Quyển 4 - Chương 124: Tài phú khổng lồ (thượng)
Y Quan Thắng Tuyết
11/09/2013
Lam Bách, được mọi người xưng "Lam lão", là Thanh Điểu Hồng Trần các thủ tịch Giám định đại sư.
Vốn là, Đấu Giá đại hội bình thường hắn đều không cần ra mặt, chỉ khi phòng đấu giá xuất hiện một chút vật phẩm cực kỳ đặc thù, trân quý mới mời hắn.
Nhưng là, lần này lại bất đồng, nghe nói ba vị Huyền Tông cường giả đều đã tới, lão tâm huyết dâng trào, liền tiếp nhận nhiệm vụ giám định hằng ngày của một vị Nhị tinh Giám định sư khác, sau đó ngồi ở chỗ này, xem xem liệu có người nào tới bán bảo vật quý giá để lão có thể thỏa mãn một chút.
Bất quá, để lão có chút thất vọng chính là, mấy người tới lấy ra đều là vật nhỏ lông gà vỏ tỏi*, điều này làm cho một vị Tam tinh Giám định sư như lão có đôi chút chán nản.
*lông gà vỏ tỏi: ý nói nhỏ bé, không đáng kể.
Ngay khi lão cảm giác được việc này căn bản là lãng phí thời gian, không hề có ý nghĩa, hôm nay chỉ sợ sẽ không xuất hiện đồ vật gì có thể làm mình nhãn tình sáng lên. Đang do dự có nên rời khỏi hay không, vừa lúc đó lại có một người mở ra rèm che, tiến vào phòng nhỏ, xuất hiện ở trước mặt lão.
Đây là một vị bạch y thanh niên tuổi còn rất trẻ, dung mạo bình thường, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là nổi bật. Nhưng sau một khắc, ánh mắt lão đột nhiên trợn to, "Phanh" một tiếng, đẩy ra bàn giám định, đứng lên.
Hàng năm giám định các loại bảo vật, dưỡng thành đôi mắt sắc xảo, có thể thấy những đồ mà người khác không nhìn ra.
Hơn nữa nhìn qua vô số người, lão ngay khi nhìn liền thấy được người thanh niên đối diện này không tầm thường.
Đợi đến khi đối phương cố ý hiển lộ ra một tia khí tức, lão càng là kinh hãi ——
Huyền Tông cấp cường giả! Người bạch y thanh niên này, rõ ràng đúng là một vị Huyền Tông cấp cường giả, hơn nữa cũng không phải phổ thông Huyền Tông, điều này làm lão không thể tin nổi.
Nhưng cái loại khí tức cường đại này lại không có khả năng giả bộ. Cho dù là Tam tinh Giám định sư như lão, bình thường đã từng cùng không biết cùng bao nhiêu quan lớn quan nhỏ, tông môn cường giả ở Lạc Nhật Thành giao tiếp, nhưng có thể nhìn thấy Tông cấp cường giả, cũng không có mấy.
Lão vĩnh viễn cũng không cách nào quên đi loại khí tức này.
. . .
Diệp Bạch cố ý tiết lộ một tia khí tức của Tông cấp cường giả, quả nhiên khiến Thanh Điểu Hồng Trần Các thủ tịch Giám định sư kia cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin.
Nhìn thấy mục đích chấn nhiếp đối phương đã đạt tới, Diệp Bạch biết đối phương trong quá trình giám định tiếp theo sẽ không dám giở trò sau lưng mình. Không muốn tốn thời gian, khóe miệng hiện ra một tia vui vẻ, cổ tay hắn lập tức rung lên.
"Đinh đinh đang đang..." Sau một hồi va đập giữa các vật phẩm qua đi, từ trong ống tay áo của hắn lập tức bay ra mấy thứ vật phẩm, hồng, thanh, lam, lục, lòe lòe phát quang, từng kiện từng kiện kiểu dáng kỳ cổ*, hình dáng bất phàm rơi vào trước mặt hắc y Giám định sư Lam Bách.
*kỳ cổ: kỳ lạ cổ quái.
Những vật phẩm này phân biệt là một khối bảo ấn hình tam giác như ngọc mặc lục bảo; một cái hắc thiết kỳ nhỏ bằng bàn tay do lam, hồng, bạch ba loại nhan sắc xen lẫn nhau, phía trên đan dệt thành một cái đồ án hình tia chớp; một cây san hô cao bảy thước, toàn thân màu đỏ, óng ánh như đang nhỏ máu; một cái áo nhỏ, trong suốt mỏng manh như cánh ve; cùng một cái áo giáp màu đen, bên ngoài bao phủ một tầng lân giáp cồng kềnh như mai rùa.
Đúng là những đồ vật Diệp Bạch vơ vét được từ Ma Y Giáo. Những vật này chính là do trước kia Ma Y Giáo lừa gạt, thậm chí diệt môn đoạt bảo mới được tới, như Dạ Ma Quốc Bình Thiết giáo trấn tông chi bảo "Bình Thiết Bảo Ấn"; Tam Nguyên hội trấn tông chi bảo "Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ"; Thanh Điểu Lam gia chi bảo "Thất Xích Dạ San Hô"; Hàn Yên Tuyết Kính Cốc "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào"; cùng Huyền Vũ Lâm gia "Huyền Quy Linh Giáp".
Tổng cộng năm kiện vật phẩm đều là những bảo vật quý giá của Ma Y Giáo.
Bất quá, đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói, những đồ vật này lại không đáng giá nhắc tới. Hắn sở dĩ không lấy ra thêm nữa, chính là vì muốn nhìn vị Tam tinh Giám định Đại sư Lam Bách của Thanh Điểu Hồng Trần Các này nhãn lực rốt cuộc như thế nào, biết đánh giá vật phẩm hay chỉ là hư danh mà thôi.
Sau khi lấy ra năm kiện vật phẩm, hắn liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Bách, chậm rãi đợi phân tích của lão.
Lam Bách rốt cục từ chấn kinh vì thân phận của Diệp Bạch phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn nhìn năm kiện vật phẩm trên bàn, trong mắt của hắn Thần quang chợt lóe, lập tức nhìn về phía Diệp Bạch: "Công tử là đến gởi bán vật phẩm?"
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Không sai, còn phiền toái tiên sinh thử giám định hộ một lần!"
Khi biết Diệp Bạch là một vị Huyền Tông cấp cường giả, Lam Bách căn bản không dám chậm trễ, cung cung kính kính lên tiếng: "Vâng, xin công tử chờ một chút."
Lập tức, tay vừa lật, kiện Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào trên mặt bàn liền không gió tự bay, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay của lão. Trong lòng bàn tay lão, một đám lam sắc quang mang bỗng nhiên thoáng hiện, trong nháy mắt liền bao phủ cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào.
Nhất thời, cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào phát ra một luồng lam quang hơi mỏng, thần bí, cao quý, trang nhã không gì sánh được.
Diệp Bạch trong ánh mắt vẻ ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất.
Bình thường, Giám định sư khi giám định vật đều sẽ dùng các loại vật phẩm phụ trợ, như Giám Linh phấn, Giám Quang kính v.v..., nhưng vị Lam Bách Giám định sư này, dĩ nhiên chỉ dựa vào một đôi bàn tay liền có thể giám định được. Có thể trở thành Tam tinh Giám định sư, quả thật là có chỗ bất phàm.
Bất quá Diệp Bạch cũng không có lên tiếng, tiếp tục bất động thanh sắc xem tiếp.
Sau một lát, tia lam quang trong lòng bàn tay lão giả cũng tiêu tán. Lão ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Bạch: "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào, từ Thiên Tàm Ti trong suốt đan dệt thành, đao thương bất nhập, có khả năng tiêu trừ một mức độ công kích Huyền khí nhất định, định giá: 35 vạn."
Diệp Bạch trong lòng hơi trầm ngâm, cái giá tiền này không cao không thấp, vừa lúc là giá tiền chân thật của Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào. Hắn ánh mắt rơi vào trên mặt lão giả, từ chối cho ý kiến, nói: "Xin tiên sinh tiếp tục!"
Lão giả không có từ Diệp Bạch trên mặt nhìn ra cái gì, không biết hắn rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý. Nếu như là người khác, lão tự nhiên căn bản không cần quan tâm, nhưng đối người thanh niên trước mắt này, lão cũng không dám.
