Quyển 4 - Chương 209: Một chiêu lui địch
Y Quan Thắng Tuyết
30/10/2013
Việc này liền khiến cho Diệp Bạch không khỏi ngẩn ngơ, lập tức nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên khi hai người gặp mặt.
Khi đó Diệp Bạch đã cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì Tuyết Phong thân thể dị thường lạnh như băng, hơn nữa ngón tay thon dài trắng noãn, bóng loáng như ngọc, căn bản không giống như nam tử, làn da càng là trắng như tuyết.
Bất quá những thứ này không phải trọng yếu nhất. Quan trọng nhất chính là, khi “hắn” đi tới ngồi gần bên cạnh Diệp Bạch, Diệp Bạch thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy được mùi hương hoa lan thoang thoảng trên người đối phương. Chỉ có điều lúc ấy Diệp Bạch cũng không có để ý, cũng không có suy đoán “hắn” là một vị nữ tử.
Cho tới bây giờ gặp lại, khi “hắn” bị đánh rơi khăn, Diệp Bạch mới rốt cục xác định. Đồng thời, hắn ngược lại cảm thấy các loại kỳ quái trước kia tất cả đều đã thông, trong nội tâm không khỏi tự cười chính mình.
Nếu như đổi lại một người tâm tư linh mẫn thì chỉ sợ sớm đã nhìn ra chỗ bất đồng của Tuyết Phong. Nhưng khổ là chính mình lại một lòng tu luyện, đối với những chuyện bên ngoài quan tâm quá ít, cho nên mới bị “hắn” lừa bịp.
Bất quá, những thứ này đều không quan trọng nữa.
Tuyết Phong đã thân mang thượng cổ Linh Bảo Thiên Tru Kính, ẩn nấp thân phận của mình, dùng một thân phận khác để giao tiếp cũng sẽ không có chút nào là kỳ quái.
Bản thân hắn còn thường xuyên dùng một thân phận khác để giao tiếp, lúc này càng là dùng Phạt Thể Hoán Hình đem chính mình triệt để cải biến thành bộ dáng khác. Mặc dù bất đồng với Tuyết Phong là nữ giả nam trang để che lấp diện mục, nhưng bản chất thì lại đều giống nhau.
Diệp Bạch kỳ quái chính là, lúc trước hắn ở Kỳ Thiên Lâu nhìn thấy Tuyết Phong thì chỉ thấy được một cái bóng lưng. Điều này làm cho hắn nghĩ đến, Tuyết Phong có khả năng cũng đã đi lên U Linh Cổ Thuyền, chỉ là một mực đều không có lộ mặt, còn làm hại hắn đợi cả buổi.
Hơn nữa, thời điểm trên thuyền Diệp Bạch cũng một mực không có cảm ứng được Hoa Thảo Kính dị thường, chuyện này liền làm cho hắn cho rằng Tuyết Phong kỳ thật không có lên thuyền, càng không có leo lên Kỳ Thiên Đảo.
Bất quá, bây giờ nhìn thấy Tuyết Phong, hắn tự nhiên biết rõ ý nghĩ này là sai lầm. Tuyết Phong có thể có được Thiên Tru Kính, có thể từ trong vô số người trổ hết tài năng, đạt được một tấm Kỳ Thiên Lệnh Bài thì cũng không có gì là kỳ quái.
Hơn nữa, Diệp Bạch hiện tại cũng nghĩ đến, lúc trước hắn không có nhìn thấy Tuyết Phong, có thể cũng là bởi vì “hắn” cải biến diện mục, chính mình nhất thời không nhận ra.
Hơn nữa, thời điểm trên thuyền, nếu như gian phòng của hai người cách xa nhau qua xa thì Hoa Thảo Kính cùng Thiên Tru Kính cũng sẽ không có năng lực cảm ứng lẫn nhau, hoặc là quá mức mơ hồ. Diệp Bạch nếu một lòng chuyên tâm tu luyện, nhất thời sơ sẩy cũng sẽ cảm giác không được.
Cho nên, thẳng đến lần tương kiến ngoài ý muốn này Diệp Bạch mới xác định Tuyết Phong có leo lên U Linh Cổ Thuyền đi tới Kỳ Thiên Đảo, chỉ là hai người một mực không có cơ hội gặp nhau mà thôi.
Cũng chính bởi vì nhận ra Tuyết Phong, cho nên nhìn thấy “hắn” gặp nạn, Diệp Bạch sẽ càng thêm không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vậy, nhìn thấy Tuyết Phong gặp nạn. Sau khi “hắn” bị rơi khăn che mặt, tử y thiếu phụ kia liền không dừng tay, ngược lại còn nắm lấy cơ hội, tiếp tục hung ác hạ sát thủ. Sau khi một trảo thất bại, giữa đường liền biến trảo thành móc, nghiêng nghiêng điểm hướng động mạch chủ ở cổ Tuyết Phong, đúng là muốn một lần liền giết chết nàng.
Mà Tuyết Phong vốn đã rất mệt mỏi, lúc này đầu óc mặc dù có phản ứng nhưng thân thể lại không bị khống chế, như trước nghiêng nghiêng về một bên. Nếu như không thể quay người, bị cái móc này của tử y thiếu phụ thì kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
Tuyết Phong kinh hãi thét lên một tiếng, cố gắng vận chuyển Huyền Khí trong người. Đáng tiếc, thân thể của nàng lúc này đã mỏi mệt đến cực hạn, căn bản không cách nào quay người. Nàng không khỏi nhắm mắt lại, thần sắc trở nên cực kỳ ảm đạm.
Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch rốt cục cũng nhìn không được nữa, liền trực tiếp ra tay. Chín chín tám mươi mốt đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt phảng phất như vô số phi đao xoay tròn bay múa, trước trước sau sau, trái trái phải phải chém về phía tử y thiếu phụ.
Nếu như một móc này của tử y thiếu phụ tiếp tục xẹt qua, không thể nghi ngờ Tuyết Phong lập tức sẽ hương tiêu ngọc vẫn*, mất mạng tại chỗ. Nhưng chính cô ta cũng sẽ lập tức bị vố số kiếm khí chém vào thân thể, ngay cả thi cốt nguyên vẹn đều tìm không thấy.
*hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát.
Diệp Bạch nhìn ra nàng rất quý trọng tính mạng của mình, tuyệt không có khả năng dùng một mạng đổi một mạng, cho nên nhất định sẽ thu chiêu. Đây chính là kế sách vây Nguỵ cứu Triệu*.
*ý chí mượn một sự việc này để giải cứu việc khác(về phần nghĩa đen search gg).
Hắn cách rất xa, tốc độ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh bằng tử y thiếu phụ. Nàng cách Tuyết Phong vốn đã rất gần, một móc này càng là gần trong gang tấc, chỉ sợ hắn còn chưa tới thì Tuyết Phong đã bị giết chết, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này.
Bất quá, suy đoán của hắn quả nhiên không sai.
Tử y thiếu phụ đang sắp đắc thủ liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, trên mặt lộ vẻ đắc ý, trong ánh mắt thậm chí đã chứng kiến trên chiếc cổ trắng ngần của Tuyết Phong phun ra máu tươi như suối.
Đó nhất định là mỹ cảm cực hạn của nhân gian(em nó khoái SM chăng?).
Nhưng ngay trong nháy mắt này, nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến vô số thanh âm xé gió, khóe mắt quét qua liền chứng kiến kiếm khí bay đầy trời, phảng phất như vô số mũi tên nhọn đang đâm về khắp nơi trên cơ thể nàng.
Chỉ cái nhìn này liền thiếu chút nữa làm cho nàng hồn phi phách tán.
Ngoại trừ sau lưng, bốn phương tám hướng xung quanh nàng đều có vô số kiếm khí. Nàng cắn răng một cái, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phẫn hận, quả nhiên không muốn dùng một mạng của mình đổi lấy một mạng của Tuyết Phong. Cơ hội giết nàng còn nhiều mà, nhưng mạng của mình cũng chỉ có một, nếu chết thì sẽ không thể sống lại được nữa.
Có thể đạt tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông, so với người bình thường thì những người này còn sợ chết hơn nhiều, bởi vì bọn họ biết rõ đến một bước này đều cực kỳ khó khăn.
Cho nên nàng liền vội vàng thối lui, thân hình như tia chớp mạnh mẽ lui về phía sau.
Kiếm khí đầy trời tất cả đều thất bại, nhưng một móc này của nàng cũng không thể không thu hồi.
...
Tuyết Phong nhắm mắt lại, nàng có Thiên Tru Kính nơi tay, thực lực mặc dù chỉ là Trung vị Huyền Tông, bất quá luận về sức chiến đấu lại không hề thua kém Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường.
Đây chính là chỗ cường đại của Nhất giai Đỉnh cấp Linh Bảo Thiên Tru Kính, Địa Khí Môn cũng chính là dựa vào nó mới có thể tồn tại một thời gian dài như vậy.
Thực lực càng cao, người có được Thiên Tru Kính sẽ có thể phát huy ra được uy lực càng mạnh. Huyền Sư thắng Huyền Tông, Huyền Tông thắng Huyền Vương, loại chuyện mà bình thường căn bản không có khả năng phát sinh này khi có Thiên Tru Kính thì hết thảy đều có thể thực hiện được.
Nhưng cũng chính vì vật này quá động nhân tâm, hơn nữa cùng vô số kỳ trân dị bảo khác mới khiến cho Địa Khí Môn rơi vào cảnh diệt tông. Đây có lẽ cũng có thể nói là thành cũng Thiên Tru Kính, bại cũng Thiên Tru Kính rồi.
Bất quá, Tuyết Phong sức chiến đấu mặc dù đã cực kỳ cường đại, nhưng Thiên Tru Kính dù sao cũng chỉ là một kiện Linh Bảo, chỉ có thể coi như binh khí để sử dụng. Nó có thể phát huy sức chiến đấu gấp mấy lần bản thân, nhưng không cách nào có thể che lấp sự suy yếu của Huyền Khí trong cơ thể nàng.
Đối với Huyền Sư bình thường, nàng, với thân phận Trung vị Huyền Tông tự nhiên được cho là cực kỳ cường đại. Nhưng ở trước mặt đỉnh cấp cường giả như Đỉnh cấp Huyền Tông, nàng liện lộ ra sự chênh lệch rất lớn. Một khi trong thời gian ngắn không thể giải quyết được đối phương, Thiên Tru Kính sẽ không ngừng hao hết mỗi một giọt Huyền Khí trong cơ thể nàng. Vhiến đấu một lúc lâu, nàng sẽ bị rơi xuống hạ phong.
Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được, trừ phi tu vi của nàng tăng lên. Nếu không, dù cho nàng có được binh khí cường đại hơn thì cũng đều như vậy.
Bất quá, nàng không cam lòng.
Có thể dưới cơ duyên xảo hợp đạt được dị bảo như Thiên Tru Kính, vận khí của nàng tự nhiên là rất lớn.
Luận thiên phú, nàng chỉ vừa hai mươi liền trở thành đệ nhất đệ tử Linh Hoa Môn, đem Linh Hoa Môn đang dần dần xuống dốc trở nên huy hoàng, cũng thành tựu Trung vị Huyền Tông chi cảnh. Thiên phú của nàng, tự nhiên cũng không thấp.
Luận bối cảnh, thân phận của nàng là hạch tâm đệ tử Linh Hoa Môn, là niềm hy vọng, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm trọng chấn Linh Hoa Môn.
Cho nên, nàng đương nhiên được tông chủ, phó tông chủ, trưởng lão toàn lực bồi dưỡng. Thậm chí ngoại giới đều có rất ít người biết rõ Linh Hoa Môn xuất hiện một vị đệ tử trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm như vậy, dường như muốn chờ đợi cơ duyên để đột nhiên nổi tiếng.
Linh Hoa Môn là một trong tam đại Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt Công Quốc, so với Bát phẩm tông môn Tử Cảnh Cốc của Diệp Bạch thì còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Dù đứng đầu, thứ hai, thứ ba Bát phẩm tông môn là Lôi Tông, Ma Thần Cốc, Hỏa Phong Hồ ở trước mặt Linh Hoa cũng căn bản không đáng giá nhắc tới.
Mà Linh Hoa Môn năm đó càng là đệ nhất Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt, thực lực còn mạnh hơn Ma Ưng Các cùng với Cửu Trọng Thiên bây giờ.
Tuy nhiên, kể từ khi Dược Tông Thủy Tà Thiên mưu phản, cũng mang đi trấn môn kiếm quyết Tam Thiên Kiếm Khí Quyết thì Linh Hoa Môn cũng dần dần xuống dốc, từ đệ nhất Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt rơi xuống thứ hai, thứ ba, cuối cùng trở thành tồn tại thấp nhất.
Nhưng Linh Hoa Môn như trước không phải Bát phẩm tông môn bình thường có khả năng sánh bằng, nội tình của nó dù sao vẫn còn, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Khi Linh Hoa Môn muốn toàn lực tài bồi một người, như vậy tiềm lực có thể phát huy như cũ là lớn đến mức đáng sợ.
Cho nên, thân phận và bối cảnh của Tuyết Phong cũng không thấp.
Cơ duyên, thiên phú, ngộ tính, bối cảnh, chỗ dựa đồng dạng không thiếu, đồng dạng không thấp, thậm chí hơn xa những người cùng thế hệ. Ở bên trong toàn bộ Lam Nguyệt Công Quốc, nàng chỉ sợ cũng là người mạnh nhất.
Cho nên nàng tự nhiên không cam lòng.
Thật vất vả mới đạt được một tấm Kỳ Thiên chi lệnh đi tới nơi này, đúng là thời điểm nàng lộ ra phong mang. Giai đoạn trước cũng đúng như nàng suy nghĩ, cơ hồ không gặp được địch thủ nào quá mạnh.
Nhưng... Hiện tại...
Không cam tâm thì như thế nào, cái móc kia cực kỳ ác độc, không lưu một tia đường sống, mà Huyền lực trong cơ thể nàng lại hao hết. Trừ phi...
Nhưng sau khi nhắm mắt chờ đợi tử vong đến, Tuyết Phong đợi một lúc mới phát hiện một móc sắp vạch phá cổ họng mình cũng không có đến, mà xa xa ngược lại vang lên tiếng quát chói tai của tử y thiếu phụ.
Nàng mở mắt ra liền chứng kiến cách không xa tử y thiếu phụ đột nhiên xuất hiện một nam tử kỳ quái. Tử y thiếu phụ vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Ta ra tay giết nàng, thay ngươi giảm thiểu một tên cường địch, ngươi lại ra tay ngăn ta, đây là có ý gì?"
Diệp Bạch mỉm cười, nhưng không có trả lời nàng, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi bây giờ còn không đi?"
Tử y thiếu phụ nhất thời ngạc nhiên, ngơ ngẩn một lát, bỗng nhiên oán hận dậm chân một cái liền quay người chạy như điên.
Khi đó Diệp Bạch đã cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì Tuyết Phong thân thể dị thường lạnh như băng, hơn nữa ngón tay thon dài trắng noãn, bóng loáng như ngọc, căn bản không giống như nam tử, làn da càng là trắng như tuyết.
Bất quá những thứ này không phải trọng yếu nhất. Quan trọng nhất chính là, khi “hắn” đi tới ngồi gần bên cạnh Diệp Bạch, Diệp Bạch thậm chí còn mơ hồ ngửi thấy được mùi hương hoa lan thoang thoảng trên người đối phương. Chỉ có điều lúc ấy Diệp Bạch cũng không có để ý, cũng không có suy đoán “hắn” là một vị nữ tử.
Cho tới bây giờ gặp lại, khi “hắn” bị đánh rơi khăn, Diệp Bạch mới rốt cục xác định. Đồng thời, hắn ngược lại cảm thấy các loại kỳ quái trước kia tất cả đều đã thông, trong nội tâm không khỏi tự cười chính mình.
Nếu như đổi lại một người tâm tư linh mẫn thì chỉ sợ sớm đã nhìn ra chỗ bất đồng của Tuyết Phong. Nhưng khổ là chính mình lại một lòng tu luyện, đối với những chuyện bên ngoài quan tâm quá ít, cho nên mới bị “hắn” lừa bịp.
Bất quá, những thứ này đều không quan trọng nữa.
Tuyết Phong đã thân mang thượng cổ Linh Bảo Thiên Tru Kính, ẩn nấp thân phận của mình, dùng một thân phận khác để giao tiếp cũng sẽ không có chút nào là kỳ quái.
Bản thân hắn còn thường xuyên dùng một thân phận khác để giao tiếp, lúc này càng là dùng Phạt Thể Hoán Hình đem chính mình triệt để cải biến thành bộ dáng khác. Mặc dù bất đồng với Tuyết Phong là nữ giả nam trang để che lấp diện mục, nhưng bản chất thì lại đều giống nhau.
Diệp Bạch kỳ quái chính là, lúc trước hắn ở Kỳ Thiên Lâu nhìn thấy Tuyết Phong thì chỉ thấy được một cái bóng lưng. Điều này làm cho hắn nghĩ đến, Tuyết Phong có khả năng cũng đã đi lên U Linh Cổ Thuyền, chỉ là một mực đều không có lộ mặt, còn làm hại hắn đợi cả buổi.
Hơn nữa, thời điểm trên thuyền Diệp Bạch cũng một mực không có cảm ứng được Hoa Thảo Kính dị thường, chuyện này liền làm cho hắn cho rằng Tuyết Phong kỳ thật không có lên thuyền, càng không có leo lên Kỳ Thiên Đảo.
Bất quá, bây giờ nhìn thấy Tuyết Phong, hắn tự nhiên biết rõ ý nghĩ này là sai lầm. Tuyết Phong có thể có được Thiên Tru Kính, có thể từ trong vô số người trổ hết tài năng, đạt được một tấm Kỳ Thiên Lệnh Bài thì cũng không có gì là kỳ quái.
Hơn nữa, Diệp Bạch hiện tại cũng nghĩ đến, lúc trước hắn không có nhìn thấy Tuyết Phong, có thể cũng là bởi vì “hắn” cải biến diện mục, chính mình nhất thời không nhận ra.
Hơn nữa, thời điểm trên thuyền, nếu như gian phòng của hai người cách xa nhau qua xa thì Hoa Thảo Kính cùng Thiên Tru Kính cũng sẽ không có năng lực cảm ứng lẫn nhau, hoặc là quá mức mơ hồ. Diệp Bạch nếu một lòng chuyên tâm tu luyện, nhất thời sơ sẩy cũng sẽ cảm giác không được.
Cho nên, thẳng đến lần tương kiến ngoài ý muốn này Diệp Bạch mới xác định Tuyết Phong có leo lên U Linh Cổ Thuyền đi tới Kỳ Thiên Đảo, chỉ là hai người một mực không có cơ hội gặp nhau mà thôi.
Cũng chính bởi vì nhận ra Tuyết Phong, cho nên nhìn thấy “hắn” gặp nạn, Diệp Bạch sẽ càng thêm không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vậy, nhìn thấy Tuyết Phong gặp nạn. Sau khi “hắn” bị rơi khăn che mặt, tử y thiếu phụ kia liền không dừng tay, ngược lại còn nắm lấy cơ hội, tiếp tục hung ác hạ sát thủ. Sau khi một trảo thất bại, giữa đường liền biến trảo thành móc, nghiêng nghiêng điểm hướng động mạch chủ ở cổ Tuyết Phong, đúng là muốn một lần liền giết chết nàng.
Mà Tuyết Phong vốn đã rất mệt mỏi, lúc này đầu óc mặc dù có phản ứng nhưng thân thể lại không bị khống chế, như trước nghiêng nghiêng về một bên. Nếu như không thể quay người, bị cái móc này của tử y thiếu phụ thì kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
Tuyết Phong kinh hãi thét lên một tiếng, cố gắng vận chuyển Huyền Khí trong người. Đáng tiếc, thân thể của nàng lúc này đã mỏi mệt đến cực hạn, căn bản không cách nào quay người. Nàng không khỏi nhắm mắt lại, thần sắc trở nên cực kỳ ảm đạm.
Thấy một màn như vậy, Diệp Bạch rốt cục cũng nhìn không được nữa, liền trực tiếp ra tay. Chín chín tám mươi mốt đạo kiếm khí lăng lệ ác liệt phảng phất như vô số phi đao xoay tròn bay múa, trước trước sau sau, trái trái phải phải chém về phía tử y thiếu phụ.
Nếu như một móc này của tử y thiếu phụ tiếp tục xẹt qua, không thể nghi ngờ Tuyết Phong lập tức sẽ hương tiêu ngọc vẫn*, mất mạng tại chỗ. Nhưng chính cô ta cũng sẽ lập tức bị vố số kiếm khí chém vào thân thể, ngay cả thi cốt nguyên vẹn đều tìm không thấy.
*hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát.
Diệp Bạch nhìn ra nàng rất quý trọng tính mạng của mình, tuyệt không có khả năng dùng một mạng đổi một mạng, cho nên nhất định sẽ thu chiêu. Đây chính là kế sách vây Nguỵ cứu Triệu*.
*ý chí mượn một sự việc này để giải cứu việc khác(về phần nghĩa đen search gg).
Hắn cách rất xa, tốc độ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh bằng tử y thiếu phụ. Nàng cách Tuyết Phong vốn đã rất gần, một móc này càng là gần trong gang tấc, chỉ sợ hắn còn chưa tới thì Tuyết Phong đã bị giết chết, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này.
Bất quá, suy đoán của hắn quả nhiên không sai.
Tử y thiếu phụ đang sắp đắc thủ liền cảm thấy cực kỳ vui mừng, trên mặt lộ vẻ đắc ý, trong ánh mắt thậm chí đã chứng kiến trên chiếc cổ trắng ngần của Tuyết Phong phun ra máu tươi như suối.
Đó nhất định là mỹ cảm cực hạn của nhân gian(em nó khoái SM chăng?).
Nhưng ngay trong nháy mắt này, nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến vô số thanh âm xé gió, khóe mắt quét qua liền chứng kiến kiếm khí bay đầy trời, phảng phất như vô số mũi tên nhọn đang đâm về khắp nơi trên cơ thể nàng.
Chỉ cái nhìn này liền thiếu chút nữa làm cho nàng hồn phi phách tán.
Ngoại trừ sau lưng, bốn phương tám hướng xung quanh nàng đều có vô số kiếm khí. Nàng cắn răng một cái, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phẫn hận, quả nhiên không muốn dùng một mạng của mình đổi lấy một mạng của Tuyết Phong. Cơ hội giết nàng còn nhiều mà, nhưng mạng của mình cũng chỉ có một, nếu chết thì sẽ không thể sống lại được nữa.
Có thể đạt tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông, so với người bình thường thì những người này còn sợ chết hơn nhiều, bởi vì bọn họ biết rõ đến một bước này đều cực kỳ khó khăn.
Cho nên nàng liền vội vàng thối lui, thân hình như tia chớp mạnh mẽ lui về phía sau.
Kiếm khí đầy trời tất cả đều thất bại, nhưng một móc này của nàng cũng không thể không thu hồi.
...
Tuyết Phong nhắm mắt lại, nàng có Thiên Tru Kính nơi tay, thực lực mặc dù chỉ là Trung vị Huyền Tông, bất quá luận về sức chiến đấu lại không hề thua kém Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường.
Đây chính là chỗ cường đại của Nhất giai Đỉnh cấp Linh Bảo Thiên Tru Kính, Địa Khí Môn cũng chính là dựa vào nó mới có thể tồn tại một thời gian dài như vậy.
Thực lực càng cao, người có được Thiên Tru Kính sẽ có thể phát huy ra được uy lực càng mạnh. Huyền Sư thắng Huyền Tông, Huyền Tông thắng Huyền Vương, loại chuyện mà bình thường căn bản không có khả năng phát sinh này khi có Thiên Tru Kính thì hết thảy đều có thể thực hiện được.
Nhưng cũng chính vì vật này quá động nhân tâm, hơn nữa cùng vô số kỳ trân dị bảo khác mới khiến cho Địa Khí Môn rơi vào cảnh diệt tông. Đây có lẽ cũng có thể nói là thành cũng Thiên Tru Kính, bại cũng Thiên Tru Kính rồi.
Bất quá, Tuyết Phong sức chiến đấu mặc dù đã cực kỳ cường đại, nhưng Thiên Tru Kính dù sao cũng chỉ là một kiện Linh Bảo, chỉ có thể coi như binh khí để sử dụng. Nó có thể phát huy sức chiến đấu gấp mấy lần bản thân, nhưng không cách nào có thể che lấp sự suy yếu của Huyền Khí trong cơ thể nàng.
Đối với Huyền Sư bình thường, nàng, với thân phận Trung vị Huyền Tông tự nhiên được cho là cực kỳ cường đại. Nhưng ở trước mặt đỉnh cấp cường giả như Đỉnh cấp Huyền Tông, nàng liện lộ ra sự chênh lệch rất lớn. Một khi trong thời gian ngắn không thể giải quyết được đối phương, Thiên Tru Kính sẽ không ngừng hao hết mỗi một giọt Huyền Khí trong cơ thể nàng. Vhiến đấu một lúc lâu, nàng sẽ bị rơi xuống hạ phong.
Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được, trừ phi tu vi của nàng tăng lên. Nếu không, dù cho nàng có được binh khí cường đại hơn thì cũng đều như vậy.
Bất quá, nàng không cam lòng.
Có thể dưới cơ duyên xảo hợp đạt được dị bảo như Thiên Tru Kính, vận khí của nàng tự nhiên là rất lớn.
Luận thiên phú, nàng chỉ vừa hai mươi liền trở thành đệ nhất đệ tử Linh Hoa Môn, đem Linh Hoa Môn đang dần dần xuống dốc trở nên huy hoàng, cũng thành tựu Trung vị Huyền Tông chi cảnh. Thiên phú của nàng, tự nhiên cũng không thấp.
Luận bối cảnh, thân phận của nàng là hạch tâm đệ tử Linh Hoa Môn, là niềm hy vọng, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm trọng chấn Linh Hoa Môn.
Cho nên, nàng đương nhiên được tông chủ, phó tông chủ, trưởng lão toàn lực bồi dưỡng. Thậm chí ngoại giới đều có rất ít người biết rõ Linh Hoa Môn xuất hiện một vị đệ tử trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm như vậy, dường như muốn chờ đợi cơ duyên để đột nhiên nổi tiếng.
Linh Hoa Môn là một trong tam đại Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt Công Quốc, so với Bát phẩm tông môn Tử Cảnh Cốc của Diệp Bạch thì còn cường đại hơn không biết bao nhiêu lần. Dù đứng đầu, thứ hai, thứ ba Bát phẩm tông môn là Lôi Tông, Ma Thần Cốc, Hỏa Phong Hồ ở trước mặt Linh Hoa cũng căn bản không đáng giá nhắc tới.
Mà Linh Hoa Môn năm đó càng là đệ nhất Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt, thực lực còn mạnh hơn Ma Ưng Các cùng với Cửu Trọng Thiên bây giờ.
Tuy nhiên, kể từ khi Dược Tông Thủy Tà Thiên mưu phản, cũng mang đi trấn môn kiếm quyết Tam Thiên Kiếm Khí Quyết thì Linh Hoa Môn cũng dần dần xuống dốc, từ đệ nhất Thất phẩm tông môn của Lam Nguyệt rơi xuống thứ hai, thứ ba, cuối cùng trở thành tồn tại thấp nhất.
Nhưng Linh Hoa Môn như trước không phải Bát phẩm tông môn bình thường có khả năng sánh bằng, nội tình của nó dù sao vẫn còn, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Khi Linh Hoa Môn muốn toàn lực tài bồi một người, như vậy tiềm lực có thể phát huy như cũ là lớn đến mức đáng sợ.
Cho nên, thân phận và bối cảnh của Tuyết Phong cũng không thấp.
Cơ duyên, thiên phú, ngộ tính, bối cảnh, chỗ dựa đồng dạng không thiếu, đồng dạng không thấp, thậm chí hơn xa những người cùng thế hệ. Ở bên trong toàn bộ Lam Nguyệt Công Quốc, nàng chỉ sợ cũng là người mạnh nhất.
Cho nên nàng tự nhiên không cam lòng.
Thật vất vả mới đạt được một tấm Kỳ Thiên chi lệnh đi tới nơi này, đúng là thời điểm nàng lộ ra phong mang. Giai đoạn trước cũng đúng như nàng suy nghĩ, cơ hồ không gặp được địch thủ nào quá mạnh.
Nhưng... Hiện tại...
Không cam tâm thì như thế nào, cái móc kia cực kỳ ác độc, không lưu một tia đường sống, mà Huyền lực trong cơ thể nàng lại hao hết. Trừ phi...
Nhưng sau khi nhắm mắt chờ đợi tử vong đến, Tuyết Phong đợi một lúc mới phát hiện một móc sắp vạch phá cổ họng mình cũng không có đến, mà xa xa ngược lại vang lên tiếng quát chói tai của tử y thiếu phụ.
Nàng mở mắt ra liền chứng kiến cách không xa tử y thiếu phụ đột nhiên xuất hiện một nam tử kỳ quái. Tử y thiếu phụ vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Ta ra tay giết nàng, thay ngươi giảm thiểu một tên cường địch, ngươi lại ra tay ngăn ta, đây là có ý gì?"
Diệp Bạch mỉm cười, nhưng không có trả lời nàng, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi bây giờ còn không đi?"
Tử y thiếu phụ nhất thời ngạc nhiên, ngơ ngẩn một lát, bỗng nhiên oán hận dậm chân một cái liền quay người chạy như điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.