Vô Tận Kiếm Trang

Quyển 1 - Chương 100: Đại giới (2)

Y Quan Thắng Tuyết

21/04/2013

Nhưng hắn không phát hiện trong mắt Diệp Bạch hiện lên vẻ cười cợt.

- Kiếm trận!

Quát khẽ một tiếng, bốn phía xung quanh Diệp Bạch bỗng nhiên xuất hiện hơn mười thanh bảo kiếm, ở giữa là một thanh kiếm đen như mực, tất cả bảo kiếm trôi nổi trên không, bốn phía là mấy chục thanh bảo kiếm khác, trong đó hai thanh kiếm một lam một đỏ phát ra quang mang mãnh liệt.

- Lên!

Diệp Bạch quát lần nữa, tất cả kiếm trận nhất thời chuyển hướng, mũi kiếm phía trước, đuôi kiếm phía sau, hình thành hình con cá, ba mươi sáu thanh kiếm phảng phất như ba mươi sáu đuôi cá, phương hướng mũi kiếm chỉ vào đúng là hướng Diệp lão đầu. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

- Vây! Diệp Bạch chỉ tay, nhất thời ba mươi sáu thanh kiếm, cứ chín thanh hợp thành một tổ, hóa thành bốn khối thanh mộc to lớn, hướng phía Diệp lão đầu bắn thẳng tới. Mắt thấy sẽ đem Diệp lão đầu đập thành tương, nhưng bốn khối cự mộc lại đột nhiên hóa thành một lồng giam bằng gỗ, phốc một tiếng, đem Diệp lão đầu vây lại.

- Phong!

Diệp Bạch lần nữa điểm một ngón tay, nhất thời, trên thanh mộc lồng giam bỗng nhiên bắn ra hơn mười thanh kiếm, hình thành một trận thế giết người, trên đỉnh đầu cũng có sáu thanh kiếm lần lượt lộ ra, hình thành một lưới kiếm, thoạt nhìn giống như một lồng giam bằng kiếm, cho dù ai thì cũng đừng hòng từ bên trọng chạy thoát.

Đúng là Diệp Bạch đã phóng ra lam sắc kiếm trận kiệt xuất, kiếm trận này khi luyện đến cực hạn, có thể hóa thành vô hạn cự mộc, từ trên trời giáng xuống. Nhưng Diệp Bạch tạm thời không thể khống chế được nhiều phi kiếm như vậy, cực hạn là ba mươi sáu thanh, cho nên chỉ có thể hình thành bốn khối cự mộc, tạo thành một cái thấp cấp lồng giam bằng gỗ, đợi sau này thực lực tăng cao, uy lực kiếm trận cũng tăng theo.

Bất quá, cho dù chỉ là một cái cự mộc lồng giam kiếm trận cấp thấp, nhưng đối phó với một gã Huyền sĩ bình thường thì không vấn đề. Diệp Bạch đã sớm phát hiện, Diệp lão đầu này chỉ là một cấp thấp Huyền sĩ, mặc dù thực lực có thể cao hơn mình một chút, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn có dũng khí chạy tới chỗ này, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đến mình lại có được thủ đoạn nghịch thiên là kiếm trận này.

Đừng nói là một cấp thấp Huyền sĩ, cho dù là một trung cấp Huyền sĩ thì cũng chưa chắc thoải mái khi đấu với Diệp Bạch.

Diệp lão đầu ngay khi Diệp Bạch kêu to hai chữ kiếm trận, liền nhạy cảm thấy không đúng, nhưng kiếm trận bày ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt mình đã bị giam trong cự mộc lồng giam quái dị này, trên đầu có lưới kiếm, bốn phía có cự mộc, lên trời không xong, xuống đất cũng không được, lòng hắn nhất thời trầm xuống.

Diệp Bạch lắc mình, xuất hiện phía trên lồng giam, đứng ở đó, cúi đầu nhìn Diệp lão đầu bị vây bên trong, trên mặt mang theo ý cười, nói:

- Người ta nói gừng càng già càng cay, nếu ngươi lừa ta, ta còn tưởng rằng ngươi thông minh, không nghĩ tới lại khinh địch như vậy. Quả nhiên hấp dẫn thật lớn trước mặt, thần tiên đều phạm sai lầm, đừng trách ta!

Sắc mặt Diệp lão đầu khó coi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Diệp Bạch, tay trảo một cái, lấy ra một khuôn mặt mỏng như cánh ve, trông rất sống động, hắn lạnh giọng nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói:

-Ngươi làm thế với ta, chẳng lẽ không muốn Dịch Dung Cụ này? Cho dù chết, ta cũng không để ngươi có được nó, cá chết thì lưới rách.

Diệp Bạch mỉm cười, nói:

- Uy hiếp ta, hiện tại ngươi còn có tư cách uy hiếp ta sao, ngươi biết ta bình sinh ghét nhất là bị kẻ khác lừa gạt. Nếu có dũng khí mang ta ra làm trò đùa thì ngươi nên sớm biết sẽ có ngày này. Ngươi thử phá hủy mặt nạ xem, ta cam đoan, chỉ cần ngươi vừa ra tay, kiếm trận này lập tức sẽ tiêu diệt ngươi ngay cả khúc xương cũng không còn, biến thành một đống huyết nhục. Ai nha, nghĩ đến cảnh đó, ta cảm thấy không rét mà run, thật sự không muốn xuống tay với ngươi.

Diệp Bạch lắc đầu cảm thán nói, Diệp lão đầu bên dưới nhất thời biến sắc, bàn tay định xé Dịch Dung Cụ nhất thời cứng ngắc. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Hắn nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, đây bất quá chỉ là một đóa hoa sen bình thường mà thôi, ta lấy thứ trân quý như vậy đổi cho ngươi, nhưng ngươi lại ám toán ta, thế này mà gọi là bản lãnh sao?



Diệp Bạch "Oh" một tiếng, cười nói:

- Hoa sen bình thường sao, không phải là Tử Hỏa Liên à? Bởi vì Dịch Dung Cụ rất trân quý, thứ trân quý như vậy mà lại đem đổi một đóa hoa sen bình thường, ta không thể không nghi ngờ. Diệp lão đầu, ngươi thật sự vì quá thông minh nên trở nên ngu ngốc, nếu như ngươi lấy một kiện bảo vật không chút hấp dẫn đổi lại, có thể ngươi đã thành công rồi. Nhưng hiện tại ta chỉ có thể nói với ngươi, rằng ngươi đã thất bại!

Diệp lão đầu cứng đờ người, hai mắt mở thật to nhìn Diệp Bạch, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi:

- Sao ngươi biết đây là linh khí Tử Hỏa Liên? Ngươi làm sao biết được? Không thể nào, biết được việc này không vượt quá vài người, ngay cả các trưởng lão Diệp gia nội tông cũng chỉ vài người biết, ngươi là một tên nhỏ bé trong đệ tử nội tông, làm sao mà biết được. Không thể nào!

Nhìn Diệp lão đầu thất hồn lạc phách, bộ dáng thì thào nói, trong lòng Diệp Bạch sảng khoái, hắn khoát tay nói:

- Bây giờ muốn thế nào, chỉ cần ngươi bắt được, đóa hoa này sẽ thuộc về ngươi. Tới bắt đi!

Diệp lão đầu lần nữa ngẩng đầu, thấy trên tay Diệp Bạch là một đóa tử sắc liên hoa trong suốt lấp lánh, rất đẹp, đúng là Tử Hỏa Liên.

Vẻ tham lam từ trong hai mắt lộ ra, nhưng hiểm cảnh trước mặt, hắn cố nén lòng tham, đem ánh mắt rời khỏi đóa linh khí hỏa liên kia, cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhìn về phía Diệp Bạch, cầu khẩn nói:

- Diệp tiểu ca, Diệp lão đệ, ngươi thả ta ra đi, muốn gì ta cũng cho ngươi.

Diệp Bạch cười, thản nhiên nói:

- Oh, ngươi bỏ Tử Hỏa Liên này sao? Tiếc thật, ta vì ngươi mà đi hái đó, ngươi không muốn, chẳng phải ta sẽ đem nó vứt đi sao, thật sự là bảo vật rất hiếm a.

Gương mặt Diệp lão đầu run run, nhưng vẫn cúi thấp đầu, cười bồi nói:

- Sao lại thế, Diệp lão đệ biết đây là linh khí Tử Hỏa Liên, hiển nhiên biết giá trị của nó, nó không chỉ tăng lên hai cảnh giới Huyền khí, lại có thể tăng tuổi thọ, vật quý như thế cũng chỉ có nhân vật như Diệp lão đệ mới xứng dùng, tương lai tiền đồ nhất định không thể đo được. Ta chỉ đứng từ xa nhìn, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, tất cả đều có thể thương lượng.

Diệp Bạch cười nói:

- Ngươi thật sự không muốn sao, ta không biết cách sử dụng, tốt hơn hết là đưa cho ngươi, chỉ cần ngươi lấy ra chút gì đó có giá trị, nói không chừng ta thật sự có thể đổi cho ngươi.

- Thật sao?

Ánh mắt Diệp lão đầu bỗng nhiên sáng ngời, nhưng khi thấy vẻ tươi cười của Diệp Bạch, phảng phất như đang trêu tức, hắn thầm tức giận, nhưng trên mặt vẫn không thể cười nói:

- Sao lại như vậy, nếu lão đệ không biết, ta có thể chỉ ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra, đóa linh khí Tử Hỏa Liên này ta tuyệt không hy vọng xa vời, hơn nữa....

Nói tới đây, hắn cắn răng một cái, nói:

- Chỉ cần Diệp lão đệ không giết ta, ta không chỉ nói cho ngươi cách dùng linh khí Tử Hỏa Liên này, mà ta còn có hai khối nhất phẩm thấp giai, đây là bảo vật trân quý có tiền cũng không mua được, không chỉ thế, còn có...

Trên mặt Diệp lão đầu hiện lên vẻ không nỡ, cắn răng nói:



- Không riêng gì hai thứ đó, ta còn cho lão đệ một quyển hoàng bậc trung cấp công pháp, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, ta liền đưa công pháp cho ngươi.

Diệp Bạch ngẩn ngơ, nói:

- Hoàng bậc trung cấp công pháp, ngươi không gạt ta chứ?

Diệp lão đầu thấy hắn dao động, trong lòng không khỏi cười thầm, quả nhiên không hổ là một tiểu tử, cho dù bị ngươi phát hiện bí mật của ta, nhưng ngươi vẫn như cũ là một tiểu tử, linh khí Tử Hỏa Liên nằm ngoài dự đoán, chờ khi ta được thả ra, ta xem ngươi như thế nào có thể hưởng thụ quyển hoàng bậc trung cấp công pháp này. Nhưng biểu hiện của Diệp lão đầu vẫn chân thành, nói:

- Đúng thế, đó là mấy người chúng ta trộm từ một của một Huyền sĩ từ trăm năm trước, đây là thứ quý giá nhất trong mộ của Huyền sĩ đó, chỉ cần Diệp lão đệ thả ta ra, ta sẽ đưa công pháp này cho ngươi. Thế nào, có công pháp này, địa vị của ngươi tại Diệp gia nhất định tăng lên rất nhiều, ngày sau tiến giai cảnh giới Huyền sư cũng không phải là không thể.

Diệp Bạch cười hì hì, làm bộ không thèm để ý hỏi:

- Oh, không biết là công pháp gì mà lại quý như thế, có thể lấy ra cho ta xem một chút được không. Ta sao có thể biết ngươi có lừa ta hay không. Được rồi, thế đám người trộm mộ với ngươi, hiện tại thế nào rồi?

Diệp lão đầu thầm chửi một tiếng, hắn hỏi cái này là có ý gì, chẳng lẽ chỉ thuận miệng nói đến, nhưng nét mặt lại hiện ra một chút khó khăn, nói:

- Không phải ta không tin Diệp lão đệ, chỉ là công pháp mặc dù ta mang trên người, nhưng Diệp lão đệ tốt xấu gì cũng nên thả ta ra trước, mới có thể nhìn. Đương nhiên, ta có thể cho ngươi thấy để xác nhận thật giả, sau đó thả ta ra cũng không muộn. Đây chính là hoàng bậc trung cấp công pháp, hơn nữa còn là từ trong cổ mộ đào được, còn quý hơn cả hoàng bậc trung cấp bình thường. Hiện tại Diệp lão đệ không có công pháp ngoài hoàng bậc, đây chính là thứ chúng ta liều mạng mới lấy được. Về phần mấy người khác.... Ha ha, bọn họ tự nhiên là chiếm được bảo vật khác, nên đều bỏ đi rồi.

Diệp lão đầu cười ha ha nói.

- Oh, phải vậy không? Diệp Bạch tựa hồ cũng tin, không hỏi nữa, nói:

- Vậy trước tiên ngươi lấy công pháp ra cho ta xem một chút, nếu như xác nhận là hoàng bậc trung cấp công pháp, ta sẽ thả ngươi ra.

Vẻ mặt hắn có vẻ chờ mong.

Diệp lão đầu quả nhiên cúi xuống, lục dưới chân, cuối cùng cởi giày ra, bên trong là một quyển bí kíp màu vàng, thoạt nhìn có chút cổ xưa, bề mặt có chút tàn phá, bất quá bên trong lại hoàn chỉnh. Ba chữ "Phù Du Quyết" màu lam chói mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bạch. Diệp Bạch hơi ngạc nhiên nói: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

- Oh, hóa ra là một quyển thân pháp Huyền kỹ, đúng là so với công pháp bình thường còn quý hơn, quả nhiên là một kiện bảo vật.

Diệp lão đầu lập tức thu bí kíp lại, nói:

- Đây là...nói thế nào nhỉ, có quyển công pháp này, địa vị Diệp lão đệ tại Diệp gia nhất định tăng lên rất nhiều. Sao rồi, hiện tại có thể thả ta ra được chưa, thả ta ra, quyển công pháp này liền thuộc về ngươi.

Diệp Bạch gật đầu nói:

- Được, ta thả ngươi ra!

Nói xong, vung tay lên, linh khí lập tức nổi lên, tựa hồ muốn giải khai kiếm trận.

Diệp lão đầu thấy thế, thầm cười, ngón tay âm thầm mò vào người, sờ lên một ám hồng mộc hạp, bên trong có một thứ gì đó như hỏa cầu, chờ khi kiếm trận mất đi, lập tức sẽ ném thứ này ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Kiếm Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook