Vô Tận Đan Điền​

Chương 1405: Túy Phương Đình (2)

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

- Đa tạ hảo ý của sư tỷ... 

Nhiếp Vân biết rõ đối phương hảo ý, lắc đầu cự tuyệt.

Trước khi không có được Hỗn Độn linh dịch, bảo hắn đi cũng sẽ không đi, lại nói Nam Cung Khiếu ở trong mắt người khác vô cùng lợi hại, nhưng sau khi đạt tới Thiên Tiên cảnh, hắn lại không sợ hãi.

Thấy hắn lơ đễnh, Đặng Tiêu còn muốn nhiều lời, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đã đến Túy Phương Đình.

Ngoại trừ Từ Siêu, mấy người lúc trước chung một chỗ tham gia Loạn Hải Địa Cung thí luyện đều đến, chứng kiến hai người tới đều nhao nhao đứng dậy, từng người lộ ra dáng tươi cười.

Bọn hắn ở Túy Phương Đình đã đặt xong phòng, hai người vừa đến liền được mời vào, Đặng Tiêu được xếp ở vị trí đầu não, Nhiếp Vân thứ hai, rất nhanh rượu và thức ăn liền đưa lên.

- Thịt Thanh Giác Vân Thú, Hà Bàng Cam Long, Kim Khê Lộc... Cái này, cái này, những cái này đều là đồ ăn quý nhất Túy Phương Đình, ăn đối với tu luyện giả có trợ giúp rất lớn, các ngươi chẳng lẽ... phát tài? 

Nhìn trên mặt bàn, Đặng Tiêu lại càng hoảng sợ.

Trước mắt một bàn đồ ăn này, giá cả xa xỉ, đừng nói đệ tử chân truyền vừa mới tấn chức, cho dù đệ tử chân truyền uy tín lâu năm, thậm chí một ít trưởng lão, chỉ sợ cũng ăn không nổi.

- Cái này là một phần tâm ý của chúng ta, nếu như không có hai vị, chúng ta đừng nói đệ tử chân truyền, chỉ sợ sớm đã lâm vào điên cuồng, biến thành Tu La, tốn chút tiền là nên phải!

Từ Siêu cười nói.

- Đúng vậy, Đặng Tiêu sư tỷ, Diệp Thần sư huynh, các ngươi không nên khách khí! 

Lại một đệ tử cười nói.

Đi theo hai người nói, những người khác bảy mồm tám lưỡi thảo luận lên.

- Cái này nhóm người còn rất trượng nghĩa... Ân? Không đúng! 

Nhiếp Vân hơi cười một tiếng, cảm thấy mọi người rất nghĩa khí, tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), đột nhiên trong nội tâm tự dưng hiện lên vẻ cảnh giác.

- Sư tỷ, sư huynh, mau thừa dịp ăn nóng a, những món ăn dân dã của Túy Phương Đình này đều là đệ tử chân truyền dùng điểm cống hiến hối đoái, mỗi một món đều vô cùng trân quý, thường xuyên phục dụng đối với tu vi có lợi thật lớn! 

Loại ý nghĩ này chợt lóe lên, ngay sau đó đã bị Từ Siêu nhiệt tình thay thế.

- Sư tỷ, mọi người đã nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng đừng khách khí! 

Đạt tới loại thực lực như Nhiếp Vân, mặc dù không có thiên phú Thiên Đạo sư cùng Thiên Cơ sư, nhưng có thể tiên đoán Thiên Cơ khống chế Thiên Đạo, sớm biết rõ nguy hiểm, nhiều lần sinh tử tôi luyện, ở sâu trong nội tâm đối với nguy hiểm đã có cảm ứng đặc thù, dù che đậy toàn bộ giác quan thứ sáu, một khi nguy hiểm tiến đến, như trước có thể phát hiện.



Cái này đã diễn hóa thành một loại bản năng, đừng nói Đặng Tiêu, cho dù loại người như Nam Cung Khiếu cũng không cách nào bằng được.

Dù sao, những người bọn hắn ai cũng không có như Nhiếp Vân, nhiều lần kinh nghiệm sinh tử.

Loại cảnh giác này đột nhiên tới, trong lòng của hắn đã có định án, biểu hiện trên mặt không có bất kỳ khác thường, trong tiếng cười cầm lấy chiếc đũa kẹp một miếng thịt, trực tiếp nuốt vào.

Đây là thịt Thanh Giác Vân Thú nổi danh nhất, ăn vào trong miệng tinh khiết và thơm đến cực điểm, bao hàm linh khí nồng đậm, để cho tứ chi bách hài của người lộ ra một cổ hương thơm nồng đậm.

