Chương 194: Ta muốn tỷ thí với ngươi
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Tốt lắm, nếu Thiết Nham dong binh đoàn trao đổi xong rồi, chúng ta tiếp tục tiến hành!
Liễu Tật Phi tuy không biết thiếu niên làm sao giúp Vu Kiệt thăng cấp, nhưng thấy trường thương cùng phù lục chí tôn còn chưa trao đổi ra ngoài, trong lòng vẫn cảm thấy cao hứng nên vội vàng nói.
- Chúng ta xuất ra đan dược ngoại trừ Thiết Nam dong binh đoàn hẳn là trân quý nhất, người thứ hai lựa chọn hẳn nên do chúng ta bắt đầu, mọi người không ý kiến đi?
Liễu Thành Trạch thản nhiên nói.
- Không ý kiến!
Mọi người đồng thời lên tiếng.
- Tốt lắm, Thiết Lan Nhi tiểu thư, ta muốn dùng Đại Dương đan cùng Tử Hoàn đan trao đổi Thạch Hóa Nhục Lựu của ngươi, không biết có thể đổi hay không?
Thấy mọi người không ý kiến, Liễu Thành Trạch nhìn Thiết Lan Nhi hỏi.
- Thạch Hóa Nhục Lựu? Là cái gì?
- Thứ đó không phải không lấy ra sao? Làm sao trao đổi?
Mọi người ngạc nhiên nói.
- Ha ha, ngượng ngùng, không đổi!
Nhiếp Vân sớm biết Liễu Thành Trạch sẽ muốn đổi Thạch Hóa Nhục Lựu, không chút do dự trực tiếp cự tuyệt.
- Vị bằng hữu này tên Nhiếp Vân đi, trước khoan vội cự tuyệt. Chúng ta đánh cuộc thế nào?
Thiếu niên cự tuyệt nằm trong dự liệu của Liễu Thành Trạch, chỉ khẽ cười nói.
- Đánh cuộc? Nói nghe một chút?
Nhiếp Vân hỏi.
- Rất đơn giản, vị này chính là con của ta tên Liễu Uyên, thiên phú chẳng ra gì, thực lực không đáng nhắc tới, ta xem tuổi tác hai ngươi không hơn kém nhiều, chi bằng hai ngươi công bình so đấu một chút, nếu ngươi có thể thắng được đan dược trên bàn hoàn toàn miễn phí đưa cho ngươi. Nếu ngươi bại, ngươi đem Thạch Hóa Nhục Lựu cùng thanh thương lẫn chí tôn phù lục đều cấp cho ta, thế nào?
Liễu Thành Trạch cười nói.
- Công bình so đấu? Liễu đại sư, ngươi tính kế thật tốt đâu. Tuy thiên phú của Liễu Uyên công tử không phải cực mạnh, nhưng nhờ vô số đan dược của ngươi cung cấp chỉ sợ đã đạt tới binh giáp cảnh đi? Vị tiểu huynh đệ này tuy tinh thần không sai, nhưng ta xem thực lực chưa vượt qua thành cương cảnh, thành cương cảnh tỷ thí với binh giáp cảnh…ha ha!
- Đan dược của ngươi vốn không đáng giá như thanh thương cùng phù lục chí tôn, tỷ thí lại chênh lệch như vậy, Liễu đại sư tính toán tay không bộ bạch lang a?
Người trong phòng đều nở nụ cười.
Đây không phải muốn khi dễ người thôi?
Mặc dù mọi người không có cảm tình gì với Nhiếp Vân, nhưng họ có hảo cảm với đồ vật của hắn đâu, đương nhiên phải lên tiếng.
- Tiểu huynh đệ, ngươi không cần đáp ứng, dù không đáp ứng cũng không ai nói được ngươi.
- Dù sao cũng không công bình gì, cự tuyệt cho xong!
Lại có “hai người hảo tâm” lên tiếng khuyên nhủ Nhiếp Vân.
- Tỷ thí công bình với ta? Ta thắng thì đem đan dược cho ta?
Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương đề nghị như vậy, khẽ cười ngại ngùng:
- Tuy thực lực của ta chẳng ra gì, nhưng mà…ta vẫn muốn thử xem một chút!
- Thử một chút?
Trong đám người chỉ có Thiết Lan Nhi cùng Vu Kiệt biết thực lực chân chính của Nhiếp Vân, nghe đối phương đưa ra so đấu, mà thiếu niên lại trả lời như vậy, hai người bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Cường giả chí tôn tỷ thí với tiểu tử binh giáp cảnh, còn cần thử xem sao?
Thật sự là trời gây nghiệp chướng còn tha thứ được, người gây nghiệp chướng không thể sống a!
Phỏng chừng nếu thật sự đánh nhau, Liễu Uyên dù không chết cũng không xê xích gì nhiều.
Hai người đồng thời cảm thấy bi ai cho Liễu Uyên.
Hai người không biết tại sao Liễu Thành Trạch đưa ra chủ ý ngu ngốc như vậy.
Nhưng họ không biết đây không phải ý tứ của Liễu Thành Trạch mà là của chính Liễu Uyên.
Liễu Uyên bị Nhiếp Vân nhiều lần từ chối khiến trong lòng hắn ôm hận, hiện tại tìm cơ hội muốn giáo huấn Nhiếp Vân, còn có năng lực lấy được bảo bối, cớ sao lại không làm?
- Thử một chút? Tiểu tử, Liễu Uyên công tử chính là cường giả binh giáp cảnh, ngươi phải chú ý!
- Luận võ cũng không phải trò đùa, làm không tốt sẽ bị thương, thậm chí tử vong cũng không đáng ngạc nhiên!
Nghe được thiếu niên muốn thử xem, toàn bộ “người hảo tâm” đều sốt ruột.
- Ta biết, ta thật sự muốn thử một chút!
Nhiếp Vân khẳng định nói, vẻ mặt vẫn đang thẹn thùng.
- Ha ha, nếu song phương đều đồng ý, thành chủ, ngươi an bài địa phương đi!
Liễu Thành Trạch hiển nhiên không nghĩ tới Nhiếp Vân lại đồng ý, hưng phấn cười ha ha, vội vàng lên tiếng, chỉ sợ đối phương đổi ý.
- Nếu hai bên đều đồng ý, vậy…được rồi!
Liễu Tật Phi là huynh đệ của Liễu Thành Trạch, ai lấy được bảo bối cũng như nhau, vẻ mặt biểu hiện khó khăn nhưng trong lòng đã sớm cười nở hoa.
- Chờ một chút…
Thành chủ vừa nói xong, chợt nghe một thanh âm ngăn trở, mọi người nhìn lại thì thấy là Nhiếp Vân.
- Làm sao vậy? Vừa rồi ngươi đã nói muốn tỷ thí, chẳng lẽ muốn đổi ý?
Thấy hắn nói chuyện, Liễu Uyên hoảng sợ.
- Không phải, ta nghĩ một chút, chúng ta áp tiền đặt cược đích xác không công bình, ta thua chẳng những phải mất Thạch Hóa Nhục Lựu, còn phải mất trường thương cùng phù lục chí tôn, mà ngươi chỉ thua mấy loại đan dược này…như thế thật không công bình, không tỷ thí!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Việc này…
Liễu Uyên sửng sốt.
Đối phương nói đúng sự thật, mình dùng toàn bộ đan dược thậm chí còn không bằng giá trị thanh trường thương kia, càng khỏi nói còn những đồ vật khác, tỷ thí như vậy đích xác thiếu công bình.
- Ha ha, ai nói không công bình, ta lấy mấy thứ này toàn bộ đều đưa cho Liễu Thành Trạch, xem như lợi thế của hắn, thế nào?
Thành chủ Liễu Tật Phi đột nhiên cười ha ha, đem đồ vật của mình đẩy về hướng Liễu Thành Trạch.
Hắn xuất ra Thiên Niên Đồ Linh Chi, Thiên Niên Dưỡng Mạch Hoa, binh khí vương tộc thượng phẩm…tuy giá trị không thấp, có thể bài danh thứ ba trong đám người, nhưng cho dù cộng chung với nhóm đan dược kia vẫn không giá trị bằng đồ vật của Nhiếp Vân.
- Ta cũng áp bên Liễu đại sư, xem như lợi thế của hắn!
Thống lĩnh hộ vệ Liễu Trần cũng cười một tiếng, đem đồ vật của mình ném tới.
- Ách? Chúng ta cũng muốn cấp lợi thế cho Liễu đại sư…
- Ta cũng vậy…
Mọi người chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều hận chính mình thiếu cánh tay, không nhanh chóng đem đồ vật ném cho Liễu Thành Trạch, người ngu cũng có thể nhìn ra nếu tỷ thí Liễu Uyên sẽ thắng, lấy được binh khí hoàng tộc hạ phẩm cùng phù lục chí tôn chỉ là vấn đề thời gian.
Một khi đã như vậy đem đồ vật của mình xem như tiền đặt cược, dù sau này không trao đổi được đồ vật, nhưng làm cho Liễu Thành Trạch cùng thành chủ thiếu nhân tình đổi lại ít đan dược sẽ không có vấn đề gì lớn.
Một lát sau ngoại trừ Vu Kiệt cùng Thiết Lan Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người còn lại đều đem bảo vật của mình chồng chất như núi trước mặt Liễu Thành Trạch.
Liễu Tật Phi tuy không biết thiếu niên làm sao giúp Vu Kiệt thăng cấp, nhưng thấy trường thương cùng phù lục chí tôn còn chưa trao đổi ra ngoài, trong lòng vẫn cảm thấy cao hứng nên vội vàng nói.
- Chúng ta xuất ra đan dược ngoại trừ Thiết Nam dong binh đoàn hẳn là trân quý nhất, người thứ hai lựa chọn hẳn nên do chúng ta bắt đầu, mọi người không ý kiến đi?
Liễu Thành Trạch thản nhiên nói.
- Không ý kiến!
Mọi người đồng thời lên tiếng.
- Tốt lắm, Thiết Lan Nhi tiểu thư, ta muốn dùng Đại Dương đan cùng Tử Hoàn đan trao đổi Thạch Hóa Nhục Lựu của ngươi, không biết có thể đổi hay không?
Thấy mọi người không ý kiến, Liễu Thành Trạch nhìn Thiết Lan Nhi hỏi.
- Thạch Hóa Nhục Lựu? Là cái gì?
- Thứ đó không phải không lấy ra sao? Làm sao trao đổi?
Mọi người ngạc nhiên nói.
- Ha ha, ngượng ngùng, không đổi!
Nhiếp Vân sớm biết Liễu Thành Trạch sẽ muốn đổi Thạch Hóa Nhục Lựu, không chút do dự trực tiếp cự tuyệt.
- Vị bằng hữu này tên Nhiếp Vân đi, trước khoan vội cự tuyệt. Chúng ta đánh cuộc thế nào?
Thiếu niên cự tuyệt nằm trong dự liệu của Liễu Thành Trạch, chỉ khẽ cười nói.
- Đánh cuộc? Nói nghe một chút?
Nhiếp Vân hỏi.
- Rất đơn giản, vị này chính là con của ta tên Liễu Uyên, thiên phú chẳng ra gì, thực lực không đáng nhắc tới, ta xem tuổi tác hai ngươi không hơn kém nhiều, chi bằng hai ngươi công bình so đấu một chút, nếu ngươi có thể thắng được đan dược trên bàn hoàn toàn miễn phí đưa cho ngươi. Nếu ngươi bại, ngươi đem Thạch Hóa Nhục Lựu cùng thanh thương lẫn chí tôn phù lục đều cấp cho ta, thế nào?
Liễu Thành Trạch cười nói.
- Công bình so đấu? Liễu đại sư, ngươi tính kế thật tốt đâu. Tuy thiên phú của Liễu Uyên công tử không phải cực mạnh, nhưng nhờ vô số đan dược của ngươi cung cấp chỉ sợ đã đạt tới binh giáp cảnh đi? Vị tiểu huynh đệ này tuy tinh thần không sai, nhưng ta xem thực lực chưa vượt qua thành cương cảnh, thành cương cảnh tỷ thí với binh giáp cảnh…ha ha!
- Đan dược của ngươi vốn không đáng giá như thanh thương cùng phù lục chí tôn, tỷ thí lại chênh lệch như vậy, Liễu đại sư tính toán tay không bộ bạch lang a?
Người trong phòng đều nở nụ cười.
Đây không phải muốn khi dễ người thôi?
Mặc dù mọi người không có cảm tình gì với Nhiếp Vân, nhưng họ có hảo cảm với đồ vật của hắn đâu, đương nhiên phải lên tiếng.
- Tiểu huynh đệ, ngươi không cần đáp ứng, dù không đáp ứng cũng không ai nói được ngươi.
- Dù sao cũng không công bình gì, cự tuyệt cho xong!
Lại có “hai người hảo tâm” lên tiếng khuyên nhủ Nhiếp Vân.
- Tỷ thí công bình với ta? Ta thắng thì đem đan dược cho ta?
Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương đề nghị như vậy, khẽ cười ngại ngùng:
- Tuy thực lực của ta chẳng ra gì, nhưng mà…ta vẫn muốn thử xem một chút!
- Thử một chút?
Trong đám người chỉ có Thiết Lan Nhi cùng Vu Kiệt biết thực lực chân chính của Nhiếp Vân, nghe đối phương đưa ra so đấu, mà thiếu niên lại trả lời như vậy, hai người bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Cường giả chí tôn tỷ thí với tiểu tử binh giáp cảnh, còn cần thử xem sao?
Thật sự là trời gây nghiệp chướng còn tha thứ được, người gây nghiệp chướng không thể sống a!
Phỏng chừng nếu thật sự đánh nhau, Liễu Uyên dù không chết cũng không xê xích gì nhiều.
Hai người đồng thời cảm thấy bi ai cho Liễu Uyên.
Hai người không biết tại sao Liễu Thành Trạch đưa ra chủ ý ngu ngốc như vậy.
Nhưng họ không biết đây không phải ý tứ của Liễu Thành Trạch mà là của chính Liễu Uyên.
Liễu Uyên bị Nhiếp Vân nhiều lần từ chối khiến trong lòng hắn ôm hận, hiện tại tìm cơ hội muốn giáo huấn Nhiếp Vân, còn có năng lực lấy được bảo bối, cớ sao lại không làm?
- Thử một chút? Tiểu tử, Liễu Uyên công tử chính là cường giả binh giáp cảnh, ngươi phải chú ý!
- Luận võ cũng không phải trò đùa, làm không tốt sẽ bị thương, thậm chí tử vong cũng không đáng ngạc nhiên!
Nghe được thiếu niên muốn thử xem, toàn bộ “người hảo tâm” đều sốt ruột.
- Ta biết, ta thật sự muốn thử một chút!
Nhiếp Vân khẳng định nói, vẻ mặt vẫn đang thẹn thùng.
- Ha ha, nếu song phương đều đồng ý, thành chủ, ngươi an bài địa phương đi!
Liễu Thành Trạch hiển nhiên không nghĩ tới Nhiếp Vân lại đồng ý, hưng phấn cười ha ha, vội vàng lên tiếng, chỉ sợ đối phương đổi ý.
- Nếu hai bên đều đồng ý, vậy…được rồi!
Liễu Tật Phi là huynh đệ của Liễu Thành Trạch, ai lấy được bảo bối cũng như nhau, vẻ mặt biểu hiện khó khăn nhưng trong lòng đã sớm cười nở hoa.
- Chờ một chút…
Thành chủ vừa nói xong, chợt nghe một thanh âm ngăn trở, mọi người nhìn lại thì thấy là Nhiếp Vân.
- Làm sao vậy? Vừa rồi ngươi đã nói muốn tỷ thí, chẳng lẽ muốn đổi ý?
Thấy hắn nói chuyện, Liễu Uyên hoảng sợ.
- Không phải, ta nghĩ một chút, chúng ta áp tiền đặt cược đích xác không công bình, ta thua chẳng những phải mất Thạch Hóa Nhục Lựu, còn phải mất trường thương cùng phù lục chí tôn, mà ngươi chỉ thua mấy loại đan dược này…như thế thật không công bình, không tỷ thí!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Việc này…
Liễu Uyên sửng sốt.
Đối phương nói đúng sự thật, mình dùng toàn bộ đan dược thậm chí còn không bằng giá trị thanh trường thương kia, càng khỏi nói còn những đồ vật khác, tỷ thí như vậy đích xác thiếu công bình.
- Ha ha, ai nói không công bình, ta lấy mấy thứ này toàn bộ đều đưa cho Liễu Thành Trạch, xem như lợi thế của hắn, thế nào?
Thành chủ Liễu Tật Phi đột nhiên cười ha ha, đem đồ vật của mình đẩy về hướng Liễu Thành Trạch.
Hắn xuất ra Thiên Niên Đồ Linh Chi, Thiên Niên Dưỡng Mạch Hoa, binh khí vương tộc thượng phẩm…tuy giá trị không thấp, có thể bài danh thứ ba trong đám người, nhưng cho dù cộng chung với nhóm đan dược kia vẫn không giá trị bằng đồ vật của Nhiếp Vân.
- Ta cũng áp bên Liễu đại sư, xem như lợi thế của hắn!
Thống lĩnh hộ vệ Liễu Trần cũng cười một tiếng, đem đồ vật của mình ném tới.
- Ách? Chúng ta cũng muốn cấp lợi thế cho Liễu đại sư…
- Ta cũng vậy…
Mọi người chứng kiến cảnh tượng trước mắt đều hận chính mình thiếu cánh tay, không nhanh chóng đem đồ vật ném cho Liễu Thành Trạch, người ngu cũng có thể nhìn ra nếu tỷ thí Liễu Uyên sẽ thắng, lấy được binh khí hoàng tộc hạ phẩm cùng phù lục chí tôn chỉ là vấn đề thời gian.
Một khi đã như vậy đem đồ vật của mình xem như tiền đặt cược, dù sau này không trao đổi được đồ vật, nhưng làm cho Liễu Thành Trạch cùng thành chủ thiếu nhân tình đổi lại ít đan dược sẽ không có vấn đề gì lớn.
Một lát sau ngoại trừ Vu Kiệt cùng Thiết Lan Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người còn lại đều đem bảo vật của mình chồng chất như núi trước mặt Liễu Thành Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.