Chương 2099: Mê Thiên Kỳ. (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Đây là phương pháp loại trừ.
Giả như Tề Thiên lĩnh có một vạn lối đi, nhất định sẽ có chín nghìn chín trăm chín mươi chín lối đi không có người, mà thông đạo còn lại không có cách nào suy tính ra tất nhiên là chỗ đám người kia ẩn thân bên trong.
Trong lòng đã có dự định, tinh thần khẽ động, thiên phú Thiên Cơ sư lặng lẽ thôi diễn trong lòng.
Suy tính thông đạo không có người vô cùng đơn giản. Không cần mai rùa cũng có thể suy tính ra rất rõ ràng.
Sưu!
Trong nháy mắt, trong đầu Nhiếp Vân xuất hiện một con đường.
- Được rồi, người của Đoạn Thiên nhai có lẽ đang ở ngay trên con đường này, đi gặp bọn hắn trước một chút.
Xác định vị trí của đối phương, Nhiếp Vân nở nụ cười, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất một bước, một đạo quang mang trong nháy mắt chui vào mặt đất.
Động tác của hắn không lớn, hơn nữa tất cả mọi người lại đem lực chú ý tập trung vào sương mù dày đặc chung quanh, không ai phát hiện ra được chút dị thường nào.
Sưu sưu!
Rất nhanh mọi người đã rời khỏi chỗ cũ, không còn tung tích, một bóng người đột nhiên từ dưới mặt đất chui ra, chính là Nhiếp Vân.
Tuyệt chiêu mà hắn tu hành có thể huyễn hóa ra ba phân thân, một trở về Thiên Địa Lục Đạo, còn có một đạo vẫn giấu ở trong nạp vật đan điền, động tác vừa rồi chính là làm cho đạo phân thân này ẩn giấu ở dưới mặt đất, tránh thoát tầm mắt của mọi người.
- Đi!
Có thiên phú Thiên nhãn làm chỗ dựa, vòng qua trước mặt một đám người như người mù là chuyện vô cùng đơn giản. Tốc độ của Nhiếp Vân tăng nhanh, rất nhanh đã tới trước mặt đám người Tần Đào, Cừu Thiên, dọc theo phương hướng trong đầu đi thẳng về phía trước.
- Tề Thiên lĩnh, so với thiên với địa, cùng nhật nguyện chung quy, quả thực có rất nhiều thứ tốt.
Thiên nhãn mở ra, hoàn cảnh chung quanh lập tức hiện lên trong mắt hắn. Nhiếp Vân đẩy nhanh tốc độ, một mặt tiến lên phía trước một mặt tỉ mỉ quan sát, kết quả lại khiến cho hắn phát hiện ra được không ít thứ tốt.
Có một chút dược liệu quý hiếm còn hơn Kim Lăng Thảo lúc trước, mỗi một gốc đều linh khí nồng nặc, sống không dưới mấy trăm vạn năm.
Sương mù ở Tề Thiên lĩnh quá dày đặc, linh dược trốn ở chỗ này cũng được thiên nhiên bảo hộ. Nếu như không phải lĩnh ngộ thiên phú Thiên nhãn, căn bản hắn không có cách nào chiếm được. Cho nên vô luận là chủng loại hay là cấp bậc của dược vật đều tốt hơn so với bên ngoài.
Ngược lại tốc độ của đám người Cừu Thiên không khác con rùa bao nhiêu. Nhiều đồ đạc tốt như vậy tự nhiên Nhiếp vân sẽ không bỏ qua. Hắn một mặt tiến lên, một mặt thu thập, không tới nửa ngày, linh dược trên trăm vạn năm hắn đã thu không dưới hơn mười cây, linh dược hơn mười vạn năm, vạn năm, càng có vô số.
Những linh dược này tác dụng đối với hắn hiện tại không lớn, tối đa cũng chỉ rèn luyện thân thể và linh hồn. Nhưng đối với đám người phụ mẫu, Lạc Khuynh Thành ở trong Thiên Địa Lục Đạo lại có tác dụng cực lớn. Nếu như luyện chế thành đan dược, sợ rằng tùy tiện một khỏa cũng có thể làm cho phụ thân trực tiếp từ Tiên quân đỉnh phong trùng kích đến Tru thiên cảnh.
Loại linh dược này linh lực ẩn chứa bên trong so với hỗn độn kim lệnh lúc trước còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ồ? Người của Đoạn Thiên nhai quả nhiên ở chỗ này.
