẩy.
- Chủ nhân!
Ầm ầm!
Nhìn thấy Tu La Vương xuất hiện, lông tóc toàn thân Xi Vưu thần thú dựng lên, nó thả người nhảy tới trước mặt Nhiếp Vân, tiểu Long cũng lao ra khỏi Bắc Đẩu tinh cung, ngũ trảo giơ lên bầu trời cảnh giác nhìn thiếu niên trước mặt.
- Không cần khẩn trương, ta chỉ nói vài lời với ca ca mà thôi, thế nào, thuận tiện không? Bất tiện thì ta có thể đi.
Nhìn thấy tất cả mọi người lập tức trở mặt, Nhiếp Đồng đứng trên không trung cười cười, hắn chắp tay sau lưng nhìn Nhiếp Vân.
- Thuận tiện, đi bên này!
Lại nhìn thấy Nhiếp Đồng lần nữa, ánh mắt Nhiếp Vân biến thành phức tạp.
Đệ đệ của hắn vẫn như lúc trước, là đệ đệ thân trúng một trăm ba mươi bảy kiếm thương.
Chính là đệ đệ thời điểm hắn bị Di Hoa đánh trúng mà cam tâm nhảy vào trận pháp để thừa nhận công kích linh hồn.
Chính là đệ đệ có thể làm bất cứ chuyện gì vì mình.
- Tháp chủ không thể! Tu La Vương hỉ nộ vô thường, không thể đi một mình với hắn.
- Có lời gì cứ để hắn nói tại chỗ này, hắn nhất định sẽ gây bất lợi với ngươi...
Nghe được Nhiếp Vân nói thế, đám người Xích Phong, An Kình đã giật mình vội vàng ngăn cản.
Tu La Vương nhìn như hòa ái dễ gần nhưng bọn họ là nhân vật trải qua đại kiếp nạn nên biết rõ sau lưng sự hòa ái của người trước mặt là thực lực cường đại cỡ nào.
Vừa mới xác lập tháp chủ, vạn nhất bị hắn giết chẳng phải hỏng bét?
- Chủ nhân, không nên tin lời hắn, chuyện này không thể nghe theo hắn.
Xi Vưu thần thú cũng lên tiếng.
- Lão đại, ngươi nên cẩn thận một ít, tuy thực lực Tu La Vương còn chưa đạt tới đỉnh phong nhưng cũng không phải ta hiện tại có thể chống cự...
Tiểu Long cũng lặng lẽ truyền âm, trong ánh mắt mang theo cảnh giác.
- Ngươi bây giờ vẫn không thể chống cự?
Sắc mặt Nhiếp Vân trầm trọng.
Thực lực tiểu Long hiện tại vượt xa hắn, ngay cả tiểu Long cũng không thể chống cự Nhiếp Đồng, nói rõ thực lực của hắn tuyệt đối đạt tới cấp bậc Tiên Quân!
Xem ra phải gia tăng tốc độ tu luyện mới được.
Nội tâm Nhiếp Vân lại sinh ra cảm giác gấp gáp mạnh hơn trước.
- Tu La Vương trời sinh huyết mạch cường đại, phát triển cực nhanh, hơn nữa trở lại Linh giới cướp đoạt khắp nơi, cho dù là ta cũng không cản nổi.
Tiểu Long lắc đầu.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, lập tức khoát tay và nói:
- Nọi người không cần nói nữa, chuyện của ta và Tu La Vương không cần kẻ nào nhúng tay vào, nếu không chính là vi phạm mệnh lệnh tháp chủ.
Nói xong không hề để ý tới mọi người, hắn lật tay vẽ lên bầu trời, sau đó thả người tiến vào trong khí lưu hỗn độn trên cao.
Thực lực như Tu La Vương, vạn nhất động thủ, cả Khu Tu Tháp khó mà đối kháng được, Nhiếp Vân tạm thời còn không muốn để Khu Tu Tháp tham gia chiến đấu, không bằng đi ra ngoài nói chuyện.
Đối với Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân có tin tưởng mười phần, cho dù Tu La Vương không có khống chế, đệ đệ cũng không tổn thương mình.
