Quyển 4 - Chương 147: Đột phá Ngũ giai
Y Quan Thắng Tuyết
11/09/2013
Thanh niên nam tử không phải người khác, chính là người vừa đánh chết Thất Tinh Đàn "Thanh Sam Văn Sĩ" Chu Quân, sau đó thành công trốn vào Dạ Lang Đảo, Diệp Bạch.
Hắn mang theo Bạch Hàn Nhã tới đây, vốn thầm nghĩ tìm một chỗ hẻo lánh để cư trú, trước khôi phục thương thế trên người, nhưng lại không ngờ thấy được một cái động lớn như thế, tự nhiên là không chút do dự mà đi vào.
Không nghĩ tới càng đi càng sâu, cuối cùng lại chia ra vô số ngã rẽ. Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, nhưng không ngờ, khi hắn đi đến chỗ sâu nhất thì lại có mê trận cản đường.
Nếu như không phải Diệp Bạch tinh thông kỳ trận, Hư Di Kiếm Trận càng là mê trận đệ nhất thiên hạ, bất luận mê trận nào khi đối mặt với nó thì đều sụp đổ, vậy hắn cũng không tìm thấy nơi này.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, ở trên Quỷ Diện Đảo, trong một sơn động đen kịt đáng sợ, đằng sau mê trận lại là một động thiên phúc địa như vậy.
—— Huyền Tiên Động Phủ?
Đây là nơi nào, chẳng lẽ là địa phương Huyền Tông cường giả trước kia tu luyện lưu lại sao? Bất quá, nhìn thế nào thì ba gian Tử Ngọc thạch thất này cũng tuyệt không phải Huyền Tông bình thường là có thể khai mở được.
Chỉ sợ, nơi này đã sớm tồn tại được trăm ngàn năm rồi. Mà trăm ngàn năm trước, Dạ Lang Đảo còn chưa nổi danh, cũng không phải một trong mười đại hiểm địa của Thiên Long.
Khi đó, sẽ không có Huyền Tông nào đến nơi này mạo hiểm, tự nhiên cũng không phải là những Huyền Tông về sau tới đây thí luyện lưu lại rồi.
Diệp Bạch trong mắt liền lộ ra một tia kinh ngạc. Có thể ở sâu trong sơn động mở ra một khu động thiên phúc địa như thế, chỉ sợ đó không phải hạng người tầm thường.
Diệp Bạch liền ôm Bạch Hàn Nhã, đứng dậy đi vào. Khi tiến vào, đập vào mắt hắn là một mảnh tử quang chói mắt, bốn phía đều là Tử Ngọc trong suốt chế thành. Bàn ngọc, ghế ngọc, giường ngọc, giá sách ngọc, thậm chí ngay cả sách vở đều là do Tử Ngọc chế thành.
Diệp Bạch đang định đến gần nhìn kỹ. Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn, "Ông" một tiếng, vô số sợ tơ tinh thần liền lan tràn ra.
Diệp Bạch lập tức cảm giác được, trải qua mấy ngày hôm trước áp chế, lúc này, bên trong tinh thần ý thức hải của mình, sợ tơ tinh thần đã một lần nữa đạt đến trình độ bão hòa. Thời khắc đột phá Ngũ giai Kiếm Trận Sư, đã đến.
Hơn nữa, tới lại đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, như sét đánh không kịp bưng tai, hơn nữa lại bành trướng kịch liệt như vậy.
Nhất thời, Diệp Bạch cũng không quan tâm xem hoàn cảnh bên trong Huyền Tiên thạch thất này nữa. Dù sao địa phương này rất an toàn, bên ngoài còn có mê trận cản đường, cho dù Huyền Tông bình thường nếu không rành về trận pháp thì cũng sẽ căn bản không thể đi được đến nơi đây.
Cho nên, hơi chút bố trí phòng ngự Kiếm Trận ở xung quanh người, dùng để phòng ngừa vạn nhất. Sau đó, Diệp Bạch liền ôm Bạch Hàn Nhã tới giường Tử Ngọc ấm áp ở bên cạnh, còn mình thì đi tới một cái bồ đoàn Tử Ngọc bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.
Hai tay liên tục huy động, bốn phía nhất thời liền có hơn mười thanh trường kiếm nhàn nhạt bay ra, tạo thành một trung hình Nhiếp Linh Kiếm Trận. Khi Diệp Bạch đánh ra một đạo Kiếm Quyết, ở trong ngọc thất linh khí liền bắt đầu hội tụ, từng sợi bạch quang dần dần hình thành sương mù màu tím, càng ngày càng dày đặc.
Sau đó, Diệp Bạch nghĩ nghĩ, bàn tay vừa nhấc. Một cây Bích Ngọc Tiểu Thụ xinh xắn ánh sáng lưu chuyển hiện ra trên đỉnh đầu hắn, ở xung quanh phát ra bích quang vạn trượng, sau đó chậm rãi xoay tròn.
Bích quang từng tấc từng tấc một chiếu xuống, chiếu vào trên người Diệp Bạch, vết thương trên người, thương thế bên trong cơ thể rất nhanh liền khép lại. Hơn nữa, Diệp Bạch cảm thấy toàn thân mình như đang ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
Lúc này, thậm chí Diệp Bạch cảm giác được Tinh thần lực của mình đang vui mừng tung tăng nhảy nhót, tựa hồ đối với hào quang của "Linh Lung Bích Thụ" này cảm thấy rất thân cận. Tinh thần ý thức hải vốn xao động bất an, cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.
Xác định mọi thứ đã ổn, công tác chuẩn bị toàn bộ đã xong, mà Bạch Hàn Nhã cũng nhất thời sẽ không tỉnh lại, sẽ không có người quấy rầy chính mình. Cho nên, Diệp Bạch lúc này liền nhắm mắt lại, hai tay huy động liên tục, đầu ngón tay bay múa, liên tiếp đánh ra chỉ quyết.
Đúng là bí kỹ tu luyện Tinh thần, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh.
Sau đó, cả người của hắn liền tiến vào một loại trống rỗng, cảnh giới vô ngã, sáu giác quan đều đóng, không còn nghe thấy bất cứ sự vật gì bên ngoài nữa.
Lúc này, cho dù trời đất rung chuyển Diệp Bạch cũng sẽ không tỉnh lại. Trừ phi, hắn thành công đột phá đến cảnh giới Ngũ giai Kiếm Trận Sư, hoặc là... Thất bại, tinh thần ý thức hải sụp đổ, biến thành một tên phế nhân.
...
Tron tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Nguyên vốn phải là một mảnh đen kịt, tinh thần ý thức hải lúc này sớm đã trở nên bừng sáng, vô số lam quang lần lượt giao thoa tung hoành với nhau. Ở trung ương, chín miếng hạt giống tinh thần màu lam to bằng ngón cái tạo thành đồ hình Cửu Cung dần chậm rãi xoay tròn.
Theo chúng xoay tròn, xung quanh, từng sợi tơ tinh thần màu lam phảng phất như bị một vòng xoáy quấn quanh liền dần phân liệt, sau đó đản sinh ra sợi tơ tinh thần mới.
380 sợi, 390 sợi, 400 sợi, 410 sợi...
Lúc này, tâm không để ý chuyện khác, khi tinh thần ý thức hải đã đến điểm giới hạn, tùy thời đều muốn bạo tạc, Diệp Bạch liền không chút do dự, dựa theo Kiếm Trận Quyết, dùng một loại phương pháp đặc thù, bắt đầu tấn giai.
Trải qua hai lần áp chế liên tục, đột phá lúc này hết thảy đều cực kỳ thuận lợi, phảng phất như nước chảy thành sông, cần có chỉ là thời gian mà thôi.
