Chương 1086: Tâm ý của Đạm Đài Lăng Nguyệt. (2)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Tin tức đầu Giao Long lão tổ kia của Hóa Vân tông xuất hiện ở chỗ này có phải là thật hay không? Vạn nhất là giả, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ không có biện pháp thực hiện a!
Đối thoại trên ngọc bài là âm mưu mà hắn nghe được ở Cửu Thiên hư không, lần trước Nhiếp Vân đã từng mang ra qua một lần ở đại điện Hóa Vân tông.
- Cái gì? Đều là âm mưu?
- Thậm chí có yêu nhân tham gia?
Người có thể tu luyện tới Phá Không cảnh, không có mấy người là kẻ ngu ngốc. Nghe mấy lời đối thoại này, kết hợp với hành động của đám người Vân Huyên, sắc mặt năm người lập tức trắng bệch, có ngốc thì bọn hắn cũng biết bản thân đã bị người ta sử dụng làm vũ khí a.
- Tám đại tông môn đồng khí liên chi, cùng nhau đối phó yêu nhân. Nhưng mà bây giờ lại có kẻ có ý mưu đồ không tốt châm ngòi, một khi xảy ra nội chiến là trúng mưu của yêu nhân. Được rồi, sau khi rời khỏi đây hi vọng các ngươi trở lại tông môn của mình, khuyên can tông chủ, chuyện liên hợp đối phó với Hóa Vân tông nên dừng lại!
Thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
Kỳ thật không phải những người này dễ bị lừa như vậy, thoáng cái đã bị cho vào tròng Vân Huyên. Mà là tám đại tông môn có vô số oán hận chất chứa đã lâu, tuy rằng Hóa Vân tông không muốn tranh đấu. Thế nhưng bên trong tông lại có không ít đệ tử kiêu ngạo và ương ngạnh như đám người Tiêu Lăng, Cát Hoan, khiến cho tông môn khác bị bắt nạt.
Hiện tại Hóa Vân tông suy yếu, những tông môn khác hâm mộ bảo địa phong thủy như Thiên Ngoại thiên, hơn nữa lại có bảo tàng Bắc Đẩu tinh phủ. Thời gian lâu như vậy tự nhiên khiến cho tâm tư của bọn hắn dao động, làm ra chuyện không có lý trí.
Bất quá, cho dù không có lý trí thì đối với yêu nhân, bọn hắn hay căm thù đến tận xương tuỷ. Vừa nghe chuyện này có yêu nhân tham dự, bọn hắn mới cảm giác toàn thân mình run rẩy, tự trách không thôi.
Yêu nhân tham dự đã hoàn toàn khác với các tông môn tranh đoạt bảo tang, khí phách, cho dù bọn hắn có hỗn đản tới đâu, muốn mở tưởng chỗ tốt tới đâu cũng không thể cùng yêu nhân thông đồng làm bậy. Đây là tôn nghiêm của nhân loại, là khí tiết của tám đại tông môn khí tiết.
Cho nên, sau khi nghe nội dung trong đó, cả đám chảy hôi lạnh ròng ròng.
- Như vậy, chỉ sợ... Đã không còn kịp nữa rồi!
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy. Một người trong đám Vô Thượng trưởng lão đột nhiên ngồi ngây ra, sắc mặt trắng bệch.
- Đúng vậy, chúng ta đã hôn mê nhiều ngày như vậy, nếu như ta đoán không sai, tông môn chúng ta hiện tại đã đánh tới Hóa Vân tông rồi!
Sắc mặt các trưởng lão khác cũng trắng bệch.
- Có ý gì?
Nhìn thấy bộ dáng của bọn hắn, Nhiếp Vân cảm thấy da đầu thoáng cái run lên.
- Chúng ta đã với tông môn khác hẹn ước. Mặc kệ chuyện bên Kiếm Thần tông xử lý thế nào. Trong vòng bảy ngày đều phải tập hợp đệ tử tông môn vây công Hóa Vân tông. Hiện tại thời gian đã không sai biệt lắm rồi.
Vị Vô Thượng trưởng lão ngây người kia chậm rãi nói.
Tuy rằng bọn hắn hôn mê, thế nhưng đối với thời gian trôi qua bao lâu vẫn có thể cảm ứng được. Vừa mới cảm ứng đã biết rõ thời gian hôn mê đã được tám chín ngày, đã vượt quá thời gian ước định lúc trước.
Chỉ sợ, nếu như đoán không sai, hiện tại tông môn bọn hắn đã cùng đối chiến với Hóa Vân tông, thậm chí còn xuất hiện cục diện không thể vãn hồi.
- Cái gì? Nhanh vậy sao?
Nghe hắn nói như thế, hai tay Nhiếp Vân xiết chặt. Hắn không nghĩ tới đối phương lại có ước định này, sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên, bàn tay chộp một cái.
- Ở lại trong Tử Hoa động phủ cho ta!
Sưu!
Thu mấy người này vào trong động phủ, bản thân Nhiếp Vân thì nhoáng cái đi tới trước mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không tìm được bảo bối phù hợp với nàng. Lúc này nàng đang ngồi yên trong một chỗ ở động phủ, nhìn thấy hắn đến mới chậm rãi đứng lên.
- Hóa Vân tông gặp phải nguy hiểm, phải lập tức trở lại tông môn. Nàng cứ yên tâm ở trong Tử Hoa động tu luyện đi! Đợi giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ đi tìm nàng!
Nhiếp Vân nói.
Những tông môn khác vây công Hóa Vân tông, nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng. Nhất là Di Hoa kia, nhất định đối phương có lòng tin tất thắng, nhưng vậy cho dù thực lực bây giờ của hắn đã mạnh thì cũng không thể ngồi yên. Phải đứng ra ngăn chặn nguy hiểm. Cho nên, Nhiếp Vân cũng không hy vọng Đạm Đài Lăng Nguyệt mạo hiểm.
- Ta đi cùng với ngươi!
Lắc đầu, Đạm Đài Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Ta biết rõ thực lực của nàng không kém, thế nhưng lần này nhất định rất là nguy hiểm, nàng vẫn nên chờ đợi ở chỗ này thì hơn!
Nhiếp Vân cắn răng nói một câu.
- Không, ta muốn ở cùng với ngươi một chỗ!
Trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ kiên định.
- Nếu để cho ngươi ở đây, một mình ta trở về Hóa Vân tông, ngươi có đồng ý không?
- Cái này...
Nghe nàng nói như thế, Nhiếp Vân sững sờ.
Đúng vậy, hắn một lòng muốn để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt an toàn. Thế nhưng lại không để ý tới cảm nhận của nàng, nếu như nàng bảo mình đợi ở đây, mà nàng lại đi xông pha nguy hiểm. Như vậy nhất định hắn sẽ không cho phép.
- Cảm ơn nàng!
Hiểu rõ điểm này, trong mắt Nhiếp Vân tràn ngập cảm kích.
Tuy rằng giữa hai người không có một câu thân mật, thế nhưng hành động như vậy đã chứng minh cho tất cả.
- Thanh U Minh Kiếm này thứ do vị tiền bối lấy ra từ trong U Minh giới, một khi xảy ra chuyện gì nó cũng có thể giúp đỡ nàng!
Biết rõ tâm ý của Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân cũng không khuyên can nữa mà cổ tay khẽ đảo, lấy U Minh Kiếm ra.
Tình cảnh của Hóa Vân tông lúc này mỗi người đều biết. Dưới loại tình huống này, tám đại tông môn nếu như vẫn dám đến xâm phạm đã nói rõ bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Mặc kệ thực lực của hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt như thế nào, trong đại loạn như vậy có thêm một kiện bảo vật cũng coi như có thêm một thủ đọan bảo vệ tính mạng.
U Minh Kiếm đến từ U Minh, Tạ Trương Huệ Tử tốn mấy năm mới có thể lấy được. Lại dung hợp linh hồn của nàng, phẩm chất không thua Kiếm Thần chi kiếm, uy lực vô cùng. Loại binh khí này vạn năm khó gặp, để cho nàng hộ thân là quyết định mà Nhiếp Vân đã sớm nghi tới, không có một chút không nỡ nào.
- Được!
Bàn tay trắng nõn tiếp nhận U Minh Kiếm, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có ý từ chối.
Hai người đã biết âm của nhau, như vậy tất cả lời nói cũng đã mất đi ý nghĩa.
Đối thoại trên ngọc bài là âm mưu mà hắn nghe được ở Cửu Thiên hư không, lần trước Nhiếp Vân đã từng mang ra qua một lần ở đại điện Hóa Vân tông.
- Cái gì? Đều là âm mưu?
- Thậm chí có yêu nhân tham gia?
Người có thể tu luyện tới Phá Không cảnh, không có mấy người là kẻ ngu ngốc. Nghe mấy lời đối thoại này, kết hợp với hành động của đám người Vân Huyên, sắc mặt năm người lập tức trắng bệch, có ngốc thì bọn hắn cũng biết bản thân đã bị người ta sử dụng làm vũ khí a.
- Tám đại tông môn đồng khí liên chi, cùng nhau đối phó yêu nhân. Nhưng mà bây giờ lại có kẻ có ý mưu đồ không tốt châm ngòi, một khi xảy ra nội chiến là trúng mưu của yêu nhân. Được rồi, sau khi rời khỏi đây hi vọng các ngươi trở lại tông môn của mình, khuyên can tông chủ, chuyện liên hợp đối phó với Hóa Vân tông nên dừng lại!
Thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng.
Kỳ thật không phải những người này dễ bị lừa như vậy, thoáng cái đã bị cho vào tròng Vân Huyên. Mà là tám đại tông môn có vô số oán hận chất chứa đã lâu, tuy rằng Hóa Vân tông không muốn tranh đấu. Thế nhưng bên trong tông lại có không ít đệ tử kiêu ngạo và ương ngạnh như đám người Tiêu Lăng, Cát Hoan, khiến cho tông môn khác bị bắt nạt.
Hiện tại Hóa Vân tông suy yếu, những tông môn khác hâm mộ bảo địa phong thủy như Thiên Ngoại thiên, hơn nữa lại có bảo tàng Bắc Đẩu tinh phủ. Thời gian lâu như vậy tự nhiên khiến cho tâm tư của bọn hắn dao động, làm ra chuyện không có lý trí.
Bất quá, cho dù không có lý trí thì đối với yêu nhân, bọn hắn hay căm thù đến tận xương tuỷ. Vừa nghe chuyện này có yêu nhân tham dự, bọn hắn mới cảm giác toàn thân mình run rẩy, tự trách không thôi.
Yêu nhân tham dự đã hoàn toàn khác với các tông môn tranh đoạt bảo tang, khí phách, cho dù bọn hắn có hỗn đản tới đâu, muốn mở tưởng chỗ tốt tới đâu cũng không thể cùng yêu nhân thông đồng làm bậy. Đây là tôn nghiêm của nhân loại, là khí tiết của tám đại tông môn khí tiết.
Cho nên, sau khi nghe nội dung trong đó, cả đám chảy hôi lạnh ròng ròng.
- Như vậy, chỉ sợ... Đã không còn kịp nữa rồi!
Nghe thấy Nhiếp Vân nói vậy. Một người trong đám Vô Thượng trưởng lão đột nhiên ngồi ngây ra, sắc mặt trắng bệch.
- Đúng vậy, chúng ta đã hôn mê nhiều ngày như vậy, nếu như ta đoán không sai, tông môn chúng ta hiện tại đã đánh tới Hóa Vân tông rồi!
Sắc mặt các trưởng lão khác cũng trắng bệch.
- Có ý gì?
Nhìn thấy bộ dáng của bọn hắn, Nhiếp Vân cảm thấy da đầu thoáng cái run lên.
- Chúng ta đã với tông môn khác hẹn ước. Mặc kệ chuyện bên Kiếm Thần tông xử lý thế nào. Trong vòng bảy ngày đều phải tập hợp đệ tử tông môn vây công Hóa Vân tông. Hiện tại thời gian đã không sai biệt lắm rồi.
Vị Vô Thượng trưởng lão ngây người kia chậm rãi nói.
Tuy rằng bọn hắn hôn mê, thế nhưng đối với thời gian trôi qua bao lâu vẫn có thể cảm ứng được. Vừa mới cảm ứng đã biết rõ thời gian hôn mê đã được tám chín ngày, đã vượt quá thời gian ước định lúc trước.
Chỉ sợ, nếu như đoán không sai, hiện tại tông môn bọn hắn đã cùng đối chiến với Hóa Vân tông, thậm chí còn xuất hiện cục diện không thể vãn hồi.
- Cái gì? Nhanh vậy sao?
Nghe hắn nói như thế, hai tay Nhiếp Vân xiết chặt. Hắn không nghĩ tới đối phương lại có ước định này, sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên, bàn tay chộp một cái.
- Ở lại trong Tử Hoa động phủ cho ta!
Sưu!
Thu mấy người này vào trong động phủ, bản thân Nhiếp Vân thì nhoáng cái đi tới trước mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt.
Dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không tìm được bảo bối phù hợp với nàng. Lúc này nàng đang ngồi yên trong một chỗ ở động phủ, nhìn thấy hắn đến mới chậm rãi đứng lên.
- Hóa Vân tông gặp phải nguy hiểm, phải lập tức trở lại tông môn. Nàng cứ yên tâm ở trong Tử Hoa động tu luyện đi! Đợi giải quyết xong mọi chuyện ta sẽ đi tìm nàng!
Nhiếp Vân nói.
Những tông môn khác vây công Hóa Vân tông, nhất định đã có chuẩn bị kỹ càng. Nhất là Di Hoa kia, nhất định đối phương có lòng tin tất thắng, nhưng vậy cho dù thực lực bây giờ của hắn đã mạnh thì cũng không thể ngồi yên. Phải đứng ra ngăn chặn nguy hiểm. Cho nên, Nhiếp Vân cũng không hy vọng Đạm Đài Lăng Nguyệt mạo hiểm.
- Ta đi cùng với ngươi!
Lắc đầu, Đạm Đài Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói.
- Ta biết rõ thực lực của nàng không kém, thế nhưng lần này nhất định rất là nguy hiểm, nàng vẫn nên chờ đợi ở chỗ này thì hơn!
Nhiếp Vân cắn răng nói một câu.
- Không, ta muốn ở cùng với ngươi một chỗ!
Trong mắt Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên vẻ kiên định.
- Nếu để cho ngươi ở đây, một mình ta trở về Hóa Vân tông, ngươi có đồng ý không?
- Cái này...
Nghe nàng nói như thế, Nhiếp Vân sững sờ.
Đúng vậy, hắn một lòng muốn để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt an toàn. Thế nhưng lại không để ý tới cảm nhận của nàng, nếu như nàng bảo mình đợi ở đây, mà nàng lại đi xông pha nguy hiểm. Như vậy nhất định hắn sẽ không cho phép.
- Cảm ơn nàng!
Hiểu rõ điểm này, trong mắt Nhiếp Vân tràn ngập cảm kích.
Tuy rằng giữa hai người không có một câu thân mật, thế nhưng hành động như vậy đã chứng minh cho tất cả.
- Thanh U Minh Kiếm này thứ do vị tiền bối lấy ra từ trong U Minh giới, một khi xảy ra chuyện gì nó cũng có thể giúp đỡ nàng!
Biết rõ tâm ý của Đạm Đài Lăng Nguyệt, Nhiếp Vân cũng không khuyên can nữa mà cổ tay khẽ đảo, lấy U Minh Kiếm ra.
Tình cảnh của Hóa Vân tông lúc này mỗi người đều biết. Dưới loại tình huống này, tám đại tông môn nếu như vẫn dám đến xâm phạm đã nói rõ bọn hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Mặc kệ thực lực của hắn và Đạm Đài Lăng Nguyệt như thế nào, trong đại loạn như vậy có thêm một kiện bảo vật cũng coi như có thêm một thủ đọan bảo vệ tính mạng.
U Minh Kiếm đến từ U Minh, Tạ Trương Huệ Tử tốn mấy năm mới có thể lấy được. Lại dung hợp linh hồn của nàng, phẩm chất không thua Kiếm Thần chi kiếm, uy lực vô cùng. Loại binh khí này vạn năm khó gặp, để cho nàng hộ thân là quyết định mà Nhiếp Vân đã sớm nghi tới, không có một chút không nỡ nào.
- Được!
Bàn tay trắng nõn tiếp nhận U Minh Kiếm, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không có ý từ chối.
Hai người đã biết âm của nhau, như vậy tất cả lời nói cũng đã mất đi ý nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.