Lại đi một đoạn về phía trước, Nhiếp Vân đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Lúc này một đám thân ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn. Không nhiều không ít, vừa vặn có mười người, dường như đang tìm cái gì đó mà thận trọng đi tới.
Hắn vừa mới phát hiện ra đối phương thì trong nháy mắt đã rời đi. Cho nên tuy rằng đối phương tuy có thiên phú Thiên nhãn, thế nhưng cũng không có phát hiện ra được.
- Dùng loại dáng dấp này đi qua nhất định không được, Tần Đào, ngại quá, vẫn nên dùng bộ dáng của ngươi thì hơn.
Trong lòng khẽ động, ngụy trang chi khí trong cơ thể vận chuyển, trong nháy mắt Nhiếp Vân đã biến hóa thành giống như Tần Đào, khí tức linh hồn cũng không nhìn ra được.
Dưới loại tình huống này, dùng tướng mạo sẵn có tiến lên nhất định là hành động không sáng suốt, lợi dụng thiên phú Địa Hành sư lặng lẽ tiềm đi qua cũng là chuyện không có khả năng. Đã như vậy không bằng ngụy trang một chút.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, thiên phú Thiên nhãn so với thiên phú ngụy trang còn xếp trước hơn. Ngụy Trang sư ở trước mặt cường giả lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo là vô dụng. Bất quá, hắn hoàn toàn lĩnh ngộ hai loại đại đạo, cho dù thực lực so với đối phương thấp hơn ít, thế nhưng nếu muốn làm cho đối phương trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra kẽ hở thì vẫn vô cùng đơn giản.
Ngụy trang thành Tần Đào, nhìn kỹ bản thân một lần, phát hiện ra không có chút sai lầm nào, lúc này Nhiếp Vân mới đi nhanh đi về phía trước.
Bất quá tuyệt nhiên khác với lúc trước, trước đó long hành hổ bộ, tốc độ cực nhanh, lúc này lại mang theo dáng dấp thận trọng ứng phó, dường như cái gì cũng không nhìn thấy, đang sờ loạn mà đi tới.
Đi về phía trước vài bước, rơi vào trong mắt đối phương, Nhiếp Vân giả vờ không nhìn thấy bộ dáng của đối phương, lại tiếp tục chậm rãi về phía trước.
Đi được chốc lát, một người trong đối phương dường như phát hiện ra hắn cho nên mới quay đầu nhìn qua, hai hàng lông mày dựng lên.
- Lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo quả nhiên không thấp hơn so với ta.
Thấy vẻ mặt của đối phương, Nhiếp Vân đã biết sương mù dày đặc không thể ngăn cản tầm mắt của đối phương được. Ở xa như vậy cũng có thể nhìn thấy mình, như vậy lĩnh ngộ về Thiên Nhãn đại đạo của đối phương, cũng không thấp hơn so với hắn là bao.
Biết rõ đối phương nhìn thấy mình, hắn càng đi càng chậm, trong mắt càng hiện lên vẻ cẩn thận, thận trọng đi về phía trước.
- Sao vậy, Khánh Hồng sư huynh!
Nhiếp Vân ngụy trang chậm rãi đi về phía trước, người của Đoạn Thiên nhai ngừng lại, một người đệ tử trong đó nhìn về phía người thanh niên đứng phía trước, có chút kỳ quái hỏi.
Người thanh niên này chính là người nhìn thấy Nhiếp Vân, là cường giả lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo.
Hóa ra hắn chính là người mạnh nhất trong mười người Đoạn Thiên nhai ở đây, là Khánh Hồng làm cho Tần Đào, Cừu Thiên cũng phải kiêng kỵ.
- Không có gì, ta cương thấy Tần Đào, sao hắn ta cũng tới nơi này chứ?
Khánh Hồng khoát khoát tay, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lần đầu nhìn thấy Tần Đào đi tới, hắn còn tưởng rằng nhìn lầm, thế nhưng không nghĩ tới lại là sự thực.
Người này vẫn chưa lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo, chạy tới nơi này làm gì chứ?
- Tần Đào Thập Thu Lĩnh? Hắn tới đây làm gì? Lẽ nào mục đích cũng giống sư huynh, luyện chế Mê Thiên Kỳ?
Vẻ mặt đệ tử này có chút kỳ quái.
Giả như Tề Thiên lĩnh có một vạn lối đi, nhất định sẽ có chín nghìn chín trăm chín mươi chín lối đi không có người, mà thông đạo còn lại không có cách nào suy tính ra tất nhiên là chỗ đám người kia ẩn thân bên trong.
Trong lòng đã có dự định, tinh thần khẽ động, thiên phú Thiên Cơ sư lặng lẽ thôi diễn trong lòng.
Suy tính thông đạo không có người vô cùng đơn giản. Không cần mai rùa cũng có thể suy tính ra rất rõ ràng.
Sưu!
Trong nháy mắt, trong đầu Nhiếp Vân xuất hiện một con đường.
- Được rồi, người của Đoạn Thiên nhai có lẽ đang ở ngay trên con đường này, đi gặp bọn hắn trước một chút.
Xác định vị trí của đối phương, Nhiếp Vân nở nụ cười, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất một bước, một đạo quang mang trong nháy mắt chui vào mặt đất.
Động tác của hắn không lớn, hơn nữa tất cả mọi người lại đem lực chú ý tập trung vào sương mù dày đặc chung quanh, không ai phát hiện ra được chút dị thường nào.
Sưu sưu!
Rất nhanh mọi người đã rời khỏi chỗ cũ, không còn tung tích, một bóng người đột nhiên từ dưới mặt đất chui ra, chính là Nhiếp Vân.
Tuyệt chiêu mà hắn tu hành có thể huyễn hóa ra ba phân thân, một trở về Thiên Địa Lục Đạo, còn có một đạo vẫn giấu ở trong nạp vật đan điền, động tác vừa rồi chính là làm cho đạo phân thân này ẩn giấu ở dưới mặt đất, tránh thoát tầm mắt của mọi người.
- Đi!
Có thiên phú Thiên nhãn làm chỗ dựa, vòng qua trước mặt một đám người như người mù là chuyện vô cùng đơn giản. Tốc độ của Nhiếp Vân tăng nhanh, rất nhanh đã tới trước mặt đám người Tần Đào, Cừu Thiên, dọc theo phương hướng trong đầu đi thẳng về phía trước.
- Tề Thiên lĩnh, so với thiên với địa, cùng nhật nguyện chung quy, quả thực có rất nhiều thứ tốt.
Thiên nhãn mở ra, hoàn cảnh chung quanh lập tức hiện lên trong mắt hắn. Nhiếp Vân đẩy nhanh tốc độ, một mặt tiến lên phía trước một mặt tỉ mỉ quan sát, kết quả lại khiến cho hắn phát hiện ra được không ít thứ tốt.
Có một chút dược liệu quý hiếm còn hơn Kim Lăng Thảo lúc trước, mỗi một gốc đều linh khí nồng nặc, sống không dưới mấy trăm vạn năm.
Sương mù ở Tề Thiên lĩnh quá dày đặc, linh dược trốn ở chỗ này cũng được thiên nhiên bảo hộ. Nếu như không phải lĩnh ngộ thiên phú Thiên nhãn, căn bản hắn không có cách nào chiếm được. Cho nên vô luận là chủng loại hay là cấp bậc của dược vật đều tốt hơn so với bên ngoài.
Ngược lại tốc độ của đám người Cừu Thiên không khác con rùa bao nhiêu. Nhiều đồ đạc tốt như vậy tự nhiên Nhiếp vân sẽ không bỏ qua. Hắn một mặt tiến lên, một mặt thu thập, không tới nửa ngày, linh dược trên trăm vạn năm hắn đã thu không dưới hơn mười cây, linh dược hơn mười vạn năm, vạn năm, càng có vô số.
Những linh dược này tác dụng đối với hắn hiện tại không lớn, tối đa cũng chỉ rèn luyện thân thể và linh hồn. Nhưng đối với đám người phụ mẫu, Lạc Khuynh Thành ở trong Thiên Địa Lục Đạo lại có tác dụng cực lớn. Nếu như luyện chế thành đan dược, sợ rằng tùy tiện một khỏa cũng có thể làm cho phụ thân trực tiếp từ Tiên quân đỉnh phong trùng kích đến Tru thiên cảnh.
Loại linh dược này linh lực ẩn chứa bên trong so với hỗn độn kim lệnh lúc trước còn đáng sợ hơn nhiều.
- Ồ? Người của Đoạn Thiên nhai quả nhiên ở chỗ này.
Lại đi một đoạn về phía trước, Nhiếp Vân đột nhiên ngừng lại, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
Lúc này một đám thân ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn. Không nhiều không ít, vừa vặn có mười người, dường như đang tìm cái gì đó mà thận trọng đi tới.
Hắn vừa mới phát hiện ra đối phương thì trong nháy mắt đã rời đi. Cho nên tuy rằng đối phương tuy có thiên phú Thiên nhãn, thế nhưng cũng không có phát hiện ra được.
- Dùng loại dáng dấp này đi qua nhất định không được, Tần Đào, ngại quá, vẫn nên dùng bộ dáng của ngươi thì hơn.
Trong lòng khẽ động, ngụy trang chi khí trong cơ thể vận chuyển, trong nháy mắt Nhiếp Vân đã biến hóa thành giống như Tần Đào, khí tức linh hồn cũng không nhìn ra được.
Dưới loại tình huống này, dùng tướng mạo sẵn có tiến lên nhất định là hành động không sáng suốt, lợi dụng thiên phú Địa Hành sư lặng lẽ tiềm đi qua cũng là chuyện không có khả năng. Đã như vậy không bằng ngụy trang một chút.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, thiên phú Thiên nhãn so với thiên phú ngụy trang còn xếp trước hơn. Ngụy Trang sư ở trước mặt cường giả lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo là vô dụng. Bất quá, hắn hoàn toàn lĩnh ngộ hai loại đại đạo, cho dù thực lực so với đối phương thấp hơn ít, thế nhưng nếu muốn làm cho đối phương trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra kẽ hở thì vẫn vô cùng đơn giản.
Ngụy trang thành Tần Đào, nhìn kỹ bản thân một lần, phát hiện ra không có chút sai lầm nào, lúc này Nhiếp Vân mới đi nhanh đi về phía trước.
Bất quá tuyệt nhiên khác với lúc trước, trước đó long hành hổ bộ, tốc độ cực nhanh, lúc này lại mang theo dáng dấp thận trọng ứng phó, dường như cái gì cũng không nhìn thấy, đang sờ loạn mà đi tới.
Đi về phía trước vài bước, rơi vào trong mắt đối phương, Nhiếp Vân giả vờ không nhìn thấy bộ dáng của đối phương, lại tiếp tục chậm rãi về phía trước.
Đi được chốc lát, một người trong đối phương dường như phát hiện ra hắn cho nên mới quay đầu nhìn qua, hai hàng lông mày dựng lên.
- Lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo quả nhiên không thấp hơn so với ta.
Thấy vẻ mặt của đối phương, Nhiếp Vân đã biết sương mù dày đặc không thể ngăn cản tầm mắt của đối phương được. Ở xa như vậy cũng có thể nhìn thấy mình, như vậy lĩnh ngộ về Thiên Nhãn đại đạo của đối phương, cũng không thấp hơn so với hắn là bao.
Biết rõ đối phương nhìn thấy mình, hắn càng đi càng chậm, trong mắt càng hiện lên vẻ cẩn thận, thận trọng đi về phía trước.
- Sao vậy, Khánh Hồng sư huynh!
Nhiếp Vân ngụy trang chậm rãi đi về phía trước, người của Đoạn Thiên nhai ngừng lại, một người đệ tử trong đó nhìn về phía người thanh niên đứng phía trước, có chút kỳ quái hỏi.
Người thanh niên này chính là người nhìn thấy Nhiếp Vân, là cường giả lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo.
Hóa ra hắn chính là người mạnh nhất trong mười người Đoạn Thiên nhai ở đây, là Khánh Hồng làm cho Tần Đào, Cừu Thiên cũng phải kiêng kỵ.
- Không có gì, ta cương thấy Tần Đào, sao hắn ta cũng tới nơi này chứ?
Khánh Hồng khoát khoát tay, vẻ mặt có chút kỳ quái.
Lần đầu nhìn thấy Tần Đào đi tới, hắn còn tưởng rằng nhìn lầm, thế nhưng không nghĩ tới lại là sự thực.
Người này vẫn chưa lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo, chạy tới nơi này làm gì chứ?
- Tần Đào Thập Thu Lĩnh? Hắn tới đây làm gì? Lẽ nào mục đích cũng giống sư huynh, luyện chế Mê Thiên Kỳ?
Vẻ mặt đệ tử này có chút kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.