Quyển 4 - Chương 172: Kỳ Thiên Ngoại Các
Y Quan Thắng Tuyết
26/09/2013
Nhiều người như vậy đồng loạt xuất hiện, toàn bộ đại sảnh không bị oanh
động mới là lạ. Tất cả mọi người liền không khỏi dừng lại công việc dang dở trong tay, nhìn về phía này.
Tam giai kiếm khí chỉ là món đồ rất bình thường. Người ở đây hầu như đều là những người có địa vị, Tam giai kiếm khí rất khó khiến họ để ở trong mắt. Bọn họ xem đều là Tứ giai, thậm chí Ngũ giai kiếm khí.
Nhưng là... Một người mua liền một lúc ba trăm thanh Tam giai kiếm khí thì lại là rất kỳ lạ. Người này đầu óc có vấn đề sao, chẳng lẽ đem những thanh bảo kiếm này làm ám khí để sử dụng? Về nhà ném chơi? Một ngày ném một thanh, ý định ném ba trăm ngày?
Bọn họ đều dùng ánh mắt như gặp một kẻ điên khi nhìn về phía Diệp Bạch.
Mà Diệp Bạch đã ở chỗ này giao dịch xong. Hai mươi vạn một thanh, ba trăm thanh chính là 6000 vạn, đây cũng không phải là một con số nhỏ. Ở quầy hàng chuyên bán Tam giai kiếm khí này, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng xuất hiện.
Cho nên, cũng khó trách vị chưởng quầy béo kia vội vàng như thế, chỉ sợ Diệp Bạch từ bỏ chủ ý. Hiện tại thấy đã giao dịch xong, khuôn mặt liền tràn đầy nụ cười, đối với Diệp Bạch càng là lấy lòng, tựa hồ ước gì hắn nhìn nhìn, lại mua thêm ba trăm thanh kiếm khác.
Diệp Bạch không muốn ở trước mặt người khác hiển lộ Kiếm Thạch, cho nên liền để cho tên chưởng quầy béo tìm người đem những thanh kiếm khí này toàn bộ đưa đến khách sạn hắn đang ở.
Một số lượng giao dịch lớn như thế, chút yêu cầu nho nhỏ này của Diệp Bạch, chưởng quầy béo tự nhiên sẽ không có lý do không đồng ý, không chút do dự liền đáp ứng. Hắn lập tức vung tay lên, những gã sai vặt kia liền mang theo ba trăm hộp kiếm xếp đầy một xe ngựa, sau đó đi về phía khách sạn mà Diệp Bạch chỉ định.
Rồi sau đó, trong giọng nói cung kính của chưởng quầy béo "Công tử đi thong thả, công tử lại đến", Diệp Bạch đi ra "Kỳ Binh Các", quay trở lại căn phòng khách sạn mà mình đã đặt. Hắn đem ba trăm thanh kiếm toàn bộ đưa vào bên trong Kiếm Thạch, trong nội tâm rốt cục trở nên bình tĩnh.
Ba trăm thanh Tam giai Đỉnh cấp kiếm khí, ở dĩ vãng, đây là chuyện mà hắn căn bản không có khả năng tưởng tượng. Nhưng hiện tại, cũng chỉ vung tay lên là có thể mua được.
Đây chính là chênh lệch khi cải biến về thân phận, địa vị. Về sau, không phải Tứ giai Huyền binh, sẽ căn bản không có khả năng lọt vào trong mắt của hắn rồi.
Nói không chừng, một ngày kia, Ngũ giai Huyền binh, Lục giai Huyền binh mà hắn từng xem như trân bảo cũng sẽ trở thành vật bình thường. Khi đó, chắc hẳn, đó chính là thời điểm cách không xa nguyện vọng lớn nhất của cả đời Kiếm lão.
Chính là để cho Kiếm Trận cuối cùng, cũng là Kiếm Trận mạnh nhất của Kiếm Môn, "Vạn Kiếm Quy Tông" hiện thế. Kỳ thật, đó cũng là nguyện vọng của Diệp Bạch. Chỉ là, nguyện vọng này có chút quá xa xôi, thậm chí có chút không quá thực tế mà thôi.
Nhưng con người nếu không có mộng tưởng, cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nhàm chán. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, việc đã làm, hắn tuyệt sẽ không hối hận.
Về phần 6000 vạn Huyền Tinh, trước kia thì có thể sánh bằng toàn bộ tài phú của hắn. Nhưng hiện tại, trong mắt hắn, so với ba trăm Tam giai Đỉnh cấp Huyền binh này thì lại không đáng giá nhắc tới.
Đánh chết hơn mười vị Cao cấp Huyền Tông, còn có hai vị Bán Vương cảnh cường giả, giờ phút này, con số trên Minh tạp của hắn đã đạt tới hơn bốn mươi ức. 6000 vạn*, chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
*6000 vạn= 60 triệu hay = 0,6 ức.
Một vị Huyền Tông cường giả, trên người tùy tiện đều có mấy ngàn vạn Huyền Tinh trong người. Một ít Thượng vị Huyền Tông, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông, nhất là Thượng vị Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Tông của các đại tông môn thì tài phúc càng rất phong phú. Mỗi người có thể đạt tới 1 ức, đều không phải là không thể.
Những người này cộng vào, liền cho Diệp Bạch số lượng tài phú rất lớn, hơn 10 ức.
Nhưng tài phú của tất cả bọn họ cộng lại, thậm chí còn không bằng một vị Bán Vương cảnh.
Thân là chính phó tổ trưởng Truy Hồn Tổ của Lục phẩm tông môn Thất Tinh Đàn, quyền cao chức trọng, hơn nữa lại là Bán Vương cảnh cường giả, tài phú tích lũy được của hai người này mới thật sự là nhiều.
Ngân quan nhân Tuyền Vô Ưu trên người có chừng 13 ức Huyền Tinh, ngoài ra còn có vô số bảo vật giá trị rất lớn.
Mà Kim quan nhân Vạn Xà Sơn càng thêm kinh khủng, trên người có tới 18 ức Huyền Tinh. Về phần "Truy Nguyệt Nhất Chỉ Phổ", vậy thì càng thêm trân quý rồi.
Hai người cộng vào, chính là hơn 30 ức. Hơn nữa cộng thêm hơn 10 ức của đám thuộc hạ của bọn họ, số lượng tài phú Diệp Bạch có được đã đạt đến một mức độ kinh người, hơn 40 ức. Cho nên, Diệp Bạch bây giờ đối với 6000 vạn Huyền Tinh thật sự không có có cảm giác gì.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không phung phí. Chứng kiến giá cả của những Cực phẩm kiếm khí ở "Kỳ Binh Các", hắn cũng biết, nhiều tài phú hơn nữa cũng không thể bằng bảo vật thực sự.
Đừng nói hắn hiện tại so ra còn kém những đệ tử hạch tâm của các siêu cấp đại tông môn kia. Dù là những lão già đã thành tinh, sớm đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, Chuẩn Vương cùng Bán Vương cảnh cường giả kia, hắn cũng xa xa không bằng.
Bất quá, ba trăm thanh Bạch Câu Quá Khích Kiếm lại hoàn toàn chính xác rất xứng đáng với cái giá này. Nếu như lúc trước hắn dùng ba trăm thanh kiếm này để bày trận, chắc chắn Tuyền Vô Ưu cùng Vạn Xà Sơn đã chết sớm hơn rồi.
...
Sau khi ở trong khách sạn trầm ngâm một thời gian, Diệp Bạch lại lần nữa đi ra. Lần này hắn không phải tiến về "Kỳ Binh Các", mà là tiến về "Kỳ Thiên Ngoại Các".
Bất kể thế nào, "Kỳ Binh Các" cường đại đến mấy thì cũng chỉ là một gian cửa hàng bình thường. Mà "Kỳ Thiên Ngoại Các" chính là phân bộ của "Kỳ Thiên Các", đồ vật trân quý bên trong so với "Kỳ Binh Các" thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Bất luận linh vật quý hiếm khó đến mức nào thì đều có thể tìm được ở bên trong "Kỳ Thiên Ngoại Các".
Diệp Bạch muốn tìm, chính là một bộ phòng ngự Huyền kỹ. Hôm nay Kiếm Trận đã có, kiếm khí bày trận cũng mua xong rồi. Về phần các hạng mục khác, vô luận là tâm pháp, thân pháp, công kích, phụ trợ đều không sai biệt lắm đã đạt đến Thanh giai trở lên.
Thậm chí "Truy Nguyệt Nhất Chỉ pháp" vừa tới tay chính là Lam giai Đê cấp.
Điểm yếu duy nhất của hắn, đó chính là phòng ngự. Sau khi trải qua cuộc chiến đấu với Tuyền Vô Ưu và Vạn Xà Sơn, càng làm cho hắn hiểu được điểm này. Phòng ngự của Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận, vẫn là hơi yếu.
Chống lại Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, hay Bán Vương cảnh cường giả, phòng ngự của Tứ giai Kiếm Trận rất dễ dàng liền bị phá vỡ. Trước kia nhìn không ra, đó là bởi vì đối thủ quá yếu. Hiện tại, vấn đề phòng ngự đã trở thành việc cấp thiết nhất mà Diệp Bạch phải làm.
Dù sao, Kiếm Trận cường đại đến mấy, có thể giúp ngươi giết được người khác. Nhưng nếu chỉ quá chú tâm về công kích mà bỏ qua phòng ngự, như vậy người khác cũng có thể giết ngươi, lúc đó thì mọi thứ đều là vô nghĩa.
Mà lần này, tiến vào Kỳ Thiên Các Bí Cảnh thí luyện, hắn phải chiến đấu đều không có kẻ yếu, thậm chí rất mạnh. Chỉ sợ, nhân vật so với Tuyền Vô Ưu, Vạn Xà Sơn còn cường đại hơn đều có không ít.
Hắn dù sao phải sớm làm chuẩn bị, dùng để phòng ngừa vạn nhất, không thể đem hết thảy hi vọng toàn bộ ký thác vào Kiếm Trận.
Cho nên, một bản phòng ngự Huyền kỹ cao giai một chút tất không thể thiếu. Như vậy, dưới phòng ngự Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận hắn còn có thêm một tầng phòng hộ nữa, khi đó hắn có thể thực sự đối chiến với Bán Vương cảnh cường giả.
“Tứ Phương Long Tướng Quyết” mặc dù đã đạt tới cảnh giới đại thành viên mãn, nhưng đó cũng chỉ là Lục giai Trung cấp. Lúc trước, đây là một môn phòng ngự Huyền kỹ không tồi, nhưng đối với hắn, một người đã đạt tới Thượng vị Huyền Tông thì hiện tại lại hơi có chút thấp.
Ít nhất, cũng phải là một môn Thanh giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ trở lên mới có giá trị để hắn tu luyện.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Diệp Bạch ở trên đường cái quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đi tới trước một tòa lầu các màu đỏ xinh xắn.
Tam giai kiếm khí chỉ là món đồ rất bình thường. Người ở đây hầu như đều là những người có địa vị, Tam giai kiếm khí rất khó khiến họ để ở trong mắt. Bọn họ xem đều là Tứ giai, thậm chí Ngũ giai kiếm khí.
Nhưng là... Một người mua liền một lúc ba trăm thanh Tam giai kiếm khí thì lại là rất kỳ lạ. Người này đầu óc có vấn đề sao, chẳng lẽ đem những thanh bảo kiếm này làm ám khí để sử dụng? Về nhà ném chơi? Một ngày ném một thanh, ý định ném ba trăm ngày?
Bọn họ đều dùng ánh mắt như gặp một kẻ điên khi nhìn về phía Diệp Bạch.
Mà Diệp Bạch đã ở chỗ này giao dịch xong. Hai mươi vạn một thanh, ba trăm thanh chính là 6000 vạn, đây cũng không phải là một con số nhỏ. Ở quầy hàng chuyên bán Tam giai kiếm khí này, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng xuất hiện.
Cho nên, cũng khó trách vị chưởng quầy béo kia vội vàng như thế, chỉ sợ Diệp Bạch từ bỏ chủ ý. Hiện tại thấy đã giao dịch xong, khuôn mặt liền tràn đầy nụ cười, đối với Diệp Bạch càng là lấy lòng, tựa hồ ước gì hắn nhìn nhìn, lại mua thêm ba trăm thanh kiếm khác.
Diệp Bạch không muốn ở trước mặt người khác hiển lộ Kiếm Thạch, cho nên liền để cho tên chưởng quầy béo tìm người đem những thanh kiếm khí này toàn bộ đưa đến khách sạn hắn đang ở.
Một số lượng giao dịch lớn như thế, chút yêu cầu nho nhỏ này của Diệp Bạch, chưởng quầy béo tự nhiên sẽ không có lý do không đồng ý, không chút do dự liền đáp ứng. Hắn lập tức vung tay lên, những gã sai vặt kia liền mang theo ba trăm hộp kiếm xếp đầy một xe ngựa, sau đó đi về phía khách sạn mà Diệp Bạch chỉ định.
Rồi sau đó, trong giọng nói cung kính của chưởng quầy béo "Công tử đi thong thả, công tử lại đến", Diệp Bạch đi ra "Kỳ Binh Các", quay trở lại căn phòng khách sạn mà mình đã đặt. Hắn đem ba trăm thanh kiếm toàn bộ đưa vào bên trong Kiếm Thạch, trong nội tâm rốt cục trở nên bình tĩnh.
Ba trăm thanh Tam giai Đỉnh cấp kiếm khí, ở dĩ vãng, đây là chuyện mà hắn căn bản không có khả năng tưởng tượng. Nhưng hiện tại, cũng chỉ vung tay lên là có thể mua được.
Đây chính là chênh lệch khi cải biến về thân phận, địa vị. Về sau, không phải Tứ giai Huyền binh, sẽ căn bản không có khả năng lọt vào trong mắt của hắn rồi.
Nói không chừng, một ngày kia, Ngũ giai Huyền binh, Lục giai Huyền binh mà hắn từng xem như trân bảo cũng sẽ trở thành vật bình thường. Khi đó, chắc hẳn, đó chính là thời điểm cách không xa nguyện vọng lớn nhất của cả đời Kiếm lão.
Chính là để cho Kiếm Trận cuối cùng, cũng là Kiếm Trận mạnh nhất của Kiếm Môn, "Vạn Kiếm Quy Tông" hiện thế. Kỳ thật, đó cũng là nguyện vọng của Diệp Bạch. Chỉ là, nguyện vọng này có chút quá xa xôi, thậm chí có chút không quá thực tế mà thôi.
Nhưng con người nếu không có mộng tưởng, cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ nhàm chán. Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, việc đã làm, hắn tuyệt sẽ không hối hận.
Về phần 6000 vạn Huyền Tinh, trước kia thì có thể sánh bằng toàn bộ tài phú của hắn. Nhưng hiện tại, trong mắt hắn, so với ba trăm Tam giai Đỉnh cấp Huyền binh này thì lại không đáng giá nhắc tới.
Đánh chết hơn mười vị Cao cấp Huyền Tông, còn có hai vị Bán Vương cảnh cường giả, giờ phút này, con số trên Minh tạp của hắn đã đạt tới hơn bốn mươi ức. 6000 vạn*, chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.
*6000 vạn= 60 triệu hay = 0,6 ức.
Một vị Huyền Tông cường giả, trên người tùy tiện đều có mấy ngàn vạn Huyền Tinh trong người. Một ít Thượng vị Huyền Tông, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông, nhất là Thượng vị Huyền Tông, đỉnh cấp Huyền Tông của các đại tông môn thì tài phúc càng rất phong phú. Mỗi người có thể đạt tới 1 ức, đều không phải là không thể.
Những người này cộng vào, liền cho Diệp Bạch số lượng tài phú rất lớn, hơn 10 ức.
Nhưng tài phú của tất cả bọn họ cộng lại, thậm chí còn không bằng một vị Bán Vương cảnh.
Thân là chính phó tổ trưởng Truy Hồn Tổ của Lục phẩm tông môn Thất Tinh Đàn, quyền cao chức trọng, hơn nữa lại là Bán Vương cảnh cường giả, tài phú tích lũy được của hai người này mới thật sự là nhiều.
Ngân quan nhân Tuyền Vô Ưu trên người có chừng 13 ức Huyền Tinh, ngoài ra còn có vô số bảo vật giá trị rất lớn.
Mà Kim quan nhân Vạn Xà Sơn càng thêm kinh khủng, trên người có tới 18 ức Huyền Tinh. Về phần "Truy Nguyệt Nhất Chỉ Phổ", vậy thì càng thêm trân quý rồi.
Hai người cộng vào, chính là hơn 30 ức. Hơn nữa cộng thêm hơn 10 ức của đám thuộc hạ của bọn họ, số lượng tài phú Diệp Bạch có được đã đạt đến một mức độ kinh người, hơn 40 ức. Cho nên, Diệp Bạch bây giờ đối với 6000 vạn Huyền Tinh thật sự không có có cảm giác gì.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không phung phí. Chứng kiến giá cả của những Cực phẩm kiếm khí ở "Kỳ Binh Các", hắn cũng biết, nhiều tài phú hơn nữa cũng không thể bằng bảo vật thực sự.
Đừng nói hắn hiện tại so ra còn kém những đệ tử hạch tâm của các siêu cấp đại tông môn kia. Dù là những lão già đã thành tinh, sớm đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, Chuẩn Vương cùng Bán Vương cảnh cường giả kia, hắn cũng xa xa không bằng.
Bất quá, ba trăm thanh Bạch Câu Quá Khích Kiếm lại hoàn toàn chính xác rất xứng đáng với cái giá này. Nếu như lúc trước hắn dùng ba trăm thanh kiếm này để bày trận, chắc chắn Tuyền Vô Ưu cùng Vạn Xà Sơn đã chết sớm hơn rồi.
...
Sau khi ở trong khách sạn trầm ngâm một thời gian, Diệp Bạch lại lần nữa đi ra. Lần này hắn không phải tiến về "Kỳ Binh Các", mà là tiến về "Kỳ Thiên Ngoại Các".
Bất kể thế nào, "Kỳ Binh Các" cường đại đến mấy thì cũng chỉ là một gian cửa hàng bình thường. Mà "Kỳ Thiên Ngoại Các" chính là phân bộ của "Kỳ Thiên Các", đồ vật trân quý bên trong so với "Kỳ Binh Các" thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Bất luận linh vật quý hiếm khó đến mức nào thì đều có thể tìm được ở bên trong "Kỳ Thiên Ngoại Các".
Diệp Bạch muốn tìm, chính là một bộ phòng ngự Huyền kỹ. Hôm nay Kiếm Trận đã có, kiếm khí bày trận cũng mua xong rồi. Về phần các hạng mục khác, vô luận là tâm pháp, thân pháp, công kích, phụ trợ đều không sai biệt lắm đã đạt đến Thanh giai trở lên.
Thậm chí "Truy Nguyệt Nhất Chỉ pháp" vừa tới tay chính là Lam giai Đê cấp.
Điểm yếu duy nhất của hắn, đó chính là phòng ngự. Sau khi trải qua cuộc chiến đấu với Tuyền Vô Ưu và Vạn Xà Sơn, càng làm cho hắn hiểu được điểm này. Phòng ngự của Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận, vẫn là hơi yếu.
Chống lại Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, hay Bán Vương cảnh cường giả, phòng ngự của Tứ giai Kiếm Trận rất dễ dàng liền bị phá vỡ. Trước kia nhìn không ra, đó là bởi vì đối thủ quá yếu. Hiện tại, vấn đề phòng ngự đã trở thành việc cấp thiết nhất mà Diệp Bạch phải làm.
Dù sao, Kiếm Trận cường đại đến mấy, có thể giúp ngươi giết được người khác. Nhưng nếu chỉ quá chú tâm về công kích mà bỏ qua phòng ngự, như vậy người khác cũng có thể giết ngươi, lúc đó thì mọi thứ đều là vô nghĩa.
Mà lần này, tiến vào Kỳ Thiên Các Bí Cảnh thí luyện, hắn phải chiến đấu đều không có kẻ yếu, thậm chí rất mạnh. Chỉ sợ, nhân vật so với Tuyền Vô Ưu, Vạn Xà Sơn còn cường đại hơn đều có không ít.
Hắn dù sao phải sớm làm chuẩn bị, dùng để phòng ngừa vạn nhất, không thể đem hết thảy hi vọng toàn bộ ký thác vào Kiếm Trận.
Cho nên, một bản phòng ngự Huyền kỹ cao giai một chút tất không thể thiếu. Như vậy, dưới phòng ngự Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận hắn còn có thêm một tầng phòng hộ nữa, khi đó hắn có thể thực sự đối chiến với Bán Vương cảnh cường giả.
“Tứ Phương Long Tướng Quyết” mặc dù đã đạt tới cảnh giới đại thành viên mãn, nhưng đó cũng chỉ là Lục giai Trung cấp. Lúc trước, đây là một môn phòng ngự Huyền kỹ không tồi, nhưng đối với hắn, một người đã đạt tới Thượng vị Huyền Tông thì hiện tại lại hơi có chút thấp.
Ít nhất, cũng phải là một môn Thanh giai Cao cấp phòng ngự Huyền kỹ trở lên mới có giá trị để hắn tu luyện.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Diệp Bạch ở trên đường cái quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đi tới trước một tòa lầu các màu đỏ xinh xắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.