Chương 2034: Ta gọi Nhiếp Đồng. (Hạ)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Từ Càn cười ha ha:
- Cho mặt không biết xấu hổ, dám khi dễ người của ta, ta sẽ để cho ngươi ở Quy Khư Hải một ngày cũng đợi không được...
Ba ba ba...
Ngay thời điểm mọi người trong đại điện cực kỳ hưng phấn, cửa đại điện đột nhiên vang lên thanh âm vỗ tay.
- Thật đúng là giỏi tính toán, một đám đệ tử hạch tâm của Quy Khư Hải, ở trong mỗi người hâm mộ chiếm được ngọn núi, không hảo hảo tu luyện, lại đi nghĩ tính toán người khác, thật đúng là đủ buồn cười!
Thanh âm vỗ tay chấm dứt, tiếng cười nhàn nhạt vang lên, một bóng người hơi có vẻ gầy yếu từ ngoài cửa chậm rãi đi đến.
- Chủ nhân, người này không nghe khuyên bảo liền xông lại...
Thị vệ thủ ở ngoài cửa lao đến, ngăn ở trước mặt thiếu niên, bàn tay trảo một cái, đánh tới hắn, bất quá tay còn không có rơi xuống trên người đối phương, liền cảm thấy cổ băng hàn, không biết từ nơi nào toát ra một đạo hàn mang, trực tiếp xuyên qua cổ họng của hắn.
Phù phù!
Thi thể té trên mặt đất.
- Cái gì?
Mọi người trong đại điện đồng tử đồng thời co rụt lại.
Thị vệ thủ ở ngoài điện, bọn hắn cơ hồ đều biết, đã từng cùng bọn họ chung một chỗ tranh đoạt Thất Thập Nhị Phong, bất quá cuối cùng thất bại, có thể tranh đoạt ngọn núi nói rõ thực lực đạt tới một ngàn chín trăm trở lên, thực lực như thế rõ ràng thời gian nháy con mắt liền bị đâm thủng yết hầu, chết cũng không biết chết như thế nào, thậm chí tất cả mọi người cũng không thấy rõ... Đây là cái thực lực gì?
- Ngươi là người nào! Đây là Minh Tông Phong, ngọn núi xếp hạng thứ mười của Thất Thập Nhị Phong, trụ sở của Bạch Dục sư huynh, dám quấy rối ở chỗ này, muốn chết phải không!
Một đệ tử hạch tâm tiến tới, lên tiếng rống to.
Vèo!
Tiếng hô còn không có chấm dứt, thân ảnh gầy yếu đột nhiên động, hàn mang đánh úp lại, tựa như đông chí.
- Còn dám giương oai, muốn chết...
Vị đệ tử hạch tâm này không nghĩ tới đối phương rõ ràng còn dám động thủ, sắc mặt trầm xuống, năm ngón tay mở ra lăng không trảo một cái, tiếng gió phần phật, không trung xuất hiện từng đạo lạc ấn quỷ dị kỳ lạ.
Đây là lĩnh ngộ Đại Đạo đến cảnh giới nhất định mới xuất hiện đạo vân, nghe đồn chỉ có cường giả Kim Giáp Tướng mới có thể thi triển ra, không nghĩ tới một đệ tử hạch tâm chưa tới 2000 Đại Đạo lại có thể sử dụng.
Ào ào!
Đạo vân vừa xuất hiện, không khí lập tức cứng lại, phảng phất như kết lên Hàn Băng.
Ở trong loại không khí này, thực lực có mạnh hơn nữa cũng bị ngăn trở.
Ông!
Bất quá...
Kiếm quang không có ngừng chút nào, đạo vân cường đại ngưng cố không gian, nhưng ở trước mặt trường kiếm, tựa hồ không có chút năng lực ngăn cản nào.
Phù phù!
Người đệ tử này nằm trên mặt đất, giống như thị vệ vừa rồi, nơi cổ họng có một lỗ máu ồ ồ chảy ra, người đã đoạn tuyệt hô hấp.
Hai mắt trợn tròn xoe, tựa hồ thẳng đến sắp chết, cũng nghĩ mãi mà không rõ đối phương rốt cuộc là ai, tại sao có thể có động tác cùng kiếm thuật nhanh như vậy!
- Ngươi...
Thấy một cái trong mọi người, thời gian nháy con mắt đã bị đánh chết, ngay cả năng lực phản ứng cũng không có, tất cả mọi người cảm thấy điên rồi.
