Chương 1384: Tiến vào Vân Vũ Tông (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Bài danh 73 Phong Hành sư?
Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Phong Hành sư, còn gọi là Cấp Tốc sư, cùng 71 Đại lực sư lẫn nhau đối ứng, có thể mượn nhờ sức gió, lập tức tăng lên tốc độ, uy lực vô cùng.
Nếu như hắn có được thiên phú Phong Hành sư, dung hợp vào tam đại thiên phú chạy trốn, năng lực đào tẩu sẽ tăng nhiều, tuy đại trận của Vân Vũ Tông lợi hại, nhưng muốn vây khốn hắn, cũng có chút không có khả năng rồi.
- Hắn chẳng những có thiên phú Phong Hành sư, còn có một Tinh Thần chí bảo Hỗn Loạn Chân Long kiếm, Tiên Khí thượng phẩm đỉnh phong sắp đạt tới tuyệt phẩm! Toàn lực vận chuyển La Tiên cảnh trung kỳ cũng có thể đánh chết!
Phiền Lạc nói ra một lần.
- Tiên Khí Hỗn Loạn Chân Long kiếm thượng phẩm đỉnh phong sắp đạt tới tuyệt phẩm? Vậy cũng là đồ tốt a...
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Hiện tại lợi hại nhất của hắn chính là Bắc Đẩu kiếm, tuy là Tạo Hóa Tiên Khí, nhưng bởi vì thực lực không đủ, rất nhiều phong ấn không giải được, tối đa chỉ có thể phát huy ra uy lực của Tiên Khí trung phẩm đỉnh phong, nếu có một thanh Tiên Khí nửa bước tuyệt phẩm, thực lực khẳng định sẽ tăng nhiều, mặc dù không thể chiến đấu với cường giả La Tiên sơ kỳ, nhưng nhân vật bình thường cũng sẽ không sợ hãi.
Lúc nói chuyện, Đại sư huynh cưỡi giường êm đã đi tới trước mặt hai người.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Phiền Lạc trưởng lão! Đã lâu không gặp!
Giường êm dừng lại ở trước mặt hai người, Đại sư huynh Nam Cung Khiếu khẽ đảo mí mắt, khẽ nói.
Ngữ khí gảy nhẹ, không chút nào như đối mặt trưởng lão, mà như đối mặt tiểu đệ không hiểu chuyện.
- Vâng!
Phiền Lạc vội vàng gật đầu.
- Nghe nói lần này ngươi đi Cửu Dương Sơn đã tìm được không ít chỗ tốt? Có thể để cho đệ tử mở mang tầm mắt hay không?
Nam Cung Khiếu nằm ở trên giường êm, mí mắt lật lên, trên miệng nói mở mang, trên thực tế lại mang theo một tia tham lam.
- Đây là một cây Vật Vong Hoa, hái được ở Cửu Dương Sơn, Nam Cung sư huynh không chê mà nói, kính xin vui lòng nhận cho!
Phiền Lạc khẽ đảo cổ tay, lấy ra một cái hộp ngọc, đưa đồ vật tới.
Đường đường trưởng lão rõ ràng gọi Nam Cung Khiếu là sư huynh, còn giao đồ vật, nghe rợn cả người.
- Ân, này cũng là đồ tốt, Phiền Lạc trưởng lão đã có hảo ý, làm vãn bối, ta cũng không có ý tứ cự tuyệt, nhận! Tiểu tử này bên cạnh ngươi là…
Khẽ cười một tiếng thu Vật Vong Hoa vào đan điền, con mắt Nam Cung Khiếu rơi vào trên người Nhiếp Vân.
Lúc này Nhiếp Vân vì tiến vào Vân Vũ Tông đã ngụy trang tướng mạo, bất quá dung mạo như trước thanh tú, mang theo ý dương cương.
- Đây là con của cố nhân, muốn đi vào môn hạ của ta, đành phải đưa đến tông môn, về sau đến trong môn, hi vọng Đại sư huynh chiếu cố nhiều hơn!
Phiền Lạc vội nói.
- Chiếu cố, đó là nên phải, nửa bước Thiên Tiên cảnh, Ân, thoạt nhìn cũng không tệ lắm! Là hạt giống tốt, nếu như may mắn đột phá lấy được tư cách trở thành đệ tử chân truyền, có thể bảo hắn đi tìm ta!
Nam Cung Khiếu nói xong, giường êm chậm rãi đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát liền biến mất.
- Ngươi vậy mà xưng hô một đệ tử là sư huynh...
Thấy hắn đi xa, Nhiếp Vân lắc đầu.
- Nam Cung Khiếu làm người hung ác, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, lúc trước có mấy vị trưởng lão bởi vì không thích, bị hắn đánh chết, cho nên ngay cả ta cũng không dám vi phạm!
Phiền Lạc thở dài.
- Một đệ tử hung hăng càn quấy như thế, chẳng lẽ Vân Vũ Tông không có môn quy?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Đường đường đại tông môn nên có quy củ a, đệ tử cùng trưởng lão tầm đó phảng phất như học sinh lão sư, nếu như tông môn không cẩn thủ chuẩn tắc này, về sau trưởng lão còn có tôn nghiêm gì có thể nói?
- Năm đó khai phái tông sư của Vân Vũ Tông là một vị Yêu nhân, hắn ở trong môn quy minh xác yêu cầu, đệ tử trưởng lão tầm đó có thể tranh đấu, nắm tay người nào lớn, lời nói kẻ đó có trọng lượng, bị người giết chết hoặc đánh chết người, không thể có bất kỳ oán càng! Vật cạnh thiên trạch, người thích hợp sinh tồn, không thích ứng, cũng đừng tới Vân Vũ Tông!
Phiền Lạc giải thích.
- Yêu nhân!
Nhiếp Vân hiểu được.
Ở Linh giới, nhân vật trong Thiên Địa Lục Đạo xen kẽ ở trong tất cả Đại Thế Giới, Yêu nhân với Nhân loại có thể chung sống hoà bình, không có giết chóc, đối địch như ở phàm giới, nhưng Yêu nhân gần đây chủ trương lấy nắm đấm nói chuyện, tuyên dương luật rừng, nếu Vân Vũ Tông khai phái tông sư là một nhân vật như vậy, khó trách bầu không khí của toàn bộ tông môn có chút bất chính, loạn thất bát tao.
Không nói cái khác, chỉ nói trước kia nhìn thấy đệ tử Vân Vũ Tông, Vương Trọng, Diệp Tần, Đoạn Tiếu, Hàn Chú... đều không có một đồ tốt, toàn bộ vì tư lợi, không có phong phạm của đệ tử đại tông môn chút nào.
Vốn chỉ cho là ngoại lệ, hiện tại mới biết được, cái này là chuẩn tắc cùng quy phạm của cả tông môn, thực lực cường đại, ăn ngon uống sướng, thực lực yếu, làm trâu làm ngựa, nhận hết vũ nhục.
Khó trách vị Khu Tu sư ở Đan Dược Điện có thể tùy ý đánh chết đệ tử, nguyên lai tông môn này vốn như vậy.
- Đi thôi!
Vốn Nhiếp Vân còn vì ăn cắp Vân Vũ Tôi Thể dịch có chút không có ý tứ, hiện tại xem ra mặc dù trộm cũng là đáng đời.
Đối với Yêu nhân cùng với tông môn do Yêu nhân thành lập, hắn không có nửa điểm hảo cảm.
Hai người tiếp tục đi lên, rất nhanh đi vào trước mặt sơn môn.
Tiến vào Vân Vũ Tông, Nhiếp Vân phát hiện linh khí so với địa phương khác càng thêm tinh khiết, hơn nữa hộ tông đại trận còn có tác dụng thanh thần, tĩnh tức, ở chỗ này tu luyện chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ rất ít xuất hiện nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Khó trách Vân Vũ Tông chủ trương luật rừng, khôn sống mống chết, như trước có không ít người mộ danh đến, chỉ sợ căn nguyên chủ yếu ở chỗ này.
Dù sao đối với Tu La mà nói, tông môn tranh đấu, không đáng kể chút nào.
Bởi vì Phiền Lạc là trưởng lão, tiến vào tông môn, an bài hết thảy thủ tục cũng không phức tạp, rất nhanh liền xong, hiện tại Nhiếp Vân dùng tên giả Diệp Thần, trở thành đệ tử ngoại môn của Vân Vũ Tông.
- Chủ nhân... có một tin tức không tốt!
Biến thành đệ tử ngoại môn, Phiền Lạc giao nạp công huân cho Nhiếp Vân, một
lát sau nhíu mày đi tới.
- Làm sao vậy?
- Ở trên đường đắc tội Kỷ Cường, thằng này lòng dạ hẹp hòi, đã sớm an bài, nhìn chằm chằm vào ngươi, nói chỉ có chính thức kinh nghiệm thí luyện, tích góp từng tí một công huân mới có thể trở thành đệ tử nội môn, giao nạp công huân... Không thể thực hiện được!
Phiền Lạc nói.