Nếu quả thật muốn thương tổn, chỉ sợ cũng không cần nhiều lời như vậy, thời điểm vừa xuất hiện, Tu La Vương muốn đánh chết chính mình, bằng vào thực lực của đối phương hiện tại giết mình quá dễ dàng!
- Ha ha!
Tu La Vương thấy Nhiếp Vân rời đi, hắn nhìn sang mọi người và nói:
- Xem như các ngươi có tháp chủ tốt, có thể đảm đương vì các ngươi, nếu không phải hắn, hôm nay ta cảm thấy Khu Tu Tháp không cần tồn tại trong Linh giới nữa...
Khẽ cười một tiếng, Tu La Vương lập tức bay theo sát Nhiếp Vân.
- Tháp chủ...
Nhìn thấy cảnh tượng này, nghe được Tu La Vương nói thế, tất cả mọi người trong Khu Tu Tháp đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt bọn họ phức tạp không nói thành lời.
Bọn họ biết rõ Tu La Vương nói là sự thật, nếu hắn thực nguyện ý động thủ, cho dù không điều động Tu La đại binh, bọn họ cũng chết tổn thương thảm trọng.
Nguy nan cực lớn này lại do tháp chủ ngăn cản, tháp chủ rời đi cùng hắn tương đương đưa mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất, chỉ vì cứu vớt bọn họ...
- Tháp chủ, chúng ta sẽ hảo hảo cố gắng, hảo hảo tu luyện!
- Chúng ta sẽ đoàn kết nhất trí, sẽ không nội đấu.
- Tháp chủ, từ hôm nay trở đi, chỉ cần là lệnh của ngươi, chỉ cần là lời ngươi nói ta sẽ tôn sùng vô điều kiện, người khác muốn làm tháp chủ phải bước qua thi thể của ta.
Vào lúc này Nhiếp Vân xem như triệt để chinh phục tất cả người của Khu Tu Tháp, cũng làm nội tâm mọi người tán thành vị trí tháp chủ của hắn từ tận đáy lòng!
Trong nháy mắt bọn họ xem như hiểu ra mục đích chân chính của Bắc Đấu Tinh Quân khi thành lập Khu Tu Tháp.
Vì thiên địa lục đạo, vì khu trừ Tu La!
Đúng thế, chỉ có người có được tinh thần và linh hồn như vậy mới có thể làm tháp chủ, bất cứ kẻ nào khác cũng không được.
...
Không biết mình mang theo Tu La Vương rời đi đã làm mọi người trong Khu Tu Tháp sinh ra cảm kích mãnh liệt như thế, lúc này Nhiếp Vân đang lơ lửng giữa không trung, hắn nhìn thiếu niên cách đó không xa.
- Nhiếp Đồng. . .
Lên tiếng kêu gọi, nội tâm Nhiếp Vân ngũ vị phức tạp.
Hắn thân là người của hai thế giới, cảm thấy có lỗi nhất chính là vị đệ đệ này.
Kiếp trước đệ đệ vì hắn mà chết, kiếp này cũng như vậy, thậm chí còn cộng sinh cùng Tu La Vương, lâm vào trong thống khổ vô tận.
- Ca ca, đây có lẽ là lần thứ hai chúng ta chính thức gặp mặt trên ý nghĩa.
Nhiếp Đồng không có những phức tạp trong nội tâm như ca ca, hắn cười nhạt một tiếng
- Hôm nay ta tìm ngươi là muốn thương nghị với ngươi một chút, tranh đấu với ta còn không bằng hợp tác.
- Hợp tác?
Nhiếp Vân cau mày.
Tu La Vương tìm hợp tác với mình? Hợp tác làm cái gì?
- Người khác không biết tiềm lực của ngươi, ta biết rõ, ngươi có thể tự chủ diễn sinh đan điền, hình thành thiên phú mới, tiềm lực có thể nói vô cùng vô tận, thực lực vượt qua ta chỉ là vấn đề thời gian, ta nói không sai chứ?
Nhiếp Đồng cười khẽ.
- Cái gì?
Đầu óc Nhiếp Vân như nổ tung, ánh mắt mang theo cảnh giác.
Hắn có pháp quyết vô danh có thể diễn sinh đan điền nhưng chưa bao giờ nói với ai, cho dù Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng không biết, vì sao Tu La Vương lại có thể biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.