Vô Tận Đan Điền​

Chương 1857: Nhiếp Đồng bị phong ấn (2)

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

- Bất kể ta là ai, ta muốn giết ngươi.

Tu Du Tẩu không nói nhảm với hắn, thân thể tung người lên cao muốn né tránh một quyền này nhưng không được, không gian cũng nổ tung.

- Chính là cơ hội này.

Thấy Yên Nha Tu La bị quyền phong áp chế khó có thể nhúc nhích, Nhiếp Vân con mắt sáng ngời, hắn theo sát phía sau, lúc này tiến vào phạm vi năm mét, bàn tay nắm tới.

Ầm ầm!

- Ca ca, Tu Du Tẩu, các ngươi đến chỗ của ta nhưng không nói với ta một tiếng, như vậy để cho đệ đệ không sớm chuẩn bị, thật xấu hổ mà.

- Ca ca huy động nhân lực mà đến, xem ra lúc này huynh đệ chúng ta phải phân ra thắng bại rồi.

Lúc này thiên địa lắc lư không thôi, một tiếng nói vang lên làm đình viện lắc lư, một bóng người lăng không tiến tới.

- Tu La Vương!

Sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.

Vào thời khắc mấu chốt Tu La Vương phát hiện thân phận bọn họ nên xuất hiện.

Năng lực ngụy trang của Nhiếp Vân cái thế vô song, đừng nói Khâu Thánh Tôn Giả, cho dùđaám người Thích Già Phật tổ đồng thời tới đây chỉ sợ cũng không phát hiện ra cái gì, gặp được Tu La Vương thì khác.

Nếu như nói trên đời này còn có người nào có thể phát hiện hắn ngụy trang, khẳng định chính là gia hỏa này.

Lúc này Tu La Vương lơ lửng giữa không trung, hai mắt mang theo lãnh ý, lúc này đôi mắt như tinh cầu, thực lực hơi thấp bị hắn nhìn sẽ chết.

Xích Thiên Cảnh!

Không hổ là Tu La Vương, chẳng những đã vững chắc tu vi Xích Thiên Cảnh, thậm chí càng tiến một bước đạt tới Xích Thiên Cảnh trung kỳ!

- Hỏng bét!

Nhìn thấy Tu La Vương thời kỳ toàn thịnh xuất hiện, không có bất kỳ thương thế nào, Nhiếp Vân biết rõ hôm nay không tốt, ngón tay bắn về phía Tu Du Tẩu, hắn đưa Thiên Quân Thánh Điển vừa trộm được và thần thú Thục Hồ vào đan điền Tu Du Tẩu.

Đồng thời hắn dùng lực lượng xé rách không gian.

- Ngươi đi tìm Thích Già Phật tổ trước!

Bàn tay đẩy một cái, hắn đẩy Tu Du Tẩu vào trong đó và ngăn cản trước mặt Tu La Vương, khôi phục dung mạo vốn có.



- Nhiếp Vân? Tu Du Tẩu? Chạy đi đâu!

Tu La Vương xuất hiện, Yên Nha Tu La không còn áp chế, thấy Tu Du Tẩu muốn đi nên không đồng ý, hắn một tiếng thét lên, bàn tay khô gầy muốn nắm lấy không gian.

- Ngươi tỉnh lại đi!

Nhiếp Vân quát lạnh một tiếng, năm ngón tay lăng không bắn ra năm đạo kiếm khí.

Bành!

Trước ngực Yên Nha Tu La có âm thanh tan rã sinh ra, Tu La Tiên Quân đỉnh phong không kịp kêu một tiếng đã trực tiếp tử vong.

- Ca ca, uy phong thật to!

- Nếu như vậy lão đầu đừng đi!

Động tác của Nhiếp Vân rất nhanh, căn bản không cho Tu La Vương cơ hội ngăn cản, sắc mặt của hắn trầm xuống, hai mắt híp lại và đánh một quyền.

Rầm rầm!

Lực lượng cuồng bạo áp tới, Tu Du Tẩu vừa nhảy vào vết nứt không gian còn chưa chạy xa đã cảm thấy không gian như vũng bùn, cho dù một thân bản lĩnh của hắn cũng không thể giãy dụa được.

- Ngươi cũng dừng tay đi!

Biết rõ một khi Tu Du Tẩu bị bắt, còn muốn chạy đi rất khó, ngón tay Nhiếp Vân bắn tới, Bắc Đẩu kiếm lăng không đâm ra và kéo một đường cầu vồng ngăn cản lực lượng của Tu La Vương, đồng thời cánh tay phải chấn động sinh ra lực lượng nhu hòa đẩy đi.

- Đi mau!

Hô xong, mười ngón bóp một cái, không gian khép lại.

- Nhiếp Vân. . .

Âm thanh Tu Du Tẩu truyền ra càng ngày càng xa cho đến biến mất.

- Đuổi theo!

Lúc này Khâu Thánh Tôn Giả đã khôi phục một ít, nhìn Tu La Vương sau đó cắn răng, hắn xé rách không gian định đuổi theo Tu Du Tẩu.

- Được rồi, chạy thì chạy, còn đuổi cái rắm!

Cắt ngang động tác của hắn, Tu La Vương quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt mang theo sát ý trần trụi.



- Nhiếp Vân, lần này không ai ngăn cản, ta cũng gặp được ngươi, ân oán của chúng ta nên kết thúc.

- Ngươi làm gì Nhiếp Đồng rồi?

Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cũng không phải sợ hãi là mà sinh ra cảm giác mát lạnh, nghĩ đến một sự kiện, nắm tay của hắn xiết chặc.

Tu La Vương và Nhiếp Đồng là linh hồn cộng sinh, hắn hiện tại dám nói như vậy mà không sợ Nhiếp Đồng cắn trả, khẳng định có mười phần nắm chắc khống chế Nhiếp Đồng.

- Hắn... Tuy lực ý chí rất mạnh nhưng so với ta hắn còn non lắm, đã bị ta phong ấn, ít nhất trước khi ta giết ngươi hắn căn bản không giãy ra được, lần này là thời điểm chúng ta giải quyết ân oán.

Tu La Vương cười lạnh, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.

Loại nụ cười này hiển hiện xuât hiện trên gương mặt Nhiếp Đồng lại làm Nhiếp Vân cảm thấy lạ lẫm.

Tuy trước kia giao thủ với Tu La Vương mấy lần nhưng hắn vẫn có cảm giác thân tình, hiện tại cảm giác này đã biến mất.

Xem ra hắn không nói bậy, ý chí cúa Nhiếp Đồng thật sự bị phong ấn.

- Như vậy cũng tốt, ta có thể không lưu tình khi đông thủ với ngươi.

Hắn áp chế bực booijt rong nội tâm xuống, Nhiếp Vân thở ra một hơi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tu La Vương, hắn cũng không bị cảm giác quấy nhiễu.

Biết rõ Tu La Vương toàn thịnh xuất hiện, khẳng định không cho phép chính mình rời đi, cuối cùng vẫn phải đánh một trận, hắn không có chút cảm giác mình chưa đủ mà thất bại, hắn mang theo quyết tâm và lý niệm tất thắng.

Tin tưởng khi giao chiến với đối thủ rất trọng yếu, không có lòng tin tương đương trước thua tám phần, không cần đánh cũng đã bại.

Nhất là chống lại cường giả tiếng tăm lừng lẫy chư thiên vạn giới như Tu La Vương, có lòng tin đánh thắng hắn là thứ phải có đầu tiên.

- Không sai, không hổ là đối thủ của Tu La Vương ta, tâm tính tỉnh táo đáng sợ!

- Nếu chỉ có tâm tính cũng vô dụng, ta thôn phệ nửa viên Hỗn Độn Kim Lệnh đã thành công tấn cấp Xích Thiên Cảnh trung kỳ, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn có di ngôn gì cứ nói thẳng đi, ta sẽ chuyển cáo cho Nhiếp Đồng, bằng không sẽ không có cơ hội đâu.

Tu La Vương biết rõ hắn đang tích súc khí thế, hắn cũng không ngăn cản, ngược lại nhìn qua giống như mèo vờn chuột, mang theo vui vẻ nghiền ngẫm.

Nhiếp Vân là sinh linh đứng đầu trong thiên địa lục đạo nhưng trong mắt của hắn chưa đột phá Xích Thiên Cảnh sẽ không có uy hiếp gì.

- Di ngôn? Ta xem ngươi nên lưu di ngôn đi, tuy ngươi rong ruổi vô số kỷ nguyên giới nhưng đây là thời đại ngươi chết triệt để!

- Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ triệt để luyện hóa linh hồn của ngươi trở thành bấc đèn, ngày ngày thiêu đốt, thừa nhận vô cùng vô tận thống khổ, vĩnh viễn không siêu sinh, không có khả năng phục sinh.

Nhiếp Vân thét dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook