Quyển 1 - Chương 52: Thí luyện bài danh (Trung)
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Kiếm thứ nhất, Không Hoa!
Ba đóa kiếm hoa trong không trung xoay tròn bay lượn, lả lướt như tử ngọc, nhưng ở trung tâm lại trống rỗng.
Phía đối diện, thanh niên họ La lần đầu tiên sắc mặt trở nên có chút trịnh trọng, hắn chưa từng gặp qua loại kiếm chiêu này? Đây là kiếm thuật gì?
Hắn giơ tay, ngón trỏ chỉ ra, trở nên đỏ bừng, một cổ nhiệt lượng tỏa ra, thần sắc hắn ngưng trọng, tay vừa nhấc, ngũ hỏa kiếm chỉ lần nữa phóng về phía Diệp Bạch, bất quá lúc này không phải là mi tâm Diệp Bạch mà là ba đóa kiếm hoa đang bay về phía hắn!
Diệp Bạch phóng ra ba đóa kiếm hoa, hắn liền nhẹ nhàng điểm ba ngón tay!
"Phanh..." Một tiếng. Tựa như pháo hoa nổ tung, ba đóa kiếm hoa giống như tử ngọc trực tiếp bị ba chỉ của thanh niên họ La nghiền nát, phảng phất giống như thủy tinh vỡ vụn, kiếm khí lăng lệ nhất thời bay tứ tán, cây cối bốn phía trong lúc nhất thời gặp nạn, vô số vụn gỗ bay lên, phảng phất như một trận mưa lá!
Nhưng đây chỉ là chiu thử nghiệm, Diệp Bạch mỉm cười, xuất ra kiếm thứ hai!
Lúc này đây mật độ kiếm hoa dày đặc, tầng tầng lớp lớp có trình tự, tử sắc nhất thời biến mất, không trung bồng bềnh ba tảng đá giống như đóa hoa, đây là thức thứ hai của Liệt Kiếm Tam Hoa, Thạch Trung Hoa!
Diệp Bạch vung tay lên, ba đóa Thạch Trung Hoa liền chậm rãi bay lên, bay về phía thanh niên họ La, quá trình này vô cùng thong thả, nhưng rơi vào trong mắt thanh niên họ La, trong nháy mắt đồng tử co lại, bỗng nhiên tiếng kiếm vang lên, bên hông hắn, một thanh nhuyễn kiếm hình dáng kỳ lạ bỗng nhiên ra khỏi vỏ, biết không thể tay không đối địch, thanh niên họ La rốt cục xuất kiếm!
Đây là một thanh kiếm đen tuyền, mịn vô cùng, bề ngoài không có gì lộng lẫy, nhưng chuôi kiếm lại vô cùng hoa lệ, phảng phất như một khối cổ ngọc, để bên hông giống như một đai lưng. Thanh niên họ La vội vàng thối lui, kiếm trong tay chém ra một cái về phía ba đóa kiếm hoa đang bay tới.
- La môn kiếm quyết, Phá Tự Kiếm Quyết!
Đây là một môn trụ cột huyền kỹ, hơn nữa không hoa lệ nhưng lại thực dụng, tràn đầy một loại cảm giác tàn phá.
Hai kiếm chạm nhau, vô số tia lửa bắn tung tóe, hai người đồng thời lui về phía sau.
Nhưng là, Diệp Bạch chỉ lui một bước, liền đi tới, thân thể lại chuyển, xuất ra kiếm thứ ba!
-- Lạc Hoa!
Kiếm thứ ba này là ba đóa hoa chậm rãi rơi xuống theo quỹ đạo khó hiểu, phảng phất như hoa đào dập dềnh trên nước, lại giống như đóa bách hợp đang tàn, rồi lại giống như hoa hải đường lộng lẫy, yên tĩnh như u đàm.
Thanh niên họ La biến sắc, hắn đột nhiên lui về phía sau, căn bản không tiếp một chiêu này, bởi vì hắn biết một chiêu này hắn không đỡ được.
Nhưng không tiếp chiêu không có nghĩa là không thể công kích, hắn trực tiếp tránh chiêu này, trường kiếm trong tay run lên như linh xà, công kích Diệp Bạch bằng ba đường, nhất thời vô số kiếm quang bay lên, giống như một giọt nước rơi trên mặt nước, rung động vô tận.
Từng đợt sóng nước lan ra, vỡ tan, triển khai, mở rộng, tiêu tán, lại hiện. Hình thành một vòng quái dị.
- La môn kiếm quyết, Quyển Tự Kiếm Quyết!
Chứng kiến một màn này, Diệp Bạch ngược lại cười lên, hắn cũng không tránh, mà tùy ý để thanh niên họ La đánh tới, hai mắt chỉ gắt gao nhìn chăm chú ba đóa hoa, cả tâm thần của hắn đều đặt trên ba đóa hoa này.
Dần dần, đóa hoa héo tàn, phân tán thành từng mảnh, trong phút chốc, ba đóa hoa phân tán thành hơn mười cánh, đột nhiên trong lúc đó liền giật bắn về bốn phương tám hướng xung quanh, cánh hoa biến thành ám khí lợi hại, phong tỏa tất cả bộ vị của thanh niên họ La.
Thanh niên họ La không thể lui, cũng không thể tiến, thấy thế, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười, thu hồi Quyển Tự Kiếm Quyết lại, trước tiên phòng thủ.
Kiếm thứ nhất, kiếm hắn mờ ảo như gió, nhanh như gió, đem cánh hoa bên trái đánh rơi.
Kiếm thứ hai, kiếm hắn huyễn lệ như hoa, hoàn mỹ như hoa, đem cánh hoa bên phải đánh rơi.
Kiếm thứ ba, kiếm hắn lẫm liệt như tuyết, lạnh như băng, đem cánh hoa trước mặt đánh rơi.
Kiếm thứ tư, kiếm hắn như ánh trăng tỏa sáng, đem vài cánh hoa từ hai bên sườn đánh rơi, sau đó chém về phía sau, lần nữa đánh rơi cánh hoa.
Bốn kiếm, phong hoa tuyết nguyệt, bốn đại kiếm quyết, cũng là bốn đại kiếm kiếm trong La môn kiếm quyết, từ trước đến giờ chưa ai có thể buộc hắn vận dụng bốn kiếm này, nhưng thực không ngờ, ngay lúc này bởi vì một thanh niên họ Diệp khiến hắn không thể xuất chiêu, hơn nữa chỉ là tự bảo vệ mình.
Hai người đứng yên tại chỗ, cách nhau hơn mười trượng, đột nhiên thanh niên mỉm cười nói:
- Ta tiếp ba kiếm của ngươi, ngươi cũng nên tiếp ba kiếm của ta, nếu như ngươi có thể tránh được thì trận này ta thua!
Ánh mắt Diệp Bạch chợt co lại, yên ăặng nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên cười nói:
- Chắc chứ?
Thanh niên họ La nắm lấy trường kiếm, nói:
- Xem chiêu!
Lời nói chưa dứt, cả thân thể hắn đột nhiên xoay tròn, trường kiếm trên không trung quay ba vòng, xuất ra một mảnh kiếm quang mỏng như thủy ngân, tại không trung hóa thành một bạch hạc, bạch hạc hót dài, nhất thời vô số kiếm quang như thủy triều vọt tới Diệp Bạch.
La môn kiếm quyết tam đại kiếm chiêu, chiêu thứ nhất, kiếm quan hóa hình, Thiên Ngoại Vân Hạc!
Ánh mắt Diệp Bạch ngưng trọng, tựa hồ sợ đến ngây ngốc, kỳ thật hắn đang phân tích cách hóa giải, rốt cục, ngay khi vô số kiếm quang tới trước người, hắn liền ra tay!
