Quyển 4 - Chương 184: Huyết Đàm hiểm địa
Y Quan Thắng Tuyết
03/10/2013
Diệp Bạch không khỏi cười khổ không thôi. Sẽ không trùng
hợp như vậy chứ? Kỳ Thiên Bí Cảnh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng tuyệt
đối không nhỏ, người bình thường cho dù đi mười ngày nửa tháng cũng chỉ
có thể đi được một phần. Nếu muốn đi hết toàn bộ, không có thời gian bốn đến năm tháng thì tuyệt đối là không thể.
Mà ở trong này chỉ vẹn vẹn có mười mấy cái hiểm địa, người bình thường mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể gặp được. Bản thân mình mới vừa vào đã bị truyền tống đến một nơi trong đó, vận khí cũng thật sự là quá kém.
Bất quá, Diệp Bạch cũng không có ý bất mãn gì.
Kỳ Thiên Bí Cảnh nếu là thí luyện, như vậy, nguy hiểm càng lớn, kỳ ngộ sẽ càng nhiều, Diệp Bạch không phải không hiểu đạo lý này.
Thiên địa linh vật càng trân quý, thần binh bảo khí càng thần kỳ, nói không chừng đều được giấu ở trong những hiểm địa này.
Ít nhất, Diệp Bạch đã biết rõ, trong hơn mười chỗ hiểm địa của Kỳ Thiên Bí Cảnh thì có tám chỗ sẽ có một tấm "Huyền Đan lệnh bài". Đây chính là thứ mà tất cả mọi người nằm mộng cũng muốn có được, Diệp Bạch đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù nhìn qua thì đây chỉ là một tấm thiết bài rất bình thường, không thể ăn không thể uống, phóng ở trên người còn có chút vướng víu. Nhưng lợi ích mà nó mang lại thì có thể khiến tất cả mọi người đều phải rung động, không tiếc bất cứ giá nào.
Mỗi một tấm Huyền Đan lệnh bài đều có thể đổi được một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan, mỗi một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan sẽ có thể tạo nên một vị Huyền Vương cảnh cường giả.
Có lẽ, đối với người khác mà nói, một vị Huyền Vương cảnh cường giả cũng không phải cái gì quá lớn. Thương Mang thế giới lớn như vậy, đại lục rộng như vậy, đừng nói Huyền Vương cảnh cường giả, cho dù là Huyền Tôn cảnh cường giả cũng có không ít.
Nhưng là, đối với tất cả Huyền Tông cường giả còn chưa đạt tới Huyền Vương cảnh mà nói, có thể tiến giai Huyền Vương hay không lại chính là một trong những chuyện quan trọng nhất để xoay chuyển cuộc đời bọn họ.
Tông cấp, là cường giả chân chính. Mà Vương cấp, thì chính là cường giả trong cường giả.
Một vị Tông cấp cường giả có thể khai sơn lập phái, có thể duy trì chi tiêu cho một tông môn, năng lực này xưng là Tông Cấp.
Nhưng đạt đến Vương cấp, đó cũng không phải là thực lực một tông một phái, mà là phóng ra cả một quốc gia. Có thể được xưng là Vương giả, từ trước đến nay cũng không phải người bình thường.
Cho nên, mỗi một quả Huyền Đan lệnh bài giá trị cũng là bất khả hạn lượng. Đối với người đã tiến giai đến Vương Cảnh, nó có thể không có tác dụng gì, chỉ là một miếng sắt bình thường.
Nhưng đối với tất cả Huyền Tông cường giả còn chưa đạt tới Vương cảnh, lại mãnh liệt khát vọng muốn đạt tới cảnh giới này thì đây chính là bảo vật đáng giá để đầu rơi máu chảy, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí đổi cả tính mạng để có được.
Không có bất kỳ vật nào có thể sánh bằng.
Cho nên, người khác mới trăm phương ngàn kế tìm kiếm ở tất cả các đại hiểm địa bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh để thấy được vị trí của Huyền Đan lệnh bài. Mà Diệp Bạch lại ngay từ đầu liền lập tức truyền tống đến một chỗ hiểm địa, kỳ thật đã giảm được rất nhiều thời gian của hắn, tương đương với tiến một bước dài so với người khác. Cho nên hắn sao có thể phàn nàn, không cười lớn đã là quá tốt rồi.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả hiểm địa đều có Huyền Đan lệnh bài. Nhưng thêm một phần hy vọng không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, về sau hắn cũng có thể nhanh hơn để tìm kiếm những chỗ hiểm địa khác, không cần lãng phí thời gian để chạy không công tới nơi này, cơ hội thành công để đạt được Huyền Đan lệnh bài liền nhiều hơn một phần.
Cho nên, chứng kiến hoàn cảnh hiểm ác xung quanh, biết được chính mình mới vừa vào đến liền bị truyền tống đến một chỗ hiểm địa, Diệp Bạch rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, hướng một cái phương hướng mà đi tới.
Dùng thực lực hiện tại của hắn, hung thú và hiểm cảnh bình thường đã không thể tạo được ảnh hưởng gì rồi, trừ phi gặp phải thập đại cường nhân của Hồng Bảng. Bất quá, chắc hẳn mình còn không có xui xẻo đến như vậy a.
Cho dù gặp được, Diệp Bạch hiện tại tài cao gan lớn, cũng chưa chắc sẽ để ở trong lòng, chỉ không muốn ngay lập tức liền dính vào phiền toái lớn như thế mà thôi. Dù sao, những người kia cũng không phải dễ trêu đấy.
Theo Diệp Bạch đi vào, cỏ hoang bốn phía cũng càng ngày càng nhiều, Hắc Thủy Đàm dần hiên ra ở trước mặt hắn. Ngay lúc đó, trong đầm nước đột nhiên "Hoa" một tiếng, một đạo huyết sắc thân ảnh phá nước mà ra, lao về phía Diệp Bạch.
Thấy thế, Diệp Bạch không chút hoang mang, tiện tay vỗ một cái. Nhất thời, đạo huyết sắc thân ảnh kia dùng tốc độ còn nhanh hơn bay ngược trở lại. Chỉ là, cái đầu đã vỡ nát, đạo huyết sắc thân ảnh kia không cam lòng run lên mấy cái, liền tử vong ngã xuống đất.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một con huyết ngạc* thân dài bốn đến năm trượng, thực lực vào khoảng Tứ giai Trung cấp, cái mồm tràn đầy răng nhọn, tựa hồ vẫn còn lóe ra hàn quang. Chẳng qua nó thật sự đã tìm lộn người, không thể chịu được một chưởng của Diệp Bạch, chỉ đơn giản liền bị đánh chết.
*huyết ngạc: cá sấu màu đỏ như máu.
Thấy thế, Diệp Bạch cũng không có chút vui mừng nào, ngược lại hơi có chút nhíu mày. Địa phương cổ quái này quả nhiên không đơn giản, chỉ tùy tiện một con hung thú nho nhỏ đã là Tứ giai Trung cấp. Ở sâu trong, chỉ sợ Tứ giai Cao cấp, thậm chí Tứ giai Đỉnh cấp hung thú số lượng cũng không ít, Bán Ngũ giai, thậm chí ngay cả Ngũ giai hung thú đều không phải là không có.
Nghĩ đến đây, mặc dù với thực lực hiện tại của Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy có một chút khó giải quyết. Bất quá, hắn cũng không thật sự quá lo lắng.
Nếu như Kỳ Thiên Bí Cảnh hiểm địa này ngay cả Tứ giai Cao cấp hoặc là Tứ giai Đỉnh cấp hung thú đều không có, vậy cũng thật sự không xứng với cái tên một trong những cấm địa của thiên hạ rồi.
Tu giả, chỉ có khi cùng hung thú đồng cấp, thậm chí cao hơn chiến đấu thì mới có thể đạt được cơ hội đột phá. Nếu như chỉ chiến đấu với một ít hung thú bình thường, thậm chí ngay cả một kích của mình cũng không chịu nổi, như vậy sao có thể có thu hoạch gì?
Chỉ sợ ngược lại sẽ còn rất thất vọng.
Cho nên, tất cả mọi người vào giờ khắc này mặc dù biết rõ nguy hiểm rất lớn, nhưng cũng vẫn không buông tha cho. Diệp Bạch hiện tại sao có thể chỉ vì chỗ hiểm địa này có thể sẽ xuất hiện những hung thú mạnh hơn mình, mà lui bước.
