Chương 1941: Thời Không Vực (Thượng)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Cho nên, bí mật của thông đạo được bảo hộ cực nghiêm.
Nếu như không phải bọn hắn bảo hộ như vậy, chỉ sợ 16 nước sớm đã có cường giả tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, đánh vỡ cân đối của Kim Diệp thương đoàn bọn hắn rồi.
- Ngươi không thể ngoại truyền, không có ý tứ, như vậy ta chỉ có thể động thủ!
Hiểu được, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay đột nhiên cầm ra.
Trảo một cái, không gian của cả gian phòng phảng phất như bị lập tức tróc bong ra, người ở phía ngoài rốt cuộc không phát hiện được.
- Muốn động thủ với ta, ngươi rốt cuộc là ai?
Chứng kiến động tác của hắn, sắc mặt của Phục Lưu công tử trầm xuống, đột nhiên đứng dậy, khí thế khổng lồ đột nhiên thoát ra, mang theo lửa giận tựa như hỏa long.
Hắn là cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, thực lực còn mạnh hơn Nhiếp Vân một cấp, lúc này tức giận, không gian trước mặt mất đi diễn sinh, oanh ra một quyền.
- Đừng có gấp, chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu! Dừng lại a!
Đối mặt hắn công kích, Nhiếp Vân cũng không tránh né, ngược lại hừ nhẹ.
Nương theo thanh âm vang lên, lực lượng mà Phục Lưu công tử đánh ra giống như đóng băng cứng lại ở trên không trung, không thể tiến lên mảy may.
- Một lời pháp theo?
Đồng tử của Phục Lưu công tử co rụt lại.
Một lời pháp theo là người lĩnh ngộ Đại Đạo ngôn ngữ mới có thể hoàn thành, loại người này nói một câu, giống như sức chiến đấu, có thể cứng lại thời không, để cho Thiên Địa Đại Đạo theo ngôn ngữ của hắn mà thay đổi.
Loại người này hắn chỉ nghe nói qua ở trong truyền thuyết, lại không nghĩ rằng người trước mắt cũng như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng đã triệt để lĩnh ngộ ngôn ngữ Đại Đạo!
Quái thai!
Ngôn ngữ Đại Đạo ở trong ba ngàn Đại Đạo, tuyệt đối là bài danh phía trên, có thể lĩnh ngộ nguyên vẹn, năng lực lĩnh ngộ của hắn nên mạnh bao nhiêu?
Ông!
Bàn tay vẽ một cái, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm xé trời còn không có đâm ra, không gian trước mặt liền xuất hiện khe hở.
Hỗn Độn thần binh thượng phẩm!
Tuy biết rõ thực lực của đối phương chỉ là Tru Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng lĩnh ngộ Thiên Đạo nhiều, hơn nữa bài danh phía trên, lực chiến đấu chân chính, khẳng định hơn xa hắn, cho nên không có ngừng chút nào, trực tiếp đánh ra thủ đoạn lợi hại nhất.
- Chết!
Gào rú một tiếng, trường kiếm bị hắn quán thâu khí kình, mang theo lực lượng xé rách không gian thẳng tắp đâm qua Nhiếp Vân.
- Nằm xuống!
Nhiếp Vân như trước ngồi đó, bàn tay vẽ một cái.
Lạch cạch!
Trước mắt Phục Lưu công tử tối sầm té trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Cường giả Tru Thiên cảnh, lĩnh ngộ Đại Đạo gần phía trước càng nhiều, đồng cấp sẽ càng mạnh, Nhiếp Vân lĩnh ngộ hơn hai trăm Đại Đạo, cơ hồ đều là Top 300, sức chiến đấu há là hắn có thể so sánh.
- Tốt rồi, nói thông đạo đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực ở đâu a!
Ngón tay điểm một cái, Mộc Sinh chi khí dung nhập thân thể đối phương, trong lời nói của Nhiếp Vân mang theo đầu độc.
- Thông đạo đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực khống chế ở trong tay mấy vị đại lão của thương đoàn, mặc dù là ta cũng không có quyền biết được...
Rất nhanh, Phục Lưu công tử lâm vào hôn mê, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nói.
Tuy hắn là cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, nhưng địa vị ở Kim Diệp thương đoàn cũng không cao, rất nhiều sự tình tính quyết sách, căn bản không tới phiên hắn để ý tới.
- Nói sự tình Thời Không Vực đi!
Nghe được Phục Lưu công tử giải thích, Nhiếp Vân lắc đầu, có chút thất vọng, đồng thời cũng ý thức được Kim Diệp thương đoàn cường đại.
Cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ ở trong thương đoàn rõ ràng không có địa vị quyết sách, thật sự là đáng sợ.
Mười sáu nước có thể chống lại, mà không bị thay thế hoặc tiêu diệt, nói rõ át chủ bài của 16 nước cũng rất hùng hậu, may mắn đến nơi này không có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì phiền toái khẳng định không ít.
- Thời Không Vực là thương đoàn chúng ta phát hiện ở chỗ sâu trong Hỗn Độn, có vô số bảo tàng, bất quá cấm chế rất lợi hại, mặc dù lão tổ ra tay, cũng chỉ phá vỡ phòng ngự phía ngoài cùng, muốn chính thức tiến vào trong đó, chỉ có một biện pháp, đạt tới yêu cầu của chủ nhân Thời Không Vực, hoàn thành khảo hạch của hắn...
- Chỗ trọng yếu nhất của Thời Không Vực, có một viên linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch trấn áp, mấy vị lão tổ của chúng ta lâm vào trong đó đều bị mê hồn rồi...
Tinh thần bị đầu độc, Phục Lưu công tử không có năng lực phản kháng chút nào, chậm rãi nói ra sự tình mình biết.
- Quả nhiên có linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch!
Nghe được hắn xác nhận, sắc mặt của Nhiếp Vân vui vẻ.
Linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch, từ lúc trước Tuyết Tĩnh Nhi miêu tả, có thể làm cho Di Tĩnh phục sinh, đương nhiên, cụ thể làm sao thì hắn không biết, bất quá, chỉ có trước lấy được Vương Thạch, lại cẩn thận nghiên cứu.
- Quên mất sự tình ngươi mới vừa nói...
Từ trong miệng Phục Lưu công tử nghe ngóng xong sự tình mình muốn biết, Nhiếp Vân nhẹ nhàng phất một cái, một lát sau người phía trước lần nữa tỉnh táo lại.
- Ân...
Phục Lưu công tử tỉnh táo lại liền quên hết chiến đấu mới vừa rồi, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
- Phục Lưu công tử, ta có thể đi Thời Không Vực sao?
Nhiếp Vân cười nói.
- Ah, đương nhiên có thể, sự tình đã nói định, yến hội chấm dứt chúng ta liền xuất phát!
Phục Lưu công tử sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới hắn và thiếu niên trước mắt đang thương nghị sự tình đi Thời Không Vực, đối phương bề ngoài giống như cũng đã đáp ứng, cười gật đầu.
Trí nhớ quán thông không nghi ngờ gì, còn cho là mình thất thần trong thời gian ngắn.
Đối với Phục Lưu công tử, Nhiếp Vân cũng không có ý định giết chết hoặc biến thành khôi lỗi.
Nghe khẩu khí của Phục Lưu công tử, Kim Diệp thương đoàn có vài cường gả Tru Thiên cảnh hậu kỳ, vạn nhất loại người này có thủ đoạn đặc thù có thể điều tra khôi lỗi, ngược lại được không bù mất.
Vẫn là chờ lấy được linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch, lại nghĩ những chuyện khác.
Một lần nữa trở lại yến hội, tuy tiết mục rực rỡ, nhưng hào khí bị đè nén rất nhiều, tựa hồ mọi người không có từ trong rung động do Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng mang đến khôi phục lại.
Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng như trước ngồi ở nơi hẻo lánh, bất quá lần này lại không ai dám khinh thị, ngược lại cả đám ánh mắt kính nể.
- Nhiếp Vân, nhanh nói cho ta, ngươi đến cùng làm sao lĩnh ngộ? Sao sẽ lợi hại như vậy...
Sư Viện Viện đi tới, vẻ mặt hưng phấn.
- Xem võ kỹ, nhìn không phải chiêu số, mà là mục đích của người sáng tạo, hắn sáng chế bộ võ kỹ này muốn làm gì, từ điểm đó xuất phát, rất dễ dàng lý giải!
Nhiếp Vân nói.
Nếu như không phải bọn hắn bảo hộ như vậy, chỉ sợ 16 nước sớm đã có cường giả tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn Vực, đánh vỡ cân đối của Kim Diệp thương đoàn bọn hắn rồi.
- Ngươi không thể ngoại truyền, không có ý tứ, như vậy ta chỉ có thể động thủ!
Hiểu được, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay đột nhiên cầm ra.
Trảo một cái, không gian của cả gian phòng phảng phất như bị lập tức tróc bong ra, người ở phía ngoài rốt cuộc không phát hiện được.
- Muốn động thủ với ta, ngươi rốt cuộc là ai?
Chứng kiến động tác của hắn, sắc mặt của Phục Lưu công tử trầm xuống, đột nhiên đứng dậy, khí thế khổng lồ đột nhiên thoát ra, mang theo lửa giận tựa như hỏa long.
Hắn là cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, thực lực còn mạnh hơn Nhiếp Vân một cấp, lúc này tức giận, không gian trước mặt mất đi diễn sinh, oanh ra một quyền.
- Đừng có gấp, chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu! Dừng lại a!
Đối mặt hắn công kích, Nhiếp Vân cũng không tránh né, ngược lại hừ nhẹ.
Nương theo thanh âm vang lên, lực lượng mà Phục Lưu công tử đánh ra giống như đóng băng cứng lại ở trên không trung, không thể tiến lên mảy may.
- Một lời pháp theo?
Đồng tử của Phục Lưu công tử co rụt lại.
Một lời pháp theo là người lĩnh ngộ Đại Đạo ngôn ngữ mới có thể hoàn thành, loại người này nói một câu, giống như sức chiến đấu, có thể cứng lại thời không, để cho Thiên Địa Đại Đạo theo ngôn ngữ của hắn mà thay đổi.
Loại người này hắn chỉ nghe nói qua ở trong truyền thuyết, lại không nghĩ rằng người trước mắt cũng như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng đã triệt để lĩnh ngộ ngôn ngữ Đại Đạo!
Quái thai!
Ngôn ngữ Đại Đạo ở trong ba ngàn Đại Đạo, tuyệt đối là bài danh phía trên, có thể lĩnh ngộ nguyên vẹn, năng lực lĩnh ngộ của hắn nên mạnh bao nhiêu?
Ông!
Bàn tay vẽ một cái, lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm, trường kiếm xé trời còn không có đâm ra, không gian trước mặt liền xuất hiện khe hở.
Hỗn Độn thần binh thượng phẩm!
Tuy biết rõ thực lực của đối phương chỉ là Tru Thiên cảnh sơ kỳ, nhưng lĩnh ngộ Thiên Đạo nhiều, hơn nữa bài danh phía trên, lực chiến đấu chân chính, khẳng định hơn xa hắn, cho nên không có ngừng chút nào, trực tiếp đánh ra thủ đoạn lợi hại nhất.
- Chết!
Gào rú một tiếng, trường kiếm bị hắn quán thâu khí kình, mang theo lực lượng xé rách không gian thẳng tắp đâm qua Nhiếp Vân.
- Nằm xuống!
Nhiếp Vân như trước ngồi đó, bàn tay vẽ một cái.
Lạch cạch!
Trước mắt Phục Lưu công tử tối sầm té trên mặt đất, lâm vào hôn mê.
Cường giả Tru Thiên cảnh, lĩnh ngộ Đại Đạo gần phía trước càng nhiều, đồng cấp sẽ càng mạnh, Nhiếp Vân lĩnh ngộ hơn hai trăm Đại Đạo, cơ hồ đều là Top 300, sức chiến đấu há là hắn có thể so sánh.
- Tốt rồi, nói thông đạo đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực ở đâu a!
Ngón tay điểm một cái, Mộc Sinh chi khí dung nhập thân thể đối phương, trong lời nói của Nhiếp Vân mang theo đầu độc.
- Thông đạo đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực khống chế ở trong tay mấy vị đại lão của thương đoàn, mặc dù là ta cũng không có quyền biết được...
Rất nhanh, Phục Lưu công tử lâm vào hôn mê, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nói.
Tuy hắn là cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ, nhưng địa vị ở Kim Diệp thương đoàn cũng không cao, rất nhiều sự tình tính quyết sách, căn bản không tới phiên hắn để ý tới.
- Nói sự tình Thời Không Vực đi!
Nghe được Phục Lưu công tử giải thích, Nhiếp Vân lắc đầu, có chút thất vọng, đồng thời cũng ý thức được Kim Diệp thương đoàn cường đại.
Cường giả Tru Thiên cảnh trung kỳ ở trong thương đoàn rõ ràng không có địa vị quyết sách, thật sự là đáng sợ.
Mười sáu nước có thể chống lại, mà không bị thay thế hoặc tiêu diệt, nói rõ át chủ bài của 16 nước cũng rất hùng hậu, may mắn đến nơi này không có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không thì phiền toái khẳng định không ít.
- Thời Không Vực là thương đoàn chúng ta phát hiện ở chỗ sâu trong Hỗn Độn, có vô số bảo tàng, bất quá cấm chế rất lợi hại, mặc dù lão tổ ra tay, cũng chỉ phá vỡ phòng ngự phía ngoài cùng, muốn chính thức tiến vào trong đó, chỉ có một biện pháp, đạt tới yêu cầu của chủ nhân Thời Không Vực, hoàn thành khảo hạch của hắn...
- Chỗ trọng yếu nhất của Thời Không Vực, có một viên linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch trấn áp, mấy vị lão tổ của chúng ta lâm vào trong đó đều bị mê hồn rồi...
Tinh thần bị đầu độc, Phục Lưu công tử không có năng lực phản kháng chút nào, chậm rãi nói ra sự tình mình biết.
- Quả nhiên có linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch!
Nghe được hắn xác nhận, sắc mặt của Nhiếp Vân vui vẻ.
Linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch, từ lúc trước Tuyết Tĩnh Nhi miêu tả, có thể làm cho Di Tĩnh phục sinh, đương nhiên, cụ thể làm sao thì hắn không biết, bất quá, chỉ có trước lấy được Vương Thạch, lại cẩn thận nghiên cứu.
- Quên mất sự tình ngươi mới vừa nói...
Từ trong miệng Phục Lưu công tử nghe ngóng xong sự tình mình muốn biết, Nhiếp Vân nhẹ nhàng phất một cái, một lát sau người phía trước lần nữa tỉnh táo lại.
- Ân...
Phục Lưu công tử tỉnh táo lại liền quên hết chiến đấu mới vừa rồi, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
- Phục Lưu công tử, ta có thể đi Thời Không Vực sao?
Nhiếp Vân cười nói.
- Ah, đương nhiên có thể, sự tình đã nói định, yến hội chấm dứt chúng ta liền xuất phát!
Phục Lưu công tử sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới hắn và thiếu niên trước mắt đang thương nghị sự tình đi Thời Không Vực, đối phương bề ngoài giống như cũng đã đáp ứng, cười gật đầu.
Trí nhớ quán thông không nghi ngờ gì, còn cho là mình thất thần trong thời gian ngắn.
Đối với Phục Lưu công tử, Nhiếp Vân cũng không có ý định giết chết hoặc biến thành khôi lỗi.
Nghe khẩu khí của Phục Lưu công tử, Kim Diệp thương đoàn có vài cường gả Tru Thiên cảnh hậu kỳ, vạn nhất loại người này có thủ đoạn đặc thù có thể điều tra khôi lỗi, ngược lại được không bù mất.
Vẫn là chờ lấy được linh hồn Hỗn Độn Vương Thạch, lại nghĩ những chuyện khác.
Một lần nữa trở lại yến hội, tuy tiết mục rực rỡ, nhưng hào khí bị đè nén rất nhiều, tựa hồ mọi người không có từ trong rung động do Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng mang đến khôi phục lại.
Nhiếp Vân cùng Nhiếp Đồng như trước ngồi ở nơi hẻo lánh, bất quá lần này lại không ai dám khinh thị, ngược lại cả đám ánh mắt kính nể.
- Nhiếp Vân, nhanh nói cho ta, ngươi đến cùng làm sao lĩnh ngộ? Sao sẽ lợi hại như vậy...
Sư Viện Viện đi tới, vẻ mặt hưng phấn.
- Xem võ kỹ, nhìn không phải chiêu số, mà là mục đích của người sáng tạo, hắn sáng chế bộ võ kỹ này muốn làm gì, từ điểm đó xuất phát, rất dễ dàng lý giải!
Nhiếp Vân nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.