Quyển 2 - Chương 43: Ly khai
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Thêm Tử Ngục Lôi Quang Kiếm vào trong Tiểu Ngũ Hành kiếm trận rõ ràng Tiểu Ngũ Hành kiếm trận đã mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần tìm được ba thanh kiếm nữa, cấp bậc chỉ cần không cần quá thấp là có thể phát huy uy lực của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận.
Diệp Bạch chú tâm thử xem uy lực của thanh kiếm này một chút, hắn kẹp vào thân kiếm thì thấy kiếm không ngừng rung động, phát ra thanh âm như là rồng ngâm. Diệp Bạch hất ngón tay lên, một tiếng “Tưng’ vang lên, một làn hơn mỏng tử quang bao quanh thanh kiếm.
Diệp Bạch lại vẫy tay một cái, thanh kiếm Tử Ngục Lôi Quang này như là một đuôi con cá, lóe lên để lại một dấu vết mờ mờ trên không trung. Diệp Bạch đem thanh kiếm thu hồi lại, nhét vào trong kiếm thạch mà cười cười. Có thanh kiếm này hắn không còn tiếc rẻ thanh kiếm Liệt Hỏa Kiếm đã bị hủy diệt ở trong kỳ Tứ Tông Hội Vũ nữa.
Cái cũ không mất đi thì cái mới cũng sẽ không tới, thanh kiếm này so với Liệt Hỏa Thiên Thượng Kiếm thì mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng hiếm có, có thể nói ngoại trừ Thiên Xích Thủy Kiếm thần bí khó lường thì cho đến nay thanh Tử Ngục Lôi Quang Kiếm chính là thu hoạch lớn nhất của Diệp Bạch.
Thối Huyết Tam Hương kiếm tuy cũng là một thanh tam giai đê cấp nhưng so với Tử Ngục Lôi Quang Kiếm thì không so sánh được.
Diệp Bạch đối với uy lực của nó vô cùng thỏa mãn, hiển nhiên rơi vào trong tay của tên Trương Vô Tiên uy lực của thanh kiếm này không thể phát huy hết toàn bộ nhưng với Diệp Bạch thì khác.
Lúc này Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đang ngơ ngẩn nhìn về phía bóng lưng cảu Diệp Bạch.
Trong lúc các nàng chờ chết thì trên trời đột nhiên có một người xuất hiện, đánh bại Trương Vô Tiến và đám người kia cứu mạng các nàng, còn Trương Vô Tiến hiện tại đã mất đi Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, sống chết thế nào không rõ. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Các nàng vốn đã nhìn thấy Trương Vô Tiến sử dụng Tử Ngục Lôi Quang Kiếm hiện tại lại thấy nó phát huy uy lực ở trong tay bạch y thanh niên thì nhịn không được mà che miệng lại.
Mãi đến khi đối phương thu thanh kiếm lại, các nàng mới tiến lên mà cung kính thi lễ:
- Đa tạ ân công cứu giúp.
Diệp Bạch thu hồi Tử Ngục Lôi Quang kiếm lại, mỉm cười nói:
- Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, ta chỉ tiện tay các cô nương đừng khách khí.
Hoàng Linh lộ vẻ cảm kích nói:
- Đối với ân công là chuyện nhỏ nhưng đối với chúng ta là chuyện rất lớn, suốt đời khó quên.
Cốc Tâm Lan cũng nói:
- Đúng thế, lần này được ân công cứu giúp, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích. Hai người ngẩng đầu lên mới thấy tướng mạo của Diệp Bạch.
Tuy nhiên khuôn mặt của Diệp Bạch hiện tại vô cùng bình thường, hai người cảm thấy kỳ lạ, với dung mạo và khí chất của Diệp Bạch dường như hơi khác biệt.
Cả hai người nghi hoặc nhìn tướng mạo của Diệp Bạch mà kinh ngạc.
Mà với nhãn lực của Diệp Bạch dĩ nhiên là nhìn ra sự kinh ngạc của các nàng, hắn khẽ cười cười, hắn biết các nàng kinh ngạc điều gì, chỉ là chỉ sợ đánh chết các nàng cũng không nhận ra. Hiện tại hắn đang đeo mặt nạ không phải là khuôn mặt thật sự.
Diệp Bạch dĩ nhiên là không thể đối diện trực tiếp với mấy người này, tuy hắn sử dụng Tiểu Tam Tài kiếm trận chỉ có ba thanh kiếm nhưng hiện tại vẫn nên an phận, an phận thì giảm bớt được một phần phiền toái.
Sau này khi trở về Diệp Bạch sẽ khôi phục lại khuôn mặt của mình, đến lúc đó Trương Vô Tiến sẽ không thể nhận ra hắn.
Tuy nhiên cho dù nhận ra Diệp Bạch cũng không sợ, lúc đó hắn đã khôi phục lại thực lực, chỉ sợ mười tên Trương Vô Tiến cũng không phải là đối thủ của Diệp Bạch.
Tuy nhiên chuyện khuôn mặt Diệp Bạch cũng không muốn nói với Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh.
Hắn cứu hai người chỉ có một lý do, không thể bất nhẫn nhìn hai nữ tử chết trong tay người khác chứ không có ý gì khác.
Hoàng Linh nhìn về phía linh thảo ở trong túi cầm ra mà nói:
- Công tử đã cứu chúng muội vậy cây Thất Nhãn Khổng tước này thuộc về công tử, kính xin công tử nhận lấy, hoàn thành tâm nguyện của chúng muội.
Trong lòng Diệp Bạch chuyển động, ánh mắt của hắn nhìn về phía hồ lô màu đỏ, ở trong đó có một cây linh thảo nhị giai đỉnh cấp, Thất Nhãn Khổng tước, nói thật trong lòng hắn hiện tại thật sự rung động.
Tuy nhiên…
Diệp Bạch vẫn cười khổ lắc đầu nói:
- Đó là đồ vật của hai người ta không thể lấy. Hai cô nương bảo trọng, cáo từ!
Diệp Bạch nói xong câu này liền thi triển Bàng Du kiếm bộ chuyển thành một đạo ánh sáng như rắn, rời khỏi nơi này, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đều ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Diệp Bạch trở lên, cả hai bỗng trở nên thẫn thờ.
Sau nửa ngày, Hoàng Linh mới đưa mắt nhìn hồ lô màu đỏ, trong đó có cây linh thảo nhị giai đỉnh cấp Thất Nhãn Khổng Tước mà nói:
- Làm sao bây giờ, hắn không cần lại để cho chúng ta?
Cốc Tâm Lan cũng lộ vẻ không thể tin, nàng nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Bạch mà thì thào nói:
- Đại ân khó báo, có vật này hai người chúng ta tiến vào ngoại tông cũng không phải là chuyện khó khăn, chỉ là sau này phần ân tình này chúng ta không thể quên, ngoại tông nhiều người như vậy chúng ta ở lâu sẽ nhận ra, đến lúc đó chúng ta sẽ đến gặp ân công nói lời cảm tạ.
Hoàng Linh cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn cho nên cũng gật đầu:
- Đúng thế.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Bạch biến mất, trong lòng có chút hụt hẫng, nàng cũng không hiểu là tại sao.
Cốc Tâm Lan càng thêm kiên định mà nói:
- Chúng ta trước hết cầm lấy Thất Nhãn Khổng Tước mà rời khỏi đi, Trương Vô Tiên tên bại hoại này tuy đã rời đi nhưng cũng không có gì đảm bảo là bon họ sẽ không quay lại, chúng ta không phải là đối thủ của Trương Vô Tiến, ở lại chỉ nguy hiểm thôi.
Hoàng Linh cũng giật mình, sau đó nàng phản ứng nói:
- Đúng thế, đi mau thôi!
Nói xong hai người vội vàng chạy đi, đem cây Thất Nhãn Khổng Tước cẩn thận cất vào người, sau đó vội vàng rời khỏi, tuy nhiên trong lòng cả hai đều có một chút hơi thất vọng.
Từ đầu đến cuối các nàng đều không có cơ hội hỏi tính danh người cứu mình.
Sau khi Cốc Tâm Lan đi không lâu, quả nhiên Trương Vô Tiến đã quay lại.
- Đáng giận, đừng để cho ta biết ngươi là ai, Cốc Tâm Lan Hoàng Linh, còn có tên tiểu bạch kiểm xấu xí kia, dám cướp Thất Nhãn Khổng Tước của ta và Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, sau này gặp lại ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.
Một quyền hắn nện xuống, phiến đá xanh liền bị vỡ nát cho thấy trong lòng hắn tức giận đến mức nào.
Mà Diệp Bạch sau khi rời khỏi đã tìm một chỗ hẻo lánh không người khoanh chân lại, bắt đầu khô phục huyền khí của mình.
Nói thật vừa rồi hắn thật sự động tâm, nhị giai đỉnh cấp linh thảo có giá trị không ít, tuy nhiên mặc dù đang rất cần điểm cống hiến nhưng động thủ với hai cô bé hắn thật sự không nhúc nhích được.
- Điểm Cống hiến có thể kiếm sau nhưng một khi làm ra chuyện này chỉ sợ rằng cả đời mình sẽ bị cắn rứt lương tâm
Chỉ cần tìm được ba thanh kiếm nữa, cấp bậc chỉ cần không cần quá thấp là có thể phát huy uy lực của Tiểu Ngũ Hành kiếm trận.
Diệp Bạch chú tâm thử xem uy lực của thanh kiếm này một chút, hắn kẹp vào thân kiếm thì thấy kiếm không ngừng rung động, phát ra thanh âm như là rồng ngâm. Diệp Bạch hất ngón tay lên, một tiếng “Tưng’ vang lên, một làn hơn mỏng tử quang bao quanh thanh kiếm.
Diệp Bạch lại vẫy tay một cái, thanh kiếm Tử Ngục Lôi Quang này như là một đuôi con cá, lóe lên để lại một dấu vết mờ mờ trên không trung. Diệp Bạch đem thanh kiếm thu hồi lại, nhét vào trong kiếm thạch mà cười cười. Có thanh kiếm này hắn không còn tiếc rẻ thanh kiếm Liệt Hỏa Kiếm đã bị hủy diệt ở trong kỳ Tứ Tông Hội Vũ nữa.
Cái cũ không mất đi thì cái mới cũng sẽ không tới, thanh kiếm này so với Liệt Hỏa Thiên Thượng Kiếm thì mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng hiếm có, có thể nói ngoại trừ Thiên Xích Thủy Kiếm thần bí khó lường thì cho đến nay thanh Tử Ngục Lôi Quang Kiếm chính là thu hoạch lớn nhất của Diệp Bạch.
Thối Huyết Tam Hương kiếm tuy cũng là một thanh tam giai đê cấp nhưng so với Tử Ngục Lôi Quang Kiếm thì không so sánh được.
Diệp Bạch đối với uy lực của nó vô cùng thỏa mãn, hiển nhiên rơi vào trong tay của tên Trương Vô Tiên uy lực của thanh kiếm này không thể phát huy hết toàn bộ nhưng với Diệp Bạch thì khác.
Lúc này Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đang ngơ ngẩn nhìn về phía bóng lưng cảu Diệp Bạch.
Trong lúc các nàng chờ chết thì trên trời đột nhiên có một người xuất hiện, đánh bại Trương Vô Tiến và đám người kia cứu mạng các nàng, còn Trương Vô Tiến hiện tại đã mất đi Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, sống chết thế nào không rõ. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Các nàng vốn đã nhìn thấy Trương Vô Tiến sử dụng Tử Ngục Lôi Quang Kiếm hiện tại lại thấy nó phát huy uy lực ở trong tay bạch y thanh niên thì nhịn không được mà che miệng lại.
Mãi đến khi đối phương thu thanh kiếm lại, các nàng mới tiến lên mà cung kính thi lễ:
- Đa tạ ân công cứu giúp.
Diệp Bạch thu hồi Tử Ngục Lôi Quang kiếm lại, mỉm cười nói:
- Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, ta chỉ tiện tay các cô nương đừng khách khí.
Hoàng Linh lộ vẻ cảm kích nói:
- Đối với ân công là chuyện nhỏ nhưng đối với chúng ta là chuyện rất lớn, suốt đời khó quên.
Cốc Tâm Lan cũng nói:
- Đúng thế, lần này được ân công cứu giúp, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích. Hai người ngẩng đầu lên mới thấy tướng mạo của Diệp Bạch.
Tuy nhiên khuôn mặt của Diệp Bạch hiện tại vô cùng bình thường, hai người cảm thấy kỳ lạ, với dung mạo và khí chất của Diệp Bạch dường như hơi khác biệt.
Cả hai người nghi hoặc nhìn tướng mạo của Diệp Bạch mà kinh ngạc.
Mà với nhãn lực của Diệp Bạch dĩ nhiên là nhìn ra sự kinh ngạc của các nàng, hắn khẽ cười cười, hắn biết các nàng kinh ngạc điều gì, chỉ là chỉ sợ đánh chết các nàng cũng không nhận ra. Hiện tại hắn đang đeo mặt nạ không phải là khuôn mặt thật sự.
Diệp Bạch dĩ nhiên là không thể đối diện trực tiếp với mấy người này, tuy hắn sử dụng Tiểu Tam Tài kiếm trận chỉ có ba thanh kiếm nhưng hiện tại vẫn nên an phận, an phận thì giảm bớt được một phần phiền toái.
Sau này khi trở về Diệp Bạch sẽ khôi phục lại khuôn mặt của mình, đến lúc đó Trương Vô Tiến sẽ không thể nhận ra hắn.
