Chương 2135: Ma thần Cổ Hùng. (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Một người thực lực có thể tăng mạnh, thế nhưng khí độ lại rất khó sửa đổi, khí độ của Nhiếp Vân này giống như thiên thần giáng lâm, bao nạp vạn vật. Vừa mới nhìn đã biết tuyệt đối không là người vì lợi ích mà bỏ qua bằng hữu, người như thế, đáng giá để dựa vào và tin tưởng.
- Đi!
Không biết trong lòng đám người này có biến hóa, Nhiếp Vân dựa theo phương vị mà Cổ Tiêu nói tới, miệng kêu một tiếng, bàn tay chộp đi. Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt hoa mắt, thân thể lập tức bay về phía trước mà đi, tốc độ nhanh chóng, nhanh như chớp giật.
Trong phút chốc đã đi qua ức vạn vạn, Nhiếp Vân sử dụng uy lực của Chúa Tể phù ấn, thực lực cường hãn, lại thêm có Thiên Tâm đằng thôn phệ, lực lượng trong cơ thể dồi dào, không cố kỵ cái gọi là tiêu hao, thủ đoạn được triển khai thỏa thích, không có một chút kiêng kỵ nào.
- Đến rồi!
Sưu!
Nhiếp Vân ngừng lại, mọi người cảm thấy quang mang trước mắt biến mất, cả đám lập tức nhìn thấy trước mắt có vô số mảnh vỡ tinh thần tạo thành hải dương.
Hải dương này tương tự với tinh thần chi hải trong Quy Khư hải, còn gần giống như tinh không chi vực, rồi lại có chút không giống.
Khí tức ở nơi này so với tinh không chi vực càng thêm tĩnh mịch, đâu đâu cũng có phế tích thành thị trôi nổi, mảnh vỡ tinh thần. Khắp nơi không có lấy nổi nửa bóng người.
- Không sai, đây chính là thập tuyệt cổ địa, sau khi tiến vào cửu tử nhất sinh!
Cổ Tiêu đi lên phía trước, mắt nhìn về phía trước, trên trán nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
- Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, vào đi thôi. Đây là đồ do phòng ngự đại đạo hình thành, hòa tan vào thân thể thì có thể trong thời gian ngắn tạo thành mai rùa phòng ngự, bảo vệ an toàn của bản thân.
Ngón tay điểm một cái, phòng ngự chi khí tiến vào trong cơ thể mọi người, tạo thành từng cái từng cái mai rùa phòng ngự.
Nhiếp Vân bước một bước tiến vào cổ địa trước mắt.
Vừa mới đi vào đã lập tức cảm thấy có một luồng áp lực cực lớn truyền tới, giống như đem linh hồn tách ra khỏi thân thể của hắn. Các loại tâm tình tiêu cực như thống khổ, khổ sở, bi thương. . . lũ lượt kéo đến, tiêu diệt linh hồn.
- Quả nhiên là nơi thập đoạn tuyệt, nếu như người thân thể hay là linh hồn không cường hãn tùy tiện tiến vào nơi này. Tất sẽ phải chịu tàn phá rất lớn.
Vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt Nhiếp Vân giống như thiểm điện, nhìn thẳng về phía trước nhìn.
Nơi này mang theo năng lượng đặc thù, chẳng những có thể áp chế lực lượng trong cơ thể mà còn có thể tiêu hao linh hồn, khiến cho người ta sinh ra tâm tình tiêu cực, không kềm chế được mình.
Bất quá những chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có gì cả. Phòng ngự chi khí vừa mới vận chuyển đã lập tức chặn nó ở bên ngoài.
- Phía trước là cái gì?
Những người khác cũng đi vào theo, có phòng ngự chi khí của hắn, nơi này cũng không tính là đặc biệt nguy hiểm, mọi người tiến lên một hồi. Đột nhiên Thất Nguyên chỉ về phía trước rồi nói.
Theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại, trong không gian trước mắt lúc này có một mảnh quan tài to lớn trôi nổi, mỗi một cái đều to bằng căn phòng. Lẳng lặng trôi nổi, khiến cho người ta như tiến vào đây như có cảm giác tiến vào một cái nghĩa địa quỷ dị vậy.
Trước đó Nhiếp Vân đi tới thế giới bỏ đi kia đâu đâu cũng có bia mộ, nơi này cũng làm cho hắn khó có thể tin nổi. Nơi này đâu đâu cũng có quan tài, khiến cho người ta không hiểu ra sao, khó mà hiểu nổi.
- Sư huynh có từng nghe nói qua tình huống như thế hay chưa?
Nhiếp Vân không có lỗ mãng xông tới mà quay đầu hỏi đối phương.
- Không có. . .
Cổ Tiêu lắc đầu một cái.
Tuy rằng hắn tri thức uyên bác, thế nhưng đối với thập tuyệt cổ địa lại không biết gì cả, những quan tài này rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại trôi nổi ở đây, chuyện này hắn cũng không biết.
Ầm ầm!
Vừa mới dứt lời thì một tiếng vang vỡ nát vang vọng chư thiên. Lập tức có một cái quan tài to lớn đột nhiên phóng về phía mọi người.
Quan tài này toàn thân do một loại ngọc thạch không biết tên tạo thành, màu ngăm đen như là kim loại. Quan tài đánh tới mang theo uy lực đánh tan bầu trời, còn chưa đánh tới trước mặt mọi người thì khí bạo đã cuồn cuộn, dường như kình phong vỗ vào mặt.
- Tránh ra!
Thấy quan tài rất lớn, nếu như mọi người không tránh né nhất định sẽ bị nghiền ép, hai tay Nhiếp Vân rung lên, ngăn cản mọi người ở phía sau, lại nâng tay đánh ra một quyền.
Ầm!
Trên nắm tay bắn ra quang mang, giống như lớn lên, lực lượng cuồng mãnh đánh vào trên quan tài, chặn đứng uy thế của quan tài ở bên ngoài.
- Cái gì?
Một quyền va chạm, Nhiếp Vân giống như đã phát hiện ra cái gì đó, hai hàng lông mày nhướng lên, biến quyền thành chưởng, lăng không chộp tới.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Trong không khí vang vọng tiếng xé gió, nắp của quan tài bị bắn bay đi, nhoáng một cái đã có một đầu quái vật to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đầu quái vật này toàn thân đen thui, dáng dấp dường như gấu đen, thế nhưng lại thêm to lớn hơn, toàn thân mọc ra vảy kiên cố như ngọc thạch, lập loè tỏa sáng ra quang mang quỷ dị khiến cho trong lòng người ta sợ hãi run rẩy.
Rống!
Đầu quái vật này bị Nhiếp Vân chộp ra, lập tức gào thét , trong tiếng thét chói tai của nó, một trảo giống như đao mang đập tới chỗ Nhiếp Vân.
- Hừ!
Thân thể vọt tới, Nhiếp Vân đi tới trước mặt đầu gấu đen này, thân thể bành trướng giống như khí cầu được thổi, đỉnh thiên lập địa, lớn khoảng mười trượng.
Hai mắt như điện, hai tay như móc câu, lăng không chộp ra một trảo, nắm chặt hai tay đầu quái vật này rồi đột nhiên xé một cái.
Rầm!
Cánh tay thô to của quái vật lập tức bị hắn mạnh mẽ kéo xuống.
- Ngươi là quái vật gì, vì sao lại ở chỗ này. . .
Một chiêu đánh cho đầu quái vật này run sợ, Nhiếp Vân truyền ý niệm tới phía trước.
Hắn nắm giữ thiên phú Thiên Nhĩ sư, thiên phú Tiên âm sư, hắn có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ, cũng có thể nói ra tất cả ngôn ngữ.
- Rống!
Quái vật gào thét, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại còn càng thêm táo bạo. Trong tiếng gào thát mang theo âm tiết quỷ dị, giống như là cầu viện vậy..
- Không ổn!
Nghe thấy đạo âm thanh này, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhảy một cái. Hắn không có tâm tư trò chuyện nữa, hai mắt bắn ra quang mang đánh vào trên người đầu quái vật này. Trong nháy mắt đã đốt nó thành tro bụi, sau đó thân thể co rút lại, nhanh chóng lùi về sau.
