Chương 912: Trúc Âm. (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Lần khảo hạch này Nhiếp Vân định trực tiếp trở thành đệ tử hạch tâm, cho nên cũng lười che dấu khí tức. Dù sao trừ hắn ra cũng có không ít cường giả Hạp Hư cảnh, cho nên cũng không sợ bị chú ý quá mức.
- Ồ? Nhìn vị huynh đài này rất lạ mặt nha, không ngờ lại cũng có thực lực Hạp Hư cảnh, vừa nhìn đã biết là tuyệt thế thiên tài, là thần tượng của ta...
Vừa mới đi tới bên trái thì đã nhìn thấy một thiếu niên vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
Người này một thân trắng nõn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười khiến cho trong lòng người ta sinh ra vẻ thân cận. Nhiếp Vân nhìn kỹ, lập tức ngạc nhiên một hồi.
Nhìn gia hỏa đang nở mặt tươi cười này không ngờ cũng là cường giả Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa nhìn trình độ pháp lực hùng hậu trong cơ thể, không ngờ lại không kém hắn chút nào.
- Ha ha. Thực lực ngươi cũng không yếu.
Nhiếp Vân còn cười cười.
- Ta? Ta được người nhà quán đỉnh, cứng rắn nhét vào, chỉ có thực lực, sức chiến đấu có hạn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Ngược lại là huynh đài, ta nhìn thấy ánh mắt ngươi tinh anh, khí tức trầm ổn, thực lực không tầm thường a. Về sau tiểu đệ ta đi theo ngươi lăn lộn, đến tông môn nhất định phải chiếu cố ta nha...
Thiếu niên có vẻ mặt trắng nõn kia liên tục gật đầu, vừa cười vừa nói.
- Tên này...
Nghe thấy còn có người tự xưng là quán đỉnh, Nhiếp Vân cảm thấy có chút buồn cười. Bằng vào tuổi này có thể đạt tới Hạp Hư cảnh, ai mà không phải là hạng người tâm cao khí ngạo chứ? Tên này vừa mới thấy mặt đã xưng tiểu đệ, thực sự là hiếm thấy.
- Đúng rồi, còn không biết vị huynh đài này tên gọi là gì, tại hạ Trúc Âm, trúc trong Trúc tử, Âm trong âm nhạc, không phải là con heo nhỏ, dâm đãng dâm, huynh đài nhất định phải nhớ kỹ.
Thiếu niên khuôn mặt trắng nõn kia vui vẻ nói.
- Ta là Vân Phong.
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
Hiện tại cái tên Nhiếp Vân đã vang vọng cả Phù Thiên đại lục, một khi báo ra phiền phức không ít. Cho nên Nhiếp Vân ngẫm lại vẫn nên cải biến tên tuổi thì hơn.
Có mây có núi, mây trôi nước chảy, Vân Phong.
- Vân Phong, cái tên rất hay, không hổ là lão đại, cái tên cũng khí thế như vậy. So với cái tên Trúc Âm của ta còn tốt hơn nhiều.
Trúc Âm cười nói.
- Vân Phong? Hừ, cái tên này mà cũng gọi là hay sao? Thực sự là chưa từng thấy qua xã hội thế nào.
Trúc Âm vừa mới nói xong thì bên cạnh đã có tiếng hừ lạnh lẽo vang vọng.
Những lời này mang theo vẻ xem thường và cười nhạo rất nặng, vừa ra khỏi miệng đã cười nhạo Nhiếp Vân và Trúc Âm một phen.
Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, một thân khí tức sắc bén như đao phong, cũng giống như hắn, là cao thủ Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
- Đây là Nam Cung Tuấn của Nam Cung thế gia. Nam Cung thế gia cũng là một trong tám đại thế gia, thực lực rất mạnh. Nghe nói hắn từng chém giết cường giả Hạp Hư cảnh đỉnh phong...
Nhiếp Vân nhìn sang, chợt bên tai truyền tới tiếng truyền âm, mà chủ nhân của nó chính là Trúc Âm.
Vừa truyền âm, đồng thời vẻ mặt hắn tươi cười đứng trước mặt Nam Cung Tuấn, nói.
- Hóa ra là Nam Cung Tuấn thiếu gia của Nam Cung thế gia. Cái tên của Nam Cung Tuấn thiếu gia quả thực êm tai. Nhất là chữ Tuấn này, quả thực chính là thần tượng cho vô số người sùng bái.... Vô số thiếu nữ sợ hãi thuần phục.
Nói tới đây đột nhiên Trúc âm nhíu mày nói tiếp.
- Ai, ngươi nói xem tại sao mẫu thân ta lại đặt cho ta cái tên này cơ chứ? Đoán chừng là chê ta quá xấu, không xứng với chữ Tuấn. Nam Cung thiếu gia quả nhiên tuấn mỹ cực kỳ, diện mạo bất phàm. Ngươi xem con mắt ngươi sáng ngời mà có thần, cái miệng, cái mặt....
Trước đó nghe thấy lời Trúc Âm nói Nhiếp Vân còn tưởng rằng hắn đụng phải ai cũng thích vuốt mông ngựa, thế nhưng sau khi nghe được một nửa câu, lúc này hắn mới cảm thấy mình đã nghĩ sai cho đối phương.
Tuy rằng Nam Cung Tuấn mang theo chữ tuấn, nhưng mà quả thực dung mạo không xứng với nó. Xấu xí, đôi mắt khi mở ra cũng chẳng khác nào lúc nheo lại. Trúc Âm cố ý nói tới chữ Tuấn, lại còn nói xinh đẹp, còn nói miệng và mắt, ý cười nhạo vô cùng rõ ràng trong lời nói.
- Ha ha..
- Quả nhiên Tuấn mỹ cực kỳ nha...
- Hay cho tướng mạo anh tuấn, thấy hắn ngay cả cơm ta cũng phải nhổ ra... Đừng hiểu lầm, chỉ là ta thấy quá tuấn tú cho nên không có cách nào tiếp nhận được mà thôi.
Thanh âm của hắn khong thấp, mấy người chung quanh cũng nghe được, cả đám cười ồ lên.
- Ngươi... Ngươi được lắm, chờ một lát nữa khi khảo hạch biểu hiện của đệ tử nhập môn. Đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta sẽ cho ngươi biết cái giá của việc đắc tội với ta.
Không ngờ tới Trúc Âm lại châm chọc mình như vậy, Nam Cung Tuấn thiếu chút nữa phun ra một búng máu tươi, tức giận tới mức quay người rời đi.
Người dám cười thực lực cơ hồ đều là Hạp Hư cảnh, hơn nữa gia thế mỗi một nhà đều không chênh lệch với hắn. Cho dù có càn rỡ thì hắn cũng không dám làm càn quá mức.
- Ài, đừng đi chứ? Nam Cung thiếu gia, ngươi quả thực rất anh tuấn, trong đám yêu thú tuyệt đối là nhân vật số một số hai a...
Trúc Âm vội vàng hô.
- Hừ...
Nam Cung Tuấn nghe vậy sắc mặt tái nhợt, đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
- ha ha.
Nhiếp Vân cũng không ngờ tới Trúc Âm dám nói lời này, hắn cười rồi lắc đầu.
- Đám người các ngươi đi theo ta.
Nhưng lúc này bọn hắn đã nhìn thấy Viên Kim trưởng lão đứng trước mặt cả đám, la lên một câu.
Quay người nhìn lên, số lượng người ở trong đội ngũ này cũng không phải quá nhiều. Tuy rằng người tới tham dự khảo hạch có rất nhiều thiên tài, nhưng mà chính thức đạt tới Hạp Hư cảnh cũng có số lượng nhất định. Người đứng ở hàng bên trái đều là cường giả Hạp Hư cảnh, không nhiều không ít, vừa vặn ba mươi.
Xem ra danh ngạch mà Hóa Vân tông muốn tuyển nhạn ban đầu cũng đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, cũng không phải là tùy ý nói ra cho có.
- Đây là Kỷ Lục thạch đăng ký thân phận, ta không quản các ngươi tới từ gia tộc nào, thế lực nào. Tiến vào Hóa Vân tông chính là đệ tử tông môn, không có được bất kỳ ưu thế nào. Khi đăng ký chỉ cần viết rõ tính danh, tuổi, có được thiên phú gì thì ghi vào là được, ghi nhiều thêm cũng không có bất kỳ một chút ưu đãi nào đâu.
Cổ tay Viên Kim khẽ đảo, một khối thủy tinh trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người.
- Ồ? Nhìn vị huynh đài này rất lạ mặt nha, không ngờ lại cũng có thực lực Hạp Hư cảnh, vừa nhìn đã biết là tuyệt thế thiên tài, là thần tượng của ta...
Vừa mới đi tới bên trái thì đã nhìn thấy một thiếu niên vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
Người này một thân trắng nõn, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười khiến cho trong lòng người ta sinh ra vẻ thân cận. Nhiếp Vân nhìn kỹ, lập tức ngạc nhiên một hồi.
Nhìn gia hỏa đang nở mặt tươi cười này không ngờ cũng là cường giả Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, hơn nữa nhìn trình độ pháp lực hùng hậu trong cơ thể, không ngờ lại không kém hắn chút nào.
- Ha ha. Thực lực ngươi cũng không yếu.
Nhiếp Vân còn cười cười.
- Ta? Ta được người nhà quán đỉnh, cứng rắn nhét vào, chỉ có thực lực, sức chiến đấu có hạn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Ngược lại là huynh đài, ta nhìn thấy ánh mắt ngươi tinh anh, khí tức trầm ổn, thực lực không tầm thường a. Về sau tiểu đệ ta đi theo ngươi lăn lộn, đến tông môn nhất định phải chiếu cố ta nha...
Thiếu niên có vẻ mặt trắng nõn kia liên tục gật đầu, vừa cười vừa nói.
- Tên này...
Nghe thấy còn có người tự xưng là quán đỉnh, Nhiếp Vân cảm thấy có chút buồn cười. Bằng vào tuổi này có thể đạt tới Hạp Hư cảnh, ai mà không phải là hạng người tâm cao khí ngạo chứ? Tên này vừa mới thấy mặt đã xưng tiểu đệ, thực sự là hiếm thấy.
- Đúng rồi, còn không biết vị huynh đài này tên gọi là gì, tại hạ Trúc Âm, trúc trong Trúc tử, Âm trong âm nhạc, không phải là con heo nhỏ, dâm đãng dâm, huynh đài nhất định phải nhớ kỹ.
Thiếu niên khuôn mặt trắng nõn kia vui vẻ nói.
- Ta là Vân Phong.
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
Hiện tại cái tên Nhiếp Vân đã vang vọng cả Phù Thiên đại lục, một khi báo ra phiền phức không ít. Cho nên Nhiếp Vân ngẫm lại vẫn nên cải biến tên tuổi thì hơn.
Có mây có núi, mây trôi nước chảy, Vân Phong.
- Vân Phong, cái tên rất hay, không hổ là lão đại, cái tên cũng khí thế như vậy. So với cái tên Trúc Âm của ta còn tốt hơn nhiều.
Trúc Âm cười nói.
- Vân Phong? Hừ, cái tên này mà cũng gọi là hay sao? Thực sự là chưa từng thấy qua xã hội thế nào.
Trúc Âm vừa mới nói xong thì bên cạnh đã có tiếng hừ lạnh lẽo vang vọng.
Những lời này mang theo vẻ xem thường và cười nhạo rất nặng, vừa ra khỏi miệng đã cười nhạo Nhiếp Vân và Trúc Âm một phen.
Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, một thân khí tức sắc bén như đao phong, cũng giống như hắn, là cao thủ Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
- Đây là Nam Cung Tuấn của Nam Cung thế gia. Nam Cung thế gia cũng là một trong tám đại thế gia, thực lực rất mạnh. Nghe nói hắn từng chém giết cường giả Hạp Hư cảnh đỉnh phong...
Nhiếp Vân nhìn sang, chợt bên tai truyền tới tiếng truyền âm, mà chủ nhân của nó chính là Trúc Âm.
Vừa truyền âm, đồng thời vẻ mặt hắn tươi cười đứng trước mặt Nam Cung Tuấn, nói.
- Hóa ra là Nam Cung Tuấn thiếu gia của Nam Cung thế gia. Cái tên của Nam Cung Tuấn thiếu gia quả thực êm tai. Nhất là chữ Tuấn này, quả thực chính là thần tượng cho vô số người sùng bái.... Vô số thiếu nữ sợ hãi thuần phục.
Nói tới đây đột nhiên Trúc âm nhíu mày nói tiếp.
- Ai, ngươi nói xem tại sao mẫu thân ta lại đặt cho ta cái tên này cơ chứ? Đoán chừng là chê ta quá xấu, không xứng với chữ Tuấn. Nam Cung thiếu gia quả nhiên tuấn mỹ cực kỳ, diện mạo bất phàm. Ngươi xem con mắt ngươi sáng ngời mà có thần, cái miệng, cái mặt....
Trước đó nghe thấy lời Trúc Âm nói Nhiếp Vân còn tưởng rằng hắn đụng phải ai cũng thích vuốt mông ngựa, thế nhưng sau khi nghe được một nửa câu, lúc này hắn mới cảm thấy mình đã nghĩ sai cho đối phương.
Tuy rằng Nam Cung Tuấn mang theo chữ tuấn, nhưng mà quả thực dung mạo không xứng với nó. Xấu xí, đôi mắt khi mở ra cũng chẳng khác nào lúc nheo lại. Trúc Âm cố ý nói tới chữ Tuấn, lại còn nói xinh đẹp, còn nói miệng và mắt, ý cười nhạo vô cùng rõ ràng trong lời nói.
- Ha ha..
- Quả nhiên Tuấn mỹ cực kỳ nha...
- Hay cho tướng mạo anh tuấn, thấy hắn ngay cả cơm ta cũng phải nhổ ra... Đừng hiểu lầm, chỉ là ta thấy quá tuấn tú cho nên không có cách nào tiếp nhận được mà thôi.
Thanh âm của hắn khong thấp, mấy người chung quanh cũng nghe được, cả đám cười ồ lên.
- Ngươi... Ngươi được lắm, chờ một lát nữa khi khảo hạch biểu hiện của đệ tử nhập môn. Đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta sẽ cho ngươi biết cái giá của việc đắc tội với ta.
Không ngờ tới Trúc Âm lại châm chọc mình như vậy, Nam Cung Tuấn thiếu chút nữa phun ra một búng máu tươi, tức giận tới mức quay người rời đi.
Người dám cười thực lực cơ hồ đều là Hạp Hư cảnh, hơn nữa gia thế mỗi một nhà đều không chênh lệch với hắn. Cho dù có càn rỡ thì hắn cũng không dám làm càn quá mức.
- Ài, đừng đi chứ? Nam Cung thiếu gia, ngươi quả thực rất anh tuấn, trong đám yêu thú tuyệt đối là nhân vật số một số hai a...
Trúc Âm vội vàng hô.
- Hừ...
Nam Cung Tuấn nghe vậy sắc mặt tái nhợt, đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
- ha ha.
Nhiếp Vân cũng không ngờ tới Trúc Âm dám nói lời này, hắn cười rồi lắc đầu.
- Đám người các ngươi đi theo ta.
Nhưng lúc này bọn hắn đã nhìn thấy Viên Kim trưởng lão đứng trước mặt cả đám, la lên một câu.
Quay người nhìn lên, số lượng người ở trong đội ngũ này cũng không phải quá nhiều. Tuy rằng người tới tham dự khảo hạch có rất nhiều thiên tài, nhưng mà chính thức đạt tới Hạp Hư cảnh cũng có số lượng nhất định. Người đứng ở hàng bên trái đều là cường giả Hạp Hư cảnh, không nhiều không ít, vừa vặn ba mươi.
Xem ra danh ngạch mà Hóa Vân tông muốn tuyển nhạn ban đầu cũng đã trải qua cân nhắc kỹ lưỡng, cũng không phải là tùy ý nói ra cho có.
- Đây là Kỷ Lục thạch đăng ký thân phận, ta không quản các ngươi tới từ gia tộc nào, thế lực nào. Tiến vào Hóa Vân tông chính là đệ tử tông môn, không có được bất kỳ ưu thế nào. Khi đăng ký chỉ cần viết rõ tính danh, tuổi, có được thiên phú gì thì ghi vào là được, ghi nhiều thêm cũng không có bất kỳ một chút ưu đãi nào đâu.
Cổ tay Viên Kim khẽ đảo, một khối thủy tinh trong suốt xuất hiện trước mắt mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.