Chương 2016: Tâm phục khẩu phục.
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Cửu Tiên trưởng lão thấy mọi người đều nhìn luận võ đài, tiếp tục nói:
- Bên ngoài mỗi luận võ đài đều có một giá lính khí, phía trên có các loại binh khí, cấp bậc đều là Hỗn Độn thần binh trung phẩm, người tiến vào bên trong luận võ, không được dùng binh khí của mình, chỉ có thể sử dụng những cái này, bằng không, sẽ bị trực tiếp nhận định thua đối phương! Cái này cũng là vì phòng ngừa có người chiếm tiện nghi binh khí!
- Mặt khác, câu cuối cùng, luận võ khó tránh khỏi tử thương, nếu như biết rõ thực lực không đủ, tốt nhất bỏ quyền hoặc chịu thua, bằng không, một khi tử vong, Quy Khư Hải sẽ không phụ trách!
Cửu Tiên trưởng lão nói xong câu này, vung tay lên:
- Được rồi, hiện tại bắt đầu đưa Nguyên Khí vào phù lục danh ngạch, tìm kiếm đối thủ của mình!
Nghe được mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt đưa Tiên lực vào.
Vù!
Nhiếp Vân cúi đầu nhìn, mình ở Bính nhị, Nhiếp Đồng ở Giáp nhất .
- Hừ! Lần này ta xem ngươi còn có thể cười hay không, không ngốc, tốt nhất mau thua trận, nếu không để ta đụng tới, khà khà!
Mới vừa xem xong thứ tự trong tay, liền nghe cách đó không xa có một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tay Nguyệt Trảm cầm phù lục danh ngạch, mặt đầyhàn ý.
Trên phù lục lập loè hai chữ, Bính tứ !
Bính tứ chính là ở khu vực chữ Bính, cuộc tỷ thí thứ tư, mà hắn là trận thứ hai, không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm tranh cướp bốn vị trí đầu, nhất định sẽ đụng phải, đương nhiên, tiền đề là không có ai thua.
Thua trận một liền không chạm mặt được.
Hơn nữa một khi thua trận, cơ bản chẳng khác nào vô duyên đệ tử hạch tâm.
Tuy hai mươi bảy người còn có một tiêu chuẩn thêm, nhưng hai mươi bảy tuyển một, độ khó thực quá lớn, hầu như không có quá nhiều hi vọng.
- Ngươi nói mình đi, tuyệt đối đừng thua!
Nhiếp Vân cười ha ha, không để ý tới khuôn mặt Nguyệt Trảm đã tức đến biến thành màu đen, quay đầu nhìn Nhiếp Đồng một chút:
- Cẩn thận!
Giáp nhất là trận đầu khu vực Giáp tự, lập tức liền phải so tài.
- Yên tâm đi!
Nhiếp Đồng nở nụ cười một tiếng, ở trên giá binh khí lấy ra một thanh trường kiếm, nhẹ nhàng nhảy lên đài tỷ thí.
Cùng hắn đối chiến là một cường giả trước đây ở khu Địa phẩm xếp hạng hai mươi, trong vòng hai tháng thí luyện, tựa hồ lại có tinh tiến, nhìn thấy Nhiếp Đồng đối chiến với hắn, trong mắt tràn ngập hàn ý.
- Đến đây đi...
Rống to một tiếng, vọt tới Nhiếp Đồng, bất quá còn chưa tới trước mặt, liền nhìn thấy một đạo hàn mang lấp loé.
Xì!
Một mũi kiếm xuyên qua yết hầu của hắn, một giọt máu chậm rãi rơi trên mặt đất.
- Thực lực của hắn lại tiến bộ...
Nhìn động tác của Nhiếp Đồng ở trong mắt, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Thực lực của đệ đệ tựa hồ lại tăng cường không ít, mặc dù so với mình bây giờ, cũng không kém mảy may.
- Không hổ là Tu La Vương... Thiên phú quả nhiên đáng sợ!
Thiên tài lợi hại đến đâu so sánh với thiên phú với đệ đệ, cũng sẽ cực kỳ buồn cười.
Tuy xoá bỏ ý thức chân chính của thượng cổ Tu La Vương, nhưng thân thể Nhiếp Đồng là Tu La Vương sống lại, cũng chẳng khác nào hắn chính là Tu La Vương, thân phận như vậy, tu luyện nhanh cũng là chuyện đương nhiên.
Nhiếp Đồng đi xuống, nhìn hắn nở nụ cười:
- Ca ca, tới lượt ngươi. Ta cũng muốn nhìn một chút, thực lực của ngươi trong khoảng thời gian này có tiến bộ hay không!
- Được!
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy khu vực Bính tự chiến đấu cũng đã kết thúc.
Trận chiến này thực lực chênh lệch hơi lớn, một cái trước đây là khu Thiên phẩm, một cái khác ở khu Địa phẩm chỉ có thể bài cuối cùng, người này biết chắc không phải đối thủ, vừa lên đài liền chịu thua. Vì lẽ đó giao đấu không có bất kỳ giao thủ liền kết thúc.
Đến phiên hắn, đi tới trước đài tỷ thí, nắm lấy một thanh trường kiếm nhảy lên.
- Ngươi chính là Nhiếp Vân ở khu Địa phẩm khuấy phong vân?
Mới vừa lên đài, liền nhìn thấy đối thủ cũng đứng ở đối diện, tựa hồ trước đây là người khu Thiên phẩm.
- Ngươi biết ta?
- Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, để Nguyệt Trảm mất mặt xấu hổ , ta muốn không biết cũng khó khăn!
Người này cười cợt, đột nhiên chắp tay:
- Ta biết không phải là đối thủ của ngươi, bất quá vẫn muốn thử một chút, xin chỉ giáo!
- Cũng xin ngươi chỉ giáo!
Thấy người này nói chuyện thú vị, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng.
Nghe lời nói của hắn, quan hệ với Nguyệt Trảm tựa hồ cũng không tốt lắm.
Hô!
Người này nói xong liền động.
Binh khí của hắn là một đôi búa lớn, múa lên lực lượng cuồng mãnh, mang theo tiếng gió vun vút, khí thế bức người.
- 1540 Đại Đạo...
Không động thủ rất khó phán đoán ra thực lực cụ thể, lúc này hơi động, Nhiếp Vân nhất thời nhìn ra, người này cũng không kém, có sức chiến đấu tới 1540 Đại Đạo, lại phối hợp hai cây đại chùy này, thực lực chân chính có thể chiến một trận với cường giả 1600 Đại Đạo.
Thực lực như vậy, ở trong nhiều người như vậy, nhất định có thể bài danh trước năm, nếu như không gặp hắn, hẳn có thể tiến thêm một bước, chỉ tiếc...
Thiên Nhãn của Nhiếp Vân phối hợp thiên phú Võ Đạo sư, chỉ liếc mắt nhìn, liền nhìn ra bảy tám nơi kẽ hở của đối phương, trường kiếm xoay chuyển nửa vòng, điểm về phía trước.
- Ngăn trở!
Đối phương nhìn ra chiêu này lợi hại, song chùy đột nhiên giáp công, phong thanh phần phật.
Thời gian nháy mắt, hai người ở trên đài chiến đấu bảy tám chiêu, mỗi lần tráng hán mới vừa triển khai chiêu số ra, liền nhìn thấy kiếm khí của đối phương đâm tới kẽ hở, liên tục mấy chiêu, đều là như vậy, đánh hắn hoàn toàn không còn tự tin.
Hai người đối chiến nhiều chiêu như vậy, ngay cả binh khí cũng không đụng tới một thoáng, từ xa nhìn lại, hoàn toàn như đơn độc biểu diễn.
- Một chiêu cuối cùng, ngươi có thể tiếp được, ta coi như thua!
Đánh như vậy, tráng hán biết kiên trì khẳng định phải thua không thể nghi ngờ, một tiếng rống to, gân xanh lóe ra, song chùy đồng thời bổ xuống, đột nhiên tuột tay.
Thời điểm tỷ thí binh khí tuột tay là tối kỵ, ở tình huống bình thường, không có nắm chắc chém giết, là tuyệt sẽ không có người làm như vậy, dù sao có binh khí cũng chưa chắc có thể thắng được, rời tay, một khi không cách nào đánh giết đối thủ, bại cục đã định.
Ầm ầm!
Bất quá, Nhiếp Vân vừa nhìn thấy hắn ra chiêu, liền biết đối phương không phải ném ra lung tung, mà là một loại kỹ xảo đặc thù.
Chiêu ném ra song chùy này, so với trước tốc độ nhanh hơn, lực lượng cũng càng thêm hung mãnh, lực lượng cuồng bạo gộp lại, từng tầng từng tầng như sóng triều bao phủ bốn phương tám hướng.
Xem ra chiêu này hắn không dùng thì thôi, một khi dùng tuyệt đối là phải giết!
Nói cách khác, đối mặt song chùy của hắn, không cách nào né tránh, chỉ có thể cứng đối cứng!
- Bên ngoài mỗi luận võ đài đều có một giá lính khí, phía trên có các loại binh khí, cấp bậc đều là Hỗn Độn thần binh trung phẩm, người tiến vào bên trong luận võ, không được dùng binh khí của mình, chỉ có thể sử dụng những cái này, bằng không, sẽ bị trực tiếp nhận định thua đối phương! Cái này cũng là vì phòng ngừa có người chiếm tiện nghi binh khí!
- Mặt khác, câu cuối cùng, luận võ khó tránh khỏi tử thương, nếu như biết rõ thực lực không đủ, tốt nhất bỏ quyền hoặc chịu thua, bằng không, một khi tử vong, Quy Khư Hải sẽ không phụ trách!
Cửu Tiên trưởng lão nói xong câu này, vung tay lên:
- Được rồi, hiện tại bắt đầu đưa Nguyên Khí vào phù lục danh ngạch, tìm kiếm đối thủ của mình!
Nghe được mệnh lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt đưa Tiên lực vào.
Vù!
Nhiếp Vân cúi đầu nhìn, mình ở Bính nhị, Nhiếp Đồng ở Giáp nhất .
- Hừ! Lần này ta xem ngươi còn có thể cười hay không, không ngốc, tốt nhất mau thua trận, nếu không để ta đụng tới, khà khà!
Mới vừa xem xong thứ tự trong tay, liền nghe cách đó không xa có một tiếng hừ lạnh nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tay Nguyệt Trảm cầm phù lục danh ngạch, mặt đầyhàn ý.
Trên phù lục lập loè hai chữ, Bính tứ !
Bính tứ chính là ở khu vực chữ Bính, cuộc tỷ thí thứ tư, mà hắn là trận thứ hai, không có gì bất ngờ xảy ra, thời điểm tranh cướp bốn vị trí đầu, nhất định sẽ đụng phải, đương nhiên, tiền đề là không có ai thua.
Thua trận một liền không chạm mặt được.
Hơn nữa một khi thua trận, cơ bản chẳng khác nào vô duyên đệ tử hạch tâm.
Tuy hai mươi bảy người còn có một tiêu chuẩn thêm, nhưng hai mươi bảy tuyển một, độ khó thực quá lớn, hầu như không có quá nhiều hi vọng.
- Ngươi nói mình đi, tuyệt đối đừng thua!
Nhiếp Vân cười ha ha, không để ý tới khuôn mặt Nguyệt Trảm đã tức đến biến thành màu đen, quay đầu nhìn Nhiếp Đồng một chút:
- Cẩn thận!
Giáp nhất là trận đầu khu vực Giáp tự, lập tức liền phải so tài.
- Yên tâm đi!
Nhiếp Đồng nở nụ cười một tiếng, ở trên giá binh khí lấy ra một thanh trường kiếm, nhẹ nhàng nhảy lên đài tỷ thí.
Cùng hắn đối chiến là một cường giả trước đây ở khu Địa phẩm xếp hạng hai mươi, trong vòng hai tháng thí luyện, tựa hồ lại có tinh tiến, nhìn thấy Nhiếp Đồng đối chiến với hắn, trong mắt tràn ngập hàn ý.
- Đến đây đi...
Rống to một tiếng, vọt tới Nhiếp Đồng, bất quá còn chưa tới trước mặt, liền nhìn thấy một đạo hàn mang lấp loé.
Xì!
Một mũi kiếm xuyên qua yết hầu của hắn, một giọt máu chậm rãi rơi trên mặt đất.
- Thực lực của hắn lại tiến bộ...
Nhìn động tác của Nhiếp Đồng ở trong mắt, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Thực lực của đệ đệ tựa hồ lại tăng cường không ít, mặc dù so với mình bây giờ, cũng không kém mảy may.
- Không hổ là Tu La Vương... Thiên phú quả nhiên đáng sợ!
Thiên tài lợi hại đến đâu so sánh với thiên phú với đệ đệ, cũng sẽ cực kỳ buồn cười.
Tuy xoá bỏ ý thức chân chính của thượng cổ Tu La Vương, nhưng thân thể Nhiếp Đồng là Tu La Vương sống lại, cũng chẳng khác nào hắn chính là Tu La Vương, thân phận như vậy, tu luyện nhanh cũng là chuyện đương nhiên.
Nhiếp Đồng đi xuống, nhìn hắn nở nụ cười:
- Ca ca, tới lượt ngươi. Ta cũng muốn nhìn một chút, thực lực của ngươi trong khoảng thời gian này có tiến bộ hay không!
- Được!
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy khu vực Bính tự chiến đấu cũng đã kết thúc.
Trận chiến này thực lực chênh lệch hơi lớn, một cái trước đây là khu Thiên phẩm, một cái khác ở khu Địa phẩm chỉ có thể bài cuối cùng, người này biết chắc không phải đối thủ, vừa lên đài liền chịu thua. Vì lẽ đó giao đấu không có bất kỳ giao thủ liền kết thúc.
Đến phiên hắn, đi tới trước đài tỷ thí, nắm lấy một thanh trường kiếm nhảy lên.
- Ngươi chính là Nhiếp Vân ở khu Địa phẩm khuấy phong vân?
Mới vừa lên đài, liền nhìn thấy đối thủ cũng đứng ở đối diện, tựa hồ trước đây là người khu Thiên phẩm.
- Ngươi biết ta?
- Ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, để Nguyệt Trảm mất mặt xấu hổ , ta muốn không biết cũng khó khăn!
Người này cười cợt, đột nhiên chắp tay:
- Ta biết không phải là đối thủ của ngươi, bất quá vẫn muốn thử một chút, xin chỉ giáo!
- Cũng xin ngươi chỉ giáo!
Thấy người này nói chuyện thú vị, Nhiếp Vân nở nụ cười một tiếng.
Nghe lời nói của hắn, quan hệ với Nguyệt Trảm tựa hồ cũng không tốt lắm.
Hô!
Người này nói xong liền động.
Binh khí của hắn là một đôi búa lớn, múa lên lực lượng cuồng mãnh, mang theo tiếng gió vun vút, khí thế bức người.
- 1540 Đại Đạo...
Không động thủ rất khó phán đoán ra thực lực cụ thể, lúc này hơi động, Nhiếp Vân nhất thời nhìn ra, người này cũng không kém, có sức chiến đấu tới 1540 Đại Đạo, lại phối hợp hai cây đại chùy này, thực lực chân chính có thể chiến một trận với cường giả 1600 Đại Đạo.
Thực lực như vậy, ở trong nhiều người như vậy, nhất định có thể bài danh trước năm, nếu như không gặp hắn, hẳn có thể tiến thêm một bước, chỉ tiếc...
Thiên Nhãn của Nhiếp Vân phối hợp thiên phú Võ Đạo sư, chỉ liếc mắt nhìn, liền nhìn ra bảy tám nơi kẽ hở của đối phương, trường kiếm xoay chuyển nửa vòng, điểm về phía trước.
- Ngăn trở!
Đối phương nhìn ra chiêu này lợi hại, song chùy đột nhiên giáp công, phong thanh phần phật.
Thời gian nháy mắt, hai người ở trên đài chiến đấu bảy tám chiêu, mỗi lần tráng hán mới vừa triển khai chiêu số ra, liền nhìn thấy kiếm khí của đối phương đâm tới kẽ hở, liên tục mấy chiêu, đều là như vậy, đánh hắn hoàn toàn không còn tự tin.
Hai người đối chiến nhiều chiêu như vậy, ngay cả binh khí cũng không đụng tới một thoáng, từ xa nhìn lại, hoàn toàn như đơn độc biểu diễn.
- Một chiêu cuối cùng, ngươi có thể tiếp được, ta coi như thua!
Đánh như vậy, tráng hán biết kiên trì khẳng định phải thua không thể nghi ngờ, một tiếng rống to, gân xanh lóe ra, song chùy đồng thời bổ xuống, đột nhiên tuột tay.
Thời điểm tỷ thí binh khí tuột tay là tối kỵ, ở tình huống bình thường, không có nắm chắc chém giết, là tuyệt sẽ không có người làm như vậy, dù sao có binh khí cũng chưa chắc có thể thắng được, rời tay, một khi không cách nào đánh giết đối thủ, bại cục đã định.
Ầm ầm!
Bất quá, Nhiếp Vân vừa nhìn thấy hắn ra chiêu, liền biết đối phương không phải ném ra lung tung, mà là một loại kỹ xảo đặc thù.
Chiêu ném ra song chùy này, so với trước tốc độ nhanh hơn, lực lượng cũng càng thêm hung mãnh, lực lượng cuồng bạo gộp lại, từng tầng từng tầng như sóng triều bao phủ bốn phương tám hướng.
Xem ra chiêu này hắn không dùng thì thôi, một khi dùng tuyệt đối là phải giết!
Nói cách khác, đối mặt song chùy của hắn, không cách nào né tránh, chỉ có thể cứng đối cứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.