Ầm ầm ầm!
- Đi!
Không biết trong lòng đám người này có biến hóa, Nhiếp Vân dựa theo phương vị mà Cổ Tiêu nói tới, miệng kêu một tiếng, bàn tay chộp đi. Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt hoa mắt, thân thể lập tức bay về phía trước mà đi, tốc độ nhanh chóng, nhanh như chớp giật.
Trong phút chốc đã đi qua ức vạn vạn, Nhiếp Vân sử dụng uy lực của Chúa Tể phù ấn, thực lực cường hãn, lại thêm có Thiên Tâm đằng thôn phệ, lực lượng trong cơ thể dồi dào, không cố kỵ cái gọi là tiêu hao, thủ đoạn được triển khai thỏa thích, không có một chút kiêng kỵ nào.
- Đến rồi!
Sưu!
Nhiếp Vân ngừng lại, mọi người cảm thấy quang mang trước mắt biến mất, cả đám lập tức nhìn thấy trước mắt có vô số mảnh vỡ tinh thần tạo thành hải dương.
Hải dương này tương tự với tinh thần chi hải trong Quy Khư hải, còn gần giống như tinh không chi vực, rồi lại có chút không giống.
Khí tức ở nơi này so với tinh không chi vực càng thêm tĩnh mịch, đâu đâu cũng có phế tích thành thị trôi nổi, mảnh vỡ tinh thần. Khắp nơi không có lấy nổi nửa bóng người.
- Không sai, đây chính là thập tuyệt cổ địa, sau khi tiến vào cửu tử nhất sinh!
Cổ Tiêu đi lên phía trước, mắt nhìn về phía trước, trên trán nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
- Không cần phải nghĩ nhiều như vậy, vào đi thôi. Đây là đồ do phòng ngự đại đạo hình thành, hòa tan vào thân thể thì có thể trong thời gian ngắn tạo thành mai rùa phòng ngự, bảo vệ an toàn của bản thân.
Ngón tay điểm một cái, phòng ngự chi khí tiến vào trong cơ thể mọi người, tạo thành từng cái từng cái mai rùa phòng ngự.
Nhiếp Vân bước một bước tiến vào cổ địa trước mắt.
Vừa mới đi vào đã lập tức cảm thấy có một luồng áp lực cực lớn truyền tới, giống như đem linh hồn tách ra khỏi thân thể của hắn. Các loại tâm tình tiêu cực như thống khổ, khổ sở, bi thương. . . lũ lượt kéo đến, tiêu diệt linh hồn.
- Quả nhiên là nơi thập đoạn tuyệt, nếu như người thân thể hay là linh hồn không cường hãn tùy tiện tiến vào nơi này. Tất sẽ phải chịu tàn phá rất lớn.
Vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt Nhiếp Vân giống như thiểm điện, nhìn thẳng về phía trước nhìn.
Nơi này mang theo năng lượng đặc thù, chẳng những có thể áp chế lực lượng trong cơ thể mà còn có thể tiêu hao linh hồn, khiến cho người ta sinh ra tâm tình tiêu cực, không kềm chế được mình.
Bất quá những chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có gì cả. Phòng ngự chi khí vừa mới vận chuyển đã lập tức chặn nó ở bên ngoài.
- Phía trước là cái gì?
Những người khác cũng đi vào theo, có phòng ngự chi khí của hắn, nơi này cũng không tính là đặc biệt nguy hiểm, mọi người tiến lên một hồi. Đột nhiên Thất Nguyên chỉ về phía trước rồi nói.
Theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại, trong không gian trước mắt lúc này có một mảnh quan tài to lớn trôi nổi, mỗi một cái đều to bằng căn phòng. Lẳng lặng trôi nổi, khiến cho người ta như tiến vào đây như có cảm giác tiến vào một cái nghĩa địa quỷ dị vậy.
Trước đó Nhiếp Vân đi tới thế giới bỏ đi kia đâu đâu cũng có bia mộ, nơi này cũng làm cho hắn khó có thể tin nổi. Nơi này đâu đâu cũng có quan tài, khiến cho người ta không hiểu ra sao, khó mà hiểu nổi.
- Sư huynh có từng nghe nói qua tình huống như thế hay chưa?
Nhiếp Vân không có lỗ mãng xông tới mà quay đầu hỏi đối phương.
- Không có. . .
Cổ Tiêu lắc đầu một cái.
Tuy rằng hắn tri thức uyên bác, thế nhưng đối với thập tuyệt cổ địa lại không biết gì cả, những quan tài này rốt cuộc là có ý gì? Tại sao lại trôi nổi ở đây, chuyện này hắn cũng không biết.
Ầm ầm!
Vừa mới dứt lời thì một tiếng vang vỡ nát vang vọng chư thiên. Lập tức có một cái quan tài to lớn đột nhiên phóng về phía mọi người.
Quan tài này toàn thân do một loại ngọc thạch không biết tên tạo thành, màu ngăm đen như là kim loại. Quan tài đánh tới mang theo uy lực đánh tan bầu trời, còn chưa đánh tới trước mặt mọi người thì khí bạo đã cuồn cuộn, dường như kình phong vỗ vào mặt.
- Tránh ra!
Thấy quan tài rất lớn, nếu như mọi người không tránh né nhất định sẽ bị nghiền ép, hai tay Nhiếp Vân rung lên, ngăn cản mọi người ở phía sau, lại nâng tay đánh ra một quyền.
Ầm!
Trên nắm tay bắn ra quang mang, giống như lớn lên, lực lượng cuồng mãnh đánh vào trên quan tài, chặn đứng uy thế của quan tài ở bên ngoài.
- Cái gì?
Một quyền va chạm, Nhiếp Vân giống như đã phát hiện ra cái gì đó, hai hàng lông mày nhướng lên, biến quyền thành chưởng, lăng không chộp tới.
Sưu Sưu Sưu Sưu!
Trong không khí vang vọng tiếng xé gió, nắp của quan tài bị bắn bay đi, nhoáng một cái đã có một đầu quái vật to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đầu quái vật này toàn thân đen thui, dáng dấp dường như gấu đen, thế nhưng lại thêm to lớn hơn, toàn thân mọc ra vảy kiên cố như ngọc thạch, lập loè tỏa sáng ra quang mang quỷ dị khiến cho trong lòng người ta sợ hãi run rẩy.
Rống!
Đầu quái vật này bị Nhiếp Vân chộp ra, lập tức gào thét , trong tiếng thét chói tai của nó, một trảo giống như đao mang đập tới chỗ Nhiếp Vân.
- Hừ!
Thân thể vọt tới, Nhiếp Vân đi tới trước mặt đầu gấu đen này, thân thể bành trướng giống như khí cầu được thổi, đỉnh thiên lập địa, lớn khoảng mười trượng.
Hai mắt như điện, hai tay như móc câu, lăng không chộp ra một trảo, nắm chặt hai tay đầu quái vật này rồi đột nhiên xé một cái.
Rầm!
Cánh tay thô to của quái vật lập tức bị hắn mạnh mẽ kéo xuống.
- Ngươi là quái vật gì, vì sao lại ở chỗ này. . .
Một chiêu đánh cho đầu quái vật này run sợ, Nhiếp Vân truyền ý niệm tới phía trước.
Hắn nắm giữ thiên phú Thiên Nhĩ sư, thiên phú Tiên âm sư, hắn có thể nghe hiểu tất cả ngôn ngữ, cũng có thể nói ra tất cả ngôn ngữ.
- Rống!
Quái vật gào thét, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, trái lại còn càng thêm táo bạo. Trong tiếng gào thát mang theo âm tiết quỷ dị, giống như là cầu viện vậy..
- Không ổn!
Nghe thấy đạo âm thanh này, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhảy một cái. Hắn không có tâm tư trò chuyện nữa, hai mắt bắn ra quang mang đánh vào trên người đầu quái vật này. Trong nháy mắt đã đốt nó thành tro bụi, sau đó thân thể co rút lại, nhanh chóng lùi về sau.
Ầm ầm ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.