Động tác nhanh như vậy đánh chết một đệ tử trong Thất Thập Nhị Phong, mặc dù là Bạch Dục thực lực mạnh nhất trong đám người, cũng làm không được!
Trừ khi chút ít quái vật bài danh Top 5 kia!
Nhưng người trước mắt này, không phải bài danh Top 5, những quái vật kia bọn hắn thường xuyên liên hệ, toàn bộ nhận thức, lúc nào đột nhiên toát ra một gia hỏa quỷ dị như vậy?
Tuy không biết người này, dung mạo lại nhìn tinh tường, là thanh niên thân thể đơn bạc, hai đầu lông mày mang theo vui vẻ, lại làm cho người không tự giác được cảm thấy rét lạnh.
- Chung một chỗ động thủ, giết hắn!
Sắc mặt Bạch Dục khó coi.
Người khác vọt tới ngọn núi của hắn sát nhân, nhưng ngay cả thân phận của đối phương cũng không biết, nội tâm lửa giận hừng hực thiêu đốt, thân thể nhoáng một cái, một thanh chiến đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không bổ tới thiếu niên.
Ô ô!
Chiến đao mang theo khí tức xé rách không gian, phối hợp lực lượng của hắn đánh ra, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, như không gian cũng bị cắt toái, đao đã xỏ xuyên qua mấy chục thước khoảng cách, đi tới trước mặt đối phương.
Thiếu niên nhẹ nhàng khẽ động, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ nhẹ nhàng nâng trường kiếm.
Tay của Bạch Dục xiết chặt, liền chứng kiến công kích vừa rồi toàn bộ biến mất, phảng phất như căn bản không có xuất hiện qua.
Rầm ào ào!
Một mũi kiếm đâm qua, giống như cắt trang giấy đâm xuyên qua cổ họng của Bạch Dục.
- Ngươi... Ngươi...
Con mắt của Bạch Dục trợn tròn, muốn nói chuyện, lại một câu cũng nói không nên lời, cảm thấy sinh mệnh lực dần dần xói mòn, lại không có bất kỳ biện pháp nào:
- Ngươi... Rốt cuộc là ai...
- Ta là ai?
Thiếu niên cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm biến mất, không biết đi địa phương nào.
Hô!
Đi ra ngoài, trong chớp mắt thiếu niên đến trước cửa đại điện.
Mọi người còn lại thấy hắn ly khai, vậy mà không có một cái nào có dũng khí đuổi theo, tất cả đều sợ tới thân thể run rẩy, phảng phất như cương lại.
Đường đường đệ tử hạch tâm của Thất Thập Nhị Phong, bị người dọa thành như vậy, truyền đi tuyệt đối không có người tin tưởng.
- Muốn báo thù, đi Liên Nguyệt Phong tìm ta!
Thiếu niên dừng một cái, thanh âm truyền tới.
- Ta gọi Nhiếp Đồng!
- Ngươi nói cái gì? Nhiếp Vân đệ đệ Nhiếp Đồng, đơn thương độc mã nhảy vào Minh Tông Phong, trước mặt mười đệ tử hạch tâm đánh chết Bạch Dục cùng La Thần, mọi người không có năng lực hoàn thủ, trơ mắt nhìn hắn ly khai? Cái này... Thật hay giả?
- Tin tức vừa mới truyền đến, nghe nói là Bạch Dục triệu tập đội ngũ, thương nghị làm sao đối phó Nhiếp Vân, kết quả đệ đệ của hắn vọt tới, sau khi sát nhân phiêu nhiên mà đi, quả thực không thể tưởng tượng nổi...
- Bạch Dục có thể ở lại Minh Tông Phong, thực lực ở trong Thất Thập Nhị Phong xếp hạng thứ mười, tuy không cách nào so sánh chút ít yêu nghiệt bài danh Top 5 kia, nhưng thực lực ở Quy Khư Hải tuyệt đối là thượng du... Loại thực lực này, bị đánh chết ở trước mặt... Ta thực không thể tin được!
- Có tin hay không là tùy ngươi, chuyện này toàn bộ Quy Khư Hải đều biết, đệ đệ cũng lợi hại như vậy, ca ca khẳng định càng mạnh hơn nữa, tất cả mọi người biết rõ, Nhiếp Vân này không dễ chọc rồi...
Quy Khư Hải khắp nơi đều là loại cảnh tượng này, vô luận trưởng lão hay đệ tử, chỉ cần vừa thấy mặt, đàm luận tối đa là sự tình mấy ngày nay Minh Tông Phong Bạch Dục bị người đơn thương độc mã chém giết ở trong cung điện của mình.
- Cho mặt không biết xấu hổ, dám khi dễ người của ta, ta sẽ để cho ngươi ở Quy Khư Hải một ngày cũng đợi không được...
Ba ba ba...
Ngay thời điểm mọi người trong đại điện cực kỳ hưng phấn, cửa đại điện đột nhiên vang lên thanh âm vỗ tay.
- Thật đúng là giỏi tính toán, một đám đệ tử hạch tâm của Quy Khư Hải, ở trong mỗi người hâm mộ chiếm được ngọn núi, không hảo hảo tu luyện, lại đi nghĩ tính toán người khác, thật đúng là đủ buồn cười!
Thanh âm vỗ tay chấm dứt, tiếng cười nhàn nhạt vang lên, một bóng người hơi có vẻ gầy yếu từ ngoài cửa chậm rãi đi đến.
- Chủ nhân, người này không nghe khuyên bảo liền xông lại...
Thị vệ thủ ở ngoài cửa lao đến, ngăn ở trước mặt thiếu niên, bàn tay trảo một cái, đánh tới hắn, bất quá tay còn không có rơi xuống trên người đối phương, liền cảm thấy cổ băng hàn, không biết từ nơi nào toát ra một đạo hàn mang, trực tiếp xuyên qua cổ họng của hắn.
Phù phù!
Thi thể té trên mặt đất.
- Cái gì?
Mọi người trong đại điện đồng tử đồng thời co rụt lại.
Thị vệ thủ ở ngoài điện, bọn hắn cơ hồ đều biết, đã từng cùng bọn họ chung một chỗ tranh đoạt Thất Thập Nhị Phong, bất quá cuối cùng thất bại, có thể tranh đoạt ngọn núi nói rõ thực lực đạt tới một ngàn chín trăm trở lên, thực lực như thế rõ ràng thời gian nháy con mắt liền bị đâm thủng yết hầu, chết cũng không biết chết như thế nào, thậm chí tất cả mọi người cũng không thấy rõ... Đây là cái thực lực gì?
- Ngươi là người nào! Đây là Minh Tông Phong, ngọn núi xếp hạng thứ mười của Thất Thập Nhị Phong, trụ sở của Bạch Dục sư huynh, dám quấy rối ở chỗ này, muốn chết phải không!
Một đệ tử hạch tâm tiến tới, lên tiếng rống to.
Vèo!
Tiếng hô còn không có chấm dứt, thân ảnh gầy yếu đột nhiên động, hàn mang đánh úp lại, tựa như đông chí.
- Còn dám giương oai, muốn chết...
Vị đệ tử hạch tâm này không nghĩ tới đối phương rõ ràng còn dám động thủ, sắc mặt trầm xuống, năm ngón tay mở ra lăng không trảo một cái, tiếng gió phần phật, không trung xuất hiện từng đạo lạc ấn quỷ dị kỳ lạ.
Đây là lĩnh ngộ Đại Đạo đến cảnh giới nhất định mới xuất hiện đạo vân, nghe đồn chỉ có cường giả Kim Giáp Tướng mới có thể thi triển ra, không nghĩ tới một đệ tử hạch tâm chưa tới 2000 Đại Đạo lại có thể sử dụng.
Ào ào!
Đạo vân vừa xuất hiện, không khí lập tức cứng lại, phảng phất như kết lên Hàn Băng.
Ở trong loại không khí này, thực lực có mạnh hơn nữa cũng bị ngăn trở.
Ông!
Bất quá...
Kiếm quang không có ngừng chút nào, đạo vân cường đại ngưng cố không gian, nhưng ở trước mặt trường kiếm, tựa hồ không có chút năng lực ngăn cản nào.
Phù phù!
Người đệ tử này nằm trên mặt đất, giống như thị vệ vừa rồi, nơi cổ họng có một lỗ máu ồ ồ chảy ra, người đã đoạn tuyệt hô hấp.
Hai mắt trợn tròn xoe, tựa hồ thẳng đến sắp chết, cũng nghĩ mãi mà không rõ đối phương rốt cuộc là ai, tại sao có thể có động tác cùng kiếm thuật nhanh như vậy!
- Ngươi...
Thấy một cái trong mọi người, thời gian nháy con mắt đã bị đánh chết, ngay cả năng lực phản ứng cũng không có, tất cả mọi người cảm thấy điên rồi.
Động tác nhanh như vậy đánh chết một đệ tử trong Thất Thập Nhị Phong, mặc dù là Bạch Dục thực lực mạnh nhất trong đám người, cũng làm không được!
Trừ khi chút ít quái vật bài danh Top 5 kia!
Nhưng người trước mắt này, không phải bài danh Top 5, những quái vật kia bọn hắn thường xuyên liên hệ, toàn bộ nhận thức, lúc nào đột nhiên toát ra một gia hỏa quỷ dị như vậy?
Tuy không biết người này, dung mạo lại nhìn tinh tường, là thanh niên thân thể đơn bạc, hai đầu lông mày mang theo vui vẻ, lại làm cho người không tự giác được cảm thấy rét lạnh.
- Chung một chỗ động thủ, giết hắn!
Sắc mặt Bạch Dục khó coi.
Người khác vọt tới ngọn núi của hắn sát nhân, nhưng ngay cả thân phận của đối phương cũng không biết, nội tâm lửa giận hừng hực thiêu đốt, thân thể nhoáng một cái, một thanh chiến đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay, lăng không bổ tới thiếu niên.
Ô ô!
Chiến đao mang theo khí tức xé rách không gian, phối hợp lực lượng của hắn đánh ra, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, như không gian cũng bị cắt toái, đao đã xỏ xuyên qua mấy chục thước khoảng cách, đi tới trước mặt đối phương.
Thiếu niên nhẹ nhàng khẽ động, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ nhẹ nhàng nâng trường kiếm.
Tay của Bạch Dục xiết chặt, liền chứng kiến công kích vừa rồi toàn bộ biến mất, phảng phất như căn bản không có xuất hiện qua.
Rầm ào ào!
Một mũi kiếm đâm qua, giống như cắt trang giấy đâm xuyên qua cổ họng của Bạch Dục.
- Ngươi... Ngươi...
Con mắt của Bạch Dục trợn tròn, muốn nói chuyện, lại một câu cũng nói không nên lời, cảm thấy sinh mệnh lực dần dần xói mòn, lại không có bất kỳ biện pháp nào:
- Ngươi... Rốt cuộc là ai...
- Ta là ai?
Thiếu niên cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm biến mất, không biết đi địa phương nào.
Hô!
Đi ra ngoài, trong chớp mắt thiếu niên đến trước cửa đại điện.
Mọi người còn lại thấy hắn ly khai, vậy mà không có một cái nào có dũng khí đuổi theo, tất cả đều sợ tới thân thể run rẩy, phảng phất như cương lại.
Đường đường đệ tử hạch tâm của Thất Thập Nhị Phong, bị người dọa thành như vậy, truyền đi tuyệt đối không có người tin tưởng.
- Muốn báo thù, đi Liên Nguyệt Phong tìm ta!
Thiếu niên dừng một cái, thanh âm truyền tới.
- Ta gọi Nhiếp Đồng!
- Ngươi nói cái gì? Nhiếp Vân đệ đệ Nhiếp Đồng, đơn thương độc mã nhảy vào Minh Tông Phong, trước mặt mười đệ tử hạch tâm đánh chết Bạch Dục cùng La Thần, mọi người không có năng lực hoàn thủ, trơ mắt nhìn hắn ly khai? Cái này... Thật hay giả?
- Tin tức vừa mới truyền đến, nghe nói là Bạch Dục triệu tập đội ngũ, thương nghị làm sao đối phó Nhiếp Vân, kết quả đệ đệ của hắn vọt tới, sau khi sát nhân phiêu nhiên mà đi, quả thực không thể tưởng tượng nổi...
- Bạch Dục có thể ở lại Minh Tông Phong, thực lực ở trong Thất Thập Nhị Phong xếp hạng thứ mười, tuy không cách nào so sánh chút ít yêu nghiệt bài danh Top 5 kia, nhưng thực lực ở Quy Khư Hải tuyệt đối là thượng du... Loại thực lực này, bị đánh chết ở trước mặt... Ta thực không thể tin được!
- Có tin hay không là tùy ngươi, chuyện này toàn bộ Quy Khư Hải đều biết, đệ đệ cũng lợi hại như vậy, ca ca khẳng định càng mạnh hơn nữa, tất cả mọi người biết rõ, Nhiếp Vân này không dễ chọc rồi...
Quy Khư Hải khắp nơi đều là loại cảnh tượng này, vô luận trưởng lão hay đệ tử, chỉ cần vừa thấy mặt, đàm luận tối đa là sự tình mấy ngày nay Minh Tông Phong Bạch Dục bị người đơn thương độc mã chém giết ở trong cung điện của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.