Quyển 2 - Chương 199: Hư Vĩ lục xà.
Y Quan Thắng Tuyết
22/04/2013
- Được rồi, nếu như ngươi nhìn ra sự diệu dụng của thanh kiếm thứ năm thì ta sẽ tặng thứ tốt cho ngươi.
Lão giả nhìn Diệp Bạch mà vuốt vuốt râu nói.
Trong lòng Diệp Bạch liền nao nao, hắn lập tức suy nghĩ:
- Cho ta thứ tốt? Thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc nổi tiếng như vậy, ngoài kiếm thì chẳng có gì tốt hơn. Chẳng lẽ lão nhân này muốn tặng cho ta một thanh kiếm, nếu như vậy thì tốt quá, kiếm trận của mình cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu kiếm mà thôi, nhiều hơn nữa cũng không sợ thừa.
Ngay lập tức Diệp Bạch cầm lấy thanh kiếm thứ năm mà hiếu kỳ. Lão nhân kia đã nói như vậy thì thanh kiếm này tuyệt đối là bất phàm.
Ít nhất nó cũng không ở dưới bốn thanh kiếm trước, Diệp Bạch ngưng thần nhìn, sau đó hắn khẽ giật mình mà kêu lên:
- Kỳ quái.
Thanh kiếm thứ năm này dài ước chừng bốn tấc, toàn thân có màu lục sắc giống như là một con lục xà, u quang chớp động.
Cả thanh kiếm có hình dạng xưa cũ, trôi chảy tự nhiên.
Trên thân kiếm bày ra những đường xanh đen thâm ảo, những đường vân tựa như là nước chảy vậy, liên miên không dứt.
Nhìn qua đã biết đây là một thanh hảo kiếm hiếm có.
Tuy rằng phẩm kiếm Diệp Bạch không biết nhưng hắn có Vọng Khí thuật cho nên trình độ bình phẩm kiếm của hắn cao hơn bất kỳ kiếm trận sư nào. Bất luận là một thanh bảo kiếm nào chỉ cần hắn dùng Vọng Khí thuật là có thể nhìn ra ưu khuyết và thuộc tính của nó.
Bởi vậy Diệp Bạch dùng Vọng Khí quyết một chút đã nhìn ra phẩm giai của thanh kiếm này:
- Lục xà, tam giai trung cấp, hạ phẩm.
Sao lại có thể như vậy?
Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Lục xà trong tay, trăm mối không có sự lý giải. Từ ánh mắt của mọi người Diệp Bạch đã đoán được lai lịch của lão giả này bất phàm, địa vị tôn quý, hắn muốn mình bình phẩm thanh kiếm thứ năm này tuyệt đối là không nói đùa.
Tuy nhiên bốn thanh kiếm kia, thanh cuối cùng cũng đã là cực phẩm của tam giai trung cấp ,thì thanh kiếm thứ năm này tuy không hơn nhưng cũng không thể kém hơn mới phải chứ.
Năm thanh kiếm này duy nhất thanh này là một thanh kiếm hạ phẩm.
Phải biết rằng phẩm giai của kiếm khí cũng giống như bí kíp, đều chia làm nhiều loại, hạ phẩm trung phẩm, thượng phẩm.
Trung phẩm là vật phổ thông, mà hạ phẩm là thứ phẩm, đến thượng phẩm thì là danh kiếm hàng đầu.
Trên thượng phẩm chính là tinh phẩm, cuối cùng ở trên tinh phẩm chính là cực phẩm. Sâm Tinh chính là một thanh kiếm như vậy.
Ở phía trên cực phẩm còn có tuyệt phẩm, loại kiếm này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, phải gặp đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, một thứ cũng không thiêu được. Bái Kiếm cốc tuy đúc nhiều kiếm nhưng tuyệt phẩm thì một thanh cũng không có đây là điều hối tiếc của bọn họ.
Đừng nói là một vạn, ngay cả mười vạn thanh kiếm cũng chưa chắc có một thanh tuyệt phẩm.
Một thanh tam giai đê cấp tuyệt phẩm thậm chí còn trân quý hơn cả một thanh tam giai trung cấp cực phẩm.
Tuy nhiên nói về hạ phẩm thì không ai thèm để mắt tới, những tiểu môn phái có thể có loại này nhưng ở Bái Kiếm cốc thì tuyệt đối không thể, bọn họ tuyệt đối không cho phép đúc ra một thanh kiếm hạ phẩm, hơn nữa còn công khai bày ra ở đây.
Nếu như là bình thường, rèn ra một thanh kiếm hạ phẩm, bọn họ đã sớm ném lại trong lò mà rèn lại, đúc lại. Thanh kiếm này tuy là tam giai trung cấp, giá trị không nhỏ nhưng chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Như vậy thanh kiếm này chắc chắn là có chỗ kỳ dị, bằng không tuyệt đối sẽ không bày ra ở đây.
Diệp Bạch xem xét kỹ một lần nữa, lần này hắn không dám qua loa, vận chuyển thị lực, cơ hồ đem Vọng Khí thuật đến trạng thái cực hạn đỉnh phong, chiếu vào trong Lục xà kiếm.
Theo đạo tử quang này, một đạo sương mù lập tức bị Diệp Bạch phá vỡ, tử quang xuyên qua lớp cấm chế nà, Lục xà kiếm lập tức hiện nguyên hình.
Đó là một con tiểu xà lục xác, hư không run run.
- Hư vĩ lục xà, tam cực thượng giai, cực phẩm.
Diệp Bạch kinh ngạc không nói nên lời, thanh kiếm này chính là một thanh tam cực thượng giai, thanh kiếm này bị một tầng phong ấn, làm sai phẩm giai khiến cho người khác nhận định sai lầm.
Đến tầng thứ hai mới thấy được phẩm giai của nó. Vọng Khí thuật thiếu chút nữa cũng giám định sai lầm, chỉ sợ trong thiên hạ này không có mấy người có thể chính thức phát hiện ra nó.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền nhìn về phía lão giả mà mỉm cười. Hiển nhiên bí mật của thanh kiếm này lão làm vậy chính là thử nhãn lực của các đệ tử tông môn trẻ tuổi, may mà mình không phải là người thường nên hôm nay mới phát hiện ra.
Tam cực thượng giai, ở trong Tử Cảnh Cốc, trong hàng ngũ đệ tử ngoại tông có được tam cực thượng giai huyền binh chỉ sợ ngoài mình ra không có người thứ hai, đệ tử nội tông cũng không có mấy người có được.
Tam cực thượng giai huyền binh giá trị không thể đánh giá.
Huyền binh đến mức tam giai trung cấp đã là thứ mà mọi người khó truy tìm được, mà ngoài tam giai trung cấp, lên một bậc là giá trị tăng thêm gấp mấy lần.
Bái Kiếm cốc này không hổ danh là đệ nhất đúc kiếm ở Vô Sương quốc, tinh diệu thần kỳ. Một thanh tam cực thượng giai cũng có thể tùy tiện bày ở đây, chỉ sợ các đệ tử của các tông môn khác biết được sẽ nảy sinh ra tham luyến.
Diệp Bạch lúc này cầm kiếm trong tay cũng cảm thấy lay động, may mà tâm chí của hắn kiên định, hơn xa thường nhân. Hơn nữa hắn cũng đã có một thanh kiếm tam cực thượng giai cổ kiếm, kiến thức hơn người cho nên cũng không quá kích động.
Diệp Bạch hít sâu một hơi, đem thanh kiếm này trả về ngôi cao, sau đó mới hướng về phía lão nhân, cung kính thi lễ rồi nghiêm trang nói:
- Nghe nói thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc thiên hạ vô song, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, một thanh tam cực thượng giai bảo kiếm cũng có thể bày ra chỗ này, cho người khác thưởng quan, Diệp Bạch hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt…
Lúc Diệp Bạch nói chuyện, Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh, Phó Băng Vũ cũng đã đi tới, mà ở trong luyện kiếm thất, một số đệ tử nhàn rỗi cũng tới xem náo nhiệt. Khi thấy Diệp Bạch giám định kiếm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Bọn họ nghe Diệp Bạch nói những lời này xong thì tất cả đều ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía thanh đoản kiếm lục sắc kia, tất cả không tin được vào lỗ tai của mình.
- Tam cực thượng giai, không phải là tam giai trung cấp sao?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều nhìn về phía Diệp Bạch. Thanh kiếm này rõ ràng chỉ là một thanh tam giai trung cấp, là một thanh hạ phẩm, tại sao hắn lại nói là tam cực thượng giai.
Thiếu niên này nhất định là nói bừa. Ở trong luyện kiem thất hơn một nửa đều có năng lực gaism định, đã sớm nhìn ra phẩm giai của nó rồi.
Đúng thế, nhất định là như vậy, các đệ tử Bái Kiếm cốc đều nghĩ thế.
Lão giả nhìn Diệp Bạch mà vuốt vuốt râu nói.
Trong lòng Diệp Bạch liền nao nao, hắn lập tức suy nghĩ:
- Cho ta thứ tốt? Thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc nổi tiếng như vậy, ngoài kiếm thì chẳng có gì tốt hơn. Chẳng lẽ lão nhân này muốn tặng cho ta một thanh kiếm, nếu như vậy thì tốt quá, kiếm trận của mình cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu kiếm mà thôi, nhiều hơn nữa cũng không sợ thừa.
Ngay lập tức Diệp Bạch cầm lấy thanh kiếm thứ năm mà hiếu kỳ. Lão nhân kia đã nói như vậy thì thanh kiếm này tuyệt đối là bất phàm.
Ít nhất nó cũng không ở dưới bốn thanh kiếm trước, Diệp Bạch ngưng thần nhìn, sau đó hắn khẽ giật mình mà kêu lên:
- Kỳ quái.
Thanh kiếm thứ năm này dài ước chừng bốn tấc, toàn thân có màu lục sắc giống như là một con lục xà, u quang chớp động.
Cả thanh kiếm có hình dạng xưa cũ, trôi chảy tự nhiên.
Trên thân kiếm bày ra những đường xanh đen thâm ảo, những đường vân tựa như là nước chảy vậy, liên miên không dứt.
Nhìn qua đã biết đây là một thanh hảo kiếm hiếm có.
Tuy rằng phẩm kiếm Diệp Bạch không biết nhưng hắn có Vọng Khí thuật cho nên trình độ bình phẩm kiếm của hắn cao hơn bất kỳ kiếm trận sư nào. Bất luận là một thanh bảo kiếm nào chỉ cần hắn dùng Vọng Khí thuật là có thể nhìn ra ưu khuyết và thuộc tính của nó.
Bởi vậy Diệp Bạch dùng Vọng Khí quyết một chút đã nhìn ra phẩm giai của thanh kiếm này:
- Lục xà, tam giai trung cấp, hạ phẩm.
Sao lại có thể như vậy?
Diệp Bạch nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Lục xà trong tay, trăm mối không có sự lý giải. Từ ánh mắt của mọi người Diệp Bạch đã đoán được lai lịch của lão giả này bất phàm, địa vị tôn quý, hắn muốn mình bình phẩm thanh kiếm thứ năm này tuyệt đối là không nói đùa.
Tuy nhiên bốn thanh kiếm kia, thanh cuối cùng cũng đã là cực phẩm của tam giai trung cấp ,thì thanh kiếm thứ năm này tuy không hơn nhưng cũng không thể kém hơn mới phải chứ.
Năm thanh kiếm này duy nhất thanh này là một thanh kiếm hạ phẩm.
Phải biết rằng phẩm giai của kiếm khí cũng giống như bí kíp, đều chia làm nhiều loại, hạ phẩm trung phẩm, thượng phẩm.
Trung phẩm là vật phổ thông, mà hạ phẩm là thứ phẩm, đến thượng phẩm thì là danh kiếm hàng đầu.
Trên thượng phẩm chính là tinh phẩm, cuối cùng ở trên tinh phẩm chính là cực phẩm. Sâm Tinh chính là một thanh kiếm như vậy.
Ở phía trên cực phẩm còn có tuyệt phẩm, loại kiếm này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, phải gặp đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, một thứ cũng không thiêu được. Bái Kiếm cốc tuy đúc nhiều kiếm nhưng tuyệt phẩm thì một thanh cũng không có đây là điều hối tiếc của bọn họ.
Đừng nói là một vạn, ngay cả mười vạn thanh kiếm cũng chưa chắc có một thanh tuyệt phẩm.
Một thanh tam giai đê cấp tuyệt phẩm thậm chí còn trân quý hơn cả một thanh tam giai trung cấp cực phẩm.
Tuy nhiên nói về hạ phẩm thì không ai thèm để mắt tới, những tiểu môn phái có thể có loại này nhưng ở Bái Kiếm cốc thì tuyệt đối không thể, bọn họ tuyệt đối không cho phép đúc ra một thanh kiếm hạ phẩm, hơn nữa còn công khai bày ra ở đây.
Nếu như là bình thường, rèn ra một thanh kiếm hạ phẩm, bọn họ đã sớm ném lại trong lò mà rèn lại, đúc lại. Thanh kiếm này tuy là tam giai trung cấp, giá trị không nhỏ nhưng chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tiếc.
Như vậy thanh kiếm này chắc chắn là có chỗ kỳ dị, bằng không tuyệt đối sẽ không bày ra ở đây.
Diệp Bạch xem xét kỹ một lần nữa, lần này hắn không dám qua loa, vận chuyển thị lực, cơ hồ đem Vọng Khí thuật đến trạng thái cực hạn đỉnh phong, chiếu vào trong Lục xà kiếm.
Theo đạo tử quang này, một đạo sương mù lập tức bị Diệp Bạch phá vỡ, tử quang xuyên qua lớp cấm chế nà, Lục xà kiếm lập tức hiện nguyên hình.
Đó là một con tiểu xà lục xác, hư không run run.
- Hư vĩ lục xà, tam cực thượng giai, cực phẩm.
Diệp Bạch kinh ngạc không nói nên lời, thanh kiếm này chính là một thanh tam cực thượng giai, thanh kiếm này bị một tầng phong ấn, làm sai phẩm giai khiến cho người khác nhận định sai lầm.
Đến tầng thứ hai mới thấy được phẩm giai của nó. Vọng Khí thuật thiếu chút nữa cũng giám định sai lầm, chỉ sợ trong thiên hạ này không có mấy người có thể chính thức phát hiện ra nó.
Nghĩ tới đây, Diệp Bạch liền nhìn về phía lão giả mà mỉm cười. Hiển nhiên bí mật của thanh kiếm này lão làm vậy chính là thử nhãn lực của các đệ tử tông môn trẻ tuổi, may mà mình không phải là người thường nên hôm nay mới phát hiện ra.
Tam cực thượng giai, ở trong Tử Cảnh Cốc, trong hàng ngũ đệ tử ngoại tông có được tam cực thượng giai huyền binh chỉ sợ ngoài mình ra không có người thứ hai, đệ tử nội tông cũng không có mấy người có được.
Tam cực thượng giai huyền binh giá trị không thể đánh giá.
Huyền binh đến mức tam giai trung cấp đã là thứ mà mọi người khó truy tìm được, mà ngoài tam giai trung cấp, lên một bậc là giá trị tăng thêm gấp mấy lần.
Bái Kiếm cốc này không hổ danh là đệ nhất đúc kiếm ở Vô Sương quốc, tinh diệu thần kỳ. Một thanh tam cực thượng giai cũng có thể tùy tiện bày ở đây, chỉ sợ các đệ tử của các tông môn khác biết được sẽ nảy sinh ra tham luyến.
Diệp Bạch lúc này cầm kiếm trong tay cũng cảm thấy lay động, may mà tâm chí của hắn kiên định, hơn xa thường nhân. Hơn nữa hắn cũng đã có một thanh kiếm tam cực thượng giai cổ kiếm, kiến thức hơn người cho nên cũng không quá kích động.
Diệp Bạch hít sâu một hơi, đem thanh kiếm này trả về ngôi cao, sau đó mới hướng về phía lão nhân, cung kính thi lễ rồi nghiêm trang nói:
- Nghe nói thuật đúc kiếm của Bái Kiếm cốc thiên hạ vô song, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, một thanh tam cực thượng giai bảo kiếm cũng có thể bày ra chỗ này, cho người khác thưởng quan, Diệp Bạch hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt…
Lúc Diệp Bạch nói chuyện, Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh, Phó Băng Vũ cũng đã đi tới, mà ở trong luyện kiếm thất, một số đệ tử nhàn rỗi cũng tới xem náo nhiệt. Khi thấy Diệp Bạch giám định kiếm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Bọn họ nghe Diệp Bạch nói những lời này xong thì tất cả đều ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía thanh đoản kiếm lục sắc kia, tất cả không tin được vào lỗ tai của mình.
- Tam cực thượng giai, không phải là tam giai trung cấp sao?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều nhìn về phía Diệp Bạch. Thanh kiếm này rõ ràng chỉ là một thanh tam giai trung cấp, là một thanh hạ phẩm, tại sao hắn lại nói là tam cực thượng giai.
Thiếu niên này nhất định là nói bừa. Ở trong luyện kiem thất hơn một nửa đều có năng lực gaism định, đã sớm nhìn ra phẩm giai của nó rồi.
Đúng thế, nhất định là như vậy, các đệ tử Bái Kiếm cốc đều nghĩ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.