Chương 2127: Luyện hóa ấn tỷ.
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Minh Thừa không biết Nhiếp Vân, thế nhưng những người khác lại nhận ra được, cả đám nhỏ giọng truyền âm.
- Hắn hạ độc thủ? Rất tốt, chẳng trách dám càn rỡ như thế, hóa ra là có bản lĩnh. Bất quá, ta rất yêu thích giáo huấn có người có bản lãnh. Càng kiêu ngạo thì khi giáo huấn ta càng cao hứng!
Hai mắt Minh Thừa sáng lên. Miệng thét dài một tiếng, ấn tỷ trong tay lần nữa bay lên, bắn thẳng tắp về phía Nhiếp Vân.
Sưu!
Đồng thời trường kiếm trong tay phải hắn vung lên, hàn mang ngập trời, giống như muốn cắt ngân hà trên bầu trời xuống, cắt ra khoảng cách không gian đi tới phía sau lưng Nhiếp Vân.
- Cẩn thận. . .
Nhìn thấy hai đạo công kích này đáng sợ, đám người Cổ Tiêu đều có chút lo lắng.
Sưu!
Tiếng la của đám người còn chưa có kết thúc thì đã thấy thân ảnh thiếu niên đứng trước tấm bia đá, đang định luyện hóa Phong Cấm thạch bi nhoáng một cái rồi đột nhiên biến mất.
Ầm!
Công kích của Minh Thừa đột nhiên mất đi mục tiêu, đánht hẳng về phía bia đá, còn chưa đánh tới trước mặt thì đã sưu một tiếng. Quang mang vừa rồi đánh giết Lạc Dương Thú lại lần nữa xuất hiện, đón đỡ công kích của hắn.
Ầm!
Đạo công kích này va chạm với kiếm quang của Minh Thừa, đồng thời biến mất ở trên không trung, tạo thành từng đạo từng đạo gợn sóng.
Đạp Đạp Đạp!
Minh Thừa liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt khó coi vô cùng. Bàn tay chộp một trảo, đang định bắt lấy ấn tỷ thì đã thấy thiếu niên vừa nãy đột nhiên biến mất chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt ấn tỷ. Bàn tay vẽ về phía trước, vẽ ra một đạo hoa văn kỳ quái.
- Hừ? Ngươi muốn vẽ Cổ Hỗn Độn ngữ? Muốn chết!
Nhìn thấy động tác của hắn, Minh Thừa cười gằn, lực lượng trong tay đột nhiên gia tăng.
Ầm ầm!
Hai chữ bên trong ấn tỷ lần nữa bay ra, tạo thành quang mang bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong.
Bị đạo quang mang này bao phủ, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy áp lực khổng lồ phả vào mặt, khiến cho hắn có chút khó thở.
Lúc trước Nhiếp Vân vẽ ra ba chữ của Quy Khư hải đã biết Cổ Hỗn Độn ngữ rất khó viết. Hơn nữa một khi thất bại rất dễ gặp phải phản phệ. Cho nên lúc này Minh Thừa cố ý tăng thêm lực lượng. Muốn làm cho hắn viết sai, khi đó nhất định lực lượng phản phệ sẽ càng mạnh mẽ hơn.
- Ai muốn chết còn chưa chắc chắn a!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, tốc độ của ngón tay đột nhiên tăng nhanh.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vọng, hai chữ to lớn từ đầu trên đầu ngón tay hắn bắn ra, nhẹ nhàng va chạm với hai chữ trên mặt ấn tỷ, khiến cho quang mang càng thêm chói mắt.
Bên trong quang mang, bốn chữ lớn triệt để dung hợp lại với nhau.
Sưu!
Nhẹ nhàng chộp một cái, ấn tỷ lập tức thay đổi phương hướng, rơi vào trong lòng bàn tay của Nhiếp Vân.
Viết ra hai cổ hỗn độn văn tự này chẳng khác nào thu được ấn tỷ này tán thành. Như vậy cũng chẳng khác nào luyện hóa được nó. Cho dù là chủ nhân như Minh Thừa cũng không có cách nào ngăn cản.
Dù sao Minh Thừa chỉ là lợi dụng ấn tỷ này mà thôi. Bản thân hắn ta cũng không viết ra được hai văn tự cổ hỗn độn này chứ đừng nói là triệt để luyện hóa nó.
- Cái gì? Đây là bảo vật của Mặc Nghiêu sư huynh, mau trả lại cho ta. . .
Ấn tỷ thoáng cái mất đi liên hệ với linh hồn, sắc mặt của Minh Thừa lập tức trở nên trắng xám. Hắn điên cuồng hét lên, kiếm khí rít gào, nhanh chóng đâm về phía Nhiếp Vân.
- Mặc Nghiêu?
Thấy dáng dấp sốt sắng của hắn, đồng thời còn nói ra cái tên này, Nhiếp Vân khẽ cau mày.
Lần đầu tiên hắn nghe được cái tên Mặc Nghiêu này là do Củng Học nói. Có người nói đối phương là đại năng chuyển thế, thực lực ước chừng trên hai ngàn tám trăm đầu đại đạo. Trước đó hắn đã hoài nghi vì sao Minh Thừa này lại có được ấn tỷ uy lực như thế, mà còn không có cách nào triệt để khống chế. Hóa ra là vị Mặc Nghiêu này giao cho hắn ta sử dụng, cũng không có cho hắn ta triệt để luyện hóa nó.
Bất quá, mặc kệ Mặc Nghiêu này thực lực ra sao, một khi đã trở mặt với Vạn Nhận sơn thì Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm nhiều như vậy. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, ấn tỷ đã bị luyện hóa ngược lại bắn về phía Minh Thừa.
- Ngươi. . .
Thấy hai văn tự cổ hỗn độn đánh về phía mình Minh Thừa biến sắc, vội vàng thu hồi kiếm chiêu đang đâm ra, lại khẽ lách người tránh né.
Hắn đã sử dụng ấn tỷ này cho nên biết sự đáng sợ của hai văn tự này. Nếu như thật sự bị nhốt lại, cho dù thực lực mạnh hơn đối phương thì cũng chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi.
- Có thể nhanh như vậy đã viết ra văn tự cổ hỗn độn. Nhiếp Vân, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài. Bất quá, thiên tài tốt nhất cũng nên biết điều một ít, ngươi lấy đi ấn tỷ. Coi như ta không giết được ngươi, thế nhưng cũng có thể xoay người rời đi bất cứ lúc nào. Nếu như ta đem chuyện này nói cho Mặc Nghiêu sư huynh, coi như ngươi luyện hóa ấn tỷ thì cũng vô dụng!
Thân thể dừng lại, trên mặt Minh Thừa vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
- Như vậy đi, ta cho ngươi một lựa chọn, ngoan ngoãn đem ấn tỷ trả lại cho ta, sau đó ngoan ngoãn mang theo người của ngươi rời đi. Như vậy ta có thể không tính chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Mặc Nghiêu sư huynh. Nếu không, chỉ cần ta đưa tin một cái, nhất định Mặc Nghiêu sư huynh sẽ đích thân tới đây, chém giết tất cả các ngươi!
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Thấy đối phương lúc này lại còn nói ra lời như vậy, Nhiếp Vân cảm thấy buồn cười.
- Không sai, ngươi có thể coi là uy hiếp, cũng có thể coi là khuyến cáo, Mặc Nghiêu sư huynh thân là đại năng chuyển thế, thực lực Thông Thiên triệt địa, chỉ cần ngươi cầm ấn tỷ. Bất luận có chạy trốn đâu thì cũng có thể bị tìm tới. Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tự mình muốn chết. .
Minh Thừa hừ lạnh, nói.
- Ta có muốn chết hay không cũng không cần ngươi nhọc lòng. Bất quá ta, có thể nói cho ngươi, ngươi sẽ lập tức chết rồi.
Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng, một cái dây leo đột nhiên từ dưới lòng đất lao ra, trực tiếp dọc theo bàn chân của Minh Thừa lan tràn lên phía trên.
- Đây là cái gì. . .
Nhìn thấy dây leo đột nhiên xuất hiện, con ngươi Minh Thừa co rút lại, thanh kiếm dài bằng bàn tay đánh ra một đám kiếm pháp như mưa rơi xuống.
Kiếm pháp của hắn vô cùng cao minh, vừa đánh ra thì không khí đã vang lên tiếng ong ong, ở chung quanh thân thể của hắn hóa thành một bình phong màu vàng.
Leng keng leng keng!
Bình phong đánh vào trên thân dây leo cũng không thể chặt đứt nó, mà còn tạo ra từng đốm lửa bắn tứ tung.
- Hắn hạ độc thủ? Rất tốt, chẳng trách dám càn rỡ như thế, hóa ra là có bản lĩnh. Bất quá, ta rất yêu thích giáo huấn có người có bản lãnh. Càng kiêu ngạo thì khi giáo huấn ta càng cao hứng!
Hai mắt Minh Thừa sáng lên. Miệng thét dài một tiếng, ấn tỷ trong tay lần nữa bay lên, bắn thẳng tắp về phía Nhiếp Vân.
Sưu!
Đồng thời trường kiếm trong tay phải hắn vung lên, hàn mang ngập trời, giống như muốn cắt ngân hà trên bầu trời xuống, cắt ra khoảng cách không gian đi tới phía sau lưng Nhiếp Vân.
- Cẩn thận. . .
Nhìn thấy hai đạo công kích này đáng sợ, đám người Cổ Tiêu đều có chút lo lắng.
Sưu!
Tiếng la của đám người còn chưa có kết thúc thì đã thấy thân ảnh thiếu niên đứng trước tấm bia đá, đang định luyện hóa Phong Cấm thạch bi nhoáng một cái rồi đột nhiên biến mất.
Ầm!
Công kích của Minh Thừa đột nhiên mất đi mục tiêu, đánht hẳng về phía bia đá, còn chưa đánh tới trước mặt thì đã sưu một tiếng. Quang mang vừa rồi đánh giết Lạc Dương Thú lại lần nữa xuất hiện, đón đỡ công kích của hắn.
Ầm!
Đạo công kích này va chạm với kiếm quang của Minh Thừa, đồng thời biến mất ở trên không trung, tạo thành từng đạo từng đạo gợn sóng.
Đạp Đạp Đạp!
Minh Thừa liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt khó coi vô cùng. Bàn tay chộp một trảo, đang định bắt lấy ấn tỷ thì đã thấy thiếu niên vừa nãy đột nhiên biến mất chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt ấn tỷ. Bàn tay vẽ về phía trước, vẽ ra một đạo hoa văn kỳ quái.
- Hừ? Ngươi muốn vẽ Cổ Hỗn Độn ngữ? Muốn chết!
Nhìn thấy động tác của hắn, Minh Thừa cười gằn, lực lượng trong tay đột nhiên gia tăng.
Ầm ầm!
Hai chữ bên trong ấn tỷ lần nữa bay ra, tạo thành quang mang bao phủ Nhiếp Vân vào bên trong.
Bị đạo quang mang này bao phủ, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy áp lực khổng lồ phả vào mặt, khiến cho hắn có chút khó thở.
Lúc trước Nhiếp Vân vẽ ra ba chữ của Quy Khư hải đã biết Cổ Hỗn Độn ngữ rất khó viết. Hơn nữa một khi thất bại rất dễ gặp phải phản phệ. Cho nên lúc này Minh Thừa cố ý tăng thêm lực lượng. Muốn làm cho hắn viết sai, khi đó nhất định lực lượng phản phệ sẽ càng mạnh mẽ hơn.
- Ai muốn chết còn chưa chắc chắn a!
Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, tốc độ của ngón tay đột nhiên tăng nhanh.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang vọng, hai chữ to lớn từ đầu trên đầu ngón tay hắn bắn ra, nhẹ nhàng va chạm với hai chữ trên mặt ấn tỷ, khiến cho quang mang càng thêm chói mắt.
Bên trong quang mang, bốn chữ lớn triệt để dung hợp lại với nhau.
Sưu!
Nhẹ nhàng chộp một cái, ấn tỷ lập tức thay đổi phương hướng, rơi vào trong lòng bàn tay của Nhiếp Vân.
Viết ra hai cổ hỗn độn văn tự này chẳng khác nào thu được ấn tỷ này tán thành. Như vậy cũng chẳng khác nào luyện hóa được nó. Cho dù là chủ nhân như Minh Thừa cũng không có cách nào ngăn cản.
Dù sao Minh Thừa chỉ là lợi dụng ấn tỷ này mà thôi. Bản thân hắn ta cũng không viết ra được hai văn tự cổ hỗn độn này chứ đừng nói là triệt để luyện hóa nó.
- Cái gì? Đây là bảo vật của Mặc Nghiêu sư huynh, mau trả lại cho ta. . .
Ấn tỷ thoáng cái mất đi liên hệ với linh hồn, sắc mặt của Minh Thừa lập tức trở nên trắng xám. Hắn điên cuồng hét lên, kiếm khí rít gào, nhanh chóng đâm về phía Nhiếp Vân.
- Mặc Nghiêu?
Thấy dáng dấp sốt sắng của hắn, đồng thời còn nói ra cái tên này, Nhiếp Vân khẽ cau mày.
Lần đầu tiên hắn nghe được cái tên Mặc Nghiêu này là do Củng Học nói. Có người nói đối phương là đại năng chuyển thế, thực lực ước chừng trên hai ngàn tám trăm đầu đại đạo. Trước đó hắn đã hoài nghi vì sao Minh Thừa này lại có được ấn tỷ uy lực như thế, mà còn không có cách nào triệt để khống chế. Hóa ra là vị Mặc Nghiêu này giao cho hắn ta sử dụng, cũng không có cho hắn ta triệt để luyện hóa nó.
Bất quá, mặc kệ Mặc Nghiêu này thực lực ra sao, một khi đã trở mặt với Vạn Nhận sơn thì Nhiếp Vân cũng lười nói nhảm nhiều như vậy. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn ra, ấn tỷ đã bị luyện hóa ngược lại bắn về phía Minh Thừa.
- Ngươi. . .
Thấy hai văn tự cổ hỗn độn đánh về phía mình Minh Thừa biến sắc, vội vàng thu hồi kiếm chiêu đang đâm ra, lại khẽ lách người tránh né.
Hắn đã sử dụng ấn tỷ này cho nên biết sự đáng sợ của hai văn tự này. Nếu như thật sự bị nhốt lại, cho dù thực lực mạnh hơn đối phương thì cũng chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi.
- Có thể nhanh như vậy đã viết ra văn tự cổ hỗn độn. Nhiếp Vân, ta thừa nhận ngươi là một thiên tài. Bất quá, thiên tài tốt nhất cũng nên biết điều một ít, ngươi lấy đi ấn tỷ. Coi như ta không giết được ngươi, thế nhưng cũng có thể xoay người rời đi bất cứ lúc nào. Nếu như ta đem chuyện này nói cho Mặc Nghiêu sư huynh, coi như ngươi luyện hóa ấn tỷ thì cũng vô dụng!
Thân thể dừng lại, trên mặt Minh Thừa vặn vẹo, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
- Như vậy đi, ta cho ngươi một lựa chọn, ngoan ngoãn đem ấn tỷ trả lại cho ta, sau đó ngoan ngoãn mang theo người của ngươi rời đi. Như vậy ta có thể không tính chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ không đem chuyện này nói cho Mặc Nghiêu sư huynh. Nếu không, chỉ cần ta đưa tin một cái, nhất định Mặc Nghiêu sư huynh sẽ đích thân tới đây, chém giết tất cả các ngươi!
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Thấy đối phương lúc này lại còn nói ra lời như vậy, Nhiếp Vân cảm thấy buồn cười.
- Không sai, ngươi có thể coi là uy hiếp, cũng có thể coi là khuyến cáo, Mặc Nghiêu sư huynh thân là đại năng chuyển thế, thực lực Thông Thiên triệt địa, chỉ cần ngươi cầm ấn tỷ. Bất luận có chạy trốn đâu thì cũng có thể bị tìm tới. Cho nên ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tự mình muốn chết. .
Minh Thừa hừ lạnh, nói.
- Ta có muốn chết hay không cũng không cần ngươi nhọc lòng. Bất quá ta, có thể nói cho ngươi, ngươi sẽ lập tức chết rồi.
Nhiếp Vân cười khẽ một tiếng, một cái dây leo đột nhiên từ dưới lòng đất lao ra, trực tiếp dọc theo bàn chân của Minh Thừa lan tràn lên phía trên.
- Đây là cái gì. . .
Nhìn thấy dây leo đột nhiên xuất hiện, con ngươi Minh Thừa co rút lại, thanh kiếm dài bằng bàn tay đánh ra một đám kiếm pháp như mưa rơi xuống.
Kiếm pháp của hắn vô cùng cao minh, vừa đánh ra thì không khí đã vang lên tiếng ong ong, ở chung quanh thân thể của hắn hóa thành một bình phong màu vàng.
Leng keng leng keng!
Bình phong đánh vào trên thân dây leo cũng không thể chặt đứt nó, mà còn tạo ra từng đốm lửa bắn tứ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.