Chương 2159: Thanh Diệp vương (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Không thể giết Phục Giang vương tử, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, Nhiếp Vân nghĩ đến Mặc Nghiêu.
Lúc trước Mặc Nghiêu lĩnh ngộ hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, lại phối hợp Chủ Tể Phù Ấn cho nên hắn không phải đối thủ, nhưng hiện tại Thiên Tâm Đằng liên tục thôn phệ đám người Cửu Triêu, Chu Thông, thực lực đại tiến, hơn nữa hắn dung hợp Huyền Thiền Vương Dực thực lực tăng nhiều, gặp lại lần nữa chưa chắc đã chật vật như vậy, thậm chí ra tay đánh lén có thể chém giết đối phương.
Chỉ hi vọng trên người đối phương có được Chủ Tể Phù Ấn, khi đó hắn đủ tiêu xài trong thần chi di tích.
- Thời gian không còn sớm, việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tìm được đám người Mặc Nghiêu trước khi lực lượng Chủ Tể Phù Ấn tiêu tán, cũng phải đánh chết đối phương!
Trong lòng có kế hoạch, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn nhìn về phía Cực Thiên Vương và Huyền Thiền Vương:
- Ta phải rời khỏi tuyệt cổ địa tìm một cừu nhân, biết rõ các ngươi không thể rời khỏi cổ địa, tình duyên chủ tớ chúng ta tới đây chấm dứt, hiện tại ta trả linh hồn các ngươi hiến tế trở về, khôi phục các ngươi tự do, sau này confgapwj lại.
- Khôi phục tự do, sau này còn gặp lại. . .
Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương đồng thời sững sờ.
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương và hắn ký kết linh hồn phụ thuộc, thời gian không dài, nhanh giải trừ như thế làm cho hai đại thượng cổ thần thú có chút không dám tin tưởng.
- Ta tiến vào thập tuyệt cổ địa vốn muốn tìm kiếm một chỗ di tích thượng cổ, đạt được chút ít bảo vật, trong lúc vô tình biết được chuyện Hỗn Độn Vương Thạch, hiện tại ta cũng đạt thành mong muốn, tiếp tục lưu lại chỉ chậm trễ thời gian, không bằng rời đi!
Nhiếp Vân nói.
Đến thập tuyệt cổ địa vốn có ý định tìm kiếm liên lệ phong ấn bia đá kim hiên bí cảnh, kết quả không tìm được, lại đạt được tin tức Hỗn Độn Vương Thạch, hơn nữa đã có được nên xem như hoàn thành mục tiêu.
Có thể đạt được Hỗn Độn Vương Thạch, với hắn mà nói lần này đi thần chi di tích chi đã không có tiếc nuối, mặc dù hiện tại đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì.
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương phi thường lợi hại, có thể ra ngoài tuyệt đối có thể chấn nhiếp tông môn, dương danh cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, nếu không thể mang ra ngoài thì không nên khó chịu, nhân sinh có được có mất, có viên mãn sẽ có thiếu hụt, nếu một vẫn tính toán chi li được mất sẽ không sống tốt được.
- Chủ nhân. . .
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương lộ ra vẻ không bỏ.
Tuy hai đại thần thú vừa mới bắt đầu đều là uy bức lợi dụ phục tùng, trải qua sống chung thời gian ngắn phát hiện chủ nhân trẻ tuổi trước mặt có thủ đoạn thường nhân khó có thể với tới và trí tuệ siêu phàm, có được tâm trí khủng bố, loại nhân vật này qua một thời gian sẽ dương danh hỗn độn, đi theo hắn khẳng định còn đặc sắc hơn rất nhiều.
- Nhân sinh tụ tán vô thường, đúng rồi, ta muốn đuổi giết người đi thần điện, các ngươi có nghe nói qua hay không?
Khoát khoát tay, cắt ngang hai thú không bỏ, Nhiếp Vân vừa muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó và hỏi thăm.
Muốn tìm được Mặc Nghiêu, đầu tiên phải biết thần điện nằm ở đâu, tìm không thấy thì tất cả đều vô nghĩa!
- Thần điện?
Hai thú đồng thời lắc đầu.
- Chủ nhân, chúng ta vẫn lưu lại trong thập tuyệt cổ địa, chưa bao giờ đi ra ngoài qua, nếu như thần điện tại cổ địa khẳng định biết rõ, theo ta được biết, nơi này không có nơi như vậy.
