Chương 2305: Thổ hào (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Vừa rồi tăng giá nhiều nhất chỉ là năm mươi tấm, một hơi tăng giá hơn hai trăm là chưa nghe qua.
Nếu chỉ tăng giá cũng bỏ đi, mấu chốt chưa ai từng nhìn thấy dung mạo của hắn, nhịn không được làm người ta giật mình.
- Bốn ngàn một trăm đại đạo phù!
Gia hỏa kêu giá ba ngàn bảy trăm năm mươi cắn răng lên giá.
- Năm ngàn!
Nhiếp Vân lạnh lùng ra giá, cũng không có cảm xúc chấn động.
- Cái gì? Năm ngàn?
- Lại tăng chín trăm đại đạo phù?
- Thủ bút quá lớn. . .
Vừa rồi chỉ tăng hai trăm năm mươi làm người ta rung sợ, lúc này tăng thêm chín trăm là quá đáng sợ rồi.
Người vừa kêu giá bốn ngàn một trăm cũng đứng nguyên tại chỗ không nói nên lời.
Cho dù là ai một hơi kêu năm ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù đều vô cùng khẩn trương, người trước mặt tim không nhảy mặt không đổi giống như làm chuyện rất bình thường, tự tin làm cho người ta cảm thấy sụp đổ.
- Năm ngàn năm trăm!
Do dự cả buổi, cắn răng một cái và lên giá.
Đây là giới hạn cao nhất của hắn, trên người hắn chỉ có bao nhiêu nguyên khí đại đạo phù này mà thôi.
- Sáu ngàn!
Thấy hắn tăng giá, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, tiếp tục nói.
- Tốt, xem như ngươi lợi hại, ta thua. . .
Người này thấy hắn ra giá sáu ngàn bộ dạng nước chảy bèo trôi, cười khổ lắc đầu.
Nếu so đấu tài lực, không có tài lực hơn đối phương thì không có biện pháp gì cả.
- Còn có người nào báo giá hơn sáu ngàn hay không, không có thì thông hành phù của vị cường giả này.
Trong đám người, Vương Tử Kiệt lên tiếng.
- Ta ra một vạn!
Hắn vừa dứt lời, lúc này người trên bong thuyền lắc đầu, cảm thấy cũng không đủ lực lượng tới tranh đoạt, lúc này có tiếng quát vang lên, lúc này có một đám người bay tới.
Người đi đầu mặc long bào màu vàng óng ánh, chính là Kiền Huyết hoàng đế.
Ngay thời điểm Nhiếp Vân sắp đấu giá được tấm thông hành phù cuối cùng, Kiền Huyết hoàng đế đi tới, hắn dùng khí phách không gì sánh được hét lớn một tiếng.
Lần này trực tiếp tăng lên bốn ngàn, âm thanh tự đắc làm mọi người choáng váng.
- Việc này...
- Gia hỏa này điên sao? Một hơi tăng lên bốn ngàn?
- Đây là Kiền Huyết hoàng đế của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, tài lực kinh người, một vạn đối với chúng ta mà nói là con số trên trời, với hắn mà nói không coi vào đâu!
- Lợi hại, có hắn gia nhập, đoán chừng người vừa rồi không dám tranh, không riêng vấn đề tài lực, mấu chốt ta nghe nói sau lưng Kiền Huyết hoàng đế cò có một chúa tể là Kiền Huyết lão tổ, cực kỳ bao che khuyết điểm, đắc tội hắn thập phần không sáng suốt. . .
Mọi người nghị luận liên tục, lúc này ngạc nhiên không nói thành lời.
Kiền Huyết hoàng đế trước mắt vừa lên tiếng trực tiếp mở miệng gọi một vạn, lúc này mọi người chấn động.
- Hừ!
Nhìn thấy bộ dạng mọi người chung quanh, vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế vô cùng đắc ý, hắn đáp xuống đất, lúc này cau mày nhìn Nhiếp Vân, dường như đang nói... Ngươi có tiền tranh với ta không?
- Đại nhân, Kiền Huyết vương triều khống chế Tà Nguyệt Chí Tôn Vực Kiền Huyết đại lục vô số năm, tài lực kinh người, liều mạng kinh tế với hắn là không sáng suốt...
Người khác không biết thân phận của Nhiếp Vân nhưng Đoạn Diệc biết rất rõ ràng, do dự một lúc và khuyên nhủ.
Hắn xem ra Nhiếp Vân trước mắt mặc kệ lợi hại bao nhiêu, dù sao cũng là tán tu, so tài lực với cả vương quốc là không có khả năng.
- Hắc hắc, thuộc hạ của ngươi nói đúng, không có tiền thì cút qua một bên.
Nghe được Đoạn Diệc nói chuyện, Kiền Huyết hoàng đế nhíu mày nhìn sang, hắn cười lạnh lên tiếng.
- Còn vượt qua một vạn hay không? Không có thì thông hành phù sẽ thuộc về quý nhân này...
Lúc này đám người im lặng trong ngắn ngủi cũng qua đi, có người lên tiếng.
- Ta thấy thôi đi, ngươi chắc không có vượt qua một vạn, hơn nữa cho dù vượt qua, ta cũng không kêu giá, so tài lực với ta là không sáng suốt.
Kiền Huyết hoàng đế khoát tay.
Nghe được hắn nói lời hung hăng càn quấy như thế, người khác sững sờ, sau đó giật mình.
Lực lượng của một người không cách nào so sánh với tài sản một quốc gia, đây là định số, xem ra Kiền Huyết hoàng đế bắt buộc phải có được thông hành phù.
- Chỉ có một vạn cũng dám kêu gào, không có tiền thì cút sang một bên!
Kiền Huyết hoàng đế hung hăng càn quấy vừa kết thúc, mọi người ở đây cho rằng thông hành phù sẽ thuộc về đối phương, lúc này có tiếng nói vang lên.
- Chỉ một vạn?
- Bảo Kiền Huyết hoàng đế cút sang một bên?
Khiếp sợ!
Tạc nồi!
Tất cả mọi người sững sờ.
Nói chuyện như vậy với hoàng đế một quốc gia, chẳng lẽ ngươi có tài lực đấu với đế quốc?
Lúc này mọi người đồng loạt nhìn sang người lên tiếng, nghênh đón ánh mắt tỉnh táo bình thản của Nhiếp Vân.
Bởi vì người vừa nói chính là hắn.
- Ngươi. . .
Không nghĩ tới gia hỏa trước mắt nói hắn không có tiền, sắc mặt Kiền Huyết hoàng đế biến thành đỏ rực, hắn lập tức tỉnh táo lại, cười lạnh một tiếng:
- Ai không thể khoác lác chứ, có bản lĩnh ngươi xuất ra cái giá đi, ta muốn nhìn ngươi có tài lực gì có thể so với ta...
- Mười vạn!
Lời còn chưa dứt, Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay giống như đuổi ruồi sau đó báo giá.
- Mười... Vạn?
Lần này không riêng những người khác điên lên, Kiền Huyết hoàng đế có cảm giác bị tát vào mặt, sắc mặt hắn biến thành dữ tợn.
Mười vạn, giá tiền này vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vốn tưởng rằng tối đa thêm một vạn, biến thành hai vạn khi đó hắn giả vờ trang bức gọi năm vạn, không ai ngờ lại hô lên mười vạn, cho dù là Vương Tử Kiệt cũng có chút kinh ngạc, lúc này nhìn kỹ Nhiếp Vân.
- Như thế nào? Không có tiền thì cút sang một bên, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!
Liếc mắt nhìn Kiền Huyết hoàng đế, Nhiếp Vân làm sao không biết hắn nghĩ gì, lúc này lên tiếng.
- Ngươi... Ngươi... Rất tốt, mười vạn đúng không, ta ra mười lăm vạn!
Kiền Huyết hoàng đế cắn răng.
Hắn bắt buộc phải có thông hành phù này, tuyệt đối không thể để người khác lấy đi.
- Năm mươi vạn!
Vừa dứt lời, Nhiếp Vân lại lên tiếng.
So tài phú?
Ha ha, ta còn chưa sợ qua ai!
Tuy thông hành phù này không có ý nghĩa với hắn nhưng nếu có thể đả kích lòng tin của Kiền Huyết hoàng đế tại đây cũng không tệ.
- Ngươi. . .
Nghiến răng nghiến lợi nói ra mười lăm vạn, Kiền Huyết hoàng đế cảm thấy có thể vãn hồi mặt mũi, nghe báo giá là biết được đối phương đối phương căn bản không đặt cái giá của hắn trong lòng.
Từ mười lăm vạn bêến thành năm mươi vạn.
Gia hỏa này thật sự có nhiều nguyên khí đại đạo phù như thế?
Nếu chỉ tăng giá cũng bỏ đi, mấu chốt chưa ai từng nhìn thấy dung mạo của hắn, nhịn không được làm người ta giật mình.
- Bốn ngàn một trăm đại đạo phù!
Gia hỏa kêu giá ba ngàn bảy trăm năm mươi cắn răng lên giá.
- Năm ngàn!
Nhiếp Vân lạnh lùng ra giá, cũng không có cảm xúc chấn động.
- Cái gì? Năm ngàn?
- Lại tăng chín trăm đại đạo phù?
- Thủ bút quá lớn. . .
Vừa rồi chỉ tăng hai trăm năm mươi làm người ta rung sợ, lúc này tăng thêm chín trăm là quá đáng sợ rồi.
Người vừa kêu giá bốn ngàn một trăm cũng đứng nguyên tại chỗ không nói nên lời.
Cho dù là ai một hơi kêu năm ngàn cao cấp nguyên khí đại đạo phù đều vô cùng khẩn trương, người trước mặt tim không nhảy mặt không đổi giống như làm chuyện rất bình thường, tự tin làm cho người ta cảm thấy sụp đổ.
- Năm ngàn năm trăm!
Do dự cả buổi, cắn răng một cái và lên giá.
Đây là giới hạn cao nhất của hắn, trên người hắn chỉ có bao nhiêu nguyên khí đại đạo phù này mà thôi.
- Sáu ngàn!
Thấy hắn tăng giá, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, tiếp tục nói.
- Tốt, xem như ngươi lợi hại, ta thua. . .
Người này thấy hắn ra giá sáu ngàn bộ dạng nước chảy bèo trôi, cười khổ lắc đầu.
Nếu so đấu tài lực, không có tài lực hơn đối phương thì không có biện pháp gì cả.
- Còn có người nào báo giá hơn sáu ngàn hay không, không có thì thông hành phù của vị cường giả này.
Trong đám người, Vương Tử Kiệt lên tiếng.
- Ta ra một vạn!
Hắn vừa dứt lời, lúc này người trên bong thuyền lắc đầu, cảm thấy cũng không đủ lực lượng tới tranh đoạt, lúc này có tiếng quát vang lên, lúc này có một đám người bay tới.
Người đi đầu mặc long bào màu vàng óng ánh, chính là Kiền Huyết hoàng đế.
Ngay thời điểm Nhiếp Vân sắp đấu giá được tấm thông hành phù cuối cùng, Kiền Huyết hoàng đế đi tới, hắn dùng khí phách không gì sánh được hét lớn một tiếng.
Lần này trực tiếp tăng lên bốn ngàn, âm thanh tự đắc làm mọi người choáng váng.
- Việc này...
- Gia hỏa này điên sao? Một hơi tăng lên bốn ngàn?
- Đây là Kiền Huyết hoàng đế của Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, tài lực kinh người, một vạn đối với chúng ta mà nói là con số trên trời, với hắn mà nói không coi vào đâu!
- Lợi hại, có hắn gia nhập, đoán chừng người vừa rồi không dám tranh, không riêng vấn đề tài lực, mấu chốt ta nghe nói sau lưng Kiền Huyết hoàng đế cò có một chúa tể là Kiền Huyết lão tổ, cực kỳ bao che khuyết điểm, đắc tội hắn thập phần không sáng suốt. . .
Mọi người nghị luận liên tục, lúc này ngạc nhiên không nói thành lời.
Kiền Huyết hoàng đế trước mắt vừa lên tiếng trực tiếp mở miệng gọi một vạn, lúc này mọi người chấn động.
- Hừ!
Nhìn thấy bộ dạng mọi người chung quanh, vẻ mặt Kiền Huyết hoàng đế vô cùng đắc ý, hắn đáp xuống đất, lúc này cau mày nhìn Nhiếp Vân, dường như đang nói... Ngươi có tiền tranh với ta không?
- Đại nhân, Kiền Huyết vương triều khống chế Tà Nguyệt Chí Tôn Vực Kiền Huyết đại lục vô số năm, tài lực kinh người, liều mạng kinh tế với hắn là không sáng suốt...
Người khác không biết thân phận của Nhiếp Vân nhưng Đoạn Diệc biết rất rõ ràng, do dự một lúc và khuyên nhủ.
