Quyển 4 - Chương 118: Đạo Tâm chủng ma kiếm trận. (2)
Y Quan Thắng Tuyết
23/04/2013
Chỉ thấy hắn vung tay lên, trong tay xuất hiện một đạo hồng quang, bay tới Lam y chấp sự, rồi sau đó được thu hồi lại trong tay áo.
Lam y chấp sự sau đó phụt phụt hai tiếng bay lên không trung, mười đạo máu tươi bắn ra.
Những đệ tử Ma Y giáo nhìn thấy đều ngạc nhiên, tên chấp sự này có thực lực huyền sư, mà cũng không chống nổi một chiêu.
Lúc này bọn họ bỗng nhiên cảm nhận được trên cổ đau nhói, sau đó một khắc, một màu máu tươi đỏ sẫm từ cổ họng chẩy ra.
Ầm ầm ầm, từng thanh âm đổ gục xuống, không có một tên đệ tử nào ở đây sống sót.
Trong mắt Diệp Bạch hiện ra một vẻ bi ai, chỉ là sau đó hắn tiếp tục cất bước, vượt qua đống thi thể này tới hậu viện của Ma Y giáo.
Ở phía đối diện, một màu đỏ rực cổ xưa hiện ra.
Ba mươi đệ tử thanh y của Ma Y giáo đều ở đây, Diệp Bạch khẽ thở dài rồi vung tay lên, sau đó là một tiếng nổ lớn, vô tận kiếm quang đột nhiên bay ra, những đệ tử Ma Y giáo này đã biến thành ba mươi cỗ thi thể.
Ngay cả huyền sư cũng không chống lại thì đệ tử huyền sĩ trong mắt hắn cũng không khác gì đám cừu non.
Đi về phía trước, một khoảng sân hiện ra trước mặt Diệp Bạch, Diệp Bạch thấy rõ ràng có mấy trăm pho tượng được dựng sừng sững.
Bốn mươi hắc y trưởng lão vây quanh một người áo trắng.
Ánh mắt của Diệp Bạch co rút lại, hắn đã biết người này là ai.
Người này chính là người đầu tiên ở trên lôi đài, cậy vào mình là huyền sư đỉnh cấp, kích sát Thiên Huyễn Vạn Tâm động tứ đại thủ hộ trưởng lão, Hồng Diệp trưởng lão, phó giáo chủ của Ma Y giáo, Thư Vô Cực.
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên lạnh lẽo, một hàn ý toát ra từ mắt hắn.
Hắn nhận biết được Huyết Thủ Thư Vô Cực. Huyết Thủ Thư Vô Cực thì lại không nhận ra hắn. nhìn thấy Diệp Bạch từ tiền viện đi tới đây, tất cả giáo chúng Ma Y giáo sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn Diệp Bạch, quát lạnh nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi từ đâu tới đây, ngươi ăn gan cọp mật gấu rồi phải không, dám xông vào tổng đàn của Ma Y giáo, đúng là không muốn sống rồi.
Nghe vậy, Diệp Bạch cũng chỉ lạnh lùng nói:
- Thật không, vậy thì cứ thử xem đi.
Diệp Khổ, Diệp Khuyết nhìn bọn họ cũng lộ ra một vẻ oán hận, nhịn không được mà tiến tới nói:
- Diệp Bạch, nhường cho chúng ta giải quyết bọn họ.
Diệp Bạch nhìn hai người mà lắc đầu:
-Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, để mình ta.
Nói xong, Diệp Bạch liền cất bước, hướng về phía Huyết Thủ Thư Vô Cực đi tới.
Huyết Thủ Thư Vô Cực nhìn Diệp Bạch mà nói:
- Ngươi là Diệp Bạch, chẳng lẽ ngươi đúng là….
Bỗng nhiên từ trong óc hắn xuất hiện cái tên Diệp Bạch đã được truyền đi xôn xao gần đây, nếu tên kia là Diệp Bạch, vậy chỉ có thể là….
Trên khuôn mặt hắn đã không còn một chút máu nào mà trở nên trắng bệch, nhịn không được mà liên tiếp lùi năm bước.
Diệp gia lúc này không có tin tức không có nghĩa là cửu phẩm tông môn Ma Y giáo không có, trong vòng mười ngày Diệp Bạch trở về Diệp gia thì cái tên Diệp Bạch cũng truyền khắp Ma Y giáo.
Bốn mươi hắc y trưởng lão mặc dù cũng không tham gia Tiên Thiên đài tỷ thí nhưng cũng đã từng nghe qua đại danh của Diệp Bạch, lúc này ánh mắt của bọn họ cũng trở nên kinh hãi, lo sợ không yên.
- Không không có khả năng là ngươi… Diệp Bạch chính là đệ tử của Tử Cảnh Cốc, chúng ta là Ma Y giáo, trước giờ chưa từng đắc tội với Tử Cảnh Cốc, tại sao ngươi muốn giết Ma Y giáo, rốt cuộc là vì cái gì?
Hiển nhiên tát cả các đệ tử của Ma Y giáo đều biết Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, cũng không ai nhớ rõ người này cũng thuộc về tiểu thế gia ở Hỏa Vân Thành mà họ từng kích sát.
Hơn nữa Tử Cảnh Cốc ở Vô Sương Quốc lại đến tận La Lâm quốc thu nhận đệ tử thì không giống, thiên hạ họ Diệp có rất nhiều, ai cũng không ngờ rằng trong các thế gia bọn họ kích sát lại có một nhân vật lợi hại như vậy tồn tại.
Chỉ sợ trong lòng bọn họ đã sớm quên đi Hỏa Vân thành.
Diệp Khuyết thấy vậy thì bước tới cười lạnh nói:
- Không sai, Ma Y giáo các ngươi đúng là không đắc tội với Tử Cảnh Cốc nhưng các ngươi chẳng lẽ đã quên lúc ở Hỏa Vân Thành La Lâm quốc các ngươi đã kích sát không ít huyền sư của tứ đại thế gia sao?
- Hỏa Vân Thành, La Lâm quốc.
Huyết Thủ Thư Vô Cự trở nêm mờ mịt, bỗng nhiên hắn nhớ lên điều gì đó sắc mặt đại biến:
- Các ngươi ban đầu chính là người của Diệp gia.
Hắn cuối cùng cũng nhớ được, lúc huyệt mộ của Dược tông Thủy Tà thiên xuất thế, lúc đó chính hắn chỉ huy, nhưng lâu quá chính bản thân hắn đã quên rồi.
Hôm nay Diệp Khuyết nhắc tới, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, rốt cuộc nhớ lại, ban đầu hắn vì nhàm chán đã tìm tới các trưởng lão đệ tử của tứ địa thế gia tìm niềm vui.
- Nhưng mà, điều này có thể sao?
Hắn đầy kinh hãi nhìn Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp khuyết, Diệp gia bất quá chỉ là một tiểu gia tộc đang xuống dốc, người có thực lực cao nhất cũng chỉ là huyền sư cấp thấp, trong mắt hắn giống như là con kiến hôi, tại sao bây giờ lại xuất hiện một vị cường giả là trung vị huyền tông.
Điều này tuyệt đối không thể.
Hắn không tin, nếu sớm biết có hôm nay thì hắn đã không dám đắc tội với Diệp gia, tại vì hắn biết Diệp gia dù có quật khởi cũng không có khả năng uy hiếp đến mình. Từ trước đến giờ Ma Y giáo khi dễ người yếu, còn như Tử Cảnh Cốc bọn họ chẳng những muốn nịnh bợ lấy lòng mà còn không dám đối kháng, trước nay thuận buồm xuôi gió, chưa có chuyện gì.
Tuy nhiên tất cả đã muộn.
Biết rằng đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ xuất phát từ Hỏa Vân thành, Huyết Thủ Thư Vô Cực biết rằng chuyện hôm nay kết quả không thể tốt đẹp rồi.
Bỗng nhiên ở trước khoảng sân, Huyết Thủ Thư Vô Cực làm một chuyện khiến tất cả kinh ngạc.
Chỉ thấy bỗng nhiêm, “phịch” một tiếng, hắn đã quỳ rạp xuống đất, rơi nước mắt mà nói:
- Là ta không đúng, tất cả mọi chuyện đều là ta làm, Diệp công tử muốn giết thì giết một mình ta, xin Diệp công tử tha cho bọn họ, bọn họ đều vô tội.
Sau đó hắn liên tục dập đầu với Diệp Bạch, máu cũng ứa ra.
Một số ma y giáo trưởng lão đã cảm động rơi lệ.
Diệp Bạch thấy cảnh tượng như vậy thì cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ là hắn cúi đầu cho nên không ai thấy rõ ánh mắt của hắn.
Diệp Khổ, Diệp Khuyết thì khẩn cấp hô lên:
- Diệp Bạch, không nên mềm lòng, thứ này lưu lại chỉ để lại tai họa, ngươi đừng quên ban đầu Hồng Diệp, Thập Tuệ trưởng lão lúc thảm trạng đã thế nào.
Vượt qua dự liệu của bọn họ, Diệp Bạch vẫn cúi đầu như trước, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Lúc này, Huyết Thủ Thư Vô Cực đã đi tới trước mặt Diệp Bạch, cự ly chỉ bất quá ba tượng, trên đường hắn vừa quỳ mà vừ tới, tất cả đều là vết máu, vô cùng đáng sợ.
Xin Diệp công tử tha cho bọn họ, bọn họ đều vô tội.
Hắn tiếp tục dập đầu tiến tới, bỗng nhiên lúc đó thân hình của Diệp Bạch đã hoàn toàn không phòng bị, trong lòng Huyết Thủ Thư Vô cực đã hiện ra một vẻ vui mừng.
Hắn tiếp tục dập đầu, bỗng nhiên trong mắt của hắn xuất hiện ra một lãnh ý, một thiên hồng quang bắn lên.
- Huyết Triền thủ.
Đây chính là tuyệt học thành danh của Huyết Thủ Thư Vô Cực, Huyết Triền thủ, uy danh cực cao, ở trong Ma Y giáo, cũng có một số công pháp cao giai, âm ngoan tàn độc.
-o0o-
Lam y chấp sự sau đó phụt phụt hai tiếng bay lên không trung, mười đạo máu tươi bắn ra.
Những đệ tử Ma Y giáo nhìn thấy đều ngạc nhiên, tên chấp sự này có thực lực huyền sư, mà cũng không chống nổi một chiêu.
Lúc này bọn họ bỗng nhiên cảm nhận được trên cổ đau nhói, sau đó một khắc, một màu máu tươi đỏ sẫm từ cổ họng chẩy ra.
Ầm ầm ầm, từng thanh âm đổ gục xuống, không có một tên đệ tử nào ở đây sống sót.
Trong mắt Diệp Bạch hiện ra một vẻ bi ai, chỉ là sau đó hắn tiếp tục cất bước, vượt qua đống thi thể này tới hậu viện của Ma Y giáo.
Ở phía đối diện, một màu đỏ rực cổ xưa hiện ra.
Ba mươi đệ tử thanh y của Ma Y giáo đều ở đây, Diệp Bạch khẽ thở dài rồi vung tay lên, sau đó là một tiếng nổ lớn, vô tận kiếm quang đột nhiên bay ra, những đệ tử Ma Y giáo này đã biến thành ba mươi cỗ thi thể.
Ngay cả huyền sư cũng không chống lại thì đệ tử huyền sĩ trong mắt hắn cũng không khác gì đám cừu non.
Đi về phía trước, một khoảng sân hiện ra trước mặt Diệp Bạch, Diệp Bạch thấy rõ ràng có mấy trăm pho tượng được dựng sừng sững.
Bốn mươi hắc y trưởng lão vây quanh một người áo trắng.
Ánh mắt của Diệp Bạch co rút lại, hắn đã biết người này là ai.
Người này chính là người đầu tiên ở trên lôi đài, cậy vào mình là huyền sư đỉnh cấp, kích sát Thiên Huyễn Vạn Tâm động tứ đại thủ hộ trưởng lão, Hồng Diệp trưởng lão, phó giáo chủ của Ma Y giáo, Thư Vô Cực.
Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên lạnh lẽo, một hàn ý toát ra từ mắt hắn.
Hắn nhận biết được Huyết Thủ Thư Vô Cực. Huyết Thủ Thư Vô Cực thì lại không nhận ra hắn. nhìn thấy Diệp Bạch từ tiền viện đi tới đây, tất cả giáo chúng Ma Y giáo sắc mặt đại biến.
Hắn nhìn Diệp Bạch, quát lạnh nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi từ đâu tới đây, ngươi ăn gan cọp mật gấu rồi phải không, dám xông vào tổng đàn của Ma Y giáo, đúng là không muốn sống rồi.
Nghe vậy, Diệp Bạch cũng chỉ lạnh lùng nói:
- Thật không, vậy thì cứ thử xem đi.
Diệp Khổ, Diệp Khuyết nhìn bọn họ cũng lộ ra một vẻ oán hận, nhịn không được mà tiến tới nói:
- Diệp Bạch, nhường cho chúng ta giải quyết bọn họ.
Diệp Bạch nhìn hai người mà lắc đầu:
-Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, để mình ta.
Nói xong, Diệp Bạch liền cất bước, hướng về phía Huyết Thủ Thư Vô Cực đi tới.
Huyết Thủ Thư Vô Cực nhìn Diệp Bạch mà nói:
- Ngươi là Diệp Bạch, chẳng lẽ ngươi đúng là….
Bỗng nhiên từ trong óc hắn xuất hiện cái tên Diệp Bạch đã được truyền đi xôn xao gần đây, nếu tên kia là Diệp Bạch, vậy chỉ có thể là….
Trên khuôn mặt hắn đã không còn một chút máu nào mà trở nên trắng bệch, nhịn không được mà liên tiếp lùi năm bước.
Diệp gia lúc này không có tin tức không có nghĩa là cửu phẩm tông môn Ma Y giáo không có, trong vòng mười ngày Diệp Bạch trở về Diệp gia thì cái tên Diệp Bạch cũng truyền khắp Ma Y giáo.
Bốn mươi hắc y trưởng lão mặc dù cũng không tham gia Tiên Thiên đài tỷ thí nhưng cũng đã từng nghe qua đại danh của Diệp Bạch, lúc này ánh mắt của bọn họ cũng trở nên kinh hãi, lo sợ không yên.
- Không không có khả năng là ngươi… Diệp Bạch chính là đệ tử của Tử Cảnh Cốc, chúng ta là Ma Y giáo, trước giờ chưa từng đắc tội với Tử Cảnh Cốc, tại sao ngươi muốn giết Ma Y giáo, rốt cuộc là vì cái gì?
Hiển nhiên tát cả các đệ tử của Ma Y giáo đều biết Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, cũng không ai nhớ rõ người này cũng thuộc về tiểu thế gia ở Hỏa Vân Thành mà họ từng kích sát.
Hơn nữa Tử Cảnh Cốc ở Vô Sương Quốc lại đến tận La Lâm quốc thu nhận đệ tử thì không giống, thiên hạ họ Diệp có rất nhiều, ai cũng không ngờ rằng trong các thế gia bọn họ kích sát lại có một nhân vật lợi hại như vậy tồn tại.
Chỉ sợ trong lòng bọn họ đã sớm quên đi Hỏa Vân thành.
Diệp Khuyết thấy vậy thì bước tới cười lạnh nói:
- Không sai, Ma Y giáo các ngươi đúng là không đắc tội với Tử Cảnh Cốc nhưng các ngươi chẳng lẽ đã quên lúc ở Hỏa Vân Thành La Lâm quốc các ngươi đã kích sát không ít huyền sư của tứ đại thế gia sao?
- Hỏa Vân Thành, La Lâm quốc.
Huyết Thủ Thư Vô Cự trở nêm mờ mịt, bỗng nhiên hắn nhớ lên điều gì đó sắc mặt đại biến:
- Các ngươi ban đầu chính là người của Diệp gia.
Hắn cuối cùng cũng nhớ được, lúc huyệt mộ của Dược tông Thủy Tà thiên xuất thế, lúc đó chính hắn chỉ huy, nhưng lâu quá chính bản thân hắn đã quên rồi.
Hôm nay Diệp Khuyết nhắc tới, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, rốt cuộc nhớ lại, ban đầu hắn vì nhàm chán đã tìm tới các trưởng lão đệ tử của tứ địa thế gia tìm niềm vui.
- Nhưng mà, điều này có thể sao?
Hắn đầy kinh hãi nhìn Diệp Bạch, Diệp Khổ, Diệp khuyết, Diệp gia bất quá chỉ là một tiểu gia tộc đang xuống dốc, người có thực lực cao nhất cũng chỉ là huyền sư cấp thấp, trong mắt hắn giống như là con kiến hôi, tại sao bây giờ lại xuất hiện một vị cường giả là trung vị huyền tông.
Điều này tuyệt đối không thể.
Hắn không tin, nếu sớm biết có hôm nay thì hắn đã không dám đắc tội với Diệp gia, tại vì hắn biết Diệp gia dù có quật khởi cũng không có khả năng uy hiếp đến mình. Từ trước đến giờ Ma Y giáo khi dễ người yếu, còn như Tử Cảnh Cốc bọn họ chẳng những muốn nịnh bợ lấy lòng mà còn không dám đối kháng, trước nay thuận buồm xuôi gió, chưa có chuyện gì.
Tuy nhiên tất cả đã muộn.
Biết rằng đám người Diệp Bạch, Diệp Khổ xuất phát từ Hỏa Vân thành, Huyết Thủ Thư Vô Cực biết rằng chuyện hôm nay kết quả không thể tốt đẹp rồi.
Bỗng nhiên ở trước khoảng sân, Huyết Thủ Thư Vô Cực làm một chuyện khiến tất cả kinh ngạc.
Chỉ thấy bỗng nhiêm, “phịch” một tiếng, hắn đã quỳ rạp xuống đất, rơi nước mắt mà nói:
- Là ta không đúng, tất cả mọi chuyện đều là ta làm, Diệp công tử muốn giết thì giết một mình ta, xin Diệp công tử tha cho bọn họ, bọn họ đều vô tội.
Sau đó hắn liên tục dập đầu với Diệp Bạch, máu cũng ứa ra.
Một số ma y giáo trưởng lão đã cảm động rơi lệ.
Diệp Bạch thấy cảnh tượng như vậy thì cúi đầu xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ là hắn cúi đầu cho nên không ai thấy rõ ánh mắt của hắn.
Diệp Khổ, Diệp Khuyết thì khẩn cấp hô lên:
- Diệp Bạch, không nên mềm lòng, thứ này lưu lại chỉ để lại tai họa, ngươi đừng quên ban đầu Hồng Diệp, Thập Tuệ trưởng lão lúc thảm trạng đã thế nào.
Vượt qua dự liệu của bọn họ, Diệp Bạch vẫn cúi đầu như trước, không ai có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Lúc này, Huyết Thủ Thư Vô Cực đã đi tới trước mặt Diệp Bạch, cự ly chỉ bất quá ba tượng, trên đường hắn vừa quỳ mà vừ tới, tất cả đều là vết máu, vô cùng đáng sợ.
Xin Diệp công tử tha cho bọn họ, bọn họ đều vô tội.
Hắn tiếp tục dập đầu tiến tới, bỗng nhiên lúc đó thân hình của Diệp Bạch đã hoàn toàn không phòng bị, trong lòng Huyết Thủ Thư Vô cực đã hiện ra một vẻ vui mừng.
Hắn tiếp tục dập đầu, bỗng nhiên trong mắt của hắn xuất hiện ra một lãnh ý, một thiên hồng quang bắn lên.
- Huyết Triền thủ.
Đây chính là tuyệt học thành danh của Huyết Thủ Thư Vô Cực, Huyết Triền thủ, uy danh cực cao, ở trong Ma Y giáo, cũng có một số công pháp cao giai, âm ngoan tàn độc.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.