Trầm ngâm một chút, lão tiếp tục cầm lên Huyết San Hô dài bảy thước, lam quang lại lần nữa từ lòng bàn tay có chút dâng lên. Trong nháy mắt, từng tia huyết lam quang hiện ra, đem cả ám thất bao phủ một tầng quỷ bí, cực kỳ quỷ dị.
Diệp Bạch một bên ôm quyền mà đứng, cũng không nói gì, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, lẳng lặng nhìn động tác của lão giả.
Sau chừng một khắc, bốn kiện còn lại là Thất Xích Huyết San Hô, Bình Thiết Bảo Ấn, Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, Huyền Quy Linh Giáp đã được giám định xong.
Hắc y lão giả cuối cùng ngẩng đầu, phân biệt báo ra giá tiền của bốn vật phẩm: "Thất Xích Huyết San Hô, 40 vạn; Bình Thiết Bảo Ấn, 16 vạn; Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, 12 vạn, Huyền Quy Linh Giáp, 24 vạn! Hơn nữa cộng với Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào 35 vạn, tổng cộng là 127 vạn. Đối với giá tiền này, không biết công tử có vừa lòng?"
Diệp Bạch hơi trầm ngâm, giá tiền này không tính cao không tính thấp, thậm chí so với dự tính của hắn còn muốn cao hơn một chút. Vẻn vẹn nghĩ ngợi trong chốc lát, hắn liền gật đầu nói: "Hảo, liền như tiên sinh nói đi. Chỗ này của ta còn có một vài thứ nữa, mời tiên sinh tính giúp một thể."
Nói tới đây, Diệp Bạch cổ tay vung lên, lại một đống vật phẩm từ ống tay áo của hắn bắn ra, rơi xuống bàn giám định trước mặt Lam Bách.
Như thế mấy lần.
Lại là một khắc qua đi.
Sau một lát, Lam Bách Giám định sư lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt dĩ nhiên là chấn kinh. Ở bên cạnh lão, vô số bảo vật quý hiếm chồng chất nhau thành một tòa núi nhỏ, tầng tầng quang mang chiếu vào khiến mặt lão lúc xanh lúc tím trông rất buồn cười, nhưng lại căn bản không thể che dấu vẻ chấn kinh trên mặt lão.
Lão nguyên bản nghĩ rằng Diệp Bạch chỉ có mấy thứ vật phẩm kia, cho nên cũng không quá để ý. Tuy nhiên, khi Diệp Bạch một lần lại một lần lấy ra các loại bảo vật, tựa hồ vô cùng vô tận thì lão mới cảm thấy không tầm thường.
Lão thật sự không nghĩ ra, trong ống tay áo nhỏ của vị bạch y thanh niên này, như thế nào có thể chứa được nhiều đồ vật như vậy?
Bất quá lão cũng biết, đây là chuyện mình không thể hỏi, cho nên biết điều giám định từng kiện từng kiện vật phẩm. Rốt cục, đống vật phẩm như một tòa núi nhỏ này toàn bộ đã giám định xong, cũng không thấy Diệp Bạch lấy ra gì nữa, lão mới thở ra một hơi.
Lão nhìn Diệp Bạch, sau một lát, rốt cục hướng Diệp Bạch gật đầu nói: "Những vật phẩm này, tổng cộng giá trị 414 vạn Huyền Tinh, công tử muốn trực tiếp đưa vào Tinh tạp, hay là đổi lấy vật phẩm tương đương khác?"
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lão một cái, lập tức nói: "Trực tiếp đưa vào Tinh tạp đi." Lập tức tay vừa nhấc, một cái Tinh tạp trống không bắn ra, rơi xuống trước mặt lão giả.
Sau một lát, trên Tinh tạp này liền có 414 vạn Huyền Tinh.
Xong xuôi, lão giả cũng đem đống vật phẩm sắp xếp vào ngăn tủ, lại kỳ quái phát hiện Diệp Bạch cũng không có ý tứ muốn rời đi.
"Công tử đây là?"
Lão không khỏi kỳ quái hỏi.
