Chương 1576: Ta không biết ngươi (Thượng) (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Nàng nhất định có lời khó nói, ta phải gặp mặt nàng sau đó hỏi cho rõ.
Nhắm mắt lại và thở ra một hơi, sắc mặt Nhiếp Vân khôi phục như cũ.
Thập đại gia tộc tổ chức thi đấu tài tuấn, hội tụ cường giả quá nhiều, căn bản không cho phép hắn làm càn, phải chú ý cẩn thận lại cẩn thận.
Hắn biết rõ Đạm Thai Lăng Nguyệt tuyệt đối không quên chính mình, sở dĩ không nhìn hắn nhất định là có nổi khổ tâm.
- Thi đấu tuấn tài chính thức bắt đầu.
Trong nội tâm vẫn lo lắng Lăng Nguyệt, bất tri bất giác Đạm Thai Sang Vũ nói xong những lời động viên.
- Được rồi, cho mời chư vị gia chủ theo ta đến Cửu Tiêu Cung quan sát, trận đấu sẽ do các Đạm Thai Nghĩa Học điều hành, chỉ cần có thể tiến vào top mười là có thể quán đỉnh, trực tiếp tấn cấp cảnh giới Vương Tiên. . .
Đạm Thai Sang Vũ an bài xong mọi chuyện, vung tay quay người đi vào Cửu Tiêu Cung.
Đạm Thai Lăng Nguyệt theo sát phía sau.
Gia chủ mấy nhà khác cũng biết có chính sự cho nên lập tức đi qua.
- Các ngươi đứng nơi này trông coi, không được đi loạn, nhất là Cửu Tiêu Cung, ngàn vạn không được xông vào, ta đi trước.
Tiêu Đông nhìn về phía Nhiếp Vân và Tiêu Nhiên dặn dò một câu, hắn đứng lên đi về phía trước.
Ầm ầm!
Thập đại gia chủ vừa rời khỏi nơi đây, rất nhiều tài tuấn lập tức chiến đấu, từng đạo khí lãng bạo phát, tiên lực bắn ra khắp bốn phía, đủ loại tuyệt chiêu pháp bảo điệp gia với nhau, vô số khí kình bắn khắp nơi, rất nhiều thiên tài tỏa ra hào quang chói mắt, thể hiện rõ tu vi và thực lực của mình.
- Tiêu huynh, ta phải đi Cửu Tiêu Cung!
Nhiếp Vân biết rõ Đạm Thai Lăng Nguyệt đã tiến vào Cửu Tiêu Cung sẽ bị thanh trừ trí nhớ, lòng nóng như lửa đốt.
- Đi vào?
Tiêu Nhiên đã sớm đoán ra hắn có quan hệ với Đạm Thai Lăng Nguyệt, biết rõ hắn sẽ làm ra quyết định này, do dự một hồi vẫn nói:
- Ta có thể mang ngươi đến trước Cửu Tiêu Cung, trong nội cung là do người Đạm Thai gia tộc gác, thân phận của ta không đủ, ta bất lực.
- Đưa ta tới trước Cửu Tiêu Cung là đủ rồi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Tốt!
Tiêu Nhiên không nói nhảm nhiều, hắn lập tức bước đi.
- Tiêu gặp trưởng lão, ngươi tổ chức mọi người, ta và Nhiếp huynh đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong liền lui về phía sau một bước, lúc này đi nhanh về hướng khác.
Hướng hắn đi trái ngược với Cửu Tiêu Cung, dường như cách xa nơi này.
Nhiếp Vân biết rõ đối phương đáp ứng chính mình, nhất định sẽ mang qua là chuyện không cần hoài nghi, hắn chỉ theo sát phía sau.
Tiểu Long, Hắc Long Thánh Tôn theo cùng.
- Đây không phải là Tiêu Nhiên công tử sao? Như thế nào, không tham gia tỷ thí, muốn đi đâu?
Bốn người còn chưa đi xa, đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, hắn lập tức nhận ra.
Là người Hùng gia thập đại gia tộc Hùng gia, cũng là Hùng Lâm bị đánh lần trước.
Chỉ sợ những người này xuất hiện tại đây có quan hệ với việc bị đầu độc lúc trước.
Nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi bốn tuổi, sắc mặt xanh lét, bờ môi thật dầy, đây là tướng mạo khắc nghiệt.
Tuy dung mạo không dám lấy lòng nhưng thực lực lại không thể khinh thường, trong cơ thể hội tụ pháp tắc Thánh Tiên không ngừng phát ra ngoài nặng nề như núi, vừa nhìn đã biết rõ là cường giả Thánh Tiên cảnh hậu kỳ, thậm chí càng mạnh hơn nữa!
- Hùng Tân? Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Nhiên nhận ra thân phận đối phương, hắn dừng bước sau đó hắn cau mày nhìn sang.
- Không làm gì, chỉ cảm thấy ngươi không tham gia trận đấu thì có chút đáng tiếc, không bằng hai chúng ta chơi đùa một chút?
Hùng Tân cười nói.
- Thật có lỗi, ta còn có việc, tạm không phụng bồi!
Tiêu Nhiên biết rõ chuyện của Nhiếp Vân rất khẩn cấp, không muốn dây dưa quá nhiều với đối phương, hắn quay người đi thẳng về phía trước.
- Đi? Bị ta Hùng Tân ngăn lại, ngươi còn đi được sao?
Năm ngón tay mở ra, hắn đưa tay về phía trước, trên không trung xuất hiện quốc độ, tiếng gió gào thét, tay áo bay phất phới, bình chướng cực lớn ngăn cản mấy người.
- Hùng Tân, ta khuyên ngươi không nên gây phiền toái!
Tiêu Nhiên dừng bước lần nữa, hắn híp mắt lên tiếng.
- Tìm phiền toái? Ta tìm ngươi gây phiền toái đó, như thế nào? Có bản lĩnh đấu với ta, không có tài năng ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất nhận thua!
- Chẳng phải làm ra vẻ chính là sở trường của Tiêu gia các ngươi hay sao?
Hùng Tân cười nhạo, ánh mắt mang theo vui vẻ nghiền ngẫm.
- Xem ra Tiêu Nhiên ta vẫn dạo chơi nhân gian cho nên các ngươi đã quên đi thực lực của ta, tốt, nếu ngươi muốn biết bản lĩnh sở trường của Tiêu gia ta, ta sẽ cho ngươi xem thực lực chân chính của ta là thế nào.
Đột nhiên Tiêu Nhiên gào thét, hắn lật cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay và hơi động trên không trung, lúc này mọi người có cảm gaics áp lực.
Linh hồn và trường kiếm kết hợp với nhau, thậm chí tánh mạng đều dung nhập vào trong kiếm pháp!
Cảnh giới mệnh kiếm!
Trường kiếm ra tay, Tiêu Nhiên đứng thẳng tại chỗ, hắn như cắt đứt núi cao sông dài, thân ảnh biến thành cao lớn, khí thế toàn thân như sóng to gió lớn không ngừng cắt ngang qua bầu trời.
Ầm ầm!
Một kiếm đâm tới!
Thiên địa bị một kiếm này phá vỡ, một đạo kiếm lực mang theo khí thế đáng sợ phá không, nó mang theo khí kình đầy trời sau đó chém thẳng về phía trước.
Đăng đăng đăng đăng!
Bị kiếm khí va chạm, Hùng Tân liên tục lui về phía sau vài bước.
- Ngươi... Ngươi đã đột phá? Đáng giận, ta thật muốn xem thực lực ngươi sau khi đột phá có thể đạt tới cỡ nào.
Biến sắc, Hùng Tân quát lớn, hắn đưa song chưởng về phía trước đón đỡ chiêu kiếm.
- Nhiếp Vân, các ngươi đi dọc theo con đường này, phía trước có một truyền tống trận, có thể trực tiếp đi tới trước Cửu Tiêu Cung, ta ở nơi này hấp dẫn lực chú ý của người khác, các ngươi đi đi!
Nhìn thấy song chưởng đánh tới, Tiêu Nhiên cười ha ha, hắn tiến lên một bước, kiếm khí phá phong bạo phát đáng sợ.
Cùng thời khắc đó hắn lặng lẽ truyền âm với Nhiếp Vân.
Xem ra hắn đã sớm biết sẽ bị người Hùng gia tới gây phiền toái, cũng dùng chiến đấu hấp dẫn người khác chú ý, từ đó thuận tiện sáng tạo cơ hội để Nhiếp Vân lẻn vào Cửu Tiêu Cung.
- Đa tạ!
Trong nội tâm âm thầm cảm kích, Nhiếp Vân và tiểu Long liếc nhau sau đó quay người đi về phía trước.
- Các ngươi đi đâu, cho rằng lúc trước hại ta thảm như thế, ta sẽ dễ dàng bỏ qua hay sao?
Còn chưa đi được mấy bước, Hùng Lâm tức giận chạy tới.
Hắn nhìn thấy cừu nhân trước mặt, trong nội tâm luôn nghĩ làm sao có thể xã cục tức này cho nên sẽ không bỏ qua.
Nhắm mắt lại và thở ra một hơi, sắc mặt Nhiếp Vân khôi phục như cũ.
Thập đại gia tộc tổ chức thi đấu tài tuấn, hội tụ cường giả quá nhiều, căn bản không cho phép hắn làm càn, phải chú ý cẩn thận lại cẩn thận.
Hắn biết rõ Đạm Thai Lăng Nguyệt tuyệt đối không quên chính mình, sở dĩ không nhìn hắn nhất định là có nổi khổ tâm.
- Thi đấu tuấn tài chính thức bắt đầu.
Trong nội tâm vẫn lo lắng Lăng Nguyệt, bất tri bất giác Đạm Thai Sang Vũ nói xong những lời động viên.
- Được rồi, cho mời chư vị gia chủ theo ta đến Cửu Tiêu Cung quan sát, trận đấu sẽ do các Đạm Thai Nghĩa Học điều hành, chỉ cần có thể tiến vào top mười là có thể quán đỉnh, trực tiếp tấn cấp cảnh giới Vương Tiên. . .
Đạm Thai Sang Vũ an bài xong mọi chuyện, vung tay quay người đi vào Cửu Tiêu Cung.
Đạm Thai Lăng Nguyệt theo sát phía sau.
Gia chủ mấy nhà khác cũng biết có chính sự cho nên lập tức đi qua.
- Các ngươi đứng nơi này trông coi, không được đi loạn, nhất là Cửu Tiêu Cung, ngàn vạn không được xông vào, ta đi trước.
Tiêu Đông nhìn về phía Nhiếp Vân và Tiêu Nhiên dặn dò một câu, hắn đứng lên đi về phía trước.
Ầm ầm!
Thập đại gia chủ vừa rời khỏi nơi đây, rất nhiều tài tuấn lập tức chiến đấu, từng đạo khí lãng bạo phát, tiên lực bắn ra khắp bốn phía, đủ loại tuyệt chiêu pháp bảo điệp gia với nhau, vô số khí kình bắn khắp nơi, rất nhiều thiên tài tỏa ra hào quang chói mắt, thể hiện rõ tu vi và thực lực của mình.
- Tiêu huynh, ta phải đi Cửu Tiêu Cung!
Nhiếp Vân biết rõ Đạm Thai Lăng Nguyệt đã tiến vào Cửu Tiêu Cung sẽ bị thanh trừ trí nhớ, lòng nóng như lửa đốt.
- Đi vào?
Tiêu Nhiên đã sớm đoán ra hắn có quan hệ với Đạm Thai Lăng Nguyệt, biết rõ hắn sẽ làm ra quyết định này, do dự một hồi vẫn nói:
- Ta có thể mang ngươi đến trước Cửu Tiêu Cung, trong nội cung là do người Đạm Thai gia tộc gác, thân phận của ta không đủ, ta bất lực.
- Đưa ta tới trước Cửu Tiêu Cung là đủ rồi!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Tốt!
Tiêu Nhiên không nói nhảm nhiều, hắn lập tức bước đi.
- Tiêu gặp trưởng lão, ngươi tổ chức mọi người, ta và Nhiếp huynh đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong liền lui về phía sau một bước, lúc này đi nhanh về hướng khác.
Hướng hắn đi trái ngược với Cửu Tiêu Cung, dường như cách xa nơi này.
Nhiếp Vân biết rõ đối phương đáp ứng chính mình, nhất định sẽ mang qua là chuyện không cần hoài nghi, hắn chỉ theo sát phía sau.
Tiểu Long, Hắc Long Thánh Tôn theo cùng.
- Đây không phải là Tiêu Nhiên công tử sao? Như thế nào, không tham gia tỷ thí, muốn đi đâu?
Bốn người còn chưa đi xa, đột nhiên một giọng nói âm trầm vang lên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang, hắn lập tức nhận ra.
Là người Hùng gia thập đại gia tộc Hùng gia, cũng là Hùng Lâm bị đánh lần trước.
Chỉ sợ những người này xuất hiện tại đây có quan hệ với việc bị đầu độc lúc trước.
Nói chuyện là một thanh niên chừng hai mươi bốn tuổi, sắc mặt xanh lét, bờ môi thật dầy, đây là tướng mạo khắc nghiệt.
Tuy dung mạo không dám lấy lòng nhưng thực lực lại không thể khinh thường, trong cơ thể hội tụ pháp tắc Thánh Tiên không ngừng phát ra ngoài nặng nề như núi, vừa nhìn đã biết rõ là cường giả Thánh Tiên cảnh hậu kỳ, thậm chí càng mạnh hơn nữa!
- Hùng Tân? Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Nhiên nhận ra thân phận đối phương, hắn dừng bước sau đó hắn cau mày nhìn sang.
- Không làm gì, chỉ cảm thấy ngươi không tham gia trận đấu thì có chút đáng tiếc, không bằng hai chúng ta chơi đùa một chút?
Hùng Tân cười nói.
- Thật có lỗi, ta còn có việc, tạm không phụng bồi!
Tiêu Nhiên biết rõ chuyện của Nhiếp Vân rất khẩn cấp, không muốn dây dưa quá nhiều với đối phương, hắn quay người đi thẳng về phía trước.
- Đi? Bị ta Hùng Tân ngăn lại, ngươi còn đi được sao?
Năm ngón tay mở ra, hắn đưa tay về phía trước, trên không trung xuất hiện quốc độ, tiếng gió gào thét, tay áo bay phất phới, bình chướng cực lớn ngăn cản mấy người.
- Hùng Tân, ta khuyên ngươi không nên gây phiền toái!
Tiêu Nhiên dừng bước lần nữa, hắn híp mắt lên tiếng.
- Tìm phiền toái? Ta tìm ngươi gây phiền toái đó, như thế nào? Có bản lĩnh đấu với ta, không có tài năng ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất nhận thua!
- Chẳng phải làm ra vẻ chính là sở trường của Tiêu gia các ngươi hay sao?
Hùng Tân cười nhạo, ánh mắt mang theo vui vẻ nghiền ngẫm.
- Xem ra Tiêu Nhiên ta vẫn dạo chơi nhân gian cho nên các ngươi đã quên đi thực lực của ta, tốt, nếu ngươi muốn biết bản lĩnh sở trường của Tiêu gia ta, ta sẽ cho ngươi xem thực lực chân chính của ta là thế nào.
Đột nhiên Tiêu Nhiên gào thét, hắn lật cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay và hơi động trên không trung, lúc này mọi người có cảm gaics áp lực.
Linh hồn và trường kiếm kết hợp với nhau, thậm chí tánh mạng đều dung nhập vào trong kiếm pháp!
Cảnh giới mệnh kiếm!
Trường kiếm ra tay, Tiêu Nhiên đứng thẳng tại chỗ, hắn như cắt đứt núi cao sông dài, thân ảnh biến thành cao lớn, khí thế toàn thân như sóng to gió lớn không ngừng cắt ngang qua bầu trời.
Ầm ầm!
Một kiếm đâm tới!
Thiên địa bị một kiếm này phá vỡ, một đạo kiếm lực mang theo khí thế đáng sợ phá không, nó mang theo khí kình đầy trời sau đó chém thẳng về phía trước.
Đăng đăng đăng đăng!
Bị kiếm khí va chạm, Hùng Tân liên tục lui về phía sau vài bước.
- Ngươi... Ngươi đã đột phá? Đáng giận, ta thật muốn xem thực lực ngươi sau khi đột phá có thể đạt tới cỡ nào.
Biến sắc, Hùng Tân quát lớn, hắn đưa song chưởng về phía trước đón đỡ chiêu kiếm.
- Nhiếp Vân, các ngươi đi dọc theo con đường này, phía trước có một truyền tống trận, có thể trực tiếp đi tới trước Cửu Tiêu Cung, ta ở nơi này hấp dẫn lực chú ý của người khác, các ngươi đi đi!
Nhìn thấy song chưởng đánh tới, Tiêu Nhiên cười ha ha, hắn tiến lên một bước, kiếm khí phá phong bạo phát đáng sợ.
Cùng thời khắc đó hắn lặng lẽ truyền âm với Nhiếp Vân.
Xem ra hắn đã sớm biết sẽ bị người Hùng gia tới gây phiền toái, cũng dùng chiến đấu hấp dẫn người khác chú ý, từ đó thuận tiện sáng tạo cơ hội để Nhiếp Vân lẻn vào Cửu Tiêu Cung.
- Đa tạ!
Trong nội tâm âm thầm cảm kích, Nhiếp Vân và tiểu Long liếc nhau sau đó quay người đi về phía trước.
- Các ngươi đi đâu, cho rằng lúc trước hại ta thảm như thế, ta sẽ dễ dàng bỏ qua hay sao?
Còn chưa đi được mấy bước, Hùng Lâm tức giận chạy tới.
Hắn nhìn thấy cừu nhân trước mặt, trong nội tâm luôn nghĩ làm sao có thể xã cục tức này cho nên sẽ không bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.