Huyền Thiền Vương vẻ mặt áy náy.
- Đúng thế, ta sống lâu như thế nhưng chưa bao giờ nghe qua thần điện, cho nên...
Cực Thiên Vương Quy Nguyên cũng cảm thấy xấu hổ.
- Được rồi, không biết thì thôi, cáo từ!
Vốn cũng không cảm thấy chúng có thể biết được, Nhiếp Vân vừa chắp tay, thân thể muốn đi xa.
- Chủ nhân chậm đã!
Vừa đi vài bước, Quy Nguyên hô lên.
- Như thế nào?
Nhiếp Vân dừng lại.
- Chúng ta không biết thần điện là nơi nào, nhưng có người khẳng định biết rõ!
Quy Nguyên nhớ tới cái gì đó, vội vàng giải thích.
- Ah? Ai?
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Tuy sức chiến đấu của hắn tăng nhiều, thực lực bản thân chưa đủ suy tính ra phương vị của đám người Mặc Nghiêu, cho nên cho dù ra khỏi thập tuyệt cổ địa cũng chỉ có thể mò mẫm đi tìm mà thôi, có người có thể biết rõ thần điện ở nơi nào là tốt nhất.
- Vừa rồi ở trong mai rùa, ngươi hỏi ta, trừ thông qua khóa sắt còn có đường nào đi thông tới thượng cổ chiến trường, ta nói không biết, còn nói ‘ nhưng ’!
- Lúc ấy Phục Giang vương tử dùng cự sơn tập kích mai rùa cho nên chưa kịp nói, hiện tại ta sẽ nói hết...
Quy Nguyên chậm rãi lên tiếng.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cẩn thận nhớ lại, lúc trước Quy Nguyên đã có nói như thế, trong mắt hắn mang theo chờ mong.
- Sở dĩ ta nói ‘ nhưng ’ là vì trong thập tuyệt cổ địa có một tính mạng từng du lịch qua di tích thượng cổ, với các điển cổ di tích, các nơi bí mật không gì không biết.
Quy Nguyên nói:
- Ta không biết không có nghĩa là nó không biết, nếu như có thể tìm được, nhất định sẽ tìm được đáp án mà chủ nhân muốn.
- Ah? Còn có tính mạng kỳ lạ như vậy?
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Trên thế gian có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, giống như Cực Thiên Vương vừa ra đời lĩnh ngộ Thiên Đạo, bản thân cũng rất khó lường, có thể có tính mạng kỳ lạ hơn cũng không có gì lạ.
- Nó chính là một trong tứ đại vương giả thập tuyệt cổ địa Thanh Diệp vương!
Quy Nguyên nói.
- Thanh Diệp vương?
- Thanh Diệp vương xếp thứ ba trong tứ đại vương giả, thực lực của nó không kém ta nhiều, lại am hiểu ẩn núp, tốc độ, hơn nữa nó còn có khả năng mở thần chi di tích, không bị ảnh hưởng, chính bởi vì như thế nên thần chi di tích rộng lớn nhưng bị nó du lịch qua một lần, chỉ có điều rất nhiều bí cảnh nguy cơ trùng trùng, cho dù nó biết rõ ở đâu cũng không dám xông vào.
Quy Nguyên giải thích.
- Am hiểu ẩn núp, tốc độ? Còn có loại tánh mạng này? Bản thể nó là gì?
Nhiếp Vân sinh ra hứng thú nồng đậm.
Bản thể Cực Thiên Vương là con rùa đen, bản thể Huyền Thiền Vương là con ve sầu, Thanh Diệp vương là gì?
- Nó là.. Một đầu Thanh Diệp Biên Bức, ưa thích hành động ban đêm, cho nên...
Quy Nguyên cảm thấy xấu hổ.
Rất nhiều tu sĩ Tà Nguyệt Chí Tôn Vực có suy nghĩ khác thường về con dơi, cảm thấy hành động ban đêm không khác gì quỷ mị, làm người ta không thích.
- Con dơi?
Nhiếp Vân cũng không có ý khác về con dơi, hỏi tiếp:
- Nói ra đặc thù của nó, ta suy tính một chút.
- Đúng rồi, nó ưa thích ẩn thân phía sau mặt tối các tinh cầu...
Quy Nguyên cũng nói đặc thù của Thanh Diệp vương kỹ càng cho Nhiếp Vân nghe.
Lúc trước Mặc Nghiêu lĩnh ngộ hơn hai ngàn tám trăm đại đạo, lại phối hợp Chủ Tể Phù Ấn cho nên hắn không phải đối thủ, nhưng hiện tại Thiên Tâm Đằng liên tục thôn phệ đám người Cửu Triêu, Chu Thông, thực lực đại tiến, hơn nữa hắn dung hợp Huyền Thiền Vương Dực thực lực tăng nhiều, gặp lại lần nữa chưa chắc đã chật vật như vậy, thậm chí ra tay đánh lén có thể chém giết đối phương.
Chỉ hi vọng trên người đối phương có được Chủ Tể Phù Ấn, khi đó hắn đủ tiêu xài trong thần chi di tích.
- Thời gian không còn sớm, việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tìm được đám người Mặc Nghiêu trước khi lực lượng Chủ Tể Phù Ấn tiêu tán, cũng phải đánh chết đối phương!
Trong lòng có kế hoạch, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn nhìn về phía Cực Thiên Vương và Huyền Thiền Vương:
- Ta phải rời khỏi tuyệt cổ địa tìm một cừu nhân, biết rõ các ngươi không thể rời khỏi cổ địa, tình duyên chủ tớ chúng ta tới đây chấm dứt, hiện tại ta trả linh hồn các ngươi hiến tế trở về, khôi phục các ngươi tự do, sau này confgapwj lại.
- Khôi phục tự do, sau này còn gặp lại. . .
Huyền Thiền Vương, Cực Thiên Vương đồng thời sững sờ.
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương và hắn ký kết linh hồn phụ thuộc, thời gian không dài, nhanh giải trừ như thế làm cho hai đại thượng cổ thần thú có chút không dám tin tưởng.
- Ta tiến vào thập tuyệt cổ địa vốn muốn tìm kiếm một chỗ di tích thượng cổ, đạt được chút ít bảo vật, trong lúc vô tình biết được chuyện Hỗn Độn Vương Thạch, hiện tại ta cũng đạt thành mong muốn, tiếp tục lưu lại chỉ chậm trễ thời gian, không bằng rời đi!
Nhiếp Vân nói.
Đến thập tuyệt cổ địa vốn có ý định tìm kiếm liên lệ phong ấn bia đá kim hiên bí cảnh, kết quả không tìm được, lại đạt được tin tức Hỗn Độn Vương Thạch, hơn nữa đã có được nên xem như hoàn thành mục tiêu.
Có thể đạt được Hỗn Độn Vương Thạch, với hắn mà nói lần này đi thần chi di tích chi đã không có tiếc nuối, mặc dù hiện tại đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì.
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương phi thường lợi hại, có thể ra ngoài tuyệt đối có thể chấn nhiếp tông môn, dương danh cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, nếu không thể mang ra ngoài thì không nên khó chịu, nhân sinh có được có mất, có viên mãn sẽ có thiếu hụt, nếu một vẫn tính toán chi li được mất sẽ không sống tốt được.
- Chủ nhân. . .
Cực Thiên Vương, Huyền Thiền Vương lộ ra vẻ không bỏ.
Tuy hai đại thần thú vừa mới bắt đầu đều là uy bức lợi dụ phục tùng, trải qua sống chung thời gian ngắn phát hiện chủ nhân trẻ tuổi trước mặt có thủ đoạn thường nhân khó có thể với tới và trí tuệ siêu phàm, có được tâm trí khủng bố, loại nhân vật này qua một thời gian sẽ dương danh hỗn độn, đi theo hắn khẳng định còn đặc sắc hơn rất nhiều.
- Nhân sinh tụ tán vô thường, đúng rồi, ta muốn đuổi giết người đi thần điện, các ngươi có nghe nói qua hay không?
Khoát khoát tay, cắt ngang hai thú không bỏ, Nhiếp Vân vừa muốn rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó và hỏi thăm.
Muốn tìm được Mặc Nghiêu, đầu tiên phải biết thần điện nằm ở đâu, tìm không thấy thì tất cả đều vô nghĩa!
- Thần điện?
Hai thú đồng thời lắc đầu.
- Chủ nhân, chúng ta vẫn lưu lại trong thập tuyệt cổ địa, chưa bao giờ đi ra ngoài qua, nếu như thần điện tại cổ địa khẳng định biết rõ, theo ta được biết, nơi này không có nơi như vậy.
Huyền Thiền Vương vẻ mặt áy náy.
- Đúng thế, ta sống lâu như thế nhưng chưa bao giờ nghe qua thần điện, cho nên...
Cực Thiên Vương Quy Nguyên cũng cảm thấy xấu hổ.
- Được rồi, không biết thì thôi, cáo từ!
Vốn cũng không cảm thấy chúng có thể biết được, Nhiếp Vân vừa chắp tay, thân thể muốn đi xa.
- Chủ nhân chậm đã!
Vừa đi vài bước, Quy Nguyên hô lên.
- Như thế nào?
Nhiếp Vân dừng lại.
- Chúng ta không biết thần điện là nơi nào, nhưng có người khẳng định biết rõ!
Quy Nguyên nhớ tới cái gì đó, vội vàng giải thích.
- Ah? Ai?
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Tuy sức chiến đấu của hắn tăng nhiều, thực lực bản thân chưa đủ suy tính ra phương vị của đám người Mặc Nghiêu, cho nên cho dù ra khỏi thập tuyệt cổ địa cũng chỉ có thể mò mẫm đi tìm mà thôi, có người có thể biết rõ thần điện ở nơi nào là tốt nhất.
- Vừa rồi ở trong mai rùa, ngươi hỏi ta, trừ thông qua khóa sắt còn có đường nào đi thông tới thượng cổ chiến trường, ta nói không biết, còn nói ‘ nhưng ’!
- Lúc ấy Phục Giang vương tử dùng cự sơn tập kích mai rùa cho nên chưa kịp nói, hiện tại ta sẽ nói hết...
Quy Nguyên chậm rãi lên tiếng.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cẩn thận nhớ lại, lúc trước Quy Nguyên đã có nói như thế, trong mắt hắn mang theo chờ mong.
- Sở dĩ ta nói ‘ nhưng ’ là vì trong thập tuyệt cổ địa có một tính mạng từng du lịch qua di tích thượng cổ, với các điển cổ di tích, các nơi bí mật không gì không biết.
Quy Nguyên nói:
- Ta không biết không có nghĩa là nó không biết, nếu như có thể tìm được, nhất định sẽ tìm được đáp án mà chủ nhân muốn.
- Ah? Còn có tính mạng kỳ lạ như vậy?
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Trên thế gian có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, giống như Cực Thiên Vương vừa ra đời lĩnh ngộ Thiên Đạo, bản thân cũng rất khó lường, có thể có tính mạng kỳ lạ hơn cũng không có gì lạ.
- Nó chính là một trong tứ đại vương giả thập tuyệt cổ địa Thanh Diệp vương!
Quy Nguyên nói.
- Thanh Diệp vương?
- Thanh Diệp vương xếp thứ ba trong tứ đại vương giả, thực lực của nó không kém ta nhiều, lại am hiểu ẩn núp, tốc độ, hơn nữa nó còn có khả năng mở thần chi di tích, không bị ảnh hưởng, chính bởi vì như thế nên thần chi di tích rộng lớn nhưng bị nó du lịch qua một lần, chỉ có điều rất nhiều bí cảnh nguy cơ trùng trùng, cho dù nó biết rõ ở đâu cũng không dám xông vào.
Quy Nguyên giải thích.
- Am hiểu ẩn núp, tốc độ? Còn có loại tánh mạng này? Bản thể nó là gì?
Nhiếp Vân sinh ra hứng thú nồng đậm.
Bản thể Cực Thiên Vương là con rùa đen, bản thể Huyền Thiền Vương là con ve sầu, Thanh Diệp vương là gì?
- Nó là.. Một đầu Thanh Diệp Biên Bức, ưa thích hành động ban đêm, cho nên...
Quy Nguyên cảm thấy xấu hổ.
Rất nhiều tu sĩ Tà Nguyệt Chí Tôn Vực có suy nghĩ khác thường về con dơi, cảm thấy hành động ban đêm không khác gì quỷ mị, làm người ta không thích.
- Con dơi?
Nhiếp Vân cũng không có ý khác về con dơi, hỏi tiếp:
- Nói ra đặc thù của nó, ta suy tính một chút.
- Đúng rồi, nó ưa thích ẩn thân phía sau mặt tối các tinh cầu...
Quy Nguyên cũng nói đặc thù của Thanh Diệp vương kỹ càng cho Nhiếp Vân nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.