Chương 1687: Liên Nguyệt các (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Ầm ầm!
Thiên Đạo Sơn đại biểu Thiên Đạo của Linh giới, bị Nguyên Khí Đạn mạnh nhất đánh vỡ, ầm ầm sụp đổ.
Đạm Đài gia tộc khống chế Thiên Đạo, dựa vào lớn nhất có một bộ phận là đến từ Thiên Đạo Sơn này.
Thiên Đạo Sơn thông thương khung, lĩnh ngộ ý niệm Thiên Đạo, đại biểu uy nghiêm cùng địa vị vô thượng của Linh giới.
Mà lúc này, đồ vật đại biểu uy nghiêm kia, bị Nguyên Khí Đạn đập vỡ, rốt cuộc không chịu nổi, phong ấn ở phía trên không ngừng vỡ tan, sơn thể bị công kích kịch liệt, từ đó đứt gãy.
Lực lượng cuồng bạo xoáy lên, không ngừng lan tràn ra, trong nháy mắt toàn bộ Đạm Đài gia tộc như bị tận thế, vô số kiến trúc sụp đổ.
May mắn người của Đạm Đài gia tộc thực lực không kém, sớm biết nguy hiểm đã nhao nhao chạy ra, bằng không thì bị sóng xung kích quấy phá, cho dù cường giả Tiên Quân cũng chưa hẳn có thể may mắn còn sống sót.
- Thiên Đạo Sơn đổ...
- Ngọn núi biểu tượng vương đạo của Đạm Đài gia tộc chúng ta sụp đổ?
- Điều đó không có khả năng, ta không tin...
Vô số người của Đạm Đài gia tộc thấy một màn như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, con mắt đỏ thẫm.
Thiên Đạo Sơn là tín niệm cường liệt nhất của Đạm Đài gia tộc, ở trong nội tâm tất cả mọi người, là thần thánh không thể xâm phạm, mà bây giờ ầm ầm sụp đổ, tương đương để cho tín niệm của bọn hắn cũng triệt để sụp đổ.
- Gia chủ, giết nghiệt súc này, hắn hủy Tín Ngưỡng c Đạm Đài gia tộc chúng ta, phải chết!
- Lão tổ, khẩn cầu ngươi ra tay đánh chết người này, người này không chết, tôn nghiêm của Đạm Đài gia tộc chúng ta vĩnh viễn không ngẩng đầu được lên!
- Đúng vậy lão tổ, ngươi nhất định phải ra tay, không thể tùy ý hắn càn rỡ, đây chính là Đạm Đài gia tộc chúng ta truyền thừa trăm triệu năm a!
- Loại người này chẳng những phải nghiền xương thành tro, còn muốn đốt đèn trời, dùng linh hồn của hắn tế tự Thượng Thiên, rửa sạch loại vũ nhục này...
Từng thanh âm như chim quyên kêu gào, cả đám trưởng lão của Đạm Đài gia tộc bay lên, quỳ gối ở trước mặt Đạm Đài Sang Vũ cùng Đạm Đài Mạc Vân, nước mắt giàn giụa.
- Nguyệt Nhi!
Không để ý tới Đạm Đài gia tộc phẫn nộ gào rú, Nhiếp Vân đánh tung Thiên Đạo Sơn, thả người tiến vào phong ấn, ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt vào trong ngực.
Trả giá thiên tân vạn khổ, rốt cục lần nữa gặp mặt.
- Nhiếp Vân...
Bị thiếu niên ôm vào trong ngực, hốc mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng có chút hồng nhuận, trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
Nữ nhân khát vọng nhất là cái gì?
Được một cánh tay rắn chắc, có thể thay mình che gió che mưa!
Thiếu niên ở trước mắt, vì mình, cái gì cũng đáp ứng, không sợ thiên tân vạn khổ, những chuyện này đã đầy đủ!
- Cùng ta rời đi!
Một lát sau, Nhiếp Vân ôm vòng eo của Đạm Đài Lăng Nguyệt, ngẩng đầu nhìn bọn người Đạm Đài Mạc Vân đằng đằng sát khí, hừ nhẹ nói.
Trong thanh âm mang theo ôn nhu cùng trưng cầu.
Nơi đây dù sao cũng là gia tộc của nàng, mặc dù trả giá nhiều như vậy, nhưng nếu nàng không đồng ý, Nhiếp Vân cũng sẽ không cưỡng cầu.
- Ngươi ở đâu, ta ở đó!
Tựa hồ thấy được khát vọng trong mắt thiếu niên, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Thanh âm không lớn, lại mang theo kiên định khó có thể ngăn cản, tựa hồ mặc dù Thiên Địa sụp đổ, Nhân đạo hủy diệt, cũng sẽ không sửa đổi quyết định của nàng.
- Tốt! Từ hôm nay trở đi, Đạm Đài Lăng Nguyệt, là thê tử của Nhiếp Vân ta, cái gì Thiên Đạo vô tình, muốn thủ hộ vạn dân, cái gì bảo vệ Linh giới, hết thảy cút ngay cho ta!
Nhìn xem ánh mắt kiên định của nữ hài, Nhiếp Vân lập tức hiểu tâm ý của đối phương, cười ha ha, hào khí ngất trời.
Chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải hóa thân Thiên Đạo, chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải vô tình? Chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải bảo hộ Linh giới?
Tất cả đều xéo cho ta!
Lão tử mặc kệ ngươi là Thiên Đạo gì, cái gì sinh linh đồ thán, Đạm Đài Lăng Nguyệt là lão bà của Nhiếp Vân ta, ai cũng đoạt không được!
- Phải, ta là thê tử của ngươi! Không người có thể cải biến!
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật đầu.
Nếu như đã lựa chọn kiên trì, liền không cần phải che lấp.
- Lăng Nguyệt, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi là Thiên Đạo sư, gánh vác trách nhiệm thủ hộ Thiên Đạo, sao có thể sinh ra cảm tình, yêu một Nhân loại!
Mặc dù Đạm Đài Sang Vũ trọng thương, nhưng cũng không chết, lúc này nghe hai người đối thoại, sốt ruột lên tiếng rống to.
- Đạm Đài Lăng Nguyệt, lạc đường biết quay lại, ngươi cần phải hiểu rõ trách nhiệm trên người của ngươi...
Sắc mặt của Đạm Đài Mạc Vân cũng biến đổi.
- Trách nhiệm? Nghĩa vụ?
Hai người lời còn chưa nói hết, Nhiếp Vân ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt bay ra, rơi ở trước mặt mọi người.
- Các ngươi luôn miệng nói muốn bảo vệ Linh giới, vậy ta hỏi các ngươi, Tu La Vương ở đâu? Các ngươi đi dò xét chưa?
- Các ngươi luôn mồm đại nghĩa lăng nhiên, vậy ta hỏi ngươi, nếu Tu La Vương tới, các ngươi có mấy người nguyện ý đi chiến đấu?
- Mình không vì Linh giới sinh tồn mà cố gắng, lại ký thác hi vọng lên người một tiểu cô nương, cái này chính là đại nghĩa mà các ngươi nói?
- Cút con mẹ nó đi! Tuy Đạm Đài Lăng Nguyệt có được thiên phú Thiên Đạo sư, lại không phải đầy tớ của các ngươi, không có cái gọi là nghĩa vụ!
- Hôm nay ta muốn dẫn nàng ly khai, các ngươi ai dám ngăn trở, đừng trách ta mở một đường máu, ta ngược lại muốn nhìn một chút, thập đại gia tộc làm mưa làm gió ở Linh giới trăm triệu năm, đến cùng có bản lãnh gì có thể ngăn hai người chúng ta lại!
Cười to một tiếng, Nhiếp Vân tay trái ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt, tay phải cầm Bắc Đẩu kiếm, nhìn quanh một vòng, cất cao giọng nói.
Rầm ào ào!
Bị ánh mắt của hắn nhìn, tất cả mọi người đồng thời lui về phía sau một bước.
Thập đại Tiên Quân ở thời kỳ toàn thịnh cũng không ngăn được thiếu niên nửa bước, lúc này cả đám bị trọng thương, ở đâu là đối thủ của hắn!
Huống chi vừa rồi tận mắt thấy hắn bằng vào lực lượng một người tạc đổ Thiên Đạo Sơn, trong nội tâm đã sớm bị khí thế vô địch kia chiếm cứ, lộ ra e sợ.
- Các ngươi ai dám?
Nhiếp Vân lần nữa hét lớn một tiếng, đi về phía trước vài bước.
Rầm rầm!
Nương theo hắn tiến lên, mọi người lần nữa đồng loạt lui về phía sau.
Chỉ bằng vào lực lượng một người, để cho thập đại Tiên Quân, vô số Vương Tiên, ngàn vạn Kim Tiên lui về phía sau, không dám đối mặt, phần uy thế này, trừ Nhiếp Vân thì không có hắn!
- Đây mới thực sự là anh hùng... Có thể gả cho hắn, cho dù lập tức để ta chết đi cũng đáng!
Thiên Đạo Sơn đại biểu Thiên Đạo của Linh giới, bị Nguyên Khí Đạn mạnh nhất đánh vỡ, ầm ầm sụp đổ.
Đạm Đài gia tộc khống chế Thiên Đạo, dựa vào lớn nhất có một bộ phận là đến từ Thiên Đạo Sơn này.
Thiên Đạo Sơn thông thương khung, lĩnh ngộ ý niệm Thiên Đạo, đại biểu uy nghiêm cùng địa vị vô thượng của Linh giới.
Mà lúc này, đồ vật đại biểu uy nghiêm kia, bị Nguyên Khí Đạn đập vỡ, rốt cuộc không chịu nổi, phong ấn ở phía trên không ngừng vỡ tan, sơn thể bị công kích kịch liệt, từ đó đứt gãy.
Lực lượng cuồng bạo xoáy lên, không ngừng lan tràn ra, trong nháy mắt toàn bộ Đạm Đài gia tộc như bị tận thế, vô số kiến trúc sụp đổ.
May mắn người của Đạm Đài gia tộc thực lực không kém, sớm biết nguy hiểm đã nhao nhao chạy ra, bằng không thì bị sóng xung kích quấy phá, cho dù cường giả Tiên Quân cũng chưa hẳn có thể may mắn còn sống sót.
- Thiên Đạo Sơn đổ...
- Ngọn núi biểu tượng vương đạo của Đạm Đài gia tộc chúng ta sụp đổ?
- Điều đó không có khả năng, ta không tin...
Vô số người của Đạm Đài gia tộc thấy một màn như vậy, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, con mắt đỏ thẫm.
Thiên Đạo Sơn là tín niệm cường liệt nhất của Đạm Đài gia tộc, ở trong nội tâm tất cả mọi người, là thần thánh không thể xâm phạm, mà bây giờ ầm ầm sụp đổ, tương đương để cho tín niệm của bọn hắn cũng triệt để sụp đổ.
- Gia chủ, giết nghiệt súc này, hắn hủy Tín Ngưỡng c Đạm Đài gia tộc chúng ta, phải chết!
- Lão tổ, khẩn cầu ngươi ra tay đánh chết người này, người này không chết, tôn nghiêm của Đạm Đài gia tộc chúng ta vĩnh viễn không ngẩng đầu được lên!
- Đúng vậy lão tổ, ngươi nhất định phải ra tay, không thể tùy ý hắn càn rỡ, đây chính là Đạm Đài gia tộc chúng ta truyền thừa trăm triệu năm a!
- Loại người này chẳng những phải nghiền xương thành tro, còn muốn đốt đèn trời, dùng linh hồn của hắn tế tự Thượng Thiên, rửa sạch loại vũ nhục này...
Từng thanh âm như chim quyên kêu gào, cả đám trưởng lão của Đạm Đài gia tộc bay lên, quỳ gối ở trước mặt Đạm Đài Sang Vũ cùng Đạm Đài Mạc Vân, nước mắt giàn giụa.
- Nguyệt Nhi!
Không để ý tới Đạm Đài gia tộc phẫn nộ gào rú, Nhiếp Vân đánh tung Thiên Đạo Sơn, thả người tiến vào phong ấn, ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt vào trong ngực.
Trả giá thiên tân vạn khổ, rốt cục lần nữa gặp mặt.
- Nhiếp Vân...
Bị thiếu niên ôm vào trong ngực, hốc mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng có chút hồng nhuận, trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
Nữ nhân khát vọng nhất là cái gì?
Được một cánh tay rắn chắc, có thể thay mình che gió che mưa!
Thiếu niên ở trước mắt, vì mình, cái gì cũng đáp ứng, không sợ thiên tân vạn khổ, những chuyện này đã đầy đủ!
- Cùng ta rời đi!
Một lát sau, Nhiếp Vân ôm vòng eo của Đạm Đài Lăng Nguyệt, ngẩng đầu nhìn bọn người Đạm Đài Mạc Vân đằng đằng sát khí, hừ nhẹ nói.
Trong thanh âm mang theo ôn nhu cùng trưng cầu.
Nơi đây dù sao cũng là gia tộc của nàng, mặc dù trả giá nhiều như vậy, nhưng nếu nàng không đồng ý, Nhiếp Vân cũng sẽ không cưỡng cầu.
- Ngươi ở đâu, ta ở đó!
Tựa hồ thấy được khát vọng trong mắt thiếu niên, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Thanh âm không lớn, lại mang theo kiên định khó có thể ngăn cản, tựa hồ mặc dù Thiên Địa sụp đổ, Nhân đạo hủy diệt, cũng sẽ không sửa đổi quyết định của nàng.
- Tốt! Từ hôm nay trở đi, Đạm Đài Lăng Nguyệt, là thê tử của Nhiếp Vân ta, cái gì Thiên Đạo vô tình, muốn thủ hộ vạn dân, cái gì bảo vệ Linh giới, hết thảy cút ngay cho ta!
Nhìn xem ánh mắt kiên định của nữ hài, Nhiếp Vân lập tức hiểu tâm ý của đối phương, cười ha ha, hào khí ngất trời.
Chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải hóa thân Thiên Đạo, chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải vô tình? Chẳng lẽ Thiên Đạo sư liền nhất định phải bảo hộ Linh giới?
Tất cả đều xéo cho ta!
Lão tử mặc kệ ngươi là Thiên Đạo gì, cái gì sinh linh đồ thán, Đạm Đài Lăng Nguyệt là lão bà của Nhiếp Vân ta, ai cũng đoạt không được!
- Phải, ta là thê tử của ngươi! Không người có thể cải biến!
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật đầu.
Nếu như đã lựa chọn kiên trì, liền không cần phải che lấp.
- Lăng Nguyệt, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi là Thiên Đạo sư, gánh vác trách nhiệm thủ hộ Thiên Đạo, sao có thể sinh ra cảm tình, yêu một Nhân loại!
Mặc dù Đạm Đài Sang Vũ trọng thương, nhưng cũng không chết, lúc này nghe hai người đối thoại, sốt ruột lên tiếng rống to.
- Đạm Đài Lăng Nguyệt, lạc đường biết quay lại, ngươi cần phải hiểu rõ trách nhiệm trên người của ngươi...
Sắc mặt của Đạm Đài Mạc Vân cũng biến đổi.
- Trách nhiệm? Nghĩa vụ?
Hai người lời còn chưa nói hết, Nhiếp Vân ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt bay ra, rơi ở trước mặt mọi người.
- Các ngươi luôn miệng nói muốn bảo vệ Linh giới, vậy ta hỏi các ngươi, Tu La Vương ở đâu? Các ngươi đi dò xét chưa?
- Các ngươi luôn mồm đại nghĩa lăng nhiên, vậy ta hỏi ngươi, nếu Tu La Vương tới, các ngươi có mấy người nguyện ý đi chiến đấu?
- Mình không vì Linh giới sinh tồn mà cố gắng, lại ký thác hi vọng lên người một tiểu cô nương, cái này chính là đại nghĩa mà các ngươi nói?
- Cút con mẹ nó đi! Tuy Đạm Đài Lăng Nguyệt có được thiên phú Thiên Đạo sư, lại không phải đầy tớ của các ngươi, không có cái gọi là nghĩa vụ!
- Hôm nay ta muốn dẫn nàng ly khai, các ngươi ai dám ngăn trở, đừng trách ta mở một đường máu, ta ngược lại muốn nhìn một chút, thập đại gia tộc làm mưa làm gió ở Linh giới trăm triệu năm, đến cùng có bản lãnh gì có thể ngăn hai người chúng ta lại!
Cười to một tiếng, Nhiếp Vân tay trái ôm Đạm Đài Lăng Nguyệt, tay phải cầm Bắc Đẩu kiếm, nhìn quanh một vòng, cất cao giọng nói.
Rầm ào ào!
Bị ánh mắt của hắn nhìn, tất cả mọi người đồng thời lui về phía sau một bước.
Thập đại Tiên Quân ở thời kỳ toàn thịnh cũng không ngăn được thiếu niên nửa bước, lúc này cả đám bị trọng thương, ở đâu là đối thủ của hắn!
Huống chi vừa rồi tận mắt thấy hắn bằng vào lực lượng một người tạc đổ Thiên Đạo Sơn, trong nội tâm đã sớm bị khí thế vô địch kia chiếm cứ, lộ ra e sợ.
- Các ngươi ai dám?
Nhiếp Vân lần nữa hét lớn một tiếng, đi về phía trước vài bước.
Rầm rầm!
Nương theo hắn tiến lên, mọi người lần nữa đồng loạt lui về phía sau.
Chỉ bằng vào lực lượng một người, để cho thập đại Tiên Quân, vô số Vương Tiên, ngàn vạn Kim Tiên lui về phía sau, không dám đối mặt, phần uy thế này, trừ Nhiếp Vân thì không có hắn!
- Đây mới thực sự là anh hùng... Có thể gả cho hắn, cho dù lập tức để ta chết đi cũng đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.