- Trong thức ăn này không có kỳ quặc? 

Nhiếp Vân có thiên phú Kịch Độc, cũng không sợ đối phương hạ độc, trực tiếp nếm thử, ăn một miếng không phát hiện vấn đề, để cho hắn ngược lại có chút nghi ngờ

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm sinh tử, loại cảm giác nguy cơ này tuyệt đối sẽ không sai lầm, nhưng vì sao trong thức ăn không có khí tức độc dược?

Chẳng lẽ hắn nghĩ lầm?

- Thế nào, cũng không tệ lắm phải không, Diệp Thần sư huynh, ăn nhiều chút, những cái này đều là thứ tốt... 

Trong nội tâm Nhiếp Vân kỳ quái, Từ Siêu cầm lấy chiếc đũa kẹp lên bốn năm khối thịt, đặt vào trong chén của hắn.

Hắn kẹp mỗi đồng loại đều là trân quý nhất, còn không có ăn vào, đã nghe đến hương khí xông vào mũi.

- Sư tỷ, ngươi cũng đừng khách khí, dùng đi! 

Một đệ tử thấy động tác của Từ Siêu, vội vàng cười kẹp vài miếng cho Đặng Tiêu, thức ăn giống như đúc gắp cho Nhiếp Vân.

- Chư vị khách khí! 

Nhiếp Vân bất động thanh sắc, ăn thức ăn đối phương gắp cho vào miệng, trong mắt lập tức hiện lên hàn quang.

Quả nhiên có vấn đề!

Sở dĩ ăn một miếng cảm giác không ra, là vì bọn hắn có khả năng sử dụng một loại độc dược hỗn hợp, loại dược này phân biệt đặt ở trong vài loại, chỉ cần không ăn hết, liền không trúng độc!

Mà Từ Siêu kẹp đồ ăn cho mình cùng Đặng Tiêu đúng là một bộ đầy đủ!

- Kịch Độc chi khí hóa giải! 



Bởi vì sớm có chuẩn bị, mỗi dạng đồ ăn chỉ ăn hơi chút, trúng độc không sâu, Kịch Độc chi khí xoay chuyển trong người, Nhiếp Vân đã minh bạch trong thức ăn đến cùng hạ xuống độc gì.

Đây là một loại độc dược có thể làm cho người toàn thân tê liệt, trong thời gian ngắn mất đi sức chiến đấu, không để cho người trí mạng, dĩ nhiên đối với người khác mà nói, là vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với hắn có thiên phú Kịch Độc mà nói, nhẹ nhõm hóa giải, không có bất kỳ khó khăn.

- Tới, ăn a! 

Thấy Nhiếp Vân ăn hết, Từ Siêu giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục dùng.

Đặng Tiêu chịu không nổi mọi người nhiệt tình, cũng nhịn không được ăn vài miếng.

Biết rõ loại độc dược hỗn hợp này không nguy hiểm đến tính mạng, Nhiếp Vân cũng không nhắc nhở.

Leng keng!

- Ta làm sao vậy? Như thế nào toàn thân không có thể động... 

Thấy Đặng Tiêu ăn hết, Nhiếp Vân giả bộ như biến sắc, thân thể không tự chủ được lắc lư vài cái.

Hắn khẽ động như vậy, Đặng Tiêu cũng lập tức phát hiện dị thường, mạnh mẽ vỗ bàn đứng lên.

- Từ Siêu, các ngươi... trong thức ăn hạ xuống cái gì?

Khí tức toàn thân lao nhanh, tựa hồ tùy thời có thể phún dũng, hai hàng lông mày của Đặng Tiêu giơ lên, khí tức cả người như cầu vồng.

- Xin lỗi sư tỷ, chúng ta cũng không có biện pháp, đây là Đại sư huynh bàn giao, nếu như không đáp ứng, mặc dù chúng ta trở thành đệ tử chân truyền, cũng không có một ngày tốt lành!

Từ Siêu lui về phía sau một bước nói.

- Đúng vậy, muốn trách thì trách hai người các ngươi đắc tội Đại sư huynh, hắn điểm danh muốn hai người các ngươi, mới có thể buông tha chúng ta, chúng ta cũng là bị ép! 

- Bắt lấy hai người các ngươi, tám người chúng ta có thể sống, cũng là chuyện tốt... 

Mấy người khác nói.

- Tốt, tốt!

Nghe được mọi người nói, Đặng Tiêu cảm thấy sắp tức điên rồi.

Bái kiến vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook