Quyển 1 - Chương 21: Ánh mắt dị biến
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Diệp Bạch không phát giác ra rằng khi hắn lấy ra ba bình này, thì ngoại trừ Điệt Đả hồn và ba giải độc tán, một lọ Thông Tâm phấn hoa và một cái bình màu lam minh tạp một Huyễn Tâm thảo màu trắng thì còn có một khối màu lam bao vây ngọc thạch hình vuông cũng rớt ra. Khối ngọc thạch này khi lăn đến chân của Diệp Bạch, ở trong sơn động âm u bỗng phát ra từng luồng tử quan, giống như là màu tím của hỏa trùng.
Khối đá màu tím này chính là trong một lần bất ngờ Diệp Bạch mua được ở trên một cửa hàng. Lúc trước hắn tưởng rằng đây là khoáng thạch quý hiếm giống như Hàn Quang kỳ thiết nên mua. Sau khi tới Trân Linh các của Diệp lão để xem nó là gì thì cuối cùng Diệp lão cũng không nhận định được đó là vật gì, nhưng có thể khẳng định với Diệp Bạch đây tuyệt đối không phải là khoáng thạch quý hiếm gì, cũng chỉ là ngọc thạch bình thường mà thôi, không thể đổi điểm cống hiến. Diệp Bạch sau đó biết rằng giữ lại chỉ đáng tiếc, liền giấu đi, tuy vẫn mang trên người nhưng suýt chút nữa thì quên.
Ở trong sơn động âm u không có ánh sáng, khối tử thạch này phát ra một chút ánh sáng hiện ra một thân hình tràn đầy gai nhọn, treo ở trên không sơn động, tưa như là một lục sắc đại xà.
Bốn phía nó không có một vật tồn tại, không biết nguyên nhân tại sao.
Giờ phút này, Diệp Bạch đã cảm thấy mình trở nên mơ màng, trước mắt hắn toàn bộ là một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy, song chưởng của hắn trở nên cứng ngắc, từ vai của hắn trở xuống, tất cả giống như là hóa đá, Thất Tâm hạt kịch độc có lẽ đã xâm nhập vào phế phủ, tâm mạch, thậm chí có thẻ kéo dài đến cả chân.
Một khi độc tố này lưu chuyển toàn thân thì khi đó thần tiên cũng khó mà cứu chữa được, ăn nhiều giải độc như vậy nhưng xem ra không có cái nào có tác dụng.
Có thể thấy, kịch độc của Thất Tâm hạt đã phát huy tác dụng kịch liệt, chỉ sợ ngoại trừ linh dược chân chính còn hiện tại không ai có thể cứu nổi Diệp Bạch. Tuy nhiên giờ phút này, đừng nói là linh dược mà ngay cả những dược tán bình thường Diệp Bạch cũng không còn, hơn nữa hiện tại thân thể của hắn đã như vậy thì kiếm đâu ra linh dược giải độc?
Giờ phút này, ở trên đỉnh đầu Diệp Bạch, sợi dây màu lục giống như rắn vặn vẹo một chút, tiếp theo nó giống như là sinh mệnh, hướng về phía chân của Diệp Bạch mà từ từ trườn tới, sinh trưởng tươi tốt, lan tràn toàn bộ sơn động. Đáng tiếc giờ phút này không ai có thể nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy, một gốc cây thực vật mà có thể di động, bò sát ư? Đừng nói là người thường không gặp qua mà ngay cả những kiến thức rộng rãi như nhóm Huyền Sĩ chỉ sợ cũng chưa từng trông thấy tình huống này.
Nhanh chóng sau đó ở trong sơn động đã bị vô số loài cây lục sắc che kín, chỉ còn lại một không gian nho nhỏ. Sau đó sợi dây màu lục sắc kia đột nhiên vây toàn bộ lên trên người của Diệp Bạch, trên người nó có vô số mũi nhọn, lấp đầy trên người Diệp Bạch, lấp đầy những lỗ nhỏ, lỗ thủng bằng những dung dung dịch màu lục. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hiển nhiên trong cơ thể Diệp Bạch lúc này đã bị trúng độc của Thất Tâm hạt, toàn thân trở nên cứng ngắc, mà lúc này, thấy cảnh tượng như vậy, quái đằng mạnh mẽ vặn vẹo,tựa như là gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, tiếp theo mũi nhọn của nhập vào người của Diệp Bạch, bắt đầu “xèo xèo” toát ra từng làn khói đen, từ từ bị ăn mòn. Sau đó mũi nhọn này vẫn tràn ra, mãi đến khi vươn ngập toàn thân thì một tiếng khủng bố chói tai được thét lên quái đằng kia đột nhiên lăn qua lăn lại ở trong sơn động, dần dần nó bỗng trở nên yên lặng không một tiếng động. Ở trên người Diệp Bạch lúc này, những làn khói đen dày đặc toát ra vô số, thân hình của quái đằng cũng dần dần biến sắc trở nên héo rũ điêu linh, cuối cùng chỉ còn lại một làn bụi khói.
Tất cả trở lại như cũ
Quái đằng kia biến mất mà thân hình của Diệp Bạch cũng trở nên cứng ngắc, tiếp theo hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, hai mắt của hắn bỗng dần trở nên màu đỏ, tựa như là dã thú được cuồng hóa vậy, quần áo ở trên người hắn từng tấc từng tấc bị rách nát, hóa thành tro bụi, trong cơ thể của hắn lúc này có hai luồng khí tức không ngừng giao chiến, chợt trái chợt phải.
- Ầm….
Một tiếng ầm vang lên, cả thân thể của Diệp Bạch nhảy dựng lên văng lên cả trên đỉnh, cả người hắn bất tỉnh nhân sự, mà xảo hợp chính là khi hắn hạ xuống tả chưởng của hắn đặt ngay chính trên chốc viên ngọc thạch màu tím. Vô số hắc khí, hồng khí từ trong cơ thể của hắn chảy ra, thuận theo cánh tay trái hướng về phía viên ngọc màu tím kia mà chảy về phía đó, tựa như là hai con rắn nhỏ, sau đó tiếp tục bị hấp thu. Viên ngọc thạch hình vuông màu tím tựa hồ như bị phình trướng lên, càng ngày càng trở nên sáng thêm, tử quang trở nên trong suốt. Sau đó từ ngọc thạch qua tả chưởng nó lại truyền lại vào thân thể của Diệp Bạch, cứ như vậy hai luồng hắc khí và hồng khí lưu chuyển lẫn nhau, thân hình của Diệp Bạch trở nên run run, dần dần đỉnh chỉ lại, hóa ra luồng hắc khí đã dần dần nhạt dần, cuối cùng hóa giải không còn tăm hơi nữa.
Mà khối ngọc thạch màu tím hấp thụ vô số hồng hắc nhị khí vào trong ngọc thạch đã không ngừng lưu chuyển. Ở bên trong tựa hồ như có từng luồng sương khói lưu động. Đột nhiên, ở bên trong ngọc thạch, tử hoa chợt lóe lên, lập tức nó trở nên tĩnh lặng khôi phục lại vẻ bình thường của ngọc thạch, không nhìn ra vẻ đặc dị của nó.
Mà tất cả chuyện này đều phát sinh lúc Diệp Bạch bất tri bất giác, ngay cả hắn cũng không có cảm giác.
Ngày hôm sau, khi Diệp Bạch mơ màng bừng tỉnh lại thì phát giác ra toàn thân trên dưới của mình vô cùng đau nhức, tuy nhiên đưa mắt nhìn thì thấ làn da bình thường. Cảm giác qua ngày hôm sau trúng độc thấy toàn bộ độc khí màu đen đã biến mất không còn, bàn tay trài truyền đến một cảm giác mát mát lạnh lạnh, hắn theo bản năng sờ soạng vài cái thì cả kinh tỉnh lại. Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, phát giác ra rằng mình chẳng có vẻ gì trúng độc mà Huyền Khí trong cơ thể lại tăng lên mấy phần, khoảng cách với Huyền Khí tầng thứ chín là gần thêm vài bước.
Ánh mắt của Diệp Bạch di chuyển sau đó dừng lại về phía khối ngọc thạch màu tím nằm lẳng lặng. Trong lòng của Diệp Bạch vô cùng kỳ quái, theo bản năng hắn cầm nó lên, khối ngọc thạch màu tím kia trở nên tĩnh lặng bình thường không còn luồng khí thanh lương nữa, bỗng nhiên trong lòng Diệp Bạch ngẩn ngơ, hắn phát hiện ra khối ngọc thạch này dường như có một ít biến hóa, nhưng biến hóa là gì thì không thể nói nên lời. Ánh mắt của hắn di chuyển nhìn về phía đám khói. “A…” một tiếng kêu lên, hắn tựa hồ như nhớ lại chút gì đó mơ hồ của ngày hôm qua. Diệp Bạch tựa hồ nhớ lại mình bị cái gì đâm vào một chút, sau đó toàn thân trúng kịch độc run rẩy, so với chết còn khó chịu hơn, trong khoảnh khắc hắn cảm ứng được thân thể của mình bị một cây mây kỳ quái vây quanh, tuy nhiên giờ phút này quanh đây không hề có một cây mây nào hết, chỉ có một vách tường nhẵn nhụi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Đây là gì vậy?
Diệp Bạch sờ đến vách tường, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay của mình hơi hơi đau và tê dại. Sau đó hắn bỗng có cảm giác ý nghĩ của mình trong ảo ngày hôm qua giống hệt như ý nghĩ lúc mình phục Huyễn Tâm Thảo vậy. Lúc này vô số ảo cảnh, tựa hồ như rất nhỏ hiện ra, hắn lắc lắc đầu nhanh chóng thu tay về rồi tĩnh tâm lại thì ảo giác vừa rồi mới biến mất, hắn lại khôi phục lại được trạng thái bình thường. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Điều kỳ quái là đống tro tàn trên mặt đất, Diệp Bạch vừa nhìn vừa nghi hoặc không thôi:
- Cái này tuy chỉ là hai đống tro tàn nhưng có thể có hiệu quả gây nên ảo ảnh, như vậy nguyên bản của nó là gì vậy? Nếu là do Huyễn Tâm thảo cháy mà thành thì cũng sẽ giống như là rơm rạ mà thôi, mà cho dù là tro hơi chút chạm tới cũng không gây nên cảm giác mãnh liệt nào, cái này nếu ăn vào không phải là giết chết người hay sao?
Sau đó, Diệp Bạch cảm thấy trong lòng khẽ nao nao, hắn sờ mặt mình hai ánh mắt trở nên kỳ quái:
- Mắt của ta tại sao lại rõ ràng như vậy? Ta nhớ ngày hôm qua ở trong sơn động tuy rằng không phải tối đen như mực tuy nhiên cũng khá âm u, hiện tại tại sao mắt của ta….
Bàn tay hắn khẽ sờ sờ, thúc đẩy Huyền Khí tới hai mắt sau đó… Ầm một tiếng vang lên, hai mắt của hắn biến sắc chuyển thành màu lam, ở trong thạch động, không thiếu thứ gì đều bị thu vào bên trong hai mắt của hắn.
Tiếp xúc với vách tường kia, trong mắt của Diệp Bạch hiện ra một màu lục nhàn nhạt, luồng hào quang kia tựa hồ hiện lên ở vách tường, tuy nhiên chỉ lóe lên, sau đó biến mất không thấy, tiếp theo đôi mắt của Diệp Bạch bắt đầu trở nên đau nhức. A… một tiếng vang lên, hai mắt của hắn tựa như là bị kim đâm vậy, từng khắc từng khắc biến thành màu đen, vô cùng thống khổ.
Ngay sau đó bỗng nhiên vang nên của một ông lão trong óc hắn:
- Ngu ngốc, ngươi vừa mới tới Vọng Khí quyết mà đã dám sử dụng như thế, ngươi không muốn sống nữa sao?
Khối đá màu tím này chính là trong một lần bất ngờ Diệp Bạch mua được ở trên một cửa hàng. Lúc trước hắn tưởng rằng đây là khoáng thạch quý hiếm giống như Hàn Quang kỳ thiết nên mua. Sau khi tới Trân Linh các của Diệp lão để xem nó là gì thì cuối cùng Diệp lão cũng không nhận định được đó là vật gì, nhưng có thể khẳng định với Diệp Bạch đây tuyệt đối không phải là khoáng thạch quý hiếm gì, cũng chỉ là ngọc thạch bình thường mà thôi, không thể đổi điểm cống hiến. Diệp Bạch sau đó biết rằng giữ lại chỉ đáng tiếc, liền giấu đi, tuy vẫn mang trên người nhưng suýt chút nữa thì quên.
Ở trong sơn động âm u không có ánh sáng, khối tử thạch này phát ra một chút ánh sáng hiện ra một thân hình tràn đầy gai nhọn, treo ở trên không sơn động, tưa như là một lục sắc đại xà.
Bốn phía nó không có một vật tồn tại, không biết nguyên nhân tại sao.
Giờ phút này, Diệp Bạch đã cảm thấy mình trở nên mơ màng, trước mắt hắn toàn bộ là một màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy, song chưởng của hắn trở nên cứng ngắc, từ vai của hắn trở xuống, tất cả giống như là hóa đá, Thất Tâm hạt kịch độc có lẽ đã xâm nhập vào phế phủ, tâm mạch, thậm chí có thẻ kéo dài đến cả chân.
Một khi độc tố này lưu chuyển toàn thân thì khi đó thần tiên cũng khó mà cứu chữa được, ăn nhiều giải độc như vậy nhưng xem ra không có cái nào có tác dụng.
Có thể thấy, kịch độc của Thất Tâm hạt đã phát huy tác dụng kịch liệt, chỉ sợ ngoại trừ linh dược chân chính còn hiện tại không ai có thể cứu nổi Diệp Bạch. Tuy nhiên giờ phút này, đừng nói là linh dược mà ngay cả những dược tán bình thường Diệp Bạch cũng không còn, hơn nữa hiện tại thân thể của hắn đã như vậy thì kiếm đâu ra linh dược giải độc?
Giờ phút này, ở trên đỉnh đầu Diệp Bạch, sợi dây màu lục giống như rắn vặn vẹo một chút, tiếp theo nó giống như là sinh mệnh, hướng về phía chân của Diệp Bạch mà từ từ trườn tới, sinh trưởng tươi tốt, lan tràn toàn bộ sơn động. Đáng tiếc giờ phút này không ai có thể nhìn thấy tình huống quỷ dị như vậy, một gốc cây thực vật mà có thể di động, bò sát ư? Đừng nói là người thường không gặp qua mà ngay cả những kiến thức rộng rãi như nhóm Huyền Sĩ chỉ sợ cũng chưa từng trông thấy tình huống này.
Nhanh chóng sau đó ở trong sơn động đã bị vô số loài cây lục sắc che kín, chỉ còn lại một không gian nho nhỏ. Sau đó sợi dây màu lục sắc kia đột nhiên vây toàn bộ lên trên người của Diệp Bạch, trên người nó có vô số mũi nhọn, lấp đầy trên người Diệp Bạch, lấp đầy những lỗ nhỏ, lỗ thủng bằng những dung dung dịch màu lục. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Hiển nhiên trong cơ thể Diệp Bạch lúc này đã bị trúng độc của Thất Tâm hạt, toàn thân trở nên cứng ngắc, mà lúc này, thấy cảnh tượng như vậy, quái đằng mạnh mẽ vặn vẹo,tựa như là gặp phải chuyện đáng sợ gì đó, tiếp theo mũi nhọn của nhập vào người của Diệp Bạch, bắt đầu “xèo xèo” toát ra từng làn khói đen, từ từ bị ăn mòn. Sau đó mũi nhọn này vẫn tràn ra, mãi đến khi vươn ngập toàn thân thì một tiếng khủng bố chói tai được thét lên quái đằng kia đột nhiên lăn qua lăn lại ở trong sơn động, dần dần nó bỗng trở nên yên lặng không một tiếng động. Ở trên người Diệp Bạch lúc này, những làn khói đen dày đặc toát ra vô số, thân hình của quái đằng cũng dần dần biến sắc trở nên héo rũ điêu linh, cuối cùng chỉ còn lại một làn bụi khói.
Tất cả trở lại như cũ
Quái đằng kia biến mất mà thân hình của Diệp Bạch cũng trở nên cứng ngắc, tiếp theo hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, hai mắt của hắn bỗng dần trở nên màu đỏ, tựa như là dã thú được cuồng hóa vậy, quần áo ở trên người hắn từng tấc từng tấc bị rách nát, hóa thành tro bụi, trong cơ thể của hắn lúc này có hai luồng khí tức không ngừng giao chiến, chợt trái chợt phải.
- Ầm….
Một tiếng ầm vang lên, cả thân thể của Diệp Bạch nhảy dựng lên văng lên cả trên đỉnh, cả người hắn bất tỉnh nhân sự, mà xảo hợp chính là khi hắn hạ xuống tả chưởng của hắn đặt ngay chính trên chốc viên ngọc thạch màu tím. Vô số hắc khí, hồng khí từ trong cơ thể của hắn chảy ra, thuận theo cánh tay trái hướng về phía viên ngọc màu tím kia mà chảy về phía đó, tựa như là hai con rắn nhỏ, sau đó tiếp tục bị hấp thu. Viên ngọc thạch hình vuông màu tím tựa hồ như bị phình trướng lên, càng ngày càng trở nên sáng thêm, tử quang trở nên trong suốt. Sau đó từ ngọc thạch qua tả chưởng nó lại truyền lại vào thân thể của Diệp Bạch, cứ như vậy hai luồng hắc khí và hồng khí lưu chuyển lẫn nhau, thân hình của Diệp Bạch trở nên run run, dần dần đỉnh chỉ lại, hóa ra luồng hắc khí đã dần dần nhạt dần, cuối cùng hóa giải không còn tăm hơi nữa.
Mà khối ngọc thạch màu tím hấp thụ vô số hồng hắc nhị khí vào trong ngọc thạch đã không ngừng lưu chuyển. Ở bên trong tựa hồ như có từng luồng sương khói lưu động. Đột nhiên, ở bên trong ngọc thạch, tử hoa chợt lóe lên, lập tức nó trở nên tĩnh lặng khôi phục lại vẻ bình thường của ngọc thạch, không nhìn ra vẻ đặc dị của nó.
Mà tất cả chuyện này đều phát sinh lúc Diệp Bạch bất tri bất giác, ngay cả hắn cũng không có cảm giác.
Ngày hôm sau, khi Diệp Bạch mơ màng bừng tỉnh lại thì phát giác ra toàn thân trên dưới của mình vô cùng đau nhức, tuy nhiên đưa mắt nhìn thì thấ làn da bình thường. Cảm giác qua ngày hôm sau trúng độc thấy toàn bộ độc khí màu đen đã biến mất không còn, bàn tay trài truyền đến một cảm giác mát mát lạnh lạnh, hắn theo bản năng sờ soạng vài cái thì cả kinh tỉnh lại. Bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, phát giác ra rằng mình chẳng có vẻ gì trúng độc mà Huyền Khí trong cơ thể lại tăng lên mấy phần, khoảng cách với Huyền Khí tầng thứ chín là gần thêm vài bước.
Ánh mắt của Diệp Bạch di chuyển sau đó dừng lại về phía khối ngọc thạch màu tím nằm lẳng lặng. Trong lòng của Diệp Bạch vô cùng kỳ quái, theo bản năng hắn cầm nó lên, khối ngọc thạch màu tím kia trở nên tĩnh lặng bình thường không còn luồng khí thanh lương nữa, bỗng nhiên trong lòng Diệp Bạch ngẩn ngơ, hắn phát hiện ra khối ngọc thạch này dường như có một ít biến hóa, nhưng biến hóa là gì thì không thể nói nên lời. Ánh mắt của hắn di chuyển nhìn về phía đám khói. “A…” một tiếng kêu lên, hắn tựa hồ như nhớ lại chút gì đó mơ hồ của ngày hôm qua. Diệp Bạch tựa hồ nhớ lại mình bị cái gì đâm vào một chút, sau đó toàn thân trúng kịch độc run rẩy, so với chết còn khó chịu hơn, trong khoảnh khắc hắn cảm ứng được thân thể của mình bị một cây mây kỳ quái vây quanh, tuy nhiên giờ phút này quanh đây không hề có một cây mây nào hết, chỉ có một vách tường nhẵn nhụi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Đây là gì vậy?
Diệp Bạch sờ đến vách tường, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay của mình hơi hơi đau và tê dại. Sau đó hắn bỗng có cảm giác ý nghĩ của mình trong ảo ngày hôm qua giống hệt như ý nghĩ lúc mình phục Huyễn Tâm Thảo vậy. Lúc này vô số ảo cảnh, tựa hồ như rất nhỏ hiện ra, hắn lắc lắc đầu nhanh chóng thu tay về rồi tĩnh tâm lại thì ảo giác vừa rồi mới biến mất, hắn lại khôi phục lại được trạng thái bình thường. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Điều kỳ quái là đống tro tàn trên mặt đất, Diệp Bạch vừa nhìn vừa nghi hoặc không thôi:
- Cái này tuy chỉ là hai đống tro tàn nhưng có thể có hiệu quả gây nên ảo ảnh, như vậy nguyên bản của nó là gì vậy? Nếu là do Huyễn Tâm thảo cháy mà thành thì cũng sẽ giống như là rơm rạ mà thôi, mà cho dù là tro hơi chút chạm tới cũng không gây nên cảm giác mãnh liệt nào, cái này nếu ăn vào không phải là giết chết người hay sao?
Sau đó, Diệp Bạch cảm thấy trong lòng khẽ nao nao, hắn sờ mặt mình hai ánh mắt trở nên kỳ quái:
- Mắt của ta tại sao lại rõ ràng như vậy? Ta nhớ ngày hôm qua ở trong sơn động tuy rằng không phải tối đen như mực tuy nhiên cũng khá âm u, hiện tại tại sao mắt của ta….
Bàn tay hắn khẽ sờ sờ, thúc đẩy Huyền Khí tới hai mắt sau đó… Ầm một tiếng vang lên, hai mắt của hắn biến sắc chuyển thành màu lam, ở trong thạch động, không thiếu thứ gì đều bị thu vào bên trong hai mắt của hắn.
Tiếp xúc với vách tường kia, trong mắt của Diệp Bạch hiện ra một màu lục nhàn nhạt, luồng hào quang kia tựa hồ hiện lên ở vách tường, tuy nhiên chỉ lóe lên, sau đó biến mất không thấy, tiếp theo đôi mắt của Diệp Bạch bắt đầu trở nên đau nhức. A… một tiếng vang lên, hai mắt của hắn tựa như là bị kim đâm vậy, từng khắc từng khắc biến thành màu đen, vô cùng thống khổ.
Ngay sau đó bỗng nhiên vang nên của một ông lão trong óc hắn:
- Ngu ngốc, ngươi vừa mới tới Vọng Khí quyết mà đã dám sử dụng như thế, ngươi không muốn sống nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.