Con mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Phong Hành sư, còn gọi là Cấp Tốc sư, cùng 71 Đại lực sư lẫn nhau đối ứng, có thể mượn nhờ sức gió, lập tức tăng lên tốc độ, uy lực vô cùng.
Nếu như hắn có được thiên phú Phong Hành sư, dung hợp vào tam đại thiên phú chạy trốn, năng lực đào tẩu sẽ tăng nhiều, tuy đại trận của Vân Vũ Tông lợi hại, nhưng muốn vây khốn hắn, cũng có chút không có khả năng rồi.
- Hắn chẳng những có thiên phú Phong Hành sư, còn có một Tinh Thần chí bảo Hỗn Loạn Chân Long kiếm, Tiên Khí thượng phẩm đỉnh phong sắp đạt tới tuyệt phẩm! Toàn lực vận chuyển La Tiên cảnh trung kỳ cũng có thể đánh chết!
Phiền Lạc nói ra một lần.
- Tiên Khí Hỗn Loạn Chân Long kiếm thượng phẩm đỉnh phong sắp đạt tới tuyệt phẩm? Vậy cũng là đồ tốt a...
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Hiện tại lợi hại nhất của hắn chính là Bắc Đẩu kiếm, tuy là Tạo Hóa Tiên Khí, nhưng bởi vì thực lực không đủ, rất nhiều phong ấn không giải được, tối đa chỉ có thể phát huy ra uy lực của Tiên Khí trung phẩm đỉnh phong, nếu có một thanh Tiên Khí nửa bước tuyệt phẩm, thực lực khẳng định sẽ tăng nhiều, mặc dù không thể chiến đấu với cường giả La Tiên sơ kỳ, nhưng nhân vật bình thường cũng sẽ không sợ hãi.
Lúc nói chuyện, Đại sư huynh cưỡi giường êm đã đi tới trước mặt hai người.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là Phiền Lạc trưởng lão! Đã lâu không gặp!
Giường êm dừng lại ở trước mặt hai người, Đại sư huynh Nam Cung Khiếu khẽ đảo mí mắt, khẽ nói.
Ngữ khí gảy nhẹ, không chút nào như đối mặt trưởng lão, mà như đối mặt tiểu đệ không hiểu chuyện.
- Vâng!
Phiền Lạc vội vàng gật đầu.
- Nghe nói lần này ngươi đi Cửu Dương Sơn đã tìm được không ít chỗ tốt? Có thể để cho đệ tử mở mang tầm mắt hay không?
Nam Cung Khiếu nằm ở trên giường êm, mí mắt lật lên, trên miệng nói mở mang, trên thực tế lại mang theo một tia tham lam.
- Đây là một cây Vật Vong Hoa, hái được ở Cửu Dương Sơn, Nam Cung sư huynh không chê mà nói, kính xin vui lòng nhận cho!
Phiền Lạc khẽ đảo cổ tay, lấy ra một cái hộp ngọc, đưa đồ vật tới.
Đường đường trưởng lão rõ ràng gọi Nam Cung Khiếu là sư huynh, còn giao đồ vật, nghe rợn cả người.
- Ân, này cũng là đồ tốt, Phiền Lạc trưởng lão đã có hảo ý, làm vãn bối, ta cũng không có ý tứ cự tuyệt, nhận! Tiểu tử này bên cạnh ngươi là…
Khẽ cười một tiếng thu Vật Vong Hoa vào đan điền, con mắt Nam Cung Khiếu rơi vào trên người Nhiếp Vân.
Lúc này Nhiếp Vân vì tiến vào Vân Vũ Tông đã ngụy trang tướng mạo, bất quá dung mạo như trước thanh tú, mang theo ý dương cương.
- Đây là con của cố nhân, muốn đi vào môn hạ của ta, đành phải đưa đến tông môn, về sau đến trong môn, hi vọng Đại sư huynh chiếu cố nhiều hơn!
Phiền Lạc vội nói.
- Chiếu cố, đó là nên phải, nửa bước Thiên Tiên cảnh, Ân, thoạt nhìn cũng không tệ lắm! Là hạt giống tốt, nếu như may mắn đột phá lấy được tư cách trở thành đệ tử chân truyền, có thể bảo hắn đi tìm ta!
Nam Cung Khiếu nói xong, giường êm chậm rãi đi thẳng về phía trước, chỉ chốc lát liền biến mất.
- Ngươi vậy mà xưng hô một đệ tử là sư huynh...
Thấy hắn đi xa, Nhiếp Vân lắc đầu.
- Nam Cung Khiếu làm người hung ác, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, lúc trước có mấy vị trưởng lão bởi vì không thích, bị hắn đánh chết, cho nên ngay cả ta cũng không dám vi phạm!
Phiền Lạc thở dài.
- Một đệ tử hung hăng càn quấy như thế, chẳng lẽ Vân Vũ Tông không có môn quy?
Nhiếp Vân kỳ quái.
Đường đường đại tông môn nên có quy củ a, đệ tử cùng trưởng lão tầm đó phảng phất như học sinh lão sư, nếu như tông môn không cẩn thủ chuẩn tắc này, về sau trưởng lão còn có tôn nghiêm gì có thể nói?
- Năm đó khai phái tông sư của Vân Vũ Tông là một vị Yêu nhân, hắn ở trong môn quy minh xác yêu cầu, đệ tử trưởng lão tầm đó có thể tranh đấu, nắm tay người nào lớn, lời nói kẻ đó có trọng lượng, bị người giết chết hoặc đánh chết người, không thể có bất kỳ oán càng! Vật cạnh thiên trạch, người thích hợp sinh tồn, không thích ứng, cũng đừng tới Vân Vũ Tông!
Phiền Lạc giải thích.
- Yêu nhân!
Nhiếp Vân hiểu được.
Ở Linh giới, nhân vật trong Thiên Địa Lục Đạo xen kẽ ở trong tất cả Đại Thế Giới, Yêu nhân với Nhân loại có thể chung sống hoà bình, không có giết chóc, đối địch như ở phàm giới, nhưng Yêu nhân gần đây chủ trương lấy nắm đấm nói chuyện, tuyên dương luật rừng, nếu Vân Vũ Tông khai phái tông sư là một nhân vật như vậy, khó trách bầu không khí của toàn bộ tông môn có chút bất chính, loạn thất bát tao.
Không nói cái khác, chỉ nói trước kia nhìn thấy đệ tử Vân Vũ Tông, Vương Trọng, Diệp Tần, Đoạn Tiếu, Hàn Chú... đều không có một đồ tốt, toàn bộ vì tư lợi, không có phong phạm của đệ tử đại tông môn chút nào.
Vốn chỉ cho là ngoại lệ, hiện tại mới biết được, cái này là chuẩn tắc cùng quy phạm của cả tông môn, thực lực cường đại, ăn ngon uống sướng, thực lực yếu, làm trâu làm ngựa, nhận hết vũ nhục.
Khó trách vị Khu Tu sư ở Đan Dược Điện có thể tùy ý đánh chết đệ tử, nguyên lai tông môn này vốn như vậy.
- Đi thôi!
Vốn Nhiếp Vân còn vì ăn cắp Vân Vũ Tôi Thể dịch có chút không có ý tứ, hiện tại xem ra mặc dù trộm cũng là đáng đời.
Đối với Yêu nhân cùng với tông môn do Yêu nhân thành lập, hắn không có nửa điểm hảo cảm.
Hai người tiếp tục đi lên, rất nhanh đi vào trước mặt sơn môn.
Tiến vào Vân Vũ Tông, Nhiếp Vân phát hiện linh khí so với địa phương khác càng thêm tinh khiết, hơn nữa hộ tông đại trận còn có tác dụng thanh thần, tĩnh tức, ở chỗ này tu luyện chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ rất ít xuất hiện nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
Khó trách Vân Vũ Tông chủ trương luật rừng, khôn sống mống chết, như trước có không ít người mộ danh đến, chỉ sợ căn nguyên chủ yếu ở chỗ này.
Dù sao đối với Tu La mà nói, tông môn tranh đấu, không đáng kể chút nào.
Bởi vì Phiền Lạc là trưởng lão, tiến vào tông môn, an bài hết thảy thủ tục cũng không phức tạp, rất nhanh liền xong, hiện tại Nhiếp Vân dùng tên giả Diệp Thần, trở thành đệ tử ngoại môn của Vân Vũ Tông.
- Chủ nhân... có một tin tức không tốt!
Biến thành đệ tử ngoại môn, Phiền Lạc giao nạp công huân cho Nhiếp Vân, một
lát sau nhíu mày đi tới.
- Làm sao vậy?
- Ở trên đường đắc tội Kỷ Cường, thằng này lòng dạ hẹp hòi, đã sớm an bài, nhìn chằm chằm vào ngươi, nói chỉ có chính thức kinh nghiệm thí luyện, tích góp từng tí một công huân mới có thể trở thành đệ tử nội môn, giao nạp công huân... Không thể thực hiện được!
Phiền Lạc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.