Vô Tận Đan Điền​

Chương 1429: Tiết Vũ

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

Nếu như nơi này thực có thể cho người dung hợp thiên phú, đối với hắn thực có trợ giúp rất lớn.

Bây giờ là Tứ phẩm Ngân Vân Khu Tu sư, chỉ cần tùy tiện dung hợp một loại thiên phú, có thể đạt tới Ngũ phẩm, loại cấp bậc Khu Tu này sư, ở toàn bộ Linh giới cũng coi như cao tầng rồi.

- Thế nào, muốn cân nhắc thoáng một phát hay không? 

Thấy hắn có chút động tâm, Hứa Hinh Thiến cười nói.

- Tốt, nếu như không chê ta tay chân vụng về, có thể tham gia thoáng một phát!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Như vậy cũng tốt, nếu ngươi tay chân vụng về, bên chúng ta chỉ sợ đều là người ngu ngốc rồi...

Hứa Hinh Thiến nói đến đây đột nhiên ý thức được nói sai, sắc mặt đỏ lên.

- Vẫn có một ít không ngu ngốc đấy... 

Giải thích một câu, phát hiện càng giải thích càng khó chịu, đành phải dừng lại, có chút xấu hổ.

- Ha ha!

Thấy nữ hài thông minh như nàng sẽ phạm loại sai lầm cấp thấp này, Nhiếp Vân cười lắc đầu.

- Ngươi ở nơi này chờ ta, không nên đi loạn, ta đổi bộ y phục mang ngươi đi gặp sư phụ! 

Hai người đang khi nói chuyện, đã đi tới một tiểu viện tú lệ, Hứa Hinh Thiến nhìn chung quanh, sắc mặt đỏ lên, vội vã đi vào tiểu viện.

Thấy nàng ly khai vội vàng, Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, mà ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cái tiểu viện này hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, trước mắt cách đó không xa là hồ nhân tạo không lớn, liên hoa đua nở, mùi thơm ngát xông vào mũi.

- Tiết Vũ thiếu gia, nơi này là tiểu viện tiểu thư ở lại, không để cho người tiến đến, còn xin dừng bước! 

Đang ở trong nội viện xem xét hoàn cảnh, đột nhiên Nhiếp Vân nghe được sau lưng vang lên bước chân cùng thanh âm xô đẩy.

- Hừ, đã đến nhiều lần đều không cho vào, hôm nay ta quyết đi vào, Hinh Thiến là đồng bọn cùng ta chơi đùa từ nhỏ đến lớn, thanh mai trúc mã, ta không tin bởi vì tiến vào tiểu viện nàng liền đuổi ta ra! 

Lập tức, một thành vang lên.



- Tiết Vũ thiếu gia, ta nói là lời nói thật, tiểu viện của tiểu thư, chưa bao giờ cho nam tử xa lạ tiến vào, xin ngươi thông cảm cho tiểu nhân... 

- Thông cảm ngươi, tránh ra! 

Lần nữa thanh âm bực bội vang lên, lập tức tiếng bước chân càng ngày càng gần.

- Chưa bao giờ cho nam tử xa lạ tiến vào, hắn là ai, ngươi cho rằng mắt ta mù sao, hay cho ta dễ khi dễ? 

Bước chân ở cách đó không xa ngừng lại, ngay sau đó thanh âm hơi âm tàn tức giận vang lên.

Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên đứng ở cách đó không xa, hai hàng lông mày đen nhánh, đồng tử mang theo lạnh lùng, nhìn mình chằm chằm, không biết muốn làm cái gì.

Xem ra mới vừa nói “hắn”, chỉ đúng là mình rồi.

- Cái này... 

Nói chuyện là một thị nữ, bộ dạng mười sáu mười bảy tuổi, hai mắt lập loè, tóc tết thành hai lọn, linh động khả nhân.

Lúc này thị nữ đứng ở trước mặt thanh niên, nhìn Nhiếp Vân không biết từ đâu xuất hiện, tựa hồ cũng có chút kỳ quái, trong mắt hiện lên mê hoặc.

Vừa rồi Nhiếp Vân cùng Hứa Hinh Thiến đi tới, cũng không đụng phải bọn hắn, hẳn đi một con đường khác.

- Tiểu tử, ngươi là ai, nơi này là tiểu viện của Hinh Thiến, nàng không thích nam nhân chạy vào, còn không lập tức cút ra ngoài cho ta! 

Thấy thị nữ không trả lời được, vị Tiết Vũ thiếu gia này còn tưởng rằng Nhiếp Vân giống như hắn, là dê xồm vụng trộm chui vào tiểu viện, sắc mặt thoáng một phát âm trầm xuống, lên tiếng quát lạnh.

Thấy thằng này cư nhiên càn rỡ như thế, cái gì không hỏi liền lại để cho người cút ra ngoài, trong nội tâm Nhiếp Vân sinh ra một tia không vui, bất quá cũng không coi là chuyện quan trọng, không để ý tới, xoay người sang chỗ khác.

- Lỗ tai ngươi điếc sao? Chẳng lẽ không nghe thấy lời của ta nói? 

Vị Tiết Vũ thiếu gia này vốn cho là hắn khí phách rống to một tiếng, đối phương sẽ sợ tới mức trực tiếp lui về phía sau, không nghĩ tới người ta căn bản lý cũng không để lý, trong ánh mắt khinh thường nồng đậm, thật giống như thấy được một con chó sủa bậy, tức giận đến nhiệt huyết vọt tới da mặt.

- Tiểu cô nương, các ngươi ở đây đẹp và tĩnh mịch như thế, tại sao có thể có súc sinh chạy loạn? 

Không để ý tới lời nói của đối phương, Nhiếp Vân đột nhiên nhìn về phía thị nữ, cười hỏi.

Hắn có được thiên phú Tiên Âm, nghe nói như thế, sắc mặt thị nữ không khỏi đỏ lên,

- Nào có súc sinh... 



Mới nói bốn chữ, lập tức minh bạch hắn lại mắng Tiết Vũ thiếu gia. 

PHỐC! Thoáng một phát bật cười.

Nghe được tiếng cười của nữ hài, cùng thoại ngữ của Nhiếp Vân vừa rồi, sắc mặt Tiết Vũ thiếu gia thoáng một phát đen lên.

Nắm đấm sờ, phát ra tiếng vang Xoẹt zoẹt~! Xoẹt zoẹt~!, toàn thân hắc khí nhấp nhô, tựa hồ tích súc lực lượng toàn thân, tùy thời có thể bộc phát!

- Thiên Tiên cảnh đỉnh phong? Cũng không tệ lắm! 

Chứng kiến khí tức của đối phương, Nhiếp Vân suy tính ra tu vi của hắn, Thiên Tiên cảnh đỉnh phong.

Thiên Tiên cảnh đỉnh phong đối với người khác mà nói xem như rất cao, nhưng trong mắt hắn một cái tát có thể chụp chết, nên không thèm để ý.

- Tiết Vũ, đây là chỗ của ta, ngươi muốn làm gì? 

Hắc khí cuồng bạo còn chưa bộc phát, đột nhiên một thanh âm vang lên, Hứa Hinh Thiến đi ra.

Lúc này Hứa Hinh Thiến một thân váy dài màu tím, tay áo bồng bềnh đứng ở cách đó không xa, cùng mặt nước tương ứng, triển lộ ra dáng người hoàn mỹ thướt tha, xinh đẹp nói không nên lời.

Trước kia Nhiếp Vân cảm thấy nữ nhân này không tính xinh đẹp, không nghĩ tới nàng ăn mặc thoáng một phát, rõ ràng có dung mạo không kém gì bọn người Thiết Lan, Lạc Khuynh Thành.

Đương nhiên, lại xinh đẹp Nhiếp Vân cũng sẽ không liếc mắt nhìn nhiều.

Trên người hắn mang rất nhiều gánh nặng, sẽ không bởi vì xinh đẹp, mà dẫn xuất phiền toái khác.

- Ân? 

Thấy thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua, liền từ trạng thái kinh diễm khôi phục lại bình tĩnh, ánh mắt tựa như không hề bận tâm, trong đôi mắt Hứa Hinh Thiến lộ ra kỳ quái.

Nói thật từ Cửu Dương thành bắt đầu, nàng liền cảm thấy hiếu kỳ đối thiếu niên trước mắt.

Nàng đối với dung mạo, thân phận, địa vị của mình vẫn có vài phần tự tin, chỉ cần nam tử bái kiến nàng, không có một cái nào không chủ động nói chuyện, gây chú ý, nhưng gia hỏa trước mắt này, ánh mắt một mực như vậy, không có bất kỳ dục vọng, phảng phất như mình chính là hồng phấn khô lâu.

Nếu như không phải biết rõ hắn không phải đệ tử Phật môn, chỉ sợ thực cho rằng thằng này tu luyện Phật pháp, đối với nữ sắc chẳng thèm ngó tới.

- Hinh Thiến ngươi... 

Tiết Vũ thiếu gia từ trong tiếng quát thanh tỉnh, chứng kiến bộ dạng của Hứa Hinh Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ dâm loạn, phát ra hắc khí vội vàng thu hồi, vẻ mặt tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook