Quyển 2 - Chương 87: Huyết luyện, tâm luyện, hồn luyện
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Bên trong ngoại tông thập đại đệ tử của Tử cảnh cốc bao gồm xếp hạng thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... lần lượt là Lam Phong, Yến Đường, Dịch Cô Lâu, Trường tôn kiếm bạch, Trầm Tranh Yên, Lý Khinh Thiền, Tiêu Huyết...Trong đó Trường tôn Kiếm Bạch mua Thái Cực vạn động tinh kim chính là mong muốn chú luyện ra hai thanh kim hệ tam giai trung cấp huyền binh.
Lúc này ở bên trong kiếm phô, thoạt nhìn cũng không có mang đến nhiều chú ý, nhưng chính ở đây một thanh tam giai trung cấp huyền binh làm trấn điếm chi bảo thì cũng làm cho rất nhiều kẻ khác phải giật mình rồi. Nhưng cũng không biết Quan Đạp Tuyết làm sao lại biết đến thanh kiếm nầy, rồi hắn bôn ba hơn một năm, cố gắng kiếm đủ ba vạn điểm cống hiến rồi mới trở về.
Mội người suy nghĩ chưa được bao lâu thì lão giả rất nhanh chạy vào hậu đường, cầm lấy một thanh kiếm màu xanh đi ra, trên bao kiếm điêu khắc một bức tranh sơn thủy, được chế tạo từ gỗ Hoàng Dương, dài năm thước, rộng chừng gang tay, thoạt nhìn tinh xảo dị thường.
Hắn vừa mở ra, lập tức xuất hiện một ánh sáng bạch quang chói mắt, ánh sáng này rất là chói mắt làm cho tất cả mọi người có cảm giác mắt của mình đau đớn. Lúc này kiếm phô, tựa hồ trong nháy mắt sáng ngời, mọi người không khỏi đồng loạt lấy tay che mắt.
Một lát sau ánh mắt của mọi người mới dần dần khôi phục lại, cẩn thận giơ tay che mắt, sau đó mới nhìn rõ bộ dáng của thanh kiếm bên trong chiếc hộp kia.
Đây là một thanh kiếm có một mầu trắng thuần như tuyết, dài chừng bốn thước, thân kiếm màu trắng, chuôi kiếm chế tác từ hoàng đồng, mũi kiếm màu xanh, cả chuôi kiếm thon dài thẳng tắp tinh xảo vô cùng.
Đây là Thiên sơn đạp tuyết kiếm sao? Những người có mặt ở đây sau khi nhìn thấy thanh kiếm này tất cả đều không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mọi người có người thì thất vọng, có người thì ngạc nhiên, thoạt nhìn thanh kiếm này cũng chẳng có gì xuất chúng mà nó cũng giống với một thanh kiếm bình mà thôi, không biết vì cái gì mà vừa lúc nãy phát ra ánh hào quang làm cho mọi người lóa mắt đến như vậy.
Chỉ có một số ít người, sau khi nhìn thấy thanh kiếm này đã nhín thấy sự bất phàm của nó, bời vì họ biết thanh kiếm này nội liễm, thoạt nhìn không có gì hào nhoáng, nhưng kỳ thật có thể nói nó chính là vô thượng trân bảo. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Diệp Bạch có chút hé mắt con ngươi, tam giai trung cấp huyền binh Tam diệp lôi đình kiếm, Cửu thiên tử hoàng kiếm, Thiên sơn đạp tuyết kiếm, không có một thanh nào là đơn giản cả.
Xem ra huyền binh sau khi đạt tới tam giai trung cấp cùng với những thanh huyền binh cấp thấp đều có sự khác biệt và khó có thể đền bù sự chênh lệch rồi. Dối với tam giai cấp thấp huyền binh, cứ người nào hơi chút có thế lực, tài lực là có thể mua được, còn tam giai trung cấp huyền binh thì lại cần phải có cơ duyên, vận khí, cùng với tài phú thật lớn mới có thể có được, cũng có thể nói tam giai trung cấp chính là thiên linh địa bảo vậy.
Lúc này cũng không phải Diệp Bạch lần đầu tiên nhìn thấy tam giai trung cấp huyền binh, thậm chí hắn đã cùng với Đạm Thai Tử Nguyệt dùng Cửu thiên tử hoàng kiếm đối địch cũng không phải một lần. Diệp Bạch lần đầu tiên kiến thức qua tam giai trung cấp huyền binh là lúc ở Dược tông Thủy Hác thiên mộ huyệt, thời điểm Thương Vô Tràng cùng các đại cao thủ hỗn chiến.
Thương Vô Tràng vốn là Huyền sư cao nhất xếp hạng thứ nhất thứ hai của cửu phẩm tông môn Tiểu Hàn Sơn, ở phía sau lưng của hắn có ba thanh kiếm, ba thanh kiếm này đều là tam giai trung cấp huyền binh và tất cả đều là trân phẩm, vốn Thương Vô Tràng thật vất vả mới có được.
Diệp Bạch nhớ rất là rõ ràng hình dáng của ba thanh tam giai trung cấp huyền binh sau lưng của Thương Vô Tràng, trong đó có một thanh màu xanh biếc, giống như có vô số dòng nước chảy lưu động, khí thế bàng bạc, đó chính là thanh Thủy trường Thiên kiếm,thanh kiếm thứ hai là một thanh có sáu loại mầu sắc, đỏ, xanh nước biển, hoàng, lục, thanh, lam, đây là thanh Thiên Thu Lục Sắc kiếm, còn thanh kiếm thứ ba có màu vàng, giống như nước sông hoàng tuyền, từ thân kiếm cuồn cuộn chảy không dứt, đây chính là Vạn Đạo Hoàng Tuyền kiếm. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Ba thanh kiếm này liên hợp lại, uy thế kinh thiên động địa, làm cho núi non sụp đổ, nhất là trên tay của Thương Vô Tràng thì càng đem sự lợi hại của ba thanh kiếm này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho Diệp Bạch nhìn thấy như vậy rất là hâm mộ.
- Không biết là đến khi nào thì ta mới có thể có được một thanh tam giai trung cấp huyền binh đây.
Nhìn bên trong bao kiếm mầu xanh có một thanh kiếm màu trắng cổ kiếm, nhìn thấy Quan Đạp Tuyết đang vô cùng hăng hái, Diệp Bạch bỗng nhiên cảm khái thầm nghĩ.
Đến nay Diệp Bạch mặc dù đã có vài thanh bảo kiếm, như thanh Thiên xích Thủy kiếm mặc dù không biết được phẩm giai, nhưng Diệp Bạch có thể khẳng định có cũng không phải là vật phàm. Cũng phải biết rằng, lúc trước hắn có thể ngạnh kháng được Tư Đồ Viễn dùng Thiên địa song linh mà không có chút tổn thương. Thiên địa song linh vốn là tam giai cấp thấp huyền binh, thì Thiên Xích Thủy kiếm của Diệp Bạch tuyệt đối không thua kém tam giai cấp thấp một chút nào, thậm chí chỉ sợ còn cao cấp hơn.
Ngoài ra hắn còn có Túy huyết tam hương kiếm, Tử ngục lôi kiếm quang, Tứ phương vô thượng kiếm ... cũng không phải là vật phàm, nhất là Tử ngục lôi kiếm quang thậm chí so với một ít tam giai trung cấp huyền binh còn trân quý hơn. Nhưng ngay cả như vậy, hắn lúc này dù sao cũng không có lấy một thanh tam giai trung cấp huyền binh.
Cho nên Diệp Bạch mới có thể ca thán như thế, không biết chính mình khi nào thì có thể có được một thanh tam giai trung cấp có thể cùng so sánh với Đạm Thai Tử Nguyệt, Sài Hành Phong, Quan Đạp Tuyết đây.
Nhưng đây chẳng qua là tạm thời, chờ thực lực của hắn cường đại hơn, nhất định định là hắn cũng có.
Trong lòng Diệp Bạch thầm khẳng định như vậy, đối với điểm này, hắn vô cùng tự tin, chỉ cần thực lực của hắn được đề cao, vô luận là lục giai cao cấp bí kíp, hay là tam giai trung cấp huyền binh, đều cũng sẽ không phải là mộng tưởng.
Thời điểm này ở giữa sân, trong tay lão nhân vẫn cầm lấy cổ kiếm, nhưng cuối cùng lão cũng ngẩng đầu hướng về phía Quan Đạp Tuyết nói:
- Quan công tử, thanh kiếm nầy từ giờ khắc này bắt đầu là của ngươi rồi, mặc dù nó chính là chấn điếm chi bảo Hàn Kiếm Quang Phô của bổn điếm, mặc dù ta cũng không nỡ bán ra. Nhưng đã là bảo kiếm thì không nên giấu ở trong hộp mà cần phải có một chủ nhân tốt. Thiên sơn đạp tuyết kiếm, Thiên sơn đạp tuyết kiếm... ngươi nên nằm ở trong tay của một vị anh hùng, để mà sau này phong quang sát địch a.
Vẻ mặt của Quan Đạp Tuyết lúc nay trở lên vô cùng trịnh trọng tiếp nhận lấy kiếm hạp, sau đó nói:
- Lão chưởng quầy, ngài yên tâm, cả đời này của Đạp Tuyết quyết không phụ kiếm này.
Lão chưởng quầy vui mừng gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Bảo kiếm tặng anh hùng, chỉ cần ngươi nhớ rõ ngày hôm nay nói như vậy, đưa cho ngươi thanh kiếm này thì ta yên tâm rồi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Đứng ở một bên, Diệp Bạch nghe thấy lời của lão già nói: Bảo kiếm thì không nên giấu ở trong hộp mà cần phải có một chủ nhân tốt, nghe Quan Đạp Tuyết nói: Cả đời không phụ kiếm này. Sau khi nghe thấy hai câu này trong lòng không khỏi chấn động.
Kiếm môn đã nói đến, nhập môn tu thành tâm thật ý chính là tế lạy kiếm mới có thể vận dụng, trước kia Diệp Bạch vẫn không rõ vốn là có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cũng không phải không có một phần đạo lý.
Kiếm mặc dù vốn là binh khí, nhưng khi kiếm đã có linh tính, chỉ có chân chính hiểu được chủ nhân, mới có thể dùng tốt một thanh kiếm. Bái Kiếm Cốc có một quy củ, một gã đệ tử, cả đời chỉ có thể lựa chọn một thanh kiếm, kiếm đoạn người đoạn, kiếm mất người mất, nhìn thì như là rất ngu ngốc, nhưng lại làm cho Diệp Bạch cảm thấy vô cùng xúc động.
Lấy kiếm vi mệnh, lấy kiếm vi phụ, lấy kiếm vi thiên, coi kiếm như thê tử, cả đời không rời một giây. Đây chính là một loại cảm tình, Diệp Bạch trước kia không biết, hắn vốn chỉ coi kiếm là vũ khí mà thôi, nhưng hôm nay sau khi chứng kiến một màn như vậy, hắn không khỏi lại nghĩ tới những lời này, có lẽ, chính mình trước kia đã sai rồi, chính vì thế không có phát huy ra uy lực chân chính của kiếm.
Cũng chỉ vì, chính mình không có quý trọng kiếm, lúc trước đã có ngàn kiếm bị hủy, 36 Ngân Sương kiếm đoạn, chính là mình đều không có cảm giác gì, gần như chỉ là nghĩ thấy thiếu một thanh kiếm tốt mà thôi.
Nếu đây là đệ tử của Bái Kiếm Cốc kết cục của bọn họ là là tử vong, cho dù không có chết tại trên tay người khác, cũng sẽ chết ở trên tay chính mình.
Diệp Bạch mặc dù không đồng ý về điểm này, nhưng phương thức bọn họ đối đãi kiếm lại rất đáng giá chính mình nên đi học tập. Hắn nghĩ lại và sau khi nhìn thấy Quan Đạp Tuyết lúc này trịnh trọng tiếp nhận Thiên Sơn Đạp Tuyết kiếm, đã để cho tâm linh của hắn sinh ra một loại rung động rồi.
Chẳng biết khi nào, thanh âm của Kiếm lão tựa như mỗi một lần xuất hiện, đột nói bên tai:
- Diệp Bạch, ngươi bây giờ đã hiểu sao?
Diệp Bạch không biết Kiếm lão vì cái gì mà xuất hiện, nhưng thời điểm này cũng không có cho hắn nghi hoặc nhiều, hắn như trước đắm chìm mấy câu lúc trước, lúc thì gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Thanh âm của Kiếm lão mờ ảo mà lãnh đạm, gây cho người một loại cảm giác nói không nên lời, phảng phất đến từ một nới vô cùng xa lạ, lại vừa phảng phất chính ở bên tai Diệp Bạch, như mộ cổ thần chuông, chỉ nghe thấy lời nói hướng về Diệp Bạch, nói:
- Diệp Bạch, Kiếm môn có ba đại tế kiếm thuật, trước kia ta chưa từng nói qua cho ngươi, đúng là ta thấy chưa phải là thời điểm, không gặp phải cơ duyên thì chắc ngươi cũng không rõ, kiếm đối với một kiếm khách mà nói đại biểu cho cái gì.
Bây giờ ta lại muốn nói cho ngươi biết, Kiếm môn ba đại tế kiếm thuật, tế kiếm, bái kiếm, kính kiếm, dưỡng kiếm... mỗi một loại đều giống nhau, đều rất là trọng yếu. Chỉ có sau khi nghiêm túc dùng phương pháp đại tế luyện tế luyện qua thanh kiếm mới phát huy ra uy lực chân chính của nó, nhưng, bỏ ra đại giới cũng không nhỏ một chút nào.
Diệp Bạch ngẩn ngơ, hắn lúc trước quả thật chưa từng có nghe Kiếm lão nói đến, cho nên hắn không khỏi tò mò, hỏi:
- Tam đại tế kiếm thuật là cái gì a, sư phụ?
Thanh âm của Kiếm lão mang theo một âm thanh nhàn nhạt nhưng trầm trọng, chậm rãi từng câu từng chữ, nói:
- Huyết luyện, tâm luyện, hồn luyện... lấy huyết dưỡng kiếm, lấy tâm luyện kiếm, lấy hồn đoán kiếm..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.