Chương 2118: Tinh không chi vực. (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
- Bên trong Thần Chi di tích truyền thừa vô số bảo vật, chỉ cần vận khí không quá kém thì đều có thể có được thu hoạch. Nhiếp Vân sư đệ phúc duyên thâm hậu, lần này nhất định có thu được truyền thừa của một vị đại năng, một bước bay lên trời!
Cổ Tiêu cho rằng trong lòng hắn đang ước ao cho nên mới an ủi một câu..
- Như vậy ta nhận lời chúc của sư huynh trước!
Nhiếp Vân cũng không giải thích mà chỉ ôm quyền nói một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp:
- Thần Chi di tích rốt cuộc là cái gì, thời gian ta tới tông môn ngắn, có thể nói hoàn toàn không biết gì cả. Có thể làm phiền sư huynh nói tỉ mỉ một chút được hay không?
- Ta cũng không biết nó là cái gì, chỉ biết đây là nơi thế hệ trẻ tuổi của Tà Nguyệt Chí tôn vực thí luyện, mỗi người chỉ có một lần cơ hội tiến vào. Nghe nói chỉ cần có thể ở bên trong còn sống đi ra, thực lực đều tiến nhanh, tiềm lực cũng sẽ tăng cao. Hơn nữa còn có người nói bên trong có vô số truyền thừa cao minh, chỉ cần vận khí tốt thu được một truyền thừa. Khi đó tuyệt đối sẽ tiền đồ vô lượng!
Cổ Tiêu nói.
Nhiếp Vân không hỏi thêm nữa.
Sợ rằng Thần chi thí luyện này đã liên quan tới bí mật quan trọng nhất của Tà Nguyệt Chí tôn vực, hắn không biết cũng là chuyện bình thường.
- Tuy rằng Thần chi thí luyện có chỗ tốt vô cùng lớn, thế nhưng bên trong lại nguy cơ trùng trùng. Chỉ sợ cũng là một trong những nơi thí luyện tàn khốc nhất của Tà Nguyệt Chí tôn vực. Thí luyện Bách Nhân đảo còn có thể sống sót a, thế nhưng nơi này, một vạn người thí luyện vị tất có thể còn sống? Người còn sống mới chân chính là ngàn dặm tìm được một!
Thấy Nhiếp Vân không nói lời nào, vẻ mặt Thất Nguyên mang theo vẻ cảnh giác.
- Vì vậy, không nên ôm tâm lý may mắn, tiến vào trong đó, sinh tử sẽ không phải là của mình. Nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, không nên bởi vì nghĩ tới truyền thừa tựu mà ý vênh váo. Làm như vậy sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi, mà người chết, cho dù có đạt được truyền thừa thì cũng không có tác dụng!
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở!
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng gật đầu.
Thất Nguyên nói rất đúng, vô luận thực lực ngươi có mạnh mẽ tới đâu, cho dù thủ đoạn nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, thu được truyền thừa nhiều hơn nữa. Một khi chết đi thì cái gì cũng không có. Cho nên sau khi tiến vào di tích không phải là nghĩ bản thân sẽ thu được bao nhiêu truyền thừa, đạt được bao nhiêu bảo bối, mà là làm sao có thể giữ được tính mạng của mình!
- Thần Chi di tích ở tinh không chi vực xa xôi. Cho dù tốc độ của Tịnh Nguyệt Cổ Thuyền có nhanh, thế nhưng không có hơn mười ngày cũng không thể nào tới được. Thừa dịp khoảng thời gian này, ta thấy chúng ta nên tranh thủ tu luyện đi. Tuy rằng thời gian ngắn như vậy thu hoạch cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng thêm một phần thực lực là thêm một phần thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Không thể khinh thường!
Cổ Tiêu nói.
- Tinh không chi vực?
- Tinh không chi vực là địa phương tương tự với Quy Khư hải chúng ta, huyền phù ở trên Tà Nguyệt Chí tôn vực, khắp nơi đều là tinh thần. Chỉ bất quá tinh thần nơi đó đều đã bị nghiền nát, bình thường bị phong ấn lại. Mỗi hơn trăm vạn năm phong ấn sẽ trở nên buông lỏng. Lúc này tứ đại tông chủ lợi dụng chưởng giáo phù ấn liên thủ thì mới có thể xé rách ra một cái khe, cho phép người ta tiến vào! Đương nhiên cái thời gian tồn tại của cái khe này cũng không lâu, chỉ có chừng ba tháng. Nói cách khác, người tiến vào Thần Chi di tích, vô luận ngươi có bản lĩnh lớn tới đâu thì cũng chỉ ở trong đó đợi ba tháng. Nếu như thời gian quá lâu. Cái khe đóng lại, khi đó cũng chỉ có thể chờ trăm vạn năm sau mới có thể đi ra ngoài! Chỉ bất quá, trăm vạn năm qua đi, người có thể từ bên trong đi ra ngoài hầu như không có!
- Vì sao?
Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, sống ức vạn năm cũng không phải là vấn đề, trăm vạn năm cũng không tính là gì a.
- Đây không tính là bí mật gì. Nghe nói bên trong Thần Chi di tích khắp nơi đều là khí tức suy bại. Không có linh khí, nguyên khí, tiến vào trong đó chỉ có thể tiêu hao tu vi bản thân. Có lẽ dựa vào đan dược linh dược duy trì thể năng. Duy trì được ba tháng cũng đã rất đáng sợ rồi. Trăm vạn năm, làm sao có thể chịu được chứ?
- Không có linh khí, nguyên khí?
Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Đạt tới tu vi như bọn hắn, ức vạn năm không ăn cơm cũng sẽ không chết, cũng không phải bọn họ không cảm thấy đói bụng, mà là bọn hắn có thể dựa vào hấp thu linh khí, bổ sung năng lượng tiêu hao, bảo trì lực lượng không cạn.
Chỗ kia không có linh khí, nguyên khí, không thể nào hấp thu được mà còn chỉ có thể tiêu hao. Cho dù người có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ không nhịn được tiêu hao, cho dù những người này có mang theo linh dược các loại đồ vật thì chỉ sợ cũng không kiên trì được trăm vạn năm. Huống chi ở nơi đó lại là khắp nơi tràn ngập nguy hiểm.
Loại địa phương không thể nào hấp thu linh khí, nguyên khí này Nhiếp Vân cũng đã trải qua. Ban đầu ở trong tinh bích đi thông linh giới chính là loại tình huống này. Bất quá khi đó thiên phú nguyên khí sư của hắn có thể hấp thu năng lượng hơi yếu để tiếp tế, cho nên cũng không biết cái gọi là Thần Chi di tích này nguyên khí đan điền có thể dùng hay không. Nếu như có thể dùng mà nói, như vậy cũng không cần lo lắng.
Nhiếp Vân lại hỏi một chút chuyện về tinh không chi vực, Thần Chi di tích. Thấy đối phương cũng không phải biết được quá nhiều cho nên hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Không có nói chuyện nữa, Nhiếp Vân cũng không giống như những người khác tu luyện, mà là tiện tay bố trí cấm chế, cổ tay khẽ lật, một gốc dược liệu xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Đây chính là Kim Lăng Thảo mà Thiên Tâm đằng dùng để hấp dẫn người khác tới.
Thiên Tâm đằng trở thành yêu sủng của hắn, thứ này lại không dùng tới, cho nên vừa vặn có thể luyện chế thành đan dược. Trước khi tiến vào Thần Chi di tích có thể lần nữa đề thăng phẩm chất linh hồn, thân thể.
Lòng bàn tay có diễm hỏa thiêu đốt, Nhiếp Vân lập tức ném cây dược liệu vào trong đó.
Người khác luyện chế đan dược còn cần dược đỉnh, thế nhưng thiên phú luyện đan của hắn đã đạt đến cấp bậc đại thành, đã không cần dùng dược đỉnh nữa. Những dược liệu này đều là lấy được từ Hỗn Loạn sơn. Vừa vặn phối hợp lại, có thể khiến cho Kim Lăng Thảo phát huy tốt dược lực của mình.
Cổ Tiêu cho rằng trong lòng hắn đang ước ao cho nên mới an ủi một câu..
- Như vậy ta nhận lời chúc của sư huynh trước!
Nhiếp Vân cũng không giải thích mà chỉ ôm quyền nói một tiếng, sau đó lại hỏi tiếp:
- Thần Chi di tích rốt cuộc là cái gì, thời gian ta tới tông môn ngắn, có thể nói hoàn toàn không biết gì cả. Có thể làm phiền sư huynh nói tỉ mỉ một chút được hay không?
- Ta cũng không biết nó là cái gì, chỉ biết đây là nơi thế hệ trẻ tuổi của Tà Nguyệt Chí tôn vực thí luyện, mỗi người chỉ có một lần cơ hội tiến vào. Nghe nói chỉ cần có thể ở bên trong còn sống đi ra, thực lực đều tiến nhanh, tiềm lực cũng sẽ tăng cao. Hơn nữa còn có người nói bên trong có vô số truyền thừa cao minh, chỉ cần vận khí tốt thu được một truyền thừa. Khi đó tuyệt đối sẽ tiền đồ vô lượng!
Cổ Tiêu nói.
Nhiếp Vân không hỏi thêm nữa.
Sợ rằng Thần chi thí luyện này đã liên quan tới bí mật quan trọng nhất của Tà Nguyệt Chí tôn vực, hắn không biết cũng là chuyện bình thường.
- Tuy rằng Thần chi thí luyện có chỗ tốt vô cùng lớn, thế nhưng bên trong lại nguy cơ trùng trùng. Chỉ sợ cũng là một trong những nơi thí luyện tàn khốc nhất của Tà Nguyệt Chí tôn vực. Thí luyện Bách Nhân đảo còn có thể sống sót a, thế nhưng nơi này, một vạn người thí luyện vị tất có thể còn sống? Người còn sống mới chân chính là ngàn dặm tìm được một!
Thấy Nhiếp Vân không nói lời nào, vẻ mặt Thất Nguyên mang theo vẻ cảnh giác.
- Vì vậy, không nên ôm tâm lý may mắn, tiến vào trong đó, sinh tử sẽ không phải là của mình. Nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, không nên bởi vì nghĩ tới truyền thừa tựu mà ý vênh váo. Làm như vậy sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi, mà người chết, cho dù có đạt được truyền thừa thì cũng không có tác dụng!
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở!
Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng gật đầu.
Thất Nguyên nói rất đúng, vô luận thực lực ngươi có mạnh mẽ tới đâu, cho dù thủ đoạn nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, thu được truyền thừa nhiều hơn nữa. Một khi chết đi thì cái gì cũng không có. Cho nên sau khi tiến vào di tích không phải là nghĩ bản thân sẽ thu được bao nhiêu truyền thừa, đạt được bao nhiêu bảo bối, mà là làm sao có thể giữ được tính mạng của mình!
- Thần Chi di tích ở tinh không chi vực xa xôi. Cho dù tốc độ của Tịnh Nguyệt Cổ Thuyền có nhanh, thế nhưng không có hơn mười ngày cũng không thể nào tới được. Thừa dịp khoảng thời gian này, ta thấy chúng ta nên tranh thủ tu luyện đi. Tuy rằng thời gian ngắn như vậy thu hoạch cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng thêm một phần thực lực là thêm một phần thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Không thể khinh thường!
Cổ Tiêu nói.
- Tinh không chi vực?
- Tinh không chi vực là địa phương tương tự với Quy Khư hải chúng ta, huyền phù ở trên Tà Nguyệt Chí tôn vực, khắp nơi đều là tinh thần. Chỉ bất quá tinh thần nơi đó đều đã bị nghiền nát, bình thường bị phong ấn lại. Mỗi hơn trăm vạn năm phong ấn sẽ trở nên buông lỏng. Lúc này tứ đại tông chủ lợi dụng chưởng giáo phù ấn liên thủ thì mới có thể xé rách ra một cái khe, cho phép người ta tiến vào! Đương nhiên cái thời gian tồn tại của cái khe này cũng không lâu, chỉ có chừng ba tháng. Nói cách khác, người tiến vào Thần Chi di tích, vô luận ngươi có bản lĩnh lớn tới đâu thì cũng chỉ ở trong đó đợi ba tháng. Nếu như thời gian quá lâu. Cái khe đóng lại, khi đó cũng chỉ có thể chờ trăm vạn năm sau mới có thể đi ra ngoài! Chỉ bất quá, trăm vạn năm qua đi, người có thể từ bên trong đi ra ngoài hầu như không có!
- Vì sao?
Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái.
Thực lực đạt tới loại cảnh giới này như bọn hắn, sống ức vạn năm cũng không phải là vấn đề, trăm vạn năm cũng không tính là gì a.
- Đây không tính là bí mật gì. Nghe nói bên trong Thần Chi di tích khắp nơi đều là khí tức suy bại. Không có linh khí, nguyên khí, tiến vào trong đó chỉ có thể tiêu hao tu vi bản thân. Có lẽ dựa vào đan dược linh dược duy trì thể năng. Duy trì được ba tháng cũng đã rất đáng sợ rồi. Trăm vạn năm, làm sao có thể chịu được chứ?
- Không có linh khí, nguyên khí?
Nhiếp Vân lập tức hiểu ra.
Đạt tới tu vi như bọn hắn, ức vạn năm không ăn cơm cũng sẽ không chết, cũng không phải bọn họ không cảm thấy đói bụng, mà là bọn hắn có thể dựa vào hấp thu linh khí, bổ sung năng lượng tiêu hao, bảo trì lực lượng không cạn.
Chỗ kia không có linh khí, nguyên khí, không thể nào hấp thu được mà còn chỉ có thể tiêu hao. Cho dù người có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ không nhịn được tiêu hao, cho dù những người này có mang theo linh dược các loại đồ vật thì chỉ sợ cũng không kiên trì được trăm vạn năm. Huống chi ở nơi đó lại là khắp nơi tràn ngập nguy hiểm.
Loại địa phương không thể nào hấp thu linh khí, nguyên khí này Nhiếp Vân cũng đã trải qua. Ban đầu ở trong tinh bích đi thông linh giới chính là loại tình huống này. Bất quá khi đó thiên phú nguyên khí sư của hắn có thể hấp thu năng lượng hơi yếu để tiếp tế, cho nên cũng không biết cái gọi là Thần Chi di tích này nguyên khí đan điền có thể dùng hay không. Nếu như có thể dùng mà nói, như vậy cũng không cần lo lắng.
Nhiếp Vân lại hỏi một chút chuyện về tinh không chi vực, Thần Chi di tích. Thấy đối phương cũng không phải biết được quá nhiều cho nên hắn cũng không hỏi thêm nữa.
Không có nói chuyện nữa, Nhiếp Vân cũng không giống như những người khác tu luyện, mà là tiện tay bố trí cấm chế, cổ tay khẽ lật, một gốc dược liệu xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Đây chính là Kim Lăng Thảo mà Thiên Tâm đằng dùng để hấp dẫn người khác tới.
Thiên Tâm đằng trở thành yêu sủng của hắn, thứ này lại không dùng tới, cho nên vừa vặn có thể luyện chế thành đan dược. Trước khi tiến vào Thần Chi di tích có thể lần nữa đề thăng phẩm chất linh hồn, thân thể.
Lòng bàn tay có diễm hỏa thiêu đốt, Nhiếp Vân lập tức ném cây dược liệu vào trong đó.
Người khác luyện chế đan dược còn cần dược đỉnh, thế nhưng thiên phú luyện đan của hắn đã đạt đến cấp bậc đại thành, đã không cần dùng dược đỉnh nữa. Những dược liệu này đều là lấy được từ Hỗn Loạn sơn. Vừa vặn phối hợp lại, có thể khiến cho Kim Lăng Thảo phát huy tốt dược lực của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.