Chương 2243: Văn khảo thí
Hoành Tảo Thiên Nhai
23/04/2019
Tiểu Linh thân là khí linh cường giả chúa tể, có nhận biết rõ ràng với các loại trận pháp, do nàng thiết kế lộ tuyến đào tẩu là thích hợp nhất.
Sau khi bàn giao hoàn thành, Nhiếp Vân lúc này thở ra một hơi và an tâm tu luyện.
Lúc này đã qua một ngày
Nhiếp Vân đổi một kiện sạch sẽ áo dài, chuẩn bị một chút, ai cũng không mang theo, một mình một người đi ra sân nhỏ, thẳng tắp hướng Kiền Huyết hoàng triều phía trước quảng trường đi đến.
Kiền Huyết hoàng triều không hổ là địa phương trọng yếu nhất Kiền Huyết đại lục, phồn hoa đến cực điểm, cao thủ chỗ nào cũng có, kim giáp tướng hai ngàn năm trăm trăm đầu đại đạo nơi nào cũng có, đủ loại vật phẩm quý hiếm tỏa ra hào quang, vượt qua xa những thành thị hắn gặp có thể so sánh.
Các kiến trúc chung quanh đường đi lúc này mang theo khí chất hoàng tộc, đủ loại trận pháp rậm rạp đan xen biến thành cung thành một cái thùng sắt, mặc dù là hắn, nếu như không có tuyến đường của Mạc Dạ tướng quân, muốn lặng yên không một tiếng động trà trộn vào nơi này là chuyện phi thường khó khăn.
- Không hổ là hang ổ Kiền Huyết hoàng thất . .
Nhìn tất cả vào trong mắt, Nhiếp Vân tán thưởng.
Kiền Huyết hoàng thất rong ruổi cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực trăm triệu năm đã bố trí thành tòa thành này, không gì đáng trách, nó giống hang ổ Quy Khư Hải, tuy ba đại tông môn liên thủ hùng hổ nhưng không dám tiến lên, bằng không tất nhiên sẽ gặp đả kích hủy diệt.
Ở chỗ này cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn không thể nghi ngờ là nhổ răng cọp, độ khó không phải lớn bình thường, không biết vì sao Nhiếp Đồng bảo hắn làm việc này, hiện tại cho dù muốn hỏi cũng hỏi không ra cái gì, Nhiếp Đồng đang giao phong với Tu La Vương, đã không cách nào trả lời câu hỏi của hắn, làm cho hắn phiền muộn nói không nên lời.
Dọc theo con đường tiến lên, bên tai của hắn chỉ có hai suy nghĩ đơn giản, đầu tiên chính là Kiền Huyết kỳ thi cuối năm, thứ hai chính là đại chiến ngày hôm qua.
Kiền Huyết vương triều đã tổn thất trăm vạn tinh binh, ba vị cường giả nửa bước chúa tể, oanh động to lớn, mặc dù tận lực giấu diếm nhưng phố phường đều biết.
- Nghe nói người đại chiến với hoàng đế tên là Nhiếp Vân, thực lực sớm đạt tới hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, đánh chết Ám Kiêu, Kim Ưng hai vị đại nhân sau đó thong dong rời đi, mặc dù hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp với hắn.
- Ta cũng nghe nói, dường như không phải như thế, là hắn không thắng nổi hoàng đế bệ hạ nên bỏ chạy...
- Nói bậy, cường giả như vậy làm sao có thể đào tẩu?
- Đúng rồi, ta còn nghe nói Nhiếp Vân đại nhân là tình căn, nghe nói thích một thánh nữ của Lưu Ly Tháp, mà thành chủ thành Lưu Ly muốn chiếm hữu thánh nữ, lúc này mới kết thù oán, Nhiếp Vân đại nhân tức giận cho nên đánh chết thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân nên mới có đại họa.
- Đại họa cái gì, người ta thong dong mà đến, thong dong mà đi, căn bản không đặt Kiền Huyết hoàng thấ vào mắt. . .
Các loại lời đồn truyền ra chung quanh, những chuyện này như truyền thuyết, Nhiếp Vân thành anh hùng đôi kháng cường quyền, không ít người đàm luận mang theo khâm phục và sùng bái.
- Xem ra bất cứ nơi nào, mỗi người đều có ý định phản kháng chính quyền.
Sau khi nghe những lời này vào tai, khóe miệng Nhiếp Vân không ngừng co giật.
Ban đầu ở đại lục Khí Hải, tiêu diệt hoàng thất Thần Phong đế quốc cũng nghe được nhiều tiếng tán dương, nơi có áp bách sẽ có phản kháng, quá nhiều.
Kiền Huyết hoàng thất rong ruổi cả đại lục không biết bao nhiêu năm, trong lòng vô số dân chúng đã có tâm muốn khiêu chiến uy nghiêm của nó, tương đương với nhổ răng của lão hổ, kẻ có được dũng khí và thực lực phi phàm đều được tán dương và sùng bái.
Tùy tiện nghe một hồi phát hiện không có phiên bản chính xác, đại bộ phận đều là nghe nhầm đồn bậy, không có ý nghe tiếp, Nhiếp Vân đi nhanh về phía trước, không đến một giờ đã nhìn thấy Kiền Huyết hoàng cung nguy nga xuất hiện trước mặt.
Kiền Huyết cung điện cũng không phải đứng sừng sững trên mặt đất mà là lơ lửng trên không trung, cực lớn to lớn, mang theo khí tức hỗn độn hải dương mới có, còn chưa tới trước mặt nhưng làm người ta sinh ra tâm tư cúng bái.
- Đây là đế vương đại đạo. . .
Nhìn kỹ, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Sở dĩ cho người loại cảm giác này cũng không phải vấn đề xây dựng hoàng cung, mà là trong kiến trúc ẩn chứa đế vương đại đạo.
Đế vương đại đạo là một trong ba ngàn đại đạo, có được uy nghiêm và phách lực của đế vương, làm người ta không tự chủ thần phục, người tu kiến cung điện cũng rất thông minh, cũng dung nhập đại đạo vào trong cung điện để nó tỏa ra uy nghiêm của đế vương, từ đó làm nội tâm mọi người kính sợ.
Chính bởi vì như thế cho nên người vừa nhìn thấy hoàng cung đều trở nên sợ hãi, càng không dám phản kháng Kiền Huyết hoàng thất thống trị.
- Người tới tham gia Kiền Huyết kỳ thi cuối năm mời đi bên này, không phải thỉnh lui về phía sau.
Trong lúc cảm khái đã nghe tiếng nói vang lên, kéo suy nghĩ của hắn trở về, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy trước hoàng cung người ta tấp nập, rậm rạp chằng chịt khắp nơi đều là bóng người, chừng mấy ngàn người.
Kiền Huyết kỳ thi cuối năm có thể thay đổi vận mệnh vô số người, người trẻ tuổi đều tới đây và tranh thủ đạt được ưu ái.
Nhìn thấy rầm rộ như thế, Nhiếp Vân lắc đầu, cũng mang đại biểu thân phận ra, binh sĩ thủ hộ nhìn, cẩn thận thẩm tra đối chiếu sau đó tránh tránh đường.
- Nghiêm khắc dựa theo chỗ ngồi của ngươi mà ngồi, không được tùy ý đi đi lại lại, bằng không sẽ xử trí theo bỏ quyền.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, cũng không nhiều lời, đôi mắt nhìn sang và tìm nơi của mình.
Những vị trí này là cố định, một khi đi vào sẽ bị cấm chế bao quanh, cũng không để người bên trong nhìn và nghe nội dung của người khác.
Đi vào vị trí, Nhiếp Vân nhìn quanh, hắn lắc đầu, người tới tham gia khảo hạch đều không cao hơn mười vạn tuổi, điều này hạn chế đại bộ phận tu vi, đại bộ phận đều mới có thực lực hai ngàn tám trăm đại đạo, thậm chí rất nhiều người được quán đỉnh cưỡng ép tăng lên, khí tức bất ổn, tùy thời sẽ sụp đổ.
Trước khi vẫn còn nghi hoặc, vì sao Kiền Huyết vương triều lại có nhiều trẻ tuổi tuấn tài như thế, hiện tại xem ra đại bộ phận tài tuấn đều là con người làm ra, loại người này cưỡng ép tăng thực lực lên, tiềm lực hao hết, cho dù về sau có cơ hội cũng không thể tăng trưởng.
Quả thực chính là nuông chiều cho hư!
Loại tình huống này cho dù tại Quy Khư Hải cũng không có người làm, ở nơi này quá phổ biến, đủ thấy tầm quan trọng của Kiền Huyết kỳ thi cuối năm, từ đó cũng thấy thái độ của người dự thi.
Sau khi bàn giao hoàn thành, Nhiếp Vân lúc này thở ra một hơi và an tâm tu luyện.
Lúc này đã qua một ngày
Nhiếp Vân đổi một kiện sạch sẽ áo dài, chuẩn bị một chút, ai cũng không mang theo, một mình một người đi ra sân nhỏ, thẳng tắp hướng Kiền Huyết hoàng triều phía trước quảng trường đi đến.
Kiền Huyết hoàng triều không hổ là địa phương trọng yếu nhất Kiền Huyết đại lục, phồn hoa đến cực điểm, cao thủ chỗ nào cũng có, kim giáp tướng hai ngàn năm trăm trăm đầu đại đạo nơi nào cũng có, đủ loại vật phẩm quý hiếm tỏa ra hào quang, vượt qua xa những thành thị hắn gặp có thể so sánh.
Các kiến trúc chung quanh đường đi lúc này mang theo khí chất hoàng tộc, đủ loại trận pháp rậm rạp đan xen biến thành cung thành một cái thùng sắt, mặc dù là hắn, nếu như không có tuyến đường của Mạc Dạ tướng quân, muốn lặng yên không một tiếng động trà trộn vào nơi này là chuyện phi thường khó khăn.
- Không hổ là hang ổ Kiền Huyết hoàng thất . .
Nhìn tất cả vào trong mắt, Nhiếp Vân tán thưởng.
Kiền Huyết hoàng thất rong ruổi cả Tà Nguyệt Chí Tôn Vực trăm triệu năm đã bố trí thành tòa thành này, không gì đáng trách, nó giống hang ổ Quy Khư Hải, tuy ba đại tông môn liên thủ hùng hổ nhưng không dám tiến lên, bằng không tất nhiên sẽ gặp đả kích hủy diệt.
Ở chỗ này cướp đoạt Kiền Huyết Long Ấn không thể nghi ngờ là nhổ răng cọp, độ khó không phải lớn bình thường, không biết vì sao Nhiếp Đồng bảo hắn làm việc này, hiện tại cho dù muốn hỏi cũng hỏi không ra cái gì, Nhiếp Đồng đang giao phong với Tu La Vương, đã không cách nào trả lời câu hỏi của hắn, làm cho hắn phiền muộn nói không nên lời.
Dọc theo con đường tiến lên, bên tai của hắn chỉ có hai suy nghĩ đơn giản, đầu tiên chính là Kiền Huyết kỳ thi cuối năm, thứ hai chính là đại chiến ngày hôm qua.
Kiền Huyết vương triều đã tổn thất trăm vạn tinh binh, ba vị cường giả nửa bước chúa tể, oanh động to lớn, mặc dù tận lực giấu diếm nhưng phố phường đều biết.
- Nghe nói người đại chiến với hoàng đế tên là Nhiếp Vân, thực lực sớm đạt tới hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, đánh chết Ám Kiêu, Kim Ưng hai vị đại nhân sau đó thong dong rời đi, mặc dù hoàng đế bệ hạ cũng không có biện pháp với hắn.
- Ta cũng nghe nói, dường như không phải như thế, là hắn không thắng nổi hoàng đế bệ hạ nên bỏ chạy...
- Nói bậy, cường giả như vậy làm sao có thể đào tẩu?
- Đúng rồi, ta còn nghe nói Nhiếp Vân đại nhân là tình căn, nghe nói thích một thánh nữ của Lưu Ly Tháp, mà thành chủ thành Lưu Ly muốn chiếm hữu thánh nữ, lúc này mới kết thù oán, Nhiếp Vân đại nhân tức giận cho nên đánh chết thành chủ thành Lưu Ly Độc Cô Ngạn Quân nên mới có đại họa.
- Đại họa cái gì, người ta thong dong mà đến, thong dong mà đi, căn bản không đặt Kiền Huyết hoàng thấ vào mắt. . .
Các loại lời đồn truyền ra chung quanh, những chuyện này như truyền thuyết, Nhiếp Vân thành anh hùng đôi kháng cường quyền, không ít người đàm luận mang theo khâm phục và sùng bái.
- Xem ra bất cứ nơi nào, mỗi người đều có ý định phản kháng chính quyền.
Sau khi nghe những lời này vào tai, khóe miệng Nhiếp Vân không ngừng co giật.
Ban đầu ở đại lục Khí Hải, tiêu diệt hoàng thất Thần Phong đế quốc cũng nghe được nhiều tiếng tán dương, nơi có áp bách sẽ có phản kháng, quá nhiều.
Kiền Huyết hoàng thất rong ruổi cả đại lục không biết bao nhiêu năm, trong lòng vô số dân chúng đã có tâm muốn khiêu chiến uy nghiêm của nó, tương đương với nhổ răng của lão hổ, kẻ có được dũng khí và thực lực phi phàm đều được tán dương và sùng bái.
Tùy tiện nghe một hồi phát hiện không có phiên bản chính xác, đại bộ phận đều là nghe nhầm đồn bậy, không có ý nghe tiếp, Nhiếp Vân đi nhanh về phía trước, không đến một giờ đã nhìn thấy Kiền Huyết hoàng cung nguy nga xuất hiện trước mặt.
Kiền Huyết cung điện cũng không phải đứng sừng sững trên mặt đất mà là lơ lửng trên không trung, cực lớn to lớn, mang theo khí tức hỗn độn hải dương mới có, còn chưa tới trước mặt nhưng làm người ta sinh ra tâm tư cúng bái.
- Đây là đế vương đại đạo. . .
Nhìn kỹ, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Sở dĩ cho người loại cảm giác này cũng không phải vấn đề xây dựng hoàng cung, mà là trong kiến trúc ẩn chứa đế vương đại đạo.
Đế vương đại đạo là một trong ba ngàn đại đạo, có được uy nghiêm và phách lực của đế vương, làm người ta không tự chủ thần phục, người tu kiến cung điện cũng rất thông minh, cũng dung nhập đại đạo vào trong cung điện để nó tỏa ra uy nghiêm của đế vương, từ đó làm nội tâm mọi người kính sợ.
Chính bởi vì như thế cho nên người vừa nhìn thấy hoàng cung đều trở nên sợ hãi, càng không dám phản kháng Kiền Huyết hoàng thất thống trị.
- Người tới tham gia Kiền Huyết kỳ thi cuối năm mời đi bên này, không phải thỉnh lui về phía sau.
Trong lúc cảm khái đã nghe tiếng nói vang lên, kéo suy nghĩ của hắn trở về, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy trước hoàng cung người ta tấp nập, rậm rạp chằng chịt khắp nơi đều là bóng người, chừng mấy ngàn người.
Kiền Huyết kỳ thi cuối năm có thể thay đổi vận mệnh vô số người, người trẻ tuổi đều tới đây và tranh thủ đạt được ưu ái.
Nhìn thấy rầm rộ như thế, Nhiếp Vân lắc đầu, cũng mang đại biểu thân phận ra, binh sĩ thủ hộ nhìn, cẩn thận thẩm tra đối chiếu sau đó tránh tránh đường.
- Nghiêm khắc dựa theo chỗ ngồi của ngươi mà ngồi, không được tùy ý đi đi lại lại, bằng không sẽ xử trí theo bỏ quyền.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu, cũng không nhiều lời, đôi mắt nhìn sang và tìm nơi của mình.
Những vị trí này là cố định, một khi đi vào sẽ bị cấm chế bao quanh, cũng không để người bên trong nhìn và nghe nội dung của người khác.
Đi vào vị trí, Nhiếp Vân nhìn quanh, hắn lắc đầu, người tới tham gia khảo hạch đều không cao hơn mười vạn tuổi, điều này hạn chế đại bộ phận tu vi, đại bộ phận đều mới có thực lực hai ngàn tám trăm đại đạo, thậm chí rất nhiều người được quán đỉnh cưỡng ép tăng lên, khí tức bất ổn, tùy thời sẽ sụp đổ.
Trước khi vẫn còn nghi hoặc, vì sao Kiền Huyết vương triều lại có nhiều trẻ tuổi tuấn tài như thế, hiện tại xem ra đại bộ phận tài tuấn đều là con người làm ra, loại người này cưỡng ép tăng thực lực lên, tiềm lực hao hết, cho dù về sau có cơ hội cũng không thể tăng trưởng.
Quả thực chính là nuông chiều cho hư!
Loại tình huống này cho dù tại Quy Khư Hải cũng không có người làm, ở nơi này quá phổ biến, đủ thấy tầm quan trọng của Kiền Huyết kỳ thi cuối năm, từ đó cũng thấy thái độ của người dự thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.