Vô Tận Đan Điền​

Chương 1467: Hy sinh vì nghĩa. (2)

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

- Quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị đuổi kịp...

Hai hàng lông mày của Nhiếp Vân thoáng cái dựng thẳng lên.

Nếu như không mang theo đám người Hứa Hinh Thiến đám người thì có lẽ hắn còn có thể đào thoát, nhưng mà mang theo đám người này, muốn thoát khỏi tay Trấn Huyền Tu La này, khả năng rất thấp.

Bất quá bảo hắn bỏ lại mọi người một mình chạy trốn, đây là chuyện không phù hợp với bản tính và phong cách của hắn.

Sưu!

Một đạo điện mang hiện lên, lực lượng cường đại đâm vào sau lưng Nhiếp Vân, đâm rách phòng ngự chi khí và thân thể mạnh mẽ, khiến cho toàn thân chấn động hắn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Nhiếp Vân...

đám người Hứa Hinh Thiến được Nhiếp Vân chộp vào lòng bàn tay, thấy như vậy một màn, tất cả đều có chút lo lắng.

Dùng thực lực của bọn hắn, đương nhiên có thể nhìn ra, nếu như Nhiếp Vân vứt bỏ bọn hắn mà toàn lực đào tẩu, như vậy chắc chắn sẽ không bị thương, mà bây giờ lại bị đánh trúng, tất cả đều là do bọn hắn.

- Ưm?

So với việc mọi người đang khiếp sợ, lo lắng, Nhiếp Vân phun ra một ngụm máu tươi, ngược lại còn cảm thấy thân thể buông lỏng, Bất Diệt Kim Đan trong đầu lần nữa bị hòa tan một tia.

Chỉ bằng vào một tia hòa tan này cũng đã mạnh hơn Mộc sinh chi khí, khiến cho thân thể vốn đã trọng thương của hắn trong khoảnh khắc lập tức khôi phục, thậm chí ngay cả lực lượng cũng có chút.

- Tốt!

Cảm nhận được loại biến hóa này của thân thể, hai mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng, cánh tay chấn động, ngừng lại trên không trung, bàn tay cực lớn đột nhiên đẩy đám người bên trong ra ngoài.

- Các ngươi đi mau, ta để ngăn cản người này!

Lực lượng của hắn vô cùng cường đại, lần này lại dùng tới thiên phú Thiên thủ sư và uy lực của Ma Ha thần chưởng. Đám người Hứa Hinh Thiến chỉ cảm thấy khí lưu trước mắt quay cuồng, xé rách bầu trời, bay vút về phía trước.

- Nhiếp Vân...



Cảm nhận cảnh tượng trước mắt, trong lòng đám người Từ Thao, Hứa Hinh Thiến rung động, trong mắt có chút chua xót.

Thực lực đầu Tu La này đã đạt tới Huyền Tiên cảnh, chiến lực của đầu này, cho dù là sư phụ của của bọn hắn cũng khó có thể chống lại. Tuy rằng Nhiếp Vân là thiên tài nhưng mà cũng không chống đỡ nổi. Nhưng mà vì cứu bọn họ, đối phương làm việc nghĩa không chùn bước mà vọt tới, đối lập rất rõ ràng với Huyễn Vũ đào tẩu trước đó, khiến cho trong lòng bọn hắn rung động quá sâu.

Đây là đại nghĩa!

Hắn dùng toàn lực đẩy bọn hắn đi như vậy nhất định đã mất đi cơ hội đào tẩu tốt nhất. Nhất định sẽ phải chiến đấu với Tu La Huyền Tiên cảnh, cho dù không phải chết thì kết quả cũng không xê xích gì nhiều.

- Nhiếp Vân, ta từng cười nhạo ngươi, thậm chí tới nay còn muốn giết ngươi, mà ngươi lại không kể hiềm khích lúc trước, đại nhân đại nghĩa, cứu chúng ta. Nếu như ngươi có thể còn sống Lưu Nguyên ta nguyện ý làm trâu làm ngựa, báo đáp ân tình của ngươi!

Đột nhiên, Lưu Nguyên bị Nhiếp Vân đánh thành đầu heo cũng quỳ xuống trên không trung, nước mắt giàn giụa.

Tuy rằng miệng lưỡi hắn có chút ti tiện, trong lòng lại không xấu, hành động vừa rồi của Nhiếp Vân đã triệt để rung động hắn, khiến cho hắn không phản bác được, cảm động không thôi.

- Nhiếp Vân là người đại nghĩa, giữa hắn và chúng ta cũng không quá quen thuộc, hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi. Thế nhưng hắn lại lựa chọn một mình đối kháng Tu La, để cho chúng ta đào tẩu, ta biết lúc trước ta không có nhìn nhầm hắn mà...

hai mắt Hứa Hinh Thiến cũng có chút mơ hồ, nhớ tới tràng cảnh ở một chỗ với Nhiếp Vân ở Cửu Dương sơn lúc trước, tim nàng như bị đao cắt.

- Đúng vậy, hắn là người đại nghĩa, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chúng ta cũng nhanh chóng đào tẩu đi thôi. Bằng không sẽ cô phụ ý tốt của hắn!

Từ Thao lên tiếng cắt đứt mọi người đang cảm kích, hắn vung tay lên.

- Đúng!

Lúc này lực lượng mà Nhiếp Vân đẩy ra đã cạn, mọi người cảm thấy một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy bọn hắn lên mặt đất, xem ra lại là thủ đoạn của Nhiếp Vân.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ bọn hắn vừa mới rời đi đã bắt đầu chiến đấu, mặt đất có bụi mù bay lên, lan tràn ra khắp không trung, như là một lá chắn bao phủ toàn bộ sân khấu, không cho bất luận một ai nhìn vào vậy.

Rầm rầm rầm!

Ở giữa chiến trường, cánh tay Nhiếp Vân xoay quanh, tạo thành vòng tròn, liên tục đánh ra mấy chục quyền. Mỗi một quyền đều mang theo uy thế và lực lượng khai thiên, mấy chục quyền trọng điệp, quyền ảnh ngưng tụ, chấn vỡ từng tầng không gian.

- Thú vị, muốn hy sinh vì nghĩa, ta thích nhất giết gia hỏa là một trang hảo hán như ngươi!



Trấn Huyền Tu La cười khặc khặc, trong lúc da mặt co rúm, ngón tay khô gầy chỉ về phía trước, Tu La sát khí trước mặt quay cuồng sôi trào, trong nháy mắt hội tụ thành một đạo đao mang, quang mang lạnh lùng uy nghiêm, bổ xuống phía dưới.

Ầm ầm!

Nhiếp Vân đánh ra mấy chục đạo quyền pháp va chạm với đao quang. Mấy chục quyền pháp như là sứ, bắt đầu tan vỡ từng tầng, không có một chút năng lực chống cự nào.

Phanh!

Lực lượng còn lại của đao quang lần nữa đánh vào trên người Nhiếp Vân, khiến cho nội tức của hắn hỗn loạn, miệng, mũi, con mắt, lỗ tai đều có máu tươi phun ra.

- Muốn giết ta, bằng vào lạoi công kích này còn chưa đủ!

Toàn thân Nhiếp Vân chấn động, máu tươi ngừng phun, khí thế đang tăng lên, dường như không bị tổn thương chút nào, cả người to lớn cao ngất, giống như Chiến Thần Bất Tử Bất Diệt vậy.

Chân bước về phía trước một bước, bước qua khoảng cách mấy trăm thức, khí lãng như dời non lấp biển ngăn cản Tu La sát khí chung quanh ở bên ngoài, hai tay biến thành màu vàng, đột nhiên đánh về phía trước.

Sưu Sưu Sưu…

Kim Diễm chỉ nóng bỏng mà điên cuồng, Thất Sát chỉ thì sát khí, sát tâm, sát hồn, sát phách, sát ý, sát thần, sát đạo! sát thiên hạ!

Đẩy đám người Hứa Hinh Thiến đi, một mình Nhiếp Vân đối mặt với Tu La Huyền Tiên cảnh. Dường như tâm cảnh đã có đột phá, cả người như trở nên cao lớn, lực lượng như dời sông lấp biển, khí thế càng ngày càng mạnh.

- Cửu Thiên Lưu Tinh Chỉ? Ngươi là hậu nhân của Vô Địch Tiên Quân?

Nhìn thấy Nhiếp Vân đánh ra hai đại tuyệt chiêu, Trấn Huyền Tu La không còn vẻ khinh thị như vừa rồi nữa, hai mắt bắt đầu híp lại...

- Vô Địch Tiên Quân?

Nhiếp Vân chưa từng nghe qua cái tên này, bất quá từ cái tên đã biết rõ là một người danh khí kinh người, có một không ai kim cổ.

Vô Địch, thiên hạ ai có thể làm được vô địch chính thức cơ chứ? Chỉ sợ không 

có người nào có thể hoàn thành được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook