Chương 3364: Thanh niên tài tuấn (hạ).
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Lại nói, sóng sau đè sóng trước, Hỏa Long địa uyên đối với tu vi ý chí của người ta có khảo nghiệm rất lớn. Thực lực không đạt tới thì cũng đã bị đào thải trên đường từ sớm. Người có thể kiên trì đi đến nơi này, đủ để nói rõ điểm cường đại của bọn họ.
- Đúng vậy a, nơi này có không ít cường giả, lần đi thu hoạch Hỏa Long chi tâm này ta cũng không có hi vọng quá lớn!
Trong lòng Nhữ Hạ Vương tử tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Cạnh tranh với nhiều cường giả như vậy, đổi lại là ai thì chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy có chút nhụt chí.
Hơn nữa những người này, không riêng gì thực lực cường đại, quan trọng hơn là sau lưng bọn hắn đều có thế lực rất mạnh. Trên người cũng có thủ đoạn nhiều vô số kể.
Ngươi cảm thấy ngươi có rất nhiều chuẩn bị ở phía sau, át chủ bài trên người cũng rất lợi hại. Thế nhưng trên thực tế đối phương lại còn có nhiều hơn ngươi a.
Cạnh tranh với loại người này, khó trách ngay cả loại thiên chi kiêu tử như Nhữ Hạ Vương tử cũng phải cảm thấy mất đi tin tưởng trong lòng.
- Đừng nản chí, bọn hắn không dễ đối phó. Thế nhưng chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu a! Người cười đến cuối cùng mới là người thắng, hươu chết về tay ai còn không nhất định nha!
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn, Nhiếp Vân khẽ cười nói.
Hắn ta nói những người này rất lợi hại, thế nhưng bọn hắn há có thể là nhân vật đơn giản cơ chứ?
- Đúng vậy a, là ta nghĩ nhiều rồi.
Nhữ Hạ Vương tử như được ăn một viên thuốc ăn thần, thoáng cái đã quét sạch tâm tình chán nản, lại vui vẻ không thôi.
Mấy người trước mắt này ở trong truyền thuyết rất lợi hại, thế nhưng bọn hắn cũng không phải là đèn cạn dầu.
Nhữ Hạ hắn thân là người đứng đầu cho ba đại hoàng tử, các loại thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp. Có thể đi tới bây giờ cũng đã chứng minh được sự cường đại của hắn.
Vị ở trước mắt của hắn hiện tại này cũng vậy, tuy rằng nhìn qua thực lực không được tốt lắm, chỉ có Vương cảnh viên mãn. Thế nhưng lại có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủn danh chấn trong toàn bộ Vân Châu thành, thậm chí còn khiến cho Nguyên Dương Đế Quân cũng phải hạ mình xưng hô là huynh đệ.
Hơn nữa hai người Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử l;ại nhiều lần phái người quấy rối mà cũng không thể làm gì được hắn... Chỉ bằng vào chuyện này cũng đã có thể nhìn ra điểm cường đại của đối phương.
Ở trong mắt hắn thì người khá cường đại, thế nhưng ở trong mắt của người khác, hai người bọn hắn sao lại không phải là tồn tại đáng sợ cơ chứ?
- Thứ ta sợ là thủ đoạn của Ma Nghiêm kia, cho nê phải cẩn thận một ít!
Thấy hắn đã từ trong thất lạc tỉnh táo lại, Nhiếp Vân lại lặng lẽ truyền âm một câu.
Nhữ Hạ Vương tử có thể cạnh tranh nhiều năm như vậy mà không buông bỏ. Như vậy đã nói rõ tâm tình của hắn vô cùng thành thục và vững vàng. Giờ phút này đột nhiên xuất hiện tình huống thất lạc, nếu như nói không có nguyên nhân, như vậy có đánh chết thì hắn cũng không tin.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là vị Ma Nghiêm am hiểu Tâm Ma này đã lặng lẽ ra tay với hắn a.
Người có thể kiên trì đến cuối cùng thì đều là cường giả, mỗi người cũng đều biết nhau. Cho nên trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác áp bách. Mà vị Ma Nghiêm này chính là dựa vào loại cảm giác áp bách này tăng trưởng cho nên mới khiến cho Nhữ Hạ vương tử nhụt chí.
Tuy nhiên, Nhiếp Vân cũng biết, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi. Coi như hắn không có đề cập tới tỉnh, bằng vào tâm trí của Nhữ Hạ Vương tử thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Nhưng mà trong lúc bất tri bất giác lại bị ăn thiệt thòi như vậy sẽ rất dễ chôn xuống một bóng đen không thể chiến thắng ở trong lòng. Khi đó một khi Nhữ Hạ Vương tử gặp lại đối phương, muốn chiến thắng được đối phương cũng sẽ rất khó.
- Đáng giận!
Hắn nghĩ đến được chuyện này thì Nhữ Hạ Vương tử cũng có thể nghĩ đến được. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, quay đầu nhìn về phía Ma Nghiêm. Quả nhiên đã thấy hắn lắc đầu, dường như đang cảm thấy tiếc hận vì mình đánh lén không có hiệu quả.
Nhìn thấy động tác này của hắn, sắc mặt Nhữ Hạ Vương tử càng thêm khó coi, thân thể nhoáng một cái, đã định ra tay với hắn.
Hắn cònn không có nhúc nhích thì đã nhìn thấy có một bàn tay ngăn cản ở trước mặt hắn.
- Sao vậy?
Nhìn thấy người ngăn cản mình là Nhiếp Vân, Nhữ Hạ Vương tử lập tức dừng lại.
- Đến mà không tiếp chính là phi lễ. Ta biết rõ tâm tình của ngươi hiện tại. Thế nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để động thủ... Ngươi xem!
Nhiếp Vân chỉ tay về phía trước.
Nhữ Hạ Vương tử nhìn lại về phía trước. Vừa nhìn qua hắn đã không nhịn được sững sờ, lại vội vàng đi thẳng về phía trước, đi vài bước đã tới sau lưng đám người trước mắt.
Phía trước là một mảnh hỏa diễm đang thiêu đốt, vô số dung nham giống như là nước chảy đang không ngừng sôi trào, cuồn cuộn.
Còn chưa tới trước mặt thì đã cảm thấy có một cỗ sóng nhiệt cường đại đập vào mặt, làm cho làn da bị phỏng tới mức phát khô.
Nhìn thấy biển lửa này, toàn bộ mọi người đều dừng lại, không có một ai tiếp tục bước về phía trước.
- Phía trước không có con đường khác, xem ra muốn tìm được Hỏa Long chi tâm, đều đầu tiên là phải thông qua phiến biển lửa đang thiêu đốt này!
- Cái này gọi là Hỏa Long chi hải, là một bước cuối cùng để khảo nghiệm chúng ta. Nếu như có thể thông qua, như vậy mới có thể tới gần Hỏa Long chi tâm, nếu không, ngay cả nhìn thấy cũng không được chứ đừng nói là lấy được!
- Nhiệt độ của Hỏa Long chi hải dường như còn nóng hơn so với nơi khác, khảo nghiệm lần này có chút khó khăn a…
Sắc mặt của đám người Ngô Thiền, Xi Yêu đều có chút ngưng trọng, hai hàng lông mày nhăn lại.
Biển lửa lan tràn ra bốn phía, phong kín tất cả đường đi lại, hơn nữa lại còn không có giới hạn. Liếc nhìn đều là một mảnh không có tậ ncùng. Tất cả mọi người nhìn khắp nơi một vòng, căn bản cũng không thể tìm ra được dấu vết của Hỏa Long chi tâm, nói cách khác... Rất có thể Hỏa Long chi tâm đang ở một bên khác sau biển lửa này!
Muốn đạt được nó, chỉ có thể thông qua nơi này mà thôi!
Tuy nhiên, biển lửa rộng rãi như thế, nhiệt độ lại cường đại như vậy, phải làm thế nào mới có thể thông qua được đây? Cho nên khảo hạch này cũng quá khó khăn a!
- Có thể trực tiếp bay qua được hay không?
Yên tĩnh một hồi, ở bên trong đám người có một đạo thanh âm vang lên.
- Đúng vậy a, nơi này có không ít cường giả, lần đi thu hoạch Hỏa Long chi tâm này ta cũng không có hi vọng quá lớn!
Trong lòng Nhữ Hạ Vương tử tràn ngập vẻ bất đắc dĩ.
Cạnh tranh với nhiều cường giả như vậy, đổi lại là ai thì chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy có chút nhụt chí.
Hơn nữa những người này, không riêng gì thực lực cường đại, quan trọng hơn là sau lưng bọn hắn đều có thế lực rất mạnh. Trên người cũng có thủ đoạn nhiều vô số kể.
Ngươi cảm thấy ngươi có rất nhiều chuẩn bị ở phía sau, át chủ bài trên người cũng rất lợi hại. Thế nhưng trên thực tế đối phương lại còn có nhiều hơn ngươi a.
Cạnh tranh với loại người này, khó trách ngay cả loại thiên chi kiêu tử như Nhữ Hạ Vương tử cũng phải cảm thấy mất đi tin tưởng trong lòng.
- Đừng nản chí, bọn hắn không dễ đối phó. Thế nhưng chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu a! Người cười đến cuối cùng mới là người thắng, hươu chết về tay ai còn không nhất định nha!
Nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn, Nhiếp Vân khẽ cười nói.
Hắn ta nói những người này rất lợi hại, thế nhưng bọn hắn há có thể là nhân vật đơn giản cơ chứ?
- Đúng vậy a, là ta nghĩ nhiều rồi.
Nhữ Hạ Vương tử như được ăn một viên thuốc ăn thần, thoáng cái đã quét sạch tâm tình chán nản, lại vui vẻ không thôi.
Mấy người trước mắt này ở trong truyền thuyết rất lợi hại, thế nhưng bọn hắn cũng không phải là đèn cạn dầu.
Nhữ Hạ hắn thân là người đứng đầu cho ba đại hoàng tử, các loại thủ đoạn cũng tầng tầng lớp lớp. Có thể đi tới bây giờ cũng đã chứng minh được sự cường đại của hắn.
Vị ở trước mắt của hắn hiện tại này cũng vậy, tuy rằng nhìn qua thực lực không được tốt lắm, chỉ có Vương cảnh viên mãn. Thế nhưng lại có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủn danh chấn trong toàn bộ Vân Châu thành, thậm chí còn khiến cho Nguyên Dương Đế Quân cũng phải hạ mình xưng hô là huynh đệ.
Hơn nữa hai người Đa Ba vương tử, Lưu Mộc vương tử l;ại nhiều lần phái người quấy rối mà cũng không thể làm gì được hắn... Chỉ bằng vào chuyện này cũng đã có thể nhìn ra điểm cường đại của đối phương.
Ở trong mắt hắn thì người khá cường đại, thế nhưng ở trong mắt của người khác, hai người bọn hắn sao lại không phải là tồn tại đáng sợ cơ chứ?
- Thứ ta sợ là thủ đoạn của Ma Nghiêm kia, cho nê phải cẩn thận một ít!
Thấy hắn đã từ trong thất lạc tỉnh táo lại, Nhiếp Vân lại lặng lẽ truyền âm một câu.
Nhữ Hạ Vương tử có thể cạnh tranh nhiều năm như vậy mà không buông bỏ. Như vậy đã nói rõ tâm tình của hắn vô cùng thành thục và vững vàng. Giờ phút này đột nhiên xuất hiện tình huống thất lạc, nếu như nói không có nguyên nhân, như vậy có đánh chết thì hắn cũng không tin.
Cho nên khả năng lớn nhất chính là vị Ma Nghiêm am hiểu Tâm Ma này đã lặng lẽ ra tay với hắn a.
Người có thể kiên trì đến cuối cùng thì đều là cường giả, mỗi người cũng đều biết nhau. Cho nên trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác áp bách. Mà vị Ma Nghiêm này chính là dựa vào loại cảm giác áp bách này tăng trưởng cho nên mới khiến cho Nhữ Hạ vương tử nhụt chí.
Tuy nhiên, Nhiếp Vân cũng biết, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi. Coi như hắn không có đề cập tới tỉnh, bằng vào tâm trí của Nhữ Hạ Vương tử thì cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Nhưng mà trong lúc bất tri bất giác lại bị ăn thiệt thòi như vậy sẽ rất dễ chôn xuống một bóng đen không thể chiến thắng ở trong lòng. Khi đó một khi Nhữ Hạ Vương tử gặp lại đối phương, muốn chiến thắng được đối phương cũng sẽ rất khó.
- Đáng giận!
Hắn nghĩ đến được chuyện này thì Nhữ Hạ Vương tử cũng có thể nghĩ đến được. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, quay đầu nhìn về phía Ma Nghiêm. Quả nhiên đã thấy hắn lắc đầu, dường như đang cảm thấy tiếc hận vì mình đánh lén không có hiệu quả.
Nhìn thấy động tác này của hắn, sắc mặt Nhữ Hạ Vương tử càng thêm khó coi, thân thể nhoáng một cái, đã định ra tay với hắn.
Hắn cònn không có nhúc nhích thì đã nhìn thấy có một bàn tay ngăn cản ở trước mặt hắn.
- Sao vậy?
Nhìn thấy người ngăn cản mình là Nhiếp Vân, Nhữ Hạ Vương tử lập tức dừng lại.
- Đến mà không tiếp chính là phi lễ. Ta biết rõ tâm tình của ngươi hiện tại. Thế nhưng bây giờ cũng không phải là thời cơ tốt để động thủ... Ngươi xem!
Nhiếp Vân chỉ tay về phía trước.
Nhữ Hạ Vương tử nhìn lại về phía trước. Vừa nhìn qua hắn đã không nhịn được sững sờ, lại vội vàng đi thẳng về phía trước, đi vài bước đã tới sau lưng đám người trước mắt.
Phía trước là một mảnh hỏa diễm đang thiêu đốt, vô số dung nham giống như là nước chảy đang không ngừng sôi trào, cuồn cuộn.
Còn chưa tới trước mặt thì đã cảm thấy có một cỗ sóng nhiệt cường đại đập vào mặt, làm cho làn da bị phỏng tới mức phát khô.
Nhìn thấy biển lửa này, toàn bộ mọi người đều dừng lại, không có một ai tiếp tục bước về phía trước.
- Phía trước không có con đường khác, xem ra muốn tìm được Hỏa Long chi tâm, đều đầu tiên là phải thông qua phiến biển lửa đang thiêu đốt này!
- Cái này gọi là Hỏa Long chi hải, là một bước cuối cùng để khảo nghiệm chúng ta. Nếu như có thể thông qua, như vậy mới có thể tới gần Hỏa Long chi tâm, nếu không, ngay cả nhìn thấy cũng không được chứ đừng nói là lấy được!
- Nhiệt độ của Hỏa Long chi hải dường như còn nóng hơn so với nơi khác, khảo nghiệm lần này có chút khó khăn a…
Sắc mặt của đám người Ngô Thiền, Xi Yêu đều có chút ngưng trọng, hai hàng lông mày nhăn lại.
Biển lửa lan tràn ra bốn phía, phong kín tất cả đường đi lại, hơn nữa lại còn không có giới hạn. Liếc nhìn đều là một mảnh không có tậ ncùng. Tất cả mọi người nhìn khắp nơi một vòng, căn bản cũng không thể tìm ra được dấu vết của Hỏa Long chi tâm, nói cách khác... Rất có thể Hỏa Long chi tâm đang ở một bên khác sau biển lửa này!
Muốn đạt được nó, chỉ có thể thông qua nơi này mà thôi!
Tuy nhiên, biển lửa rộng rãi như thế, nhiệt độ lại cường đại như vậy, phải làm thế nào mới có thể thông qua được đây? Cho nên khảo hạch này cũng quá khó khăn a!
- Có thể trực tiếp bay qua được hay không?
Yên tĩnh một hồi, ở bên trong đám người có một đạo thanh âm vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.