Hắn xem ra Nhiếp Vân trước mắt mặc kệ lợi hại bao nhiêu, dù sao cũng là tán tu, so tài lực với cả vương quốc là không có khả năng.
- Hắc hắc, thuộc hạ của ngươi nói đúng, không có tiền thì cút qua một bên.
Nghe được Đoạn Diệc nói chuyện, Kiền Huyết hoàng đế nhíu mày nhìn sang, hắn cười lạnh lên tiếng.
- Còn vượt qua một vạn hay không? Không có thì thông hành phù sẽ thuộc về quý nhân này...
Lúc này đám người im lặng trong ngắn ngủi cũng qua đi, có người lên tiếng.
- Ta thấy thôi đi, ngươi chắc không có vượt qua một vạn, hơn nữa cho dù vượt qua, ta cũng không kêu giá, so tài lực với ta là không sáng suốt.
Kiền Huyết hoàng đế khoát tay.
Nghe được hắn nói lời hung hăng càn quấy như thế, người khác sững sờ, sau đó giật mình.
Lực lượng của một người không cách nào so sánh với tài sản một quốc gia, đây là định số, xem ra Kiền Huyết hoàng đế bắt buộc phải có được thông hành phù.
- Chỉ có một vạn cũng dám kêu gào, không có tiền thì cút sang một bên!
Kiền Huyết hoàng đế hung hăng càn quấy vừa kết thúc, mọi người ở đây cho rằng thông hành phù sẽ thuộc về đối phương, lúc này có tiếng nói vang lên.
- Chỉ một vạn?
- Bảo Kiền Huyết hoàng đế cút sang một bên?
Khiếp sợ!
Tạc nồi!
Tất cả mọi người sững sờ.
Nói chuyện như vậy với hoàng đế một quốc gia, chẳng lẽ ngươi có tài lực đấu với đế quốc?
Lúc này mọi người đồng loạt nhìn sang người lên tiếng, nghênh đón ánh mắt tỉnh táo bình thản của Nhiếp Vân.
Bởi vì người vừa nói chính là hắn.
- Ngươi. . .
Không nghĩ tới gia hỏa trước mắt nói hắn không có tiền, sắc mặt Kiền Huyết hoàng đế biến thành đỏ rực, hắn lập tức tỉnh táo lại, cười lạnh một tiếng:
- Ai không thể khoác lác chứ, có bản lĩnh ngươi xuất ra cái giá đi, ta muốn nhìn ngươi có tài lực gì có thể so với ta...
- Mười vạn!
Lời còn chưa dứt, Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay giống như đuổi ruồi sau đó báo giá.
- Mười... Vạn?
Lần này không riêng những người khác điên lên, Kiền Huyết hoàng đế có cảm giác bị tát vào mặt, sắc mặt hắn biến thành dữ tợn.
Mười vạn, giá tiền này vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vốn tưởng rằng tối đa thêm một vạn, biến thành hai vạn khi đó hắn giả vờ trang bức gọi năm vạn, không ai ngờ lại hô lên mười vạn, cho dù là Vương Tử Kiệt cũng có chút kinh ngạc, lúc này nhìn kỹ Nhiếp Vân.
- Như thế nào? Không có tiền thì cút sang một bên, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!
Liếc mắt nhìn Kiền Huyết hoàng đế, Nhiếp Vân làm sao không biết hắn nghĩ gì, lúc này lên tiếng.
- Ngươi... Ngươi... Rất tốt, mười vạn đúng không, ta ra mười lăm vạn!
Kiền Huyết hoàng đế cắn răng.
Hắn bắt buộc phải có thông hành phù này, tuyệt đối không thể để người khác lấy đi.
- Năm mươi vạn!
Vừa dứt lời, Nhiếp Vân lại lên tiếng.
So tài phú?
Ha ha, ta còn chưa sợ qua ai!
Tuy thông hành phù này không có ý nghĩa với hắn nhưng nếu có thể đả kích lòng tin của Kiền Huyết hoàng đế tại đây cũng không tệ.
- Ngươi. . .
Nghiến răng nghiến lợi nói ra mười lăm vạn, Kiền Huyết hoàng đế cảm thấy có thể vãn hồi mặt mũi, nghe báo giá là biết được đối phương đối phương căn bản không đặt cái giá của hắn trong lòng.
Từ mười lăm vạn bêến thành năm mươi vạn.
Gia hỏa này thật sự có nhiều nguyên khí đại đạo phù như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.