Diệp Bạch thấy thế, mỉm cười nói: "Đừng nóng vội, ta còn có một ít đồ chưa có giám định, mời tiên sinh xem qua."
Tay ở trên mặt bàn khẽ vỗ một cái, bàn giám định trước mặt Lam Bách nhất thời lại hiện ra một đống vật phẩm.
Lần này đại khái có hơn mười món, hơn nữa bảo quang từ mỗi kiện bắn ra bốn phía, so sánh với những đồ vật vừa nãy thì càng thêm trân quý.
Một màn này, cho dù là kiến thức rộng rãi như Lam Bách cũng không khỏi há to miệng, hồi lâu cũng không khép lại được. Cho đến khi Diệp Bạch nhiều lần thúc giục, lão mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Bạch, lập tức lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục giám định.
Càng nhìn, lão càng chấn kinh, thậm chí vẻ mặt đã hoàn toàn cứng lại, căn bản không thể tin được hai mắt của mình.
Nhưng tay của lão lại kích động cơ hồ muốn run lên. Đối với một vị Giám định sư mà nói, địa vị hay tiền bạc đều là thứ yếu, bọn họ chỉ cần được nhìn thấy bảo vật, cho dù không phải của mình vậy cũng đủ rồi.
Tay lão rất nhanh mơn trớn trên bàn giám định, từng kiện từng kiện vật phẩm trong tay dần dần lộ ra diện mục vốn có, vô số quang mang đủ loại màu sắc bắn ra bốn phía, trông rất huyền ảo.
"Đây là, Hàn Quang Nỏ, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí! Giá trị 420 vạn!"
"Đây là, Sinh Tử Hoàn, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 360 vạn!"
"Đây là, Nam Hoàng Chỉ, Tam giai cao cấp Huyền binh, trị giá 280 vạn!"
"Đây là, Địa Thính Linh, Tam giai trung cấp Huyền binh, trị giá 65 vạn!"
"Đây là, Kỳ Vật Thước, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 320 vạn!"
Vẻn vẹn năm kiện vật phẩm này, tổng cộng liền trị giá 1445 vạn Huyền Tinh.
Vốn là, Đấu Giá đại hội bình thường hắn đều không cần ra mặt, chỉ khi phòng đấu giá xuất hiện một chút vật phẩm cực kỳ đặc thù, trân quý mới mời hắn.
Nhưng là, lần này lại bất đồng, nghe nói ba vị Huyền Tông cường giả đều đã tới, lão tâm huyết dâng trào, liền tiếp nhận nhiệm vụ giám định hằng ngày của một vị Nhị tinh Giám định sư khác, sau đó ngồi ở chỗ này, xem xem liệu có người nào tới bán bảo vật quý giá để lão có thể thỏa mãn một chút.
Bất quá, để lão có chút thất vọng chính là, mấy người tới lấy ra đều là vật nhỏ lông gà vỏ tỏi*, điều này làm cho một vị Tam tinh Giám định sư như lão có đôi chút chán nản.
*lông gà vỏ tỏi: ý nói nhỏ bé, không đáng kể.
Ngay khi lão cảm giác được việc này căn bản là lãng phí thời gian, không hề có ý nghĩa, hôm nay chỉ sợ sẽ không xuất hiện đồ vật gì có thể làm mình nhãn tình sáng lên. Đang do dự có nên rời khỏi hay không, vừa lúc đó lại có một người mở ra rèm che, tiến vào phòng nhỏ, xuất hiện ở trước mặt lão.
Đây là một vị bạch y thanh niên tuổi còn rất trẻ, dung mạo bình thường, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là nổi bật. Nhưng sau một khắc, ánh mắt lão đột nhiên trợn to, "Phanh" một tiếng, đẩy ra bàn giám định, đứng lên.
Hàng năm giám định các loại bảo vật, dưỡng thành đôi mắt sắc xảo, có thể thấy những đồ mà người khác không nhìn ra.
Hơn nữa nhìn qua vô số người, lão ngay khi nhìn liền thấy được người thanh niên đối diện này không tầm thường.
Đợi đến khi đối phương cố ý hiển lộ ra một tia khí tức, lão càng là kinh hãi ——
Huyền Tông cấp cường giả! Người bạch y thanh niên này, rõ ràng đúng là một vị Huyền Tông cấp cường giả, hơn nữa cũng không phải phổ thông Huyền Tông, điều này làm lão không thể tin nổi.
Nhưng cái loại khí tức cường đại này lại không có khả năng giả bộ. Cho dù là Tam tinh Giám định sư như lão, bình thường đã từng cùng không biết cùng bao nhiêu quan lớn quan nhỏ, tông môn cường giả ở Lạc Nhật Thành giao tiếp, nhưng có thể nhìn thấy Tông cấp cường giả, cũng không có mấy.
Lão vĩnh viễn cũng không cách nào quên đi loại khí tức này.
. . .
Diệp Bạch cố ý tiết lộ một tia khí tức của Tông cấp cường giả, quả nhiên khiến Thanh Điểu Hồng Trần Các thủ tịch Giám định sư kia cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin.
Nhìn thấy mục đích chấn nhiếp đối phương đã đạt tới, Diệp Bạch biết đối phương trong quá trình giám định tiếp theo sẽ không dám giở trò sau lưng mình. Không muốn tốn thời gian, khóe miệng hiện ra một tia vui vẻ, cổ tay hắn lập tức rung lên.
"Đinh đinh đang đang..." Sau một hồi va đập giữa các vật phẩm qua đi, từ trong ống tay áo của hắn lập tức bay ra mấy thứ vật phẩm, hồng, thanh, lam, lục, lòe lòe phát quang, từng kiện từng kiện kiểu dáng kỳ cổ*, hình dáng bất phàm rơi vào trước mặt hắc y Giám định sư Lam Bách.
*kỳ cổ: kỳ lạ cổ quái.
Những vật phẩm này phân biệt là một khối bảo ấn hình tam giác như ngọc mặc lục bảo; một cái hắc thiết kỳ nhỏ bằng bàn tay do lam, hồng, bạch ba loại nhan sắc xen lẫn nhau, phía trên đan dệt thành một cái đồ án hình tia chớp; một cây san hô cao bảy thước, toàn thân màu đỏ, óng ánh như đang nhỏ máu; một cái áo nhỏ, trong suốt mỏng manh như cánh ve; cùng một cái áo giáp màu đen, bên ngoài bao phủ một tầng lân giáp cồng kềnh như mai rùa.
Đúng là những đồ vật Diệp Bạch vơ vét được từ Ma Y Giáo. Những vật này chính là do trước kia Ma Y Giáo lừa gạt, thậm chí diệt môn đoạt bảo mới được tới, như Dạ Ma Quốc Bình Thiết giáo trấn tông chi bảo "Bình Thiết Bảo Ấn"; Tam Nguyên hội trấn tông chi bảo "Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ"; Thanh Điểu Lam gia chi bảo "Thất Xích Dạ San Hô"; Hàn Yên Tuyết Kính Cốc "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào"; cùng Huyền Vũ Lâm gia "Huyền Quy Linh Giáp".
Tổng cộng năm kiện vật phẩm đều là những bảo vật quý giá của Ma Y Giáo.
Bất quá, đối với Diệp Bạch hiện tại mà nói, những đồ vật này lại không đáng giá nhắc tới. Hắn sở dĩ không lấy ra thêm nữa, chính là vì muốn nhìn vị Tam tinh Giám định Đại sư Lam Bách của Thanh Điểu Hồng Trần Các này nhãn lực rốt cuộc như thế nào, biết đánh giá vật phẩm hay chỉ là hư danh mà thôi.
Sau khi lấy ra năm kiện vật phẩm, hắn liền ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Bách, chậm rãi đợi phân tích của lão.
Lam Bách rốt cục từ chấn kinh vì thân phận của Diệp Bạch phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn nhìn năm kiện vật phẩm trên bàn, trong mắt của hắn Thần quang chợt lóe, lập tức nhìn về phía Diệp Bạch: "Công tử là đến gởi bán vật phẩm?"
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Không sai, còn phiền toái tiên sinh thử giám định hộ một lần!"
Khi biết Diệp Bạch là một vị Huyền Tông cấp cường giả, Lam Bách căn bản không dám chậm trễ, cung cung kính kính lên tiếng: "Vâng, xin công tử chờ một chút."
Lập tức, tay vừa lật, kiện Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào trên mặt bàn liền không gió tự bay, trực tiếp rơi vào lòng bàn tay của lão. Trong lòng bàn tay lão, một đám lam sắc quang mang bỗng nhiên thoáng hiện, trong nháy mắt liền bao phủ cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào.
Nhất thời, cả Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào phát ra một luồng lam quang hơi mỏng, thần bí, cao quý, trang nhã không gì sánh được.
Diệp Bạch trong ánh mắt vẻ ngạc nhiên chợt lóe rồi biến mất.
Bình thường, Giám định sư khi giám định vật đều sẽ dùng các loại vật phẩm phụ trợ, như Giám Linh phấn, Giám Quang kính v.v..., nhưng vị Lam Bách Giám định sư này, dĩ nhiên chỉ dựa vào một đôi bàn tay liền có thể giám định được. Có thể trở thành Tam tinh Giám định sư, quả thật là có chỗ bất phàm.
Bất quá Diệp Bạch cũng không có lên tiếng, tiếp tục bất động thanh sắc xem tiếp.
Sau một lát, tia lam quang trong lòng bàn tay lão giả cũng tiêu tán. Lão ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Bạch: "Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào, từ Thiên Tàm Ti trong suốt đan dệt thành, đao thương bất nhập, có khả năng tiêu trừ một mức độ công kích Huyền khí nhất định, định giá: 35 vạn."
Diệp Bạch trong lòng hơi trầm ngâm, cái giá tiền này không cao không thấp, vừa lúc là giá tiền chân thật của Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào. Hắn ánh mắt rơi vào trên mặt lão giả, từ chối cho ý kiến, nói: "Xin tiên sinh tiếp tục!"
Lão giả không có từ Diệp Bạch trên mặt nhìn ra cái gì, không biết hắn rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý. Nếu như là người khác, lão tự nhiên căn bản không cần quan tâm, nhưng đối người thanh niên trước mắt này, lão cũng không dám.
Trầm ngâm một chút, lão tiếp tục cầm lên Huyết San Hô dài bảy thước, lam quang lại lần nữa từ lòng bàn tay có chút dâng lên. Trong nháy mắt, từng tia huyết lam quang hiện ra, đem cả ám thất bao phủ một tầng quỷ bí, cực kỳ quỷ dị.
Diệp Bạch một bên ôm quyền mà đứng, cũng không nói gì, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, lẳng lặng nhìn động tác của lão giả.
Sau chừng một khắc, bốn kiện còn lại là Thất Xích Huyết San Hô, Bình Thiết Bảo Ấn, Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, Huyền Quy Linh Giáp đã được giám định xong.
Hắc y lão giả cuối cùng ngẩng đầu, phân biệt báo ra giá tiền của bốn vật phẩm: "Thất Xích Huyết San Hô, 40 vạn; Bình Thiết Bảo Ấn, 16 vạn; Tam Nguyên Tụ Lực Kỳ, 12 vạn, Huyền Quy Linh Giáp, 24 vạn! Hơn nữa cộng với Tuyết Cảnh Tàm Ti Bào 35 vạn, tổng cộng là 127 vạn. Đối với giá tiền này, không biết công tử có vừa lòng?"
Diệp Bạch hơi trầm ngâm, giá tiền này không tính cao không tính thấp, thậm chí so với dự tính của hắn còn muốn cao hơn một chút. Vẻn vẹn nghĩ ngợi trong chốc lát, hắn liền gật đầu nói: "Hảo, liền như tiên sinh nói đi. Chỗ này của ta còn có một vài thứ nữa, mời tiên sinh tính giúp một thể."
Nói tới đây, Diệp Bạch cổ tay vung lên, lại một đống vật phẩm từ ống tay áo của hắn bắn ra, rơi xuống bàn giám định trước mặt Lam Bách.
Như thế mấy lần.
Lại là một khắc qua đi.
Sau một lát, Lam Bách Giám định sư lại lần nữa ngẩng đầu, trên mặt dĩ nhiên là chấn kinh. Ở bên cạnh lão, vô số bảo vật quý hiếm chồng chất nhau thành một tòa núi nhỏ, tầng tầng quang mang chiếu vào khiến mặt lão lúc xanh lúc tím trông rất buồn cười, nhưng lại căn bản không thể che dấu vẻ chấn kinh trên mặt lão.
Lão nguyên bản nghĩ rằng Diệp Bạch chỉ có mấy thứ vật phẩm kia, cho nên cũng không quá để ý. Tuy nhiên, khi Diệp Bạch một lần lại một lần lấy ra các loại bảo vật, tựa hồ vô cùng vô tận thì lão mới cảm thấy không tầm thường.
Lão thật sự không nghĩ ra, trong ống tay áo nhỏ của vị bạch y thanh niên này, như thế nào có thể chứa được nhiều đồ vật như vậy?
Bất quá lão cũng biết, đây là chuyện mình không thể hỏi, cho nên biết điều giám định từng kiện từng kiện vật phẩm. Rốt cục, đống vật phẩm như một tòa núi nhỏ này toàn bộ đã giám định xong, cũng không thấy Diệp Bạch lấy ra gì nữa, lão mới thở ra một hơi.
Lão nhìn Diệp Bạch, sau một lát, rốt cục hướng Diệp Bạch gật đầu nói: "Những vật phẩm này, tổng cộng giá trị 414 vạn Huyền Tinh, công tử muốn trực tiếp đưa vào Tinh tạp, hay là đổi lấy vật phẩm tương đương khác?"
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lão một cái, lập tức nói: "Trực tiếp đưa vào Tinh tạp đi." Lập tức tay vừa nhấc, một cái Tinh tạp trống không bắn ra, rơi xuống trước mặt lão giả.
Sau một lát, trên Tinh tạp này liền có 414 vạn Huyền Tinh.
Xong xuôi, lão giả cũng đem đống vật phẩm sắp xếp vào ngăn tủ, lại kỳ quái phát hiện Diệp Bạch cũng không có ý tứ muốn rời đi.
"Công tử đây là?"
Lão không khỏi kỳ quái hỏi.
Diệp Bạch thấy thế, mỉm cười nói: "Đừng nóng vội, ta còn có một ít đồ chưa có giám định, mời tiên sinh xem qua."
Tay ở trên mặt bàn khẽ vỗ một cái, bàn giám định trước mặt Lam Bách nhất thời lại hiện ra một đống vật phẩm.
Lần này đại khái có hơn mười món, hơn nữa bảo quang từ mỗi kiện bắn ra bốn phía, so sánh với những đồ vật vừa nãy thì càng thêm trân quý.
Một màn này, cho dù là kiến thức rộng rãi như Lam Bách cũng không khỏi há to miệng, hồi lâu cũng không khép lại được. Cho đến khi Diệp Bạch nhiều lần thúc giục, lão mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Bạch, lập tức lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục giám định.
Càng nhìn, lão càng chấn kinh, thậm chí vẻ mặt đã hoàn toàn cứng lại, căn bản không thể tin được hai mắt của mình.
Nhưng tay của lão lại kích động cơ hồ muốn run lên. Đối với một vị Giám định sư mà nói, địa vị hay tiền bạc đều là thứ yếu, bọn họ chỉ cần được nhìn thấy bảo vật, cho dù không phải của mình vậy cũng đủ rồi.
Tay lão rất nhanh mơn trớn trên bàn giám định, từng kiện từng kiện vật phẩm trong tay dần dần lộ ra diện mục vốn có, vô số quang mang đủ loại màu sắc bắn ra bốn phía, trông rất huyền ảo.
"Đây là, Hàn Quang Nỏ, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí! Giá trị 420 vạn!"
"Đây là, Sinh Tử Hoàn, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 360 vạn!"
"Đây là, Nam Hoàng Chỉ, Tam giai cao cấp Huyền binh, trị giá 280 vạn!"
"Đây là, Địa Thính Linh, Tam giai trung cấp Huyền binh, trị giá 65 vạn!"
"Đây là, Kỳ Vật Thước, Tam giai đỉnh cấp Huyền binh, Cực phẩm danh khí, trị giá 320 vạn!"
Vẻn vẹn năm kiện vật phẩm này, tổng cộng liền trị giá 1445 vạn Huyền Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.