Chương 2210: Tam giới chiến trường (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Đề phòng có người khác phát hiện, Nhiếp Vân phi thường cẩn thận, chỉ trong chốc lát đã tới trước cổ thuyền, ngay sau đó hắn đáp xuống bong thuyền.
- Nhiếp Vân!
Thấy hắn đột ngột xuất hiện liền có tiếng cười vang lên, lập tức nhìn thấy Cổ Ung tông chủ đứng ở đầu thuyền tươi cười nhìn hắn:
- Chuyện của ngươi, ta đã nghe Cổ Tiêu nói cả rồi, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Cổ Ung tông chủ tươi cười vui vẻ.
Đối với vị tông chủ này, Nhiếp Vân có hảo cảm rất lớn, trực tiếp tặng hỗn độn thần binh đỉnh phong Hàn Dương kiếm và Chủ Tể Phù Ấn, đổi lại những người khác khẳng định không có phách lực như thế.
- Nhiếp Vân sư huynh dẫn ta vào trong thập tuyệt cổ địa đạt được bảo vật, lại cứu đám người Độc Triệu, ta đã nói tất cả với tông chủ rồi, ngươi đừng trách ta lắm miệng.
Cổ Tiêu đứng sau lưng tông chủ và tươi cười vui vẻ.
- Chuyện này...
Nghe Cổ Tiêu nói thế, có lẽ chưa nói chuyện đám người Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương, nội tâm Nhiếp Vân thả lỏng nhìn sang tông chủ, lúc đang muốn lên tiếng, Cổ Ung cau mày nhìn sang hai chiếc cổ thuyền cách đó không xa.
- Xem ra tâật sự phải vạch mặt với Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai, lần này ngươi yên tâm, vừa rồi ta đã kiểm tra lại, bị Phục Giang vương tử đánh lén, bọn chúng tổn thất rất lớn, ngược lại chúng ta tổn thất nhỏ nhất, trải qua chuyện này, chỉ sợ chúng không dám động thủ với chúng ta trong thời gian ngắn, chúng ta cũng có nhiều thời gian chuẩn bị.
Nói ra chuyện này, Cổ Ung vô cùng hớn hở:
- Lại nói có thể làm một vương tử làm ra loại thủ đoạn này, xem ra ba đại tông môn đã làm chuyện khiến hắn tức lộn ruột, Kiền Huyết vương triều tất nhiên cũng sẽ có thủ đoạn tiếp theo.
- Vậy là tốt rồi!
Thấy bộ dạng Cổ Ung như vậy, Nhiếp Vân biết rõ Cổ Tiêu cũng không nói chuyện của Phục Giang vương tử, cũng biết tông chủ khẳng định làm xong tất cả chuẩn bị nên không nhiều lời, có phần nghi hoặc hỏi:
- Đúng rồi, tông chủ, đã xảy ra chuyện gì, vì sao phong bế phong ấn nhanh như thế, còn bảo mọi người ra ngoài?
Dựa theo tình huống bình thường, thần chi di tích mở ra trong ba tháng, hiện tại đột nhiên chấm dứt, nhất định xảy ra chuyện gì đó.
- Chuyện này các ngươi sớm muộn gì cũng phải biết, nói trước với các ngươi cũng được, là vì tam giới chiến trường sắp mở ra.
Cổ Ung tiện tay bố trí cấm chế, sắc mặt ngưng trọng lên tiếng.
- Tam giới chiến trường? Đó là cái gì?
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái.
- Ngươi biết ba đại cường giả phong vương chứ?
Thấy ánh mắt hắn khó hiểu không phải giả bộ, lúc này Cổ Ung nhớ tới thiếu niên này tiến vào Quy Khư Hải thời gian không dài, hắn không biết rất nhiều chuyện cho nên cười khổ.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Vốn có bốn đại cường giả phong vương, sau khi Tu La Vương chết đi còn ba người, theo thứ tự là A Dục Vương, Hỗn Độn Vương và Tuyệt Sát Vương.
- Biết rõ ba đại vương giả, chắc hẳn cũng biết Tà Nguyệt Chí Tôn Vực của chúng ta là do A Dục Vương quản lý, hai vương giả còn lại cũng có địa bàn của mình, đây là ba thế lực đỉnh cấp trong hỗn độn hải dương, bởi vậy được xưng là tam giới!
Cổ Ung giải thích nói.
- Ah, thì ra là thế!
Nhiếp Vân hiểu ra.
Nếu như thế giới Tu La Vương không bị hủy diệt sẽ là tứ giới, mà bây giờ chỉ còn lại ba đại thế giới.
- Tuy ba đại thế giới cách nhau rất xa, rất ít liên hệ, nhưng đều là đại thế giới trong hỗn độn hải dương, vẫn có cạnh tranh với nhau, vì hòa hoãn loại cạnh tranh này cho nên cách một trăm triệu năm, hỗn độn hải dương sẽ xuất hiện chiến trường, ai cũng có thể đi vào chiến trường tam giới tiến hành chém giết, chiến đấu!
- Đây là đại chiến quy mô lớn nhất Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, thậm chí lớn nhất cả hỗn độn hải, vô số thiên tài, vô số cường giả đều tre già măng mọc xông vào, chiến đấu cực kỳ thảm thiết.
Cổ Ung chậm rãi lên tiếng, trong mắt mang theo cảnh giác.
- Ah? Còn có loại chiến đấu này? Quy Khư Hải chúng ta phải phái người tham gia?
Nhiếp Vân không nghĩ tới còn có chiến đấu như thế cho nên sững sờ.
- Làm đại tông môn trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực là phải đi.
- Mỗi một lần tam giới chiến trường mở ra sẽ tổn thất không ít người, đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều người đột nhiên tăng mạnh, đạt được chỗ tốt cực lớn!
Cổ Ung nói:
- Tam giới chiến trường tồn trong hỗn độn hải dương, do ba đại vương giả liên thủ hình thành, có thể dễ dàng ngộ đạo trong nơi đây, hơn nữa ba đại vương giả đều lưu nhiệm vụ trong chiến trường, nếu có người nào tìm được và hoàn thành có thể đưa ra yêu cầu với bọn họ, thậm chí đạt được chúa tể thần binh!
- Chính bởi vì như thế, biết rõ nơi đây phi thường nguy hiểm nhưng vô số cường giả như tre già măng mọc lao vào bên trong.
- Cường giả phong vương lưu lại nhiệm vụ? Chúa tể thần binh? Khó trách. . .
Nhiếp Vân gật đầu.
Rất nhiều tu luyện giả đạt tới bình cảnh trăm triệu năm cũng khó đột phá, vào chiến trường nàu có thể đạt được vô số chỗ tốt, tất nhiên khả năng hấp dẫn vô số cường giả tre già măng mọc đi vào, chỉ sợ cấp bậc tông chủ, cường giả nửa bước chúa tể cũng tiến vào trong đó, quy mô còn lớn hơn thần chi di tích quá nhiều.
Thấy biểu lộ của hắn như vậy, Cổ Ung biết rõ hắn nghĩ đến tam giới chiến trường tàn khốc, trong mắt mang theo tiếc hận:
- Mỗi một lần tam giới chiến trường mở ra đều có vô số cường giả chết ở trong đó, thậm chí tiền nhêệm tông chủ Quy Khư Hải chúng ta cũng chết bên trong.
Nghe nói tiền nhiệm tông chủ cũng chết trong đó, Nhiếp Vân hơi kinh ngạc, tuy biết rõ việc này liên lụy tới bí mật tông môn nên bất tiện hỏi nhiều, nói:
- Xác định thời gian chưa? Mở ra lúc nào?
- Vào ba tháng sau!
- Chính bởi vì như thế, lúc này mới sốt ruột ra khỏi thần chi di tích như vậy.
Cổ Ung nói.
- Nhanh như thế?
Thời gian ba tháng với người tu luyện vô tận tuế nguyệt mà nói chỉ là nháy mắt mà thôi, nhanh mở tam giới chiến trường ra như thế, đám người tông chủ chẳng quan tâm bọn họ, đành phải sớm đóng cửa thần chi di tích, có được càng nhiều thời gian để chuẩn bị cho tam giới chiến trường.
- Đúng thế!
Cổ Ung tông chủ gật đầu nói:
- Tam giới chiến trường, ta vốn muốn đi cùng với đám người Cửu Tiên trưởng lão, nghe Cổ Tiêu nói thực lực ngươi đã đạt tới hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, cho nên cũng muốn mang ngươi đi qua cho biết.
Cổ Tiêu cũng không nói rõ chi tiết thực lực Nhiếp Vân, dù sao quá mức kinh thế hãi tục, chỉ nói thực lực của hắn vượt xa chính mình, thậm chí có thể đánh chết đối thủ hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, cho nên mặc dù Cổ Ung cũng không biết tu vi của hắn.&
- Nhiếp Vân!
Thấy hắn đột ngột xuất hiện liền có tiếng cười vang lên, lập tức nhìn thấy Cổ Ung tông chủ đứng ở đầu thuyền tươi cười nhìn hắn:
- Chuyện của ngươi, ta đã nghe Cổ Tiêu nói cả rồi, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Cổ Ung tông chủ tươi cười vui vẻ.
Đối với vị tông chủ này, Nhiếp Vân có hảo cảm rất lớn, trực tiếp tặng hỗn độn thần binh đỉnh phong Hàn Dương kiếm và Chủ Tể Phù Ấn, đổi lại những người khác khẳng định không có phách lực như thế.
- Nhiếp Vân sư huynh dẫn ta vào trong thập tuyệt cổ địa đạt được bảo vật, lại cứu đám người Độc Triệu, ta đã nói tất cả với tông chủ rồi, ngươi đừng trách ta lắm miệng.
Cổ Tiêu đứng sau lưng tông chủ và tươi cười vui vẻ.
- Chuyện này...
Nghe Cổ Tiêu nói thế, có lẽ chưa nói chuyện đám người Thanh Diệp vương, Vạn Lực Vương, nội tâm Nhiếp Vân thả lỏng nhìn sang tông chủ, lúc đang muốn lên tiếng, Cổ Ung cau mày nhìn sang hai chiếc cổ thuyền cách đó không xa.
- Xem ra tâật sự phải vạch mặt với Vạn Nhận Sơn, Thập Thu Lĩnh, Đoạn Thiên Nhai, lần này ngươi yên tâm, vừa rồi ta đã kiểm tra lại, bị Phục Giang vương tử đánh lén, bọn chúng tổn thất rất lớn, ngược lại chúng ta tổn thất nhỏ nhất, trải qua chuyện này, chỉ sợ chúng không dám động thủ với chúng ta trong thời gian ngắn, chúng ta cũng có nhiều thời gian chuẩn bị.
Nói ra chuyện này, Cổ Ung vô cùng hớn hở:
- Lại nói có thể làm một vương tử làm ra loại thủ đoạn này, xem ra ba đại tông môn đã làm chuyện khiến hắn tức lộn ruột, Kiền Huyết vương triều tất nhiên cũng sẽ có thủ đoạn tiếp theo.
- Vậy là tốt rồi!
Thấy bộ dạng Cổ Ung như vậy, Nhiếp Vân biết rõ Cổ Tiêu cũng không nói chuyện của Phục Giang vương tử, cũng biết tông chủ khẳng định làm xong tất cả chuẩn bị nên không nhiều lời, có phần nghi hoặc hỏi:
- Đúng rồi, tông chủ, đã xảy ra chuyện gì, vì sao phong bế phong ấn nhanh như thế, còn bảo mọi người ra ngoài?
Dựa theo tình huống bình thường, thần chi di tích mở ra trong ba tháng, hiện tại đột nhiên chấm dứt, nhất định xảy ra chuyện gì đó.
- Chuyện này các ngươi sớm muộn gì cũng phải biết, nói trước với các ngươi cũng được, là vì tam giới chiến trường sắp mở ra.
Cổ Ung tiện tay bố trí cấm chế, sắc mặt ngưng trọng lên tiếng.
- Tam giới chiến trường? Đó là cái gì?
Vẻ mặt Nhiếp Vân vô cùng kỳ quái.
- Ngươi biết ba đại cường giả phong vương chứ?
Thấy ánh mắt hắn khó hiểu không phải giả bộ, lúc này Cổ Ung nhớ tới thiếu niên này tiến vào Quy Khư Hải thời gian không dài, hắn không biết rất nhiều chuyện cho nên cười khổ.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Vốn có bốn đại cường giả phong vương, sau khi Tu La Vương chết đi còn ba người, theo thứ tự là A Dục Vương, Hỗn Độn Vương và Tuyệt Sát Vương.
- Biết rõ ba đại vương giả, chắc hẳn cũng biết Tà Nguyệt Chí Tôn Vực của chúng ta là do A Dục Vương quản lý, hai vương giả còn lại cũng có địa bàn của mình, đây là ba thế lực đỉnh cấp trong hỗn độn hải dương, bởi vậy được xưng là tam giới!
Cổ Ung giải thích nói.
- Ah, thì ra là thế!
Nhiếp Vân hiểu ra.
Nếu như thế giới Tu La Vương không bị hủy diệt sẽ là tứ giới, mà bây giờ chỉ còn lại ba đại thế giới.
- Tuy ba đại thế giới cách nhau rất xa, rất ít liên hệ, nhưng đều là đại thế giới trong hỗn độn hải dương, vẫn có cạnh tranh với nhau, vì hòa hoãn loại cạnh tranh này cho nên cách một trăm triệu năm, hỗn độn hải dương sẽ xuất hiện chiến trường, ai cũng có thể đi vào chiến trường tam giới tiến hành chém giết, chiến đấu!
- Đây là đại chiến quy mô lớn nhất Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, thậm chí lớn nhất cả hỗn độn hải, vô số thiên tài, vô số cường giả đều tre già măng mọc xông vào, chiến đấu cực kỳ thảm thiết.
Cổ Ung chậm rãi lên tiếng, trong mắt mang theo cảnh giác.
- Ah? Còn có loại chiến đấu này? Quy Khư Hải chúng ta phải phái người tham gia?
Nhiếp Vân không nghĩ tới còn có chiến đấu như thế cho nên sững sờ.
- Làm đại tông môn trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực là phải đi.
- Mỗi một lần tam giới chiến trường mở ra sẽ tổn thất không ít người, đương nhiên, cũng sẽ có rất nhiều người đột nhiên tăng mạnh, đạt được chỗ tốt cực lớn!
Cổ Ung nói:
- Tam giới chiến trường tồn trong hỗn độn hải dương, do ba đại vương giả liên thủ hình thành, có thể dễ dàng ngộ đạo trong nơi đây, hơn nữa ba đại vương giả đều lưu nhiệm vụ trong chiến trường, nếu có người nào tìm được và hoàn thành có thể đưa ra yêu cầu với bọn họ, thậm chí đạt được chúa tể thần binh!
- Chính bởi vì như thế, biết rõ nơi đây phi thường nguy hiểm nhưng vô số cường giả như tre già măng mọc lao vào bên trong.
- Cường giả phong vương lưu lại nhiệm vụ? Chúa tể thần binh? Khó trách. . .
Nhiếp Vân gật đầu.
Rất nhiều tu luyện giả đạt tới bình cảnh trăm triệu năm cũng khó đột phá, vào chiến trường nàu có thể đạt được vô số chỗ tốt, tất nhiên khả năng hấp dẫn vô số cường giả tre già măng mọc đi vào, chỉ sợ cấp bậc tông chủ, cường giả nửa bước chúa tể cũng tiến vào trong đó, quy mô còn lớn hơn thần chi di tích quá nhiều.
Thấy biểu lộ của hắn như vậy, Cổ Ung biết rõ hắn nghĩ đến tam giới chiến trường tàn khốc, trong mắt mang theo tiếc hận:
- Mỗi một lần tam giới chiến trường mở ra đều có vô số cường giả chết ở trong đó, thậm chí tiền nhêệm tông chủ Quy Khư Hải chúng ta cũng chết bên trong.
Nghe nói tiền nhiệm tông chủ cũng chết trong đó, Nhiếp Vân hơi kinh ngạc, tuy biết rõ việc này liên lụy tới bí mật tông môn nên bất tiện hỏi nhiều, nói:
- Xác định thời gian chưa? Mở ra lúc nào?
- Vào ba tháng sau!
- Chính bởi vì như thế, lúc này mới sốt ruột ra khỏi thần chi di tích như vậy.
Cổ Ung nói.
- Nhanh như thế?
Thời gian ba tháng với người tu luyện vô tận tuế nguyệt mà nói chỉ là nháy mắt mà thôi, nhanh mở tam giới chiến trường ra như thế, đám người tông chủ chẳng quan tâm bọn họ, đành phải sớm đóng cửa thần chi di tích, có được càng nhiều thời gian để chuẩn bị cho tam giới chiến trường.
- Đúng thế!
Cổ Ung tông chủ gật đầu nói:
- Tam giới chiến trường, ta vốn muốn đi cùng với đám người Cửu Tiên trưởng lão, nghe Cổ Tiêu nói thực lực ngươi đã đạt tới hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, cho nên cũng muốn mang ngươi đi qua cho biết.
Cổ Tiêu cũng không nói rõ chi tiết thực lực Nhiếp Vân, dù sao quá mức kinh thế hãi tục, chỉ nói thực lực của hắn vượt xa chính mình, thậm chí có thể đánh chết đối thủ hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, cho nên mặc dù Cổ Ung cũng không biết tu vi của hắn.&
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.