Chương 3316: Triệt để trở mặt (hạ)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Dựa theo quan hệ của hắn và này hai người từ bên ngoài đến này, một khi đối phương đạt được quyền lợi. Người đầu tiên đối phương muốn giết sẽ là hắn. So với việc đến lúc đó bị động, như vậy còn không bằng hiện tại tiên hạ thủ vi cường!
Ầm ầm!
Khí tức của Đại Tế Tự không ngừng kéo lên, hai mắt lóe lên, bàn tay mạnh mẽ chộp ra một trảo, lập tức chộp thanh kiếm mà Lục Huyền lấy từ trên người Kiếm thị tới tay.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Nhìn thấy hành động của hắn, Nhị Tế tự lập tức biến sắc, gấp gáp bước lên phía trước một bước.
- Làm gì? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Vừa rồi thông qua tế tự ta đã nhận được ý niệm của tổ tiên, hai người từ bên ngoài đến này ở trắng trợn phá hoại ở trong nội cốc, coi trời bằng vung, triệt để làm cho Đại Đế tức giận. Vì vậy Đại đế muốn ta chém giết hai bọn hắn để răn đe.
Đại Tế Tự khẽ nói.
- Trắng trợn phá hoại, coi trời bằng vung? Thật sự là biết lấy cớ a! Nếu như thực sự là ý niệm mà tổ tiên lưu lại, vì sao sớm không nói muộn không nói, lại nói vào đúng lúc này? Nếu muốn động thủ cứ nói thẳng ra là được. Cần gì phải nói ra những lời này chứ!
Nhiếp Vân cười lạnh.
Xem ra Đại Tế Tự này đã hạ quyết tâm, định động thủ diệt sát bọn hắn.
Nhiếp Đồng đạt được năm mươi ba khỏa Kiếm Ý phù, ngang nhiên trở mặt, phá hỏng tộc quy, bởi vậy hắn ta mới kiếm cớ.
Chuyện này giống như là mưu phản ở trong một ít hoàng triều vậy. Cũng phải kiếm một cái cớ, cái gì mà diệt trừ hôn quân, thiên mệnh sở quy. Chỉ có như vậy, mới có thể trấn an dân tâm, lại khiến cho người ta đối với hành vi của bọn họ không có phản cảm.
- Lấy cớ? Nếu như không phải trắng trợn phá hoại, dùng một ít thủ đoạn mà không ai nhận ra. Như vậy làm sao có thể lấy được tất cả Kiếm Ý phù bên trong cốc được chứ? Hôm nay cho dù ngươi có nói rách lưỡi thì cũng đừng mong đi được.
Bàn tay đưa về phía trước run lên, Kiếm thị lơ lửng trên không trung, dường như tùy thời hắn có thể xuất ra Kiếm thị được vậy.
- Đại Tế Tự, Kiếm Linh cốc không phải là của một mình ngươi, cũng không phải là nơi mà một mình ngươi có thể quyết định được. Nếu như muốn động thủ đối với bọn họ thì trước tiên phải bước qua thi thể của ta đã.
Lục Vân Tử tiến lên một bước.
- Nhị Tế tự không cần phải gấp, hắn muốn giết ta, còn không có dễ dàng như vậy a!
Ngăn Lục Vân Tử lại, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, lại nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Ngươi nói Lục Hi Đại Đế dùng ý niệm đưa tin cho ngươi, nói chúng ta trắng trợn phá hoại nội cốc. Đồng thời còn bảo ngươi chém giết chúng ta, chuyện này có đúng hay không?
- Không sai!
Đại Tế Tự gật đầu một cái.
Tuy rằng hắn không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy, thế nhưng đối với hắn mà nói, một khi nói rõ vẫn sẽ có lợi.
Dù sao trực tiếp động thủ giết người mà nếu như không đủ lý do chống đỡ. Như vậy cho dù có thành công thì cũng sẽ bị tộc nhân lên án, vị trí Đại Tế Tự của hắn sẽ bị rất nhiều người lên tiếng phản đối.
- Đừng có nói bậy nói bạ như vậy a. Trắng trợn phá hỏng quy định trong nội cốc, chuyện này quả thực đúng là có. Tuy nhiên, không phải huynh đệ chúng ta, mà là chính Đại Tế Tự ngươi!
Nhiếp Vân đi về phía trước, đi tới chính giữa tế đàn, lại nhìn về phía rất nhiều tộc nhân chung quanh:
- Các ngươi biết rõ vì sao đám người Lục Bắc Hoang ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có được hay không?
- Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người dưới đài đều có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Không có chính là không có... Chẳng lẽ lại còn có nguyên do nào khác hay sao?
- Lục Bắc Hoang và Lục Huyền đều là thiên tài của Kiếm Linh cốc, là tồn tại mà mỗi người đều pahri nhìn lên. Lục Huyền đạt được bốn mươi sáu khỏa, mà Lục Bắc Hoang ngay cả một khỏa cũng không có được, chuyện này... Vốn đã không bình thường rồi! Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này là bởi vì... Đại Tế Tự đem Kiếm thị đưa cho Lục Huyền này mang vào bên trong.
Nhiếp Vân nói.
- Đưa Kiếm thị cho Lục Huyền? Có ý gì?
- Lục Huyền có Kiếm thị, như vậy chẳng lẽ hắn ta lại để cho Kiếm thị cướp đoạt Kiếm Ý phù trong tay đám người Lục Bắc Hoang hay sao?
- Nếu như vậy đã coi như là phá hỏng quy củ, phá hỏng tộc huấn...
- Thật hay giả vậy? Một khi rời khỏi nội cốc, không phải sẽ mất đi trí nhớ hay sao? Làm sao hắn ta có thể nhớ được chứ?
Tất cả mọi người đều có chút sửng sốt, có người thông minh đã đoán ra ý tứ trong lời nói của Nhiếp Vân. Thế nhưng vẫn còn có một ít người không tin tưởng.
- Vừa rồi kiếm thị từ nơi nào đi ra, chắc hẳn các vị cũng đã nhìn thấy, cũng đã có người đoán ra được. Không sai, ở bên trong cốc, Lục Huyền này dựa vào Kiếm thị mà tiến hành cướp đoạt đối với tất cả mọi người. Như vậy Kiếm Ý phù trong tay đám người Lục Bắc Hoang đều là bị hắn ta cướp đi!
Nhiếp Vân nói tiếp:
- Nói đến đây, chắc hẳn sẽ có người muốn hỏi, vì sao huynh đệ các ngươi không có việc gì, có thể nhớ rõ đúng không? Nói thật cho các ngươi biết... Huynh đệ chúng ta cũng bị Kiếm thị vây công, may mắn mà ta có chút thủ đoạn... Mời chư vị nhìn xem.
Nói đến đây, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hai Kiếm thị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. Đây chính là hai đầu Kiếm thị bị hắn bắt được ở trong cốc.
- Hai đầu Kiếm thị chính là hai đầu đi qua định cướp đoạt Kiếm Ý phù của chúng ta, kết quả đã bị ta bắt gọn...
- Chuyện này...
- Đây là Kiếm thị, ta đã từng nhìn thấy qua nó!
- Kiếm thị là Khôi Lỗi mà chỉ có Đại Tế Tự trong Kiếm Linh cốc chúng ta mới có thể khống chế, là bảo vật mà Lục Hi tổ tiên để lại cho hậu nhân, người ngoài không có khả năng có. Một khi hắn đã bắt được, như vậy cũng đồng nghĩa với lời nói là thật.
Nhìn thấy Kiếm thị, tất cả mọi người đều sửng sốt, những người trước đó phản đối, giờ phút này cũng nói không nên lời.
Kiếm thị là thứ do Kiếm Đạo Đại Đế Lục Hi tự tay luyện chế, cả Thần giới tổng cộng chỉ có bốn cái. Thứ này căn bản không có khả năng làm bộ.
Nếu như Lục Huyền không có mang Kiếm thị vào trong nội cốc mà nói. Như vậy người từ bên ngoài đến trước mắt này làm sao có thể có được Kiếm thị được chứ? Đồng thời Kiếm thị làm sao lại có ở trên người của Lục Huyền được?
- Ngươi...
Vốn hắn tưởng rằng Nhiếp Vân định nói mình còn có chút trí nhớ trong cốc. Cho nên hắn đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác để phản bác, thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp lấy ra Kiếm thị. Cho nên sắc mặt Đại Tế Tự cực kỳ khó coi.
Ầm ầm!
Khí tức của Đại Tế Tự không ngừng kéo lên, hai mắt lóe lên, bàn tay mạnh mẽ chộp ra một trảo, lập tức chộp thanh kiếm mà Lục Huyền lấy từ trên người Kiếm thị tới tay.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Nhìn thấy hành động của hắn, Nhị Tế tự lập tức biến sắc, gấp gáp bước lên phía trước một bước.
- Làm gì? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Vừa rồi thông qua tế tự ta đã nhận được ý niệm của tổ tiên, hai người từ bên ngoài đến này ở trắng trợn phá hoại ở trong nội cốc, coi trời bằng vung, triệt để làm cho Đại Đế tức giận. Vì vậy Đại đế muốn ta chém giết hai bọn hắn để răn đe.
Đại Tế Tự khẽ nói.
- Trắng trợn phá hoại, coi trời bằng vung? Thật sự là biết lấy cớ a! Nếu như thực sự là ý niệm mà tổ tiên lưu lại, vì sao sớm không nói muộn không nói, lại nói vào đúng lúc này? Nếu muốn động thủ cứ nói thẳng ra là được. Cần gì phải nói ra những lời này chứ!
Nhiếp Vân cười lạnh.
Xem ra Đại Tế Tự này đã hạ quyết tâm, định động thủ diệt sát bọn hắn.
Nhiếp Đồng đạt được năm mươi ba khỏa Kiếm Ý phù, ngang nhiên trở mặt, phá hỏng tộc quy, bởi vậy hắn ta mới kiếm cớ.
Chuyện này giống như là mưu phản ở trong một ít hoàng triều vậy. Cũng phải kiếm một cái cớ, cái gì mà diệt trừ hôn quân, thiên mệnh sở quy. Chỉ có như vậy, mới có thể trấn an dân tâm, lại khiến cho người ta đối với hành vi của bọn họ không có phản cảm.
- Lấy cớ? Nếu như không phải trắng trợn phá hoại, dùng một ít thủ đoạn mà không ai nhận ra. Như vậy làm sao có thể lấy được tất cả Kiếm Ý phù bên trong cốc được chứ? Hôm nay cho dù ngươi có nói rách lưỡi thì cũng đừng mong đi được.
Bàn tay đưa về phía trước run lên, Kiếm thị lơ lửng trên không trung, dường như tùy thời hắn có thể xuất ra Kiếm thị được vậy.
- Đại Tế Tự, Kiếm Linh cốc không phải là của một mình ngươi, cũng không phải là nơi mà một mình ngươi có thể quyết định được. Nếu như muốn động thủ đối với bọn họ thì trước tiên phải bước qua thi thể của ta đã.
Lục Vân Tử tiến lên một bước.
- Nhị Tế tự không cần phải gấp, hắn muốn giết ta, còn không có dễ dàng như vậy a!
Ngăn Lục Vân Tử lại, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, lại nhìn quanh một vòng rồi nói:
- Ngươi nói Lục Hi Đại Đế dùng ý niệm đưa tin cho ngươi, nói chúng ta trắng trợn phá hoại nội cốc. Đồng thời còn bảo ngươi chém giết chúng ta, chuyện này có đúng hay không?
- Không sai!
Đại Tế Tự gật đầu một cái.
Tuy rằng hắn không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy, thế nhưng đối với hắn mà nói, một khi nói rõ vẫn sẽ có lợi.
Dù sao trực tiếp động thủ giết người mà nếu như không đủ lý do chống đỡ. Như vậy cho dù có thành công thì cũng sẽ bị tộc nhân lên án, vị trí Đại Tế Tự của hắn sẽ bị rất nhiều người lên tiếng phản đối.
- Đừng có nói bậy nói bạ như vậy a. Trắng trợn phá hỏng quy định trong nội cốc, chuyện này quả thực đúng là có. Tuy nhiên, không phải huynh đệ chúng ta, mà là chính Đại Tế Tự ngươi!
Nhiếp Vân đi về phía trước, đi tới chính giữa tế đàn, lại nhìn về phía rất nhiều tộc nhân chung quanh:
- Các ngươi biết rõ vì sao đám người Lục Bắc Hoang ngay cả một khỏa Kiếm Ý phù cũng không có được hay không?
- Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người dưới đài đều có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Không có chính là không có... Chẳng lẽ lại còn có nguyên do nào khác hay sao?
- Lục Bắc Hoang và Lục Huyền đều là thiên tài của Kiếm Linh cốc, là tồn tại mà mỗi người đều pahri nhìn lên. Lục Huyền đạt được bốn mươi sáu khỏa, mà Lục Bắc Hoang ngay cả một khỏa cũng không có được, chuyện này... Vốn đã không bình thường rồi! Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này là bởi vì... Đại Tế Tự đem Kiếm thị đưa cho Lục Huyền này mang vào bên trong.
Nhiếp Vân nói.
- Đưa Kiếm thị cho Lục Huyền? Có ý gì?
- Lục Huyền có Kiếm thị, như vậy chẳng lẽ hắn ta lại để cho Kiếm thị cướp đoạt Kiếm Ý phù trong tay đám người Lục Bắc Hoang hay sao?
- Nếu như vậy đã coi như là phá hỏng quy củ, phá hỏng tộc huấn...
- Thật hay giả vậy? Một khi rời khỏi nội cốc, không phải sẽ mất đi trí nhớ hay sao? Làm sao hắn ta có thể nhớ được chứ?
Tất cả mọi người đều có chút sửng sốt, có người thông minh đã đoán ra ý tứ trong lời nói của Nhiếp Vân. Thế nhưng vẫn còn có một ít người không tin tưởng.
- Vừa rồi kiếm thị từ nơi nào đi ra, chắc hẳn các vị cũng đã nhìn thấy, cũng đã có người đoán ra được. Không sai, ở bên trong cốc, Lục Huyền này dựa vào Kiếm thị mà tiến hành cướp đoạt đối với tất cả mọi người. Như vậy Kiếm Ý phù trong tay đám người Lục Bắc Hoang đều là bị hắn ta cướp đi!
Nhiếp Vân nói tiếp:
- Nói đến đây, chắc hẳn sẽ có người muốn hỏi, vì sao huynh đệ các ngươi không có việc gì, có thể nhớ rõ đúng không? Nói thật cho các ngươi biết... Huynh đệ chúng ta cũng bị Kiếm thị vây công, may mắn mà ta có chút thủ đoạn... Mời chư vị nhìn xem.
Nói đến đây, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, hai Kiếm thị đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn. Đây chính là hai đầu Kiếm thị bị hắn bắt được ở trong cốc.
- Hai đầu Kiếm thị chính là hai đầu đi qua định cướp đoạt Kiếm Ý phù của chúng ta, kết quả đã bị ta bắt gọn...
- Chuyện này...
- Đây là Kiếm thị, ta đã từng nhìn thấy qua nó!
- Kiếm thị là Khôi Lỗi mà chỉ có Đại Tế Tự trong Kiếm Linh cốc chúng ta mới có thể khống chế, là bảo vật mà Lục Hi tổ tiên để lại cho hậu nhân, người ngoài không có khả năng có. Một khi hắn đã bắt được, như vậy cũng đồng nghĩa với lời nói là thật.
Nhìn thấy Kiếm thị, tất cả mọi người đều sửng sốt, những người trước đó phản đối, giờ phút này cũng nói không nên lời.
Kiếm thị là thứ do Kiếm Đạo Đại Đế Lục Hi tự tay luyện chế, cả Thần giới tổng cộng chỉ có bốn cái. Thứ này căn bản không có khả năng làm bộ.
Nếu như Lục Huyền không có mang Kiếm thị vào trong nội cốc mà nói. Như vậy người từ bên ngoài đến trước mắt này làm sao có thể có được Kiếm thị được chứ? Đồng thời Kiếm thị làm sao lại có ở trên người của Lục Huyền được?
- Ngươi...
Vốn hắn tưởng rằng Nhiếp Vân định nói mình còn có chút trí nhớ trong cốc. Cho nên hắn đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác để phản bác, thế nhưng không nghĩ tới đối phương lại trực tiếp lấy ra Kiếm thị. Cho nên sắc mặt Đại Tế Tự cực kỳ khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.