Nói cho cùng, trong tất cả những người tiến vào đây, có rất nhiều người chính là muốn khiêu chiến với hung thú mạnh hơn mình, nhờ ở trong nguy hiểm để tìm kiếm cơ hội đột phá. Hiện tại, cơ hội đã ở ngay trước mắt, Diệp Bạch càng không thể buông tha cho.
Trước khi tiến vào Bí Cảnh, Diệp Bạch rõ ràng nhớ được, vị tử y trưởng lão Kỳ Thiên Các kia đã từng nói qua: Lần này, trong ba trăm người, có thể có một nửa sống sót đi ra đã là may mắn lắm rồi.
Ba trăm người sẽ mất đi một nửa, mấy chữ này quả thực tràn đầy sự máu tanh. Trong số những người chết, nhiều người rất có thể cũng không phải người bình thường, mà là tuyệt thế thiên tài ở khắp các đại lục, mỗi người đều là đỉnh cấp cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Bình thường, trong bọn họ, bất cứ người nào chết đi đều sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trên đại lục. Nhưng ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này, cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Bất luận kẻ nào tiến vào, đều phải xác định sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Không dám đối mặt với tử vong, vậy căn bản sẽ không có khả năng đạt được đột phá.
Tìm đường sống trong chỗ chết.
Đã dám đối mặt với tử vong, liền không sợ nguy hiểm.
Những kẻ thực lực không bằng Diệp Bạch còn như thế, cho nên giờ phút này Diệp Bạch có gì mà phải sợ? Bởi vậy, hắn chỉ hơi nhíu mày, cũng không có đi lấy tài liệu trên người con huyết ngạc kia, liền tiếp tục quay người, tiến về phía trung ương Huyết Đàm.
Theo hắn không ngừng xâm nhập, càng ngày càng nhiều hung thú cũng dần xuất hiện. Mới bắt đầu chỉ là Tứ giai Trung cấp, càng về sau là Tứ giai Cao cấp, thậm chí có cả một con Tứ giai Đỉnh cấp hung thú, nhưng ở trước mặt Diệp Bạch đều ngăn không được mấy hồi, thường thường một hai chiêu liền đi đời nha mà. Thậm chí, hơn phân nửa thời điẻm ngay cả kiếm hắn cũng không cần dùng tới.
Đối với những hung thú bị hắn tiện tay đánh chết này, một ít tài liệu cấp thấp Diệp Bạch sẽ không lấy. Nhưng những tài liệu cao cấp, giá trị tương đối cao thì toàn bộ được hắn thu vào Tam Mãng Tuyết Giới.
Sau khi mua Lam giai bí kíp, khát vọng của hắn đối với Huyền Tinh so với trước kia càng mãnh liệt hơn. Lúc trước hắn cảm thấy có mấy trăm, hơn một ngàn vạn Huyền Tinh đã là rất giàu có rồi. Nhưng kể từ sau khi thấy được một bản Lam giai bí kíp chỉ tùy tiện liền có thể bán được vài ức, vài chục ức, hắn đã biết... Chút tài phú này, căn bản ngay cả số lẻ cũng không bằng.
Theo tu vi càng ngày càng tăng lên, cảnh giới càng ngày càng ngày cao, Diệp Bạch đối với nhu cầu về tài phú cũng càng ngày càng nặng, càng lúc càng lớn. Đáng tiếc chính là, không gian của Tam Mãng Tuyết Giới dù sao cũng có hạn, không thể chứa quá nhiều đồ vật. Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn những thứ có giá trị nhất.
Chính là bởi vì những con hung thú này phẩm giai đều tương đối cao, những thứ trên người đều tương đối trân quý, cho nên chỉ là sau hơn nửa ngày, Diệp Bạch thu hoạch tài liệu hung thú cũng đã là một con số rất lớn rồi.
Khó trách, có người nói, tu vi càng cao, tốc độ thu hoạch tài phú sẽ càng nhanh. Một Huyền Tông Tông chủ không chỉ là một vị Tông Sư, mà chỉ cần một mình hắn đã có thể thỏa mãn nhu cầu của cả một tông môn. Đây không phải bốc phét, mà là sự thật.
Bởi vì, tài phú mà hàng năm một vị Huyền Tông cường giả có thể kiếm được đã dư sức thỏa mãn những Huyền Sư, Huyền Sĩ nho nhỏ.
Mà một vị Huyền Vương cảnh cường giả, tốc độ vơ vét của cải thì lại càng kinh khủng hơn. Thu nhập hàng năm của bọn họ có thể thỏa mãn nhu cầu một năm của cả một quốc gia, thậm chí còn thừa.
Bất quá, tốc độ kiếm tiền càng nhanh, khoản tiêu dùng cũng càng lớn. Như ở Huyền Sĩ, chỉ cần vài chục, vài trăm Huyền Tinh liền có thể mua được đồ vật không tệ; đến Huyền Sư, vậy thì tăng thêm mấy chục lần, mấy ngàn, mấy vạn là đủ rồi.
Mà tới Huyền Tông... Mấy chục vạn, trên trăm vạn là rất bình thường.
Về phần Huyền Vương cấp... Mấy ngàn vạn, mấy ức, mấy chục ức là hết sức bình thường, thậm chí còn có thể đạt tới con số cực lớn. Bởi vậy, đại đa số người cũng không nguyện ý thành lập tông môn, thành lập quốc gia, mà là đem toàn bộ những tài phú mình đạt được dùng để củng cố, tăng lên tu vi cho bản thân.
Đây không phải là bọn họ không có năng lực, mà là bọn họ không muốn dùng tông môn, Vương Quốc để hạn chế cước bộ của mình. Trừ phi ngươi cảm giác mình đã tới đỉnh, không thể tiến thêm nữa; hoặc là muốn nếm thử một chút dục vọng về quyền lực. Những người này, ở bên trong Huyền Tông, Huyền Vương đều là những người có thực lực thấp nhất.
Dù sao, một khi đem đại lượng tài phú mà mình thu hoạch được để kiết thiết, xây dựng tông môn và quốc gia thì sẽ làm thực lực của mình tăng lên rất chậm, thành tựu ngày sau cũng sẽ không lớn lắm.
Trừ phi là những siêu cấp đại tông môn kia, cuối cùng chẳng những sẽ không suy yếu chính mình, ngược lại có thể phụng dưỡng cha mẹ, đó lại là chuyện khác.
Mà ở trong này chỉ vẹn vẹn có mười mấy cái hiểm địa, người bình thường mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể gặp được. Bản thân mình mới vừa vào đã bị truyền tống đến một nơi trong đó, vận khí cũng thật sự là quá kém.
Bất quá, Diệp Bạch cũng không có ý bất mãn gì.
Kỳ Thiên Bí Cảnh nếu là thí luyện, như vậy, nguy hiểm càng lớn, kỳ ngộ sẽ càng nhiều, Diệp Bạch không phải không hiểu đạo lý này.
Thiên địa linh vật càng trân quý, thần binh bảo khí càng thần kỳ, nói không chừng đều được giấu ở trong những hiểm địa này.
Ít nhất, Diệp Bạch đã biết rõ, trong hơn mười chỗ hiểm địa của Kỳ Thiên Bí Cảnh thì có tám chỗ sẽ có một tấm "Huyền Đan lệnh bài". Đây chính là thứ mà tất cả mọi người nằm mộng cũng muốn có được, Diệp Bạch đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Mặc dù nhìn qua thì đây chỉ là một tấm thiết bài rất bình thường, không thể ăn không thể uống, phóng ở trên người còn có chút vướng víu. Nhưng lợi ích mà nó mang lại thì có thể khiến tất cả mọi người đều phải rung động, không tiếc bất cứ giá nào.
Mỗi một tấm Huyền Đan lệnh bài đều có thể đổi được một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan, mỗi một quả Huyền Vương Chí Tôn Đan sẽ có thể tạo nên một vị Huyền Vương cảnh cường giả.
Có lẽ, đối với người khác mà nói, một vị Huyền Vương cảnh cường giả cũng không phải cái gì quá lớn. Thương Mang thế giới lớn như vậy, đại lục rộng như vậy, đừng nói Huyền Vương cảnh cường giả, cho dù là Huyền Tôn cảnh cường giả cũng có không ít.
Nhưng là, đối với tất cả Huyền Tông cường giả còn chưa đạt tới Huyền Vương cảnh mà nói, có thể tiến giai Huyền Vương hay không lại chính là một trong những chuyện quan trọng nhất để xoay chuyển cuộc đời bọn họ.
Tông cấp, là cường giả chân chính. Mà Vương cấp, thì chính là cường giả trong cường giả.
Một vị Tông cấp cường giả có thể khai sơn lập phái, có thể duy trì chi tiêu cho một tông môn, năng lực này xưng là Tông Cấp.
Nhưng đạt đến Vương cấp, đó cũng không phải là thực lực một tông một phái, mà là phóng ra cả một quốc gia. Có thể được xưng là Vương giả, từ trước đến nay cũng không phải người bình thường.
Cho nên, mỗi một quả Huyền Đan lệnh bài giá trị cũng là bất khả hạn lượng. Đối với người đã tiến giai đến Vương Cảnh, nó có thể không có tác dụng gì, chỉ là một miếng sắt bình thường.
Nhưng đối với tất cả Huyền Tông cường giả còn chưa đạt tới Vương cảnh, lại mãnh liệt khát vọng muốn đạt tới cảnh giới này thì đây chính là bảo vật đáng giá để đầu rơi máu chảy, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí đổi cả tính mạng để có được.
Không có bất kỳ vật nào có thể sánh bằng.
Cho nên, người khác mới trăm phương ngàn kế tìm kiếm ở tất cả các đại hiểm địa bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh để thấy được vị trí của Huyền Đan lệnh bài. Mà Diệp Bạch lại ngay từ đầu liền lập tức truyền tống đến một chỗ hiểm địa, kỳ thật đã giảm được rất nhiều thời gian của hắn, tương đương với tiến một bước dài so với người khác. Cho nên hắn sao có thể phàn nàn, không cười lớn đã là quá tốt rồi.
Tuy nhiên, cũng không phải tất cả hiểm địa đều có Huyền Đan lệnh bài. Nhưng thêm một phần hy vọng không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, về sau hắn cũng có thể nhanh hơn để tìm kiếm những chỗ hiểm địa khác, không cần lãng phí thời gian để chạy không công tới nơi này, cơ hội thành công để đạt được Huyền Đan lệnh bài liền nhiều hơn một phần.
Cho nên, chứng kiến hoàn cảnh hiểm ác xung quanh, biết được chính mình mới vừa vào đến liền bị truyền tống đến một chỗ hiểm địa, Diệp Bạch rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, hướng một cái phương hướng mà đi tới.
Dùng thực lực hiện tại của hắn, hung thú và hiểm cảnh bình thường đã không thể tạo được ảnh hưởng gì rồi, trừ phi gặp phải thập đại cường nhân của Hồng Bảng. Bất quá, chắc hẳn mình còn không có xui xẻo đến như vậy a.
Cho dù gặp được, Diệp Bạch hiện tại tài cao gan lớn, cũng chưa chắc sẽ để ở trong lòng, chỉ không muốn ngay lập tức liền dính vào phiền toái lớn như thế mà thôi. Dù sao, những người kia cũng không phải dễ trêu đấy.
Theo Diệp Bạch đi vào, cỏ hoang bốn phía cũng càng ngày càng nhiều, Hắc Thủy Đàm dần hiên ra ở trước mặt hắn. Ngay lúc đó, trong đầm nước đột nhiên "Hoa" một tiếng, một đạo huyết sắc thân ảnh phá nước mà ra, lao về phía Diệp Bạch.
Thấy thế, Diệp Bạch không chút hoang mang, tiện tay vỗ một cái. Nhất thời, đạo huyết sắc thân ảnh kia dùng tốc độ còn nhanh hơn bay ngược trở lại. Chỉ là, cái đầu đã vỡ nát, đạo huyết sắc thân ảnh kia không cam lòng run lên mấy cái, liền tử vong ngã xuống đất.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là một con huyết ngạc* thân dài bốn đến năm trượng, thực lực vào khoảng Tứ giai Trung cấp, cái mồm tràn đầy răng nhọn, tựa hồ vẫn còn lóe ra hàn quang. Chẳng qua nó thật sự đã tìm lộn người, không thể chịu được một chưởng của Diệp Bạch, chỉ đơn giản liền bị đánh chết.
*huyết ngạc: cá sấu màu đỏ như máu.
Thấy thế, Diệp Bạch cũng không có chút vui mừng nào, ngược lại hơi có chút nhíu mày. Địa phương cổ quái này quả nhiên không đơn giản, chỉ tùy tiện một con hung thú nho nhỏ đã là Tứ giai Trung cấp. Ở sâu trong, chỉ sợ Tứ giai Cao cấp, thậm chí Tứ giai Đỉnh cấp hung thú số lượng cũng không ít, Bán Ngũ giai, thậm chí ngay cả Ngũ giai hung thú đều không phải là không có.
Nghĩ đến đây, mặc dù với thực lực hiện tại của Diệp Bạch cũng không khỏi cảm thấy có một chút khó giải quyết. Bất quá, hắn cũng không thật sự quá lo lắng.
Nếu như Kỳ Thiên Bí Cảnh hiểm địa này ngay cả Tứ giai Cao cấp hoặc là Tứ giai Đỉnh cấp hung thú đều không có, vậy cũng thật sự không xứng với cái tên một trong những cấm địa của thiên hạ rồi.
Tu giả, chỉ có khi cùng hung thú đồng cấp, thậm chí cao hơn chiến đấu thì mới có thể đạt được cơ hội đột phá. Nếu như chỉ chiến đấu với một ít hung thú bình thường, thậm chí ngay cả một kích của mình cũng không chịu nổi, như vậy sao có thể có thu hoạch gì?
Chỉ sợ ngược lại sẽ còn rất thất vọng.
Cho nên, tất cả mọi người vào giờ khắc này mặc dù biết rõ nguy hiểm rất lớn, nhưng cũng vẫn không buông tha cho. Diệp Bạch hiện tại sao có thể chỉ vì chỗ hiểm địa này có thể sẽ xuất hiện những hung thú mạnh hơn mình, mà lui bước.
Nói cho cùng, trong tất cả những người tiến vào đây, có rất nhiều người chính là muốn khiêu chiến với hung thú mạnh hơn mình, nhờ ở trong nguy hiểm để tìm kiếm cơ hội đột phá. Hiện tại, cơ hội đã ở ngay trước mắt, Diệp Bạch càng không thể buông tha cho.
Trước khi tiến vào Bí Cảnh, Diệp Bạch rõ ràng nhớ được, vị tử y trưởng lão Kỳ Thiên Các kia đã từng nói qua: Lần này, trong ba trăm người, có thể có một nửa sống sót đi ra đã là may mắn lắm rồi.
Ba trăm người sẽ mất đi một nửa, mấy chữ này quả thực tràn đầy sự máu tanh. Trong số những người chết, nhiều người rất có thể cũng không phải người bình thường, mà là tuyệt thế thiên tài ở khắp các đại lục, mỗi người đều là đỉnh cấp cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Bình thường, trong bọn họ, bất cứ người nào chết đi đều sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trên đại lục. Nhưng ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh này, cũng chỉ là chuyện rất bình thường.
Bất luận kẻ nào tiến vào, đều phải xác định sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng. Không dám đối mặt với tử vong, vậy căn bản sẽ không có khả năng đạt được đột phá.
Tìm đường sống trong chỗ chết.
Đã dám đối mặt với tử vong, liền không sợ nguy hiểm.
Những kẻ thực lực không bằng Diệp Bạch còn như thế, cho nên giờ phút này Diệp Bạch có gì mà phải sợ? Bởi vậy, hắn chỉ hơi nhíu mày, cũng không có đi lấy tài liệu trên người con huyết ngạc kia, liền tiếp tục quay người, tiến về phía trung ương Huyết Đàm.
Theo hắn không ngừng xâm nhập, càng ngày càng nhiều hung thú cũng dần xuất hiện. Mới bắt đầu chỉ là Tứ giai Trung cấp, càng về sau là Tứ giai Cao cấp, thậm chí có cả một con Tứ giai Đỉnh cấp hung thú, nhưng ở trước mặt Diệp Bạch đều ngăn không được mấy hồi, thường thường một hai chiêu liền đi đời nha mà. Thậm chí, hơn phân nửa thời điẻm ngay cả kiếm hắn cũng không cần dùng tới.
Đối với những hung thú bị hắn tiện tay đánh chết này, một ít tài liệu cấp thấp Diệp Bạch sẽ không lấy. Nhưng những tài liệu cao cấp, giá trị tương đối cao thì toàn bộ được hắn thu vào Tam Mãng Tuyết Giới.
Sau khi mua Lam giai bí kíp, khát vọng của hắn đối với Huyền Tinh so với trước kia càng mãnh liệt hơn. Lúc trước hắn cảm thấy có mấy trăm, hơn một ngàn vạn Huyền Tinh đã là rất giàu có rồi. Nhưng kể từ sau khi thấy được một bản Lam giai bí kíp chỉ tùy tiện liền có thể bán được vài ức, vài chục ức, hắn đã biết... Chút tài phú này, căn bản ngay cả số lẻ cũng không bằng.
Theo tu vi càng ngày càng tăng lên, cảnh giới càng ngày càng ngày cao, Diệp Bạch đối với nhu cầu về tài phú cũng càng ngày càng nặng, càng lúc càng lớn. Đáng tiếc chính là, không gian của Tam Mãng Tuyết Giới dù sao cũng có hạn, không thể chứa quá nhiều đồ vật. Bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn những thứ có giá trị nhất.
Chính là bởi vì những con hung thú này phẩm giai đều tương đối cao, những thứ trên người đều tương đối trân quý, cho nên chỉ là sau hơn nửa ngày, Diệp Bạch thu hoạch tài liệu hung thú cũng đã là một con số rất lớn rồi.
Khó trách, có người nói, tu vi càng cao, tốc độ thu hoạch tài phú sẽ càng nhanh. Một Huyền Tông Tông chủ không chỉ là một vị Tông Sư, mà chỉ cần một mình hắn đã có thể thỏa mãn nhu cầu của cả một tông môn. Đây không phải bốc phét, mà là sự thật.
Bởi vì, tài phú mà hàng năm một vị Huyền Tông cường giả có thể kiếm được đã dư sức thỏa mãn những Huyền Sư, Huyền Sĩ nho nhỏ.
Mà một vị Huyền Vương cảnh cường giả, tốc độ vơ vét của cải thì lại càng kinh khủng hơn. Thu nhập hàng năm của bọn họ có thể thỏa mãn nhu cầu một năm của cả một quốc gia, thậm chí còn thừa.
Bất quá, tốc độ kiếm tiền càng nhanh, khoản tiêu dùng cũng càng lớn. Như ở Huyền Sĩ, chỉ cần vài chục, vài trăm Huyền Tinh liền có thể mua được đồ vật không tệ; đến Huyền Sư, vậy thì tăng thêm mấy chục lần, mấy ngàn, mấy vạn là đủ rồi.
Mà tới Huyền Tông... Mấy chục vạn, trên trăm vạn là rất bình thường.
Về phần Huyền Vương cấp... Mấy ngàn vạn, mấy ức, mấy chục ức là hết sức bình thường, thậm chí còn có thể đạt tới con số cực lớn. Bởi vậy, đại đa số người cũng không nguyện ý thành lập tông môn, thành lập quốc gia, mà là đem toàn bộ những tài phú mình đạt được dùng để củng cố, tăng lên tu vi cho bản thân.
Đây không phải là bọn họ không có năng lực, mà là bọn họ không muốn dùng tông môn, Vương Quốc để hạn chế cước bộ của mình. Trừ phi ngươi cảm giác mình đã tới đỉnh, không thể tiến thêm nữa; hoặc là muốn nếm thử một chút dục vọng về quyền lực. Những người này, ở bên trong Huyền Tông, Huyền Vương đều là những người có thực lực thấp nhất.
Dù sao, một khi đem đại lượng tài phú mà mình thu hoạch được để kiết thiết, xây dựng tông môn và quốc gia thì sẽ làm thực lực của mình tăng lên rất chậm, thành tựu ngày sau cũng sẽ không lớn lắm.
Trừ phi là những siêu cấp đại tông môn kia, cuối cùng chẳng những sẽ không suy yếu chính mình, ngược lại có thể phụng dưỡng cha mẹ, đó lại là chuyện khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.