Rất nhanh, một canh giờ đã qua.
Hai canh giờ đã qua.
Bốn canh giờ...
Một ngày...
Ba ngày sau...
Diệp Bạch trước hết nhất cảm giác được, chính mình đầu tiên là chìm vào khổ hải vô biên vô hạn, mênh mông bát ngát, khiến lòng người sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Nhưng vừa lúc đó, phía dưới lại đột nhiên đản sinh ra một dòng suối ôn hòa ấm áp, khiến thể xác và tinh thần của Diệp Bạch đều trở nên thư sướng.
Rồi sau đó, ở bên trong thân thể của hắn, từng đợt từng đợt biến hóa, bình cảnh lần lượt bị đánh vỡ, Tinh thần lực xoay tròn tốc độ cao, thời gian lúc này tựa hồ trở nên rất chậm.
Cữ mỗi một đoạn thời gian liền có một luồng bích quang nhẹ nhàng từ đỉnh đầu Diệp Bạch chiếu xuống, thuận theo huyệt Bách Hội tiến vào Nê Hoàn Cung(vui long search gg), sau đó mãnh liệt nhảy lên, trực tiếp nhảy vào tinh thần ý thức hải của hắn.
Tầng tầng lớp lớp sương trắng quấn quanh Diệp Bạch. Linh khí hội tụ ở Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, bởi vì ngọc thất không gian quá nhỏ cũng đã dần ngưng tụ thành những giọt nước. Mà Bạch Thủ Thái Huyền Kinh chỉ pháp thì mang theo những linh khí này làm dễ chịu ngũ tạng lục phủ, cuối cùng hóa thành từng sợi linh lực kỳ dị hội tụ ở tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Có loại năng lượng này duy trì, Diệp Bạch trong đầu nhất thời đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Phảng phất như biển rộng sôi trào, miếng hạt giống tinh thần thứ mười liền thành hình. Diệp Bạch chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên đau đớn, sau đó, tinh thần ý thức hải bỗng nhiên lớn ra gấp mười lần.
Ngoại giới vốn là một mảnh sương mù đột nhiên phát sáng, mười miếng hạt giống tinh thần tạo thành một cái đồ hình đặc thù, ở trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch không ngừng xoay tròn, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Càng nhiều sợi tơ tinh thần bị mười miếng hạt giống tinh thần này kéo khiến chúng không ngừng được tạo ra, sau đó ngưng tụ thành hạt giống tinh thần mới.
Miếng thứ mười một!
Miếng thứ mười hai!
Miếng thứ mười ba!
...
Miếng thứ mười chín!
Mãi cho đến miếng thứ hai mươi, loại tăng trưởng tốc độ cao này mới ngưng lại. Mà trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, lúc này rõ ràng đã đạt đến tình trạng bão hòa.
Ngũ giai Tinh thần lực!
Hơn nữa còn là Ngũ giai đỉnh phong.
Tự giờ khắc này, Diệp Bạch chính thức từ Tứ giai đỉnh phong đột phá đến Ngũ giai, trở thành một vị Ngũ giai Kiếm Trận Sư.
Cảm giác vui sướng trong lòng thật sự rất khó tả.
Kỳ thật, ở Kiếm Môn, Tứ giai đột phá đến Ngũ giai đều là một cái thời kì tăng trưởng tốc độ cao. Trên cơ bản, đại đa số người đều có thể bằng vào thời khắc đột phá Ngũ giai, một lần liền tiến giai đến Ngũ giai trung cấp. Người có thiên phú dị bẩm, thậm chí có thể đạt tới Ngũ giai cao cấp.
Mà tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, độ khó khi tấn cấp so với người bình thường thì còn gấp đôi. Nhưng bởi vì lúc trước khi đột phá Trung vị Huyền Tông, Tinh thần lực bị áp chế, cho nên, ở Tứ giai đỉnh phong, Diệp Bạch so với người khác lại nhiều hơn chín miếng hạt giống tinh thần.
Mà bằng chín miếng hạt giống tinh thần này, hơn nữa thời điểm đột phá Ngũ giai, tốc độ lại gấp đôi so với người bình thường. Cho nên, Diệp Bạch không chỉ tiến vào Ngũ giai Kiếm Trận Sư, hơn nữa còn là Ngũ giai đỉnh phong Tinh thần Kiếm Trận Sư.
Khoảng cách Lục giai, cũng chỉ còn cách một bước ngắn.
Đương nhiên, một bước ngắn này đối với rất nhiều người mà nói lại cực kỳ xa xôi. Có người, ít thì tám năm mười năm đều không thể vượt qua một bước nhỏ này. Thậm chí, có những người cả đời vẫn dừng ở cảnh giới này, thẳng đến khi chết đi cũng không thể đạt tới Lục giai.
Kiếm Trận của Kiếm Môn chính là càng về sau sẽ càng khó. Vừa tới Tứ giai coi như dễ dàng, nhưng từ Ngũ giai trở lên, mỗi khi đột phá một giai đều là chuyện cực kỳ gian nan.
Cho nên, ở Kiếm Môn, số lượng Cao giai Kiếm Trận sư mới thưa thớt như thế. Phải biết rằng, cho dù là Kiếm lão, ở bên trong Kiếm Môn cũng coi như tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp thì cũng chỉ đạt tới Lục giai Kiếm Trận Sư mà thôi.
Suốt đời bị nhốt ở dưới cánh cửa Thất giai, không thể đột phá.
Mà Diệp Bạch, muốn siêu việt Kiếm lão vốn là một việc rất khó. Thế nhưng, khi Kiếm lão đạt đến Lục giai Kiếm Trận Sư đã là 60-70 tuổi, mà Diệp Bạch hiện tại lại mới chỉ hơn hai mươi mà thôi.
Tốc độ tiến cảnh này của Diệp Bạch, ở toàn bộ Kiếm Môn có thể nói là độc nhất vô nhị, không ai có thể bằng được.
Chuyện này đương nhiên có một bộ phận là do thiên phú, ngộ tính và sự cần cù chăm chỉ của Diệp Bạch. Thêm nữa... cũng là bởi vì các loại kỳ ngộ, cơ duyên xảo hợp, Diệp Bạch chẳng những có được bí kíp tu luyện Tinh thần "Nhật Nguyệt Thú Tông", "Bạch Thủ Thái Huyền Kinh", càng là đã phục dụng không ít "Dưỡng Thần Thảo", cho nên tiến cảnh mới kinh khủng như vậy.
Bất quá, Diệp Bạch tạm thời lại không quan tâm tới những vấn đề này. Đối với hắn mà nói, Tinh thần lực đạt tới Ngũ giai, cường độ tăng lên Tinh Thần lực đâu chỉ là tăng lên gấp đôi? Hơn nữa, thực lực bản thân tăng trưởng, đó mới là chuyện trọng yếu nhất.
Cho nên, hắn đã không thể chờ đợi được, muốn xem xem khi đạt tới Ngũ giai, Kiếm Thạch sẽ cho mình ba bộ Kiếm Trận gì.
Khi ở Tứ giai, hắn liền đạt được hai bộ Lam sắc Truyền Kỳ Kiếm Trận, một bộ Tử sắc Truyền Thuyết Kiếm Trận. Lần này, dù cho không bằng Tứ giai, nhưng hi vọng cũng không phải quá kém a.
Uy lực của Ngũ giai Kiếm Trận hắn đã từng được chứng kiến Kiếm lão thi triển, cho nên cảm thấy rất chờ mong.
Nghĩ đến đây, tim của hắn liền không nhịn được "Thình thich thình thịch" nhảy lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không có mở mắt, trong nội tâm yên lặng kêu gọi Kiếm Thạch.
Hắn mang theo Bạch Hàn Nhã tới đây, vốn thầm nghĩ tìm một chỗ hẻo lánh để cư trú, trước khôi phục thương thế trên người, nhưng lại không ngờ thấy được một cái động lớn như thế, tự nhiên là không chút do dự mà đi vào.
Không nghĩ tới càng đi càng sâu, cuối cùng lại chia ra vô số ngã rẽ. Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, nhưng không ngờ, khi hắn đi đến chỗ sâu nhất thì lại có mê trận cản đường.
Nếu như không phải Diệp Bạch tinh thông kỳ trận, Hư Di Kiếm Trận càng là mê trận đệ nhất thiên hạ, bất luận mê trận nào khi đối mặt với nó thì đều sụp đổ, vậy hắn cũng không tìm thấy nơi này.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến, ở trên Quỷ Diện Đảo, trong một sơn động đen kịt đáng sợ, đằng sau mê trận lại là một động thiên phúc địa như vậy.
—— Huyền Tiên Động Phủ?
Đây là nơi nào, chẳng lẽ là địa phương Huyền Tông cường giả trước kia tu luyện lưu lại sao? Bất quá, nhìn thế nào thì ba gian Tử Ngọc thạch thất này cũng tuyệt không phải Huyền Tông bình thường là có thể khai mở được.
Chỉ sợ, nơi này đã sớm tồn tại được trăm ngàn năm rồi. Mà trăm ngàn năm trước, Dạ Lang Đảo còn chưa nổi danh, cũng không phải một trong mười đại hiểm địa của Thiên Long.
Khi đó, sẽ không có Huyền Tông nào đến nơi này mạo hiểm, tự nhiên cũng không phải là những Huyền Tông về sau tới đây thí luyện lưu lại rồi.
Diệp Bạch trong mắt liền lộ ra một tia kinh ngạc. Có thể ở sâu trong sơn động mở ra một khu động thiên phúc địa như thế, chỉ sợ đó không phải hạng người tầm thường.
Diệp Bạch liền ôm Bạch Hàn Nhã, đứng dậy đi vào. Khi tiến vào, đập vào mắt hắn là một mảnh tử quang chói mắt, bốn phía đều là Tử Ngọc trong suốt chế thành. Bàn ngọc, ghế ngọc, giường ngọc, giá sách ngọc, thậm chí ngay cả sách vở đều là do Tử Ngọc chế thành.
Diệp Bạch đang định đến gần nhìn kỹ. Nhưng vào lúc này, trong đầu của hắn, "Ông" một tiếng, vô số sợ tơ tinh thần liền lan tràn ra.
Diệp Bạch lập tức cảm giác được, trải qua mấy ngày hôm trước áp chế, lúc này, bên trong tinh thần ý thức hải của mình, sợ tơ tinh thần đã một lần nữa đạt đến trình độ bão hòa. Thời khắc đột phá Ngũ giai Kiếm Trận Sư, đã đến.
Hơn nữa, tới lại đột nhiên, không hề có dấu hiệu báo trước, như sét đánh không kịp bưng tai, hơn nữa lại bành trướng kịch liệt như vậy.
Nhất thời, Diệp Bạch cũng không quan tâm xem hoàn cảnh bên trong Huyền Tiên thạch thất này nữa. Dù sao địa phương này rất an toàn, bên ngoài còn có mê trận cản đường, cho dù Huyền Tông bình thường nếu không rành về trận pháp thì cũng sẽ căn bản không thể đi được đến nơi đây.
Cho nên, hơi chút bố trí phòng ngự Kiếm Trận ở xung quanh người, dùng để phòng ngừa vạn nhất. Sau đó, Diệp Bạch liền ôm Bạch Hàn Nhã tới giường Tử Ngọc ấm áp ở bên cạnh, còn mình thì đi tới một cái bồ đoàn Tử Ngọc bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.
Hai tay liên tục huy động, bốn phía nhất thời liền có hơn mười thanh trường kiếm nhàn nhạt bay ra, tạo thành một trung hình Nhiếp Linh Kiếm Trận. Khi Diệp Bạch đánh ra một đạo Kiếm Quyết, ở trong ngọc thất linh khí liền bắt đầu hội tụ, từng sợi bạch quang dần dần hình thành sương mù màu tím, càng ngày càng dày đặc.
Sau đó, Diệp Bạch nghĩ nghĩ, bàn tay vừa nhấc. Một cây Bích Ngọc Tiểu Thụ xinh xắn ánh sáng lưu chuyển hiện ra trên đỉnh đầu hắn, ở xung quanh phát ra bích quang vạn trượng, sau đó chậm rãi xoay tròn.
Bích quang từng tấc từng tấc một chiếu xuống, chiếu vào trên người Diệp Bạch, vết thương trên người, thương thế bên trong cơ thể rất nhanh liền khép lại. Hơn nữa, Diệp Bạch cảm thấy toàn thân mình như đang ngâm mình trong nước ấm, vô cùng thoải mái.
Lúc này, thậm chí Diệp Bạch cảm giác được Tinh thần lực của mình đang vui mừng tung tăng nhảy nhót, tựa hồ đối với hào quang của "Linh Lung Bích Thụ" này cảm thấy rất thân cận. Tinh thần ý thức hải vốn xao động bất an, cũng dần dần trở nên an tĩnh lại.
Xác định mọi thứ đã ổn, công tác chuẩn bị toàn bộ đã xong, mà Bạch Hàn Nhã cũng nhất thời sẽ không tỉnh lại, sẽ không có người quấy rầy chính mình. Cho nên, Diệp Bạch lúc này liền nhắm mắt lại, hai tay huy động liên tục, đầu ngón tay bay múa, liên tiếp đánh ra chỉ quyết.
Đúng là bí kỹ tu luyện Tinh thần, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh.
Sau đó, cả người của hắn liền tiến vào một loại trống rỗng, cảnh giới vô ngã, sáu giác quan đều đóng, không còn nghe thấy bất cứ sự vật gì bên ngoài nữa.
Lúc này, cho dù trời đất rung chuyển Diệp Bạch cũng sẽ không tỉnh lại. Trừ phi, hắn thành công đột phá đến cảnh giới Ngũ giai Kiếm Trận Sư, hoặc là... Thất bại, tinh thần ý thức hải sụp đổ, biến thành một tên phế nhân.
...
Tron tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Nguyên vốn phải là một mảnh đen kịt, tinh thần ý thức hải lúc này sớm đã trở nên bừng sáng, vô số lam quang lần lượt giao thoa tung hoành với nhau. Ở trung ương, chín miếng hạt giống tinh thần màu lam to bằng ngón cái tạo thành đồ hình Cửu Cung dần chậm rãi xoay tròn.
Theo chúng xoay tròn, xung quanh, từng sợi tơ tinh thần màu lam phảng phất như bị một vòng xoáy quấn quanh liền dần phân liệt, sau đó đản sinh ra sợi tơ tinh thần mới.
380 sợi, 390 sợi, 400 sợi, 410 sợi...
Lúc này, tâm không để ý chuyện khác, khi tinh thần ý thức hải đã đến điểm giới hạn, tùy thời đều muốn bạo tạc, Diệp Bạch liền không chút do dự, dựa theo Kiếm Trận Quyết, dùng một loại phương pháp đặc thù, bắt đầu tấn giai.
Trải qua hai lần áp chế liên tục, đột phá lúc này hết thảy đều cực kỳ thuận lợi, phảng phất như nước chảy thành sông, cần có chỉ là thời gian mà thôi.
Rất nhanh, một canh giờ đã qua.
Hai canh giờ đã qua.
Bốn canh giờ...
Một ngày...
Ba ngày sau...
Diệp Bạch trước hết nhất cảm giác được, chính mình đầu tiên là chìm vào khổ hải vô biên vô hạn, mênh mông bát ngát, khiến lòng người sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Nhưng vừa lúc đó, phía dưới lại đột nhiên đản sinh ra một dòng suối ôn hòa ấm áp, khiến thể xác và tinh thần của Diệp Bạch đều trở nên thư sướng.
Rồi sau đó, ở bên trong thân thể của hắn, từng đợt từng đợt biến hóa, bình cảnh lần lượt bị đánh vỡ, Tinh thần lực xoay tròn tốc độ cao, thời gian lúc này tựa hồ trở nên rất chậm.
Cữ mỗi một đoạn thời gian liền có một luồng bích quang nhẹ nhàng từ đỉnh đầu Diệp Bạch chiếu xuống, thuận theo huyệt Bách Hội tiến vào Nê Hoàn Cung(vui long search gg), sau đó mãnh liệt nhảy lên, trực tiếp nhảy vào tinh thần ý thức hải của hắn.
Tầng tầng lớp lớp sương trắng quấn quanh Diệp Bạch. Linh khí hội tụ ở Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận, bởi vì ngọc thất không gian quá nhỏ cũng đã dần ngưng tụ thành những giọt nước. Mà Bạch Thủ Thái Huyền Kinh chỉ pháp thì mang theo những linh khí này làm dễ chịu ngũ tạng lục phủ, cuối cùng hóa thành từng sợi linh lực kỳ dị hội tụ ở tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch.
Có loại năng lượng này duy trì, Diệp Bạch trong đầu nhất thời đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Phảng phất như biển rộng sôi trào, miếng hạt giống tinh thần thứ mười liền thành hình. Diệp Bạch chỉ cảm thấy đầu mình đột nhiên đau đớn, sau đó, tinh thần ý thức hải bỗng nhiên lớn ra gấp mười lần.
Ngoại giới vốn là một mảnh sương mù đột nhiên phát sáng, mười miếng hạt giống tinh thần tạo thành một cái đồ hình đặc thù, ở trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch không ngừng xoay tròn, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Càng nhiều sợi tơ tinh thần bị mười miếng hạt giống tinh thần này kéo khiến chúng không ngừng được tạo ra, sau đó ngưng tụ thành hạt giống tinh thần mới.
Miếng thứ mười một!
Miếng thứ mười hai!
Miếng thứ mười ba!
...
Miếng thứ mười chín!
Mãi cho đến miếng thứ hai mươi, loại tăng trưởng tốc độ cao này mới ngưng lại. Mà trong tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, lúc này rõ ràng đã đạt đến tình trạng bão hòa.
Ngũ giai Tinh thần lực!
Hơn nữa còn là Ngũ giai đỉnh phong.
Tự giờ khắc này, Diệp Bạch chính thức từ Tứ giai đỉnh phong đột phá đến Ngũ giai, trở thành một vị Ngũ giai Kiếm Trận Sư.
Cảm giác vui sướng trong lòng thật sự rất khó tả.
Kỳ thật, ở Kiếm Môn, Tứ giai đột phá đến Ngũ giai đều là một cái thời kì tăng trưởng tốc độ cao. Trên cơ bản, đại đa số người đều có thể bằng vào thời khắc đột phá Ngũ giai, một lần liền tiến giai đến Ngũ giai trung cấp. Người có thiên phú dị bẩm, thậm chí có thể đạt tới Ngũ giai cao cấp.
Mà tinh thần ý thức hải của Diệp Bạch, độ khó khi tấn cấp so với người bình thường thì còn gấp đôi. Nhưng bởi vì lúc trước khi đột phá Trung vị Huyền Tông, Tinh thần lực bị áp chế, cho nên, ở Tứ giai đỉnh phong, Diệp Bạch so với người khác lại nhiều hơn chín miếng hạt giống tinh thần.
Mà bằng chín miếng hạt giống tinh thần này, hơn nữa thời điểm đột phá Ngũ giai, tốc độ lại gấp đôi so với người bình thường. Cho nên, Diệp Bạch không chỉ tiến vào Ngũ giai Kiếm Trận Sư, hơn nữa còn là Ngũ giai đỉnh phong Tinh thần Kiếm Trận Sư.
Khoảng cách Lục giai, cũng chỉ còn cách một bước ngắn.
Đương nhiên, một bước ngắn này đối với rất nhiều người mà nói lại cực kỳ xa xôi. Có người, ít thì tám năm mười năm đều không thể vượt qua một bước nhỏ này. Thậm chí, có những người cả đời vẫn dừng ở cảnh giới này, thẳng đến khi chết đi cũng không thể đạt tới Lục giai.
Kiếm Trận của Kiếm Môn chính là càng về sau sẽ càng khó. Vừa tới Tứ giai coi như dễ dàng, nhưng từ Ngũ giai trở lên, mỗi khi đột phá một giai đều là chuyện cực kỳ gian nan.
Cho nên, ở Kiếm Môn, số lượng Cao giai Kiếm Trận sư mới thưa thớt như thế. Phải biết rằng, cho dù là Kiếm lão, ở bên trong Kiếm Môn cũng coi như tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp thì cũng chỉ đạt tới Lục giai Kiếm Trận Sư mà thôi.
Suốt đời bị nhốt ở dưới cánh cửa Thất giai, không thể đột phá.
Mà Diệp Bạch, muốn siêu việt Kiếm lão vốn là một việc rất khó. Thế nhưng, khi Kiếm lão đạt đến Lục giai Kiếm Trận Sư đã là 60-70 tuổi, mà Diệp Bạch hiện tại lại mới chỉ hơn hai mươi mà thôi.
Tốc độ tiến cảnh này của Diệp Bạch, ở toàn bộ Kiếm Môn có thể nói là độc nhất vô nhị, không ai có thể bằng được.
Chuyện này đương nhiên có một bộ phận là do thiên phú, ngộ tính và sự cần cù chăm chỉ của Diệp Bạch. Thêm nữa... cũng là bởi vì các loại kỳ ngộ, cơ duyên xảo hợp, Diệp Bạch chẳng những có được bí kíp tu luyện Tinh thần "Nhật Nguyệt Thú Tông", "Bạch Thủ Thái Huyền Kinh", càng là đã phục dụng không ít "Dưỡng Thần Thảo", cho nên tiến cảnh mới kinh khủng như vậy.
Bất quá, Diệp Bạch tạm thời lại không quan tâm tới những vấn đề này. Đối với hắn mà nói, Tinh thần lực đạt tới Ngũ giai, cường độ tăng lên Tinh Thần lực đâu chỉ là tăng lên gấp đôi? Hơn nữa, thực lực bản thân tăng trưởng, đó mới là chuyện trọng yếu nhất.
Cho nên, hắn đã không thể chờ đợi được, muốn xem xem khi đạt tới Ngũ giai, Kiếm Thạch sẽ cho mình ba bộ Kiếm Trận gì.
Khi ở Tứ giai, hắn liền đạt được hai bộ Lam sắc Truyền Kỳ Kiếm Trận, một bộ Tử sắc Truyền Thuyết Kiếm Trận. Lần này, dù cho không bằng Tứ giai, nhưng hi vọng cũng không phải quá kém a.
Uy lực của Ngũ giai Kiếm Trận hắn đã từng được chứng kiến Kiếm lão thi triển, cho nên cảm thấy rất chờ mong.
Nghĩ đến đây, tim của hắn liền không nhịn được "Thình thich thình thịch" nhảy lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không có mở mắt, trong nội tâm yên lặng kêu gọi Kiếm Thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.