Chương 811: Quỳ xuống (Thượng) (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Hô!
Chưởng giáo ấn vừa xuất hiện đã mang theo uy thế nghiền nát tất cả nện xuống, nó quán thông hư ảo và không gian chân thật, mang theo lực lượng như núi cao đụng tới.
Ông!
Nhìn thấy uy thế của chưởng giáo ấn như thế, còn chưa tới trước mặt kim quang đã bị lực lượng nhu hòa ngăn cản, công kích không được.
Vèo!
Nó bay ngược trở về.
- Cái gì!
Không nghĩ tới chưởng giáo ấn chẳng những không có công kích còn bay ngược trở về, Vân Huyên biến sắc, song chưởng vội vàng giơ lên muốn ngăn cản nhưng chưởng giáo ấn bay quá nhanh.
Ầm!
Lúc này nện thẳng vào ngực.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi, Vân Huyên bay ra ngoài, nàng đụng thẳng vào bình đài, sắc mặt nàng tái nhợt hiển nhiên đã bị thương nặng.
- Ah...
- Thật là lợi hại? Đây chính là lực lượng tế tự chi địa tán thành hay sao?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh ở bên cạnh nhìn thấy như thế liền cảm thấy giật mình.
Vừa rồi Vân Huyên không nóng nảy ra tay công kích Nhiếp Vân mà là công kích hai người khác chỉ sợ hai người đã sớm biến thành bánh thịt, chết không thể chết lại, không nghĩ tới công kích kim quang trên người Nhiếp Vân lại bị đánh thành thế này, thật sự đủ đáng sợ.
- Điều không có khả năng... Làm sao có thể ngăn cản lực lượng chưởng giáo ấn chứ?
Sau khi nuốt đan dược và giãy dụa đứng lên, Vân Huyên phẫn nộ gào rú, sắc mặt khó coi.
Cho tới naychưởng giáo ấn chỉ cần trong phạm vi tông môn đều là vô địch, nàng không thể tưởng tượng nổi kim quang trên người Nhiếp Vân lại có thể đánh bay nó và làm nàng bị trọng thương.
- Không tn không thể giết ngươi
Thu chưởng giáo ấn trở lại, nội tâm Vân Huyên hung ác, lòng bàn tay xuất hiện bảo kiếm dài nhỏ, nương theo tiếng la lớn hóa thành bóng kiếm liên tục, dường như nàng lại nhiều ra mấy ngàn cánh tay và bộc phát kim quang như sấm vang chớp giật.
Vô thượng kiếm thuật, Phiêu Miểu Thiên Thủ Kiếm!
Lúc trước nàng có được ngoại hiệu Thiên Thủ Kiếm là vì nàng có bộ kiếm thuật này.
Sưu sưu sưu sưu!
PHỐC!
Kiếm quang còn chưa đâm vào trong kim quang đã cảm thấy có lực lượng to lớn phản kích, đi nhanh, trở lại nhanh hơn.
Lần này va chạm giống như vừa rồi, dường như đánh ra bao nhiêu lực lượng thì nàng sẽ bị phản chấn bao nhiêu lực lượng.
Yết hầu ngòn ngọt, Vân Huyên phun máu tươi lần nữa.
Kim quang cường đại đã vượt qua nàng tưởng tượng, căn bản không phải thực lực của nàng hiện tại có thể ngăn cản.
- Không thể giết Nhiếp Vân, ta giết các ngươi trước xem hắn cứu thế nào?
Lại giãy dụa đứng lên, sắc mặt Vân Huyên dữ tợn,nàng hít sâu một hơi, chưởng giáo ấn gia trì lực lượng sau đó lại đâm tới phía trước, lần này mục tiêu không còn là Nhiếp Vân, mà là Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh!
Lúc ra tay nàng sử dụng Tứ Quý Kiếm Pháp, Phá Trần Tuyệt Sát Kiếm Thuật, Đại Bi Thất Tiên Kiếm, Linh Tê Phá Thiên Kiếm, Phiêu Miểu Thiên Thủ Kiếm, Thiên Địa Huyền Dương Kiếm Thuật... Rất nhiều kiếm thuật đầu đuôi tương liên biến thành liền nhau.
Lại là Phá Diệt Không Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật
Tuy nàng không phải kiếm đạo sư nhưng tu vi sâu đậm, hơn nữa có lực lượng chưởng giáo ấn cho nên thi triển Phá Diệt Không Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật mạnh hơn Nhiếp Vân gấp trăm lần, mũi kiếm vừa xuất hiện, không gian bị xé rách thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
- Cái gì?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh đồng thời biến sắc muốn chạy trốn, đột nhiên cảm thấy thân thể bị không gian giam cầm, rốt cuộc trốn không thoát.
Thực lực của Vân Huyên đã vươt qua bản thân hai người, hơn nữa được lực lượng chưởng giáo ấn gia trì và thi triển vô thượng đại kiếm thuật, có thể tưởng tượng,chỉ cần bị kiếm quang quét trúng thì hai người hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Xong đời...
Thời điểm bọn họ cảm thấy mình phải chết không nghi ngờ, đột nhiên chợt nghe âm thanh vang vọng tế tự chi địa,.
- Giết bọn họ? Ta thấy ngươi nên chết trước đi.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô thượng đại kiếm thuật cường đại tới cực điểm của Vân Hiên bị một thiếu niên dùng hai ngón tay bắt giữ, giống như con rắn bị nắm lấy chỗ bảy tấc, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không có hiệu quả.
- Cái gì?
- Vô thượng đại kiếm thuật bị hai ngón tay nắm?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh đồng thời khiếp sợ khóe miệng co giật nói không ra lời.
Vô thượng đại kiếm thuật đánh ra công kích toàn bộ do kiếm khí hình thành, chúng như hòa thành khí lưu và không có hình thái cụ thể, loại tình huống này có thể ngăn cản cũng làm người ta sợ hãi, vậy mà tiện tay nắm còn không thể giãy dụa ra, đây là thực lực đáng sợ cỡ nào? Thủ đoạn gì?
- Ta vốn cho rằng... Mặc dù hắn được tế tự chi địa tán thành, thực lực đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong cũng không thể khống chế hoàn mỹ loại lực lượng này, hiện tại xem ra hắn khống chế còn lợi hại hơn cả Bạt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thiếu niên trên cao đang nắm giữ khí kình trong tay bình thường giống như người bình thường, Thiên Huyễn ngạc nhiên càng ngày càng nhiều, càng không thể tin tưởng nổi.
Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, đây là sức chiến đấu đỉnh phong trên đại lục, loại thực lực này mọi người hơi có hành động cũng sinh ra phái hư to lớn, dựa theo lẽ thường, Nhiếp Vân mượn nhờ lực lượng tế tự chi địa tấn cấp đến loại cảnh giới này, có lẽ không thể hảo hảo khống chế lực lượng trong cơ thể, lực lượng văng khắp nơi mới đúng, mà bây giờ nhìn thấy hắn khống chế lực lượng này chung quanh cơ thể không biến mất, nắm chắc đối với chiến đấu cũng không kém chút nào, dường nhưa hắn thật sự nắm giữ cảnh giới như vậy, đúng là quá kiinh người!
Giống như... Vị bằng hữu kia, mình càng ngày càng nhìn không hiểu.
- Chẳng lẽ việc này chính là năng lực hình thái thứ ba của kiếm đạo sư? Có khả năng khống chế lực lượng tinh vi, càng cường đại hơn?
Diệp Kiếm Tinh đứng bên cạnh thì thào tự nói.
Thực lực của Nhiếp Vân chính là Lĩnh Vực Cảnh hậu kỳ, đây là sự thật ai cũng biết, thực lực thấp như thế có thể khống chế sức chiến đấu Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh hoàn toàn, chỉ có một giải thích đó là thiên phú kiếm đạo sư.
- Không có khả năng! Ta cầm chưởng giáo ấn trong tay, thực lực của ta không thấp hơn Bạt, các ngươi không thể ngăn cản nổi.
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh ngạc nhiên, Vân Huyên thì là khủng hoảng, sắc mặt trắng bệch giống như nhìn thấy quái vật.
Tiện tay nắm lấy vô thượng đại kiếm thuật, đây là thực lực gì?
- Đạt được tế tự chi địa có thể làm cho thực lực ngươi bạo tăng, nhưng dù sao không phải chính ngươi cố gắng tu luyện ra được, chẳng biết hươu chết về tay ai còn không nhất định, Bạt, công kích!
Cắn chặt hàm răng, trong mắt bắn ra một tia ác ý lạnh lùng, đột nhiên Vân Huyên vươn trường kiếm trong tay lên, vô thượng đại kiếm thuật thoát ly ra, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực của Nhiếp Vân.
Chưởng giáo ấn vừa xuất hiện đã mang theo uy thế nghiền nát tất cả nện xuống, nó quán thông hư ảo và không gian chân thật, mang theo lực lượng như núi cao đụng tới.
Ông!
Nhìn thấy uy thế của chưởng giáo ấn như thế, còn chưa tới trước mặt kim quang đã bị lực lượng nhu hòa ngăn cản, công kích không được.
Vèo!
Nó bay ngược trở về.
- Cái gì!
Không nghĩ tới chưởng giáo ấn chẳng những không có công kích còn bay ngược trở về, Vân Huyên biến sắc, song chưởng vội vàng giơ lên muốn ngăn cản nhưng chưởng giáo ấn bay quá nhanh.
Ầm!
Lúc này nện thẳng vào ngực.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu tươi, Vân Huyên bay ra ngoài, nàng đụng thẳng vào bình đài, sắc mặt nàng tái nhợt hiển nhiên đã bị thương nặng.
- Ah...
- Thật là lợi hại? Đây chính là lực lượng tế tự chi địa tán thành hay sao?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh ở bên cạnh nhìn thấy như thế liền cảm thấy giật mình.
Vừa rồi Vân Huyên không nóng nảy ra tay công kích Nhiếp Vân mà là công kích hai người khác chỉ sợ hai người đã sớm biến thành bánh thịt, chết không thể chết lại, không nghĩ tới công kích kim quang trên người Nhiếp Vân lại bị đánh thành thế này, thật sự đủ đáng sợ.
- Điều không có khả năng... Làm sao có thể ngăn cản lực lượng chưởng giáo ấn chứ?
Sau khi nuốt đan dược và giãy dụa đứng lên, Vân Huyên phẫn nộ gào rú, sắc mặt khó coi.
Cho tới naychưởng giáo ấn chỉ cần trong phạm vi tông môn đều là vô địch, nàng không thể tưởng tượng nổi kim quang trên người Nhiếp Vân lại có thể đánh bay nó và làm nàng bị trọng thương.
- Không tn không thể giết ngươi
Thu chưởng giáo ấn trở lại, nội tâm Vân Huyên hung ác, lòng bàn tay xuất hiện bảo kiếm dài nhỏ, nương theo tiếng la lớn hóa thành bóng kiếm liên tục, dường như nàng lại nhiều ra mấy ngàn cánh tay và bộc phát kim quang như sấm vang chớp giật.
Vô thượng kiếm thuật, Phiêu Miểu Thiên Thủ Kiếm!
Lúc trước nàng có được ngoại hiệu Thiên Thủ Kiếm là vì nàng có bộ kiếm thuật này.
Sưu sưu sưu sưu!
PHỐC!
Kiếm quang còn chưa đâm vào trong kim quang đã cảm thấy có lực lượng to lớn phản kích, đi nhanh, trở lại nhanh hơn.
Lần này va chạm giống như vừa rồi, dường như đánh ra bao nhiêu lực lượng thì nàng sẽ bị phản chấn bao nhiêu lực lượng.
Yết hầu ngòn ngọt, Vân Huyên phun máu tươi lần nữa.
Kim quang cường đại đã vượt qua nàng tưởng tượng, căn bản không phải thực lực của nàng hiện tại có thể ngăn cản.
- Không thể giết Nhiếp Vân, ta giết các ngươi trước xem hắn cứu thế nào?
Lại giãy dụa đứng lên, sắc mặt Vân Huyên dữ tợn,nàng hít sâu một hơi, chưởng giáo ấn gia trì lực lượng sau đó lại đâm tới phía trước, lần này mục tiêu không còn là Nhiếp Vân, mà là Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh!
Lúc ra tay nàng sử dụng Tứ Quý Kiếm Pháp, Phá Trần Tuyệt Sát Kiếm Thuật, Đại Bi Thất Tiên Kiếm, Linh Tê Phá Thiên Kiếm, Phiêu Miểu Thiên Thủ Kiếm, Thiên Địa Huyền Dương Kiếm Thuật... Rất nhiều kiếm thuật đầu đuôi tương liên biến thành liền nhau.
Lại là Phá Diệt Không Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật
Tuy nàng không phải kiếm đạo sư nhưng tu vi sâu đậm, hơn nữa có lực lượng chưởng giáo ấn cho nên thi triển Phá Diệt Không Tịch Vô Thượng Đại Kiếm Thuật mạnh hơn Nhiếp Vân gấp trăm lần, mũi kiếm vừa xuất hiện, không gian bị xé rách thành trăm ngàn mảnh nhỏ.
- Cái gì?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh đồng thời biến sắc muốn chạy trốn, đột nhiên cảm thấy thân thể bị không gian giam cầm, rốt cuộc trốn không thoát.
Thực lực của Vân Huyên đã vươt qua bản thân hai người, hơn nữa được lực lượng chưởng giáo ấn gia trì và thi triển vô thượng đại kiếm thuật, có thể tưởng tượng,chỉ cần bị kiếm quang quét trúng thì hai người hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Xong đời...
Thời điểm bọn họ cảm thấy mình phải chết không nghi ngờ, đột nhiên chợt nghe âm thanh vang vọng tế tự chi địa,.
- Giết bọn họ? Ta thấy ngươi nên chết trước đi.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô thượng đại kiếm thuật cường đại tới cực điểm của Vân Hiên bị một thiếu niên dùng hai ngón tay bắt giữ, giống như con rắn bị nắm lấy chỗ bảy tấc, cho dù nó giãy dụa thế nào cũng không có hiệu quả.
- Cái gì?
- Vô thượng đại kiếm thuật bị hai ngón tay nắm?
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh đồng thời khiếp sợ khóe miệng co giật nói không ra lời.
Vô thượng đại kiếm thuật đánh ra công kích toàn bộ do kiếm khí hình thành, chúng như hòa thành khí lưu và không có hình thái cụ thể, loại tình huống này có thể ngăn cản cũng làm người ta sợ hãi, vậy mà tiện tay nắm còn không thể giãy dụa ra, đây là thực lực đáng sợ cỡ nào? Thủ đoạn gì?
- Ta vốn cho rằng... Mặc dù hắn được tế tự chi địa tán thành, thực lực đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong cũng không thể khống chế hoàn mỹ loại lực lượng này, hiện tại xem ra hắn khống chế còn lợi hại hơn cả Bạt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nhìn thiếu niên trên cao đang nắm giữ khí kình trong tay bình thường giống như người bình thường, Thiên Huyễn ngạc nhiên càng ngày càng nhiều, càng không thể tin tưởng nổi.
Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, đây là sức chiến đấu đỉnh phong trên đại lục, loại thực lực này mọi người hơi có hành động cũng sinh ra phái hư to lớn, dựa theo lẽ thường, Nhiếp Vân mượn nhờ lực lượng tế tự chi địa tấn cấp đến loại cảnh giới này, có lẽ không thể hảo hảo khống chế lực lượng trong cơ thể, lực lượng văng khắp nơi mới đúng, mà bây giờ nhìn thấy hắn khống chế lực lượng này chung quanh cơ thể không biến mất, nắm chắc đối với chiến đấu cũng không kém chút nào, dường nhưa hắn thật sự nắm giữ cảnh giới như vậy, đúng là quá kiinh người!
Giống như... Vị bằng hữu kia, mình càng ngày càng nhìn không hiểu.
- Chẳng lẽ việc này chính là năng lực hình thái thứ ba của kiếm đạo sư? Có khả năng khống chế lực lượng tinh vi, càng cường đại hơn?
Diệp Kiếm Tinh đứng bên cạnh thì thào tự nói.
Thực lực của Nhiếp Vân chính là Lĩnh Vực Cảnh hậu kỳ, đây là sự thật ai cũng biết, thực lực thấp như thế có thể khống chế sức chiến đấu Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh hoàn toàn, chỉ có một giải thích đó là thiên phú kiếm đạo sư.
- Không có khả năng! Ta cầm chưởng giáo ấn trong tay, thực lực của ta không thấp hơn Bạt, các ngươi không thể ngăn cản nổi.
Thiên Huyễn và Diệp Kiếm Tinh ngạc nhiên, Vân Huyên thì là khủng hoảng, sắc mặt trắng bệch giống như nhìn thấy quái vật.
Tiện tay nắm lấy vô thượng đại kiếm thuật, đây là thực lực gì?
- Đạt được tế tự chi địa có thể làm cho thực lực ngươi bạo tăng, nhưng dù sao không phải chính ngươi cố gắng tu luyện ra được, chẳng biết hươu chết về tay ai còn không nhất định, Bạt, công kích!
Cắn chặt hàm răng, trong mắt bắn ra một tia ác ý lạnh lùng, đột nhiên Vân Huyên vươn trường kiếm trong tay lên, vô thượng đại kiếm thuật thoát ly ra, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực của Nhiếp Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.