Tuy nhiên cho dù nhận ra Diệp Bạch cũng không sợ, lúc đó hắn đã khôi phục lại thực lực, chỉ sợ mười tên Trương Vô Tiến cũng không phải là đối thủ của Diệp Bạch.
Tuy nhiên chuyện khuôn mặt Diệp Bạch cũng không muốn nói với Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh.
Hắn cứu hai người chỉ có một lý do, không thể bất nhẫn nhìn hai nữ tử chết trong tay người khác chứ không có ý gì khác.
Hoàng Linh nhìn về phía linh thảo ở trong túi cầm ra mà nói:
- Công tử đã cứu chúng muội vậy cây Thất Nhãn Khổng tước này thuộc về công tử, kính xin công tử nhận lấy, hoàn thành tâm nguyện của chúng muội.
Trong lòng Diệp Bạch chuyển động, ánh mắt của hắn nhìn về phía hồ lô màu đỏ, ở trong đó có một cây linh thảo nhị giai đỉnh cấp, Thất Nhãn Khổng tước, nói thật trong lòng hắn hiện tại thật sự rung động.
Tuy nhiên…
Diệp Bạch vẫn cười khổ lắc đầu nói:
- Đó là đồ vật của hai người ta không thể lấy. Hai cô nương bảo trọng, cáo từ!
Diệp Bạch nói xong câu này liền thi triển Bàng Du kiếm bộ chuyển thành một đạo ánh sáng như rắn, rời khỏi nơi này, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan đều ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Diệp Bạch trở lên, cả hai bỗng trở nên thẫn thờ.
Sau nửa ngày, Hoàng Linh mới đưa mắt nhìn hồ lô màu đỏ, trong đó có cây linh thảo nhị giai đỉnh cấp Thất Nhãn Khổng Tước mà nói:
- Làm sao bây giờ, hắn không cần lại để cho chúng ta?
Cốc Tâm Lan cũng lộ vẻ không thể tin, nàng nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Bạch mà thì thào nói:
- Đại ân khó báo, có vật này hai người chúng ta tiến vào ngoại tông cũng không phải là chuyện khó khăn, chỉ là sau này phần ân tình này chúng ta không thể quên, ngoại tông nhiều người như vậy chúng ta ở lâu sẽ nhận ra, đến lúc đó chúng ta sẽ đến gặp ân công nói lời cảm tạ.
Hoàng Linh cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn cho nên cũng gật đầu:
- Đúng thế.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Bạch biến mất, trong lòng có chút hụt hẫng, nàng cũng không hiểu là tại sao.
Cốc Tâm Lan càng thêm kiên định mà nói:
- Chúng ta trước hết cầm lấy Thất Nhãn Khổng Tước mà rời khỏi đi, Trương Vô Tiên tên bại hoại này tuy đã rời đi nhưng cũng không có gì đảm bảo là bon họ sẽ không quay lại, chúng ta không phải là đối thủ của Trương Vô Tiến, ở lại chỉ nguy hiểm thôi.
Hoàng Linh cũng giật mình, sau đó nàng phản ứng nói:
- Đúng thế, đi mau thôi!
Nói xong hai người vội vàng chạy đi, đem cây Thất Nhãn Khổng Tước cẩn thận cất vào người, sau đó vội vàng rời khỏi, tuy nhiên trong lòng cả hai đều có một chút hơi thất vọng.
Từ đầu đến cuối các nàng đều không có cơ hội hỏi tính danh người cứu mình.
Sau khi Cốc Tâm Lan đi không lâu, quả nhiên Trương Vô Tiến đã quay lại.
- Đáng giận, đừng để cho ta biết ngươi là ai, Cốc Tâm Lan Hoàng Linh, còn có tên tiểu bạch kiểm xấu xí kia, dám cướp Thất Nhãn Khổng Tước của ta và Tử Ngục Lôi Quang Kiếm, sau này gặp lại ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi.
Một quyền hắn nện xuống, phiến đá xanh liền bị vỡ nát cho thấy trong lòng hắn tức giận đến mức nào.
Mà Diệp Bạch sau khi rời khỏi đã tìm một chỗ hẻo lánh không người khoanh chân lại, bắt đầu khô phục huyền khí của mình.
Nói thật vừa rồi hắn thật sự động tâm, nhị giai đỉnh cấp linh thảo có giá trị không ít, tuy nhiên mặc dù đang rất cần điểm cống hiến nhưng động thủ với hai cô bé hắn thật sự không nhúc nhích được.
- Điểm Cống hiến có thể kiếm sau nhưng một khi làm ra chuyện này chỉ sợ rằng cả đời mình sẽ bị cắn rứt lương tâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.