Tử Âm Thiết Kiếm trong tay hư không chém mười ba cái, mỗi một chém đều đánh lên kiếm quang của bạch hạc, nhất thời bạch hạc tiêu tán, lộ ra thân ảnh thanh niên họ La.
Diệp Bạch thu kiếm lại đứng thẳng, lần nữa bất động, mà thanh niên họ La nhìn hắn tán dương, lập tức xuất ra kiếm thứ hai!
Một kiếm này khiến kiếm quang thu lại thành một, chậm rãi tạo thành một bó, bắt đầu trở nên hư vô mờ mịt, phảng phất như gió xuân ấm áp, lại phảng phất như mưa to mùa hè lại màu buồn mang mác như mùa thu, lại phảng phất đỏ rực như tia chớp mùa đông!
-- Phong chi kiếm quyết, vũ chi kiếm quyết, lôi chi kiếm quyết, điện chi quyết quyết, bốn mùa kiếm quyết!
Bốn kiếm hợp nhất!
Lúc này Diệp Bạch trực tiếp chuyển động, không dám đứng tại chỗ, kiếm hắn chém ra hơn mười lần, sau đó gập lại, vẽ ra một đạo kiếm ngân, sau đó lại một đạo nữa, tổng cộng bốn đạo kiếm ngân, hình thành một kiếm trận, hướng thanh niên họ La phóng tới.
Tù lung kiếm trận!
Đây là sau khi ý chí Diệp Bạch đạt tới cấp năm, để tưởng thưởng, kiếm lão dạy cho Diệp Bạch một kiếm trận thấp giai, ý định là để Diệp Bạch sử dụng trong thí luyện, không vạn bất đắc dĩ thì không được sử dụng, nhưng lúc này Diệp Bạch đã không thể không sử dụng.
Kiếm quang vô tận mờ mịt, đối diện với tù lung kiếm trận của Diệp Bạch, hai bên công kích. Ầm một tiếng, cả đỉnh núi bị san bằng mấy thước, đá vụn bay tán loạn, bùn đất tung tóe, hai người Diệp Bạch và La Long Hạc đều dính đòn nghiêm trọng, bị xung lực thật lớn của kiếm quang đánh trúng bay ngược ra, khóe miệng tràn đầy máu!
Một trận chiến này, lưỡng bại câu thương, không ai chiếm được chỗ tốt.
Một lúc lâu sau, khi đã ổn định, hai người nằm trên mặt đất hấp hối. Nửa cánh tay áo trái của Diệp Bạch đã không còn, hoàn toàn rách nát, khóe miệng chảy máu, nằm trên mặt đất, bùn đất đầy người, chật vật không chịu nổi. Mà tên La Long Hạc tìm hắn khiêu chiến cũng không ngoại lệ, hơn phân nửa phần áo bên dưới đã không cánh mà bay, cánh tay phải chảy đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Hai người hít từng ngụm khí, một lúc lâu sau, Diệp Bạch cười khổ nhìn thanh niên họ La, nói:
- Thế nào, ngươi còn muốn đánh nữa không?
La Long Hạc cúi đầu nhìn mình một chút, sau đó lại nhìn Diệp Bạch một chút, cuối cùng cười khổ nói:
- Chúng ta đều thành ra thế này, còn đánh gì nữa, trận chiến này hòa đi!
Diệp Bạch cười, hắn thật sự bị đánh đến sợ hãi, nghĩ không ra thực lực thanh niên họ La này lại cao như thế, cuối cùng ngay cả kiếm trận của hắn cũng phải sử dụng, mặc dù đây chỉ là một trụ cột kiếm trận, thậm chí không bằng cả nhất giai kiếm trận, nhưng vẫn như trước là truyền thừa của kiếm môn, dựa theo lời Kiếm lão nói, nếu tu luyện đến tận cùng thì đối phó với một thấp giai huyền sĩ cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại hắn bởi vì một huyền giả bình thường mà sử dụng, không biết sau khi La Long Hạc bỏ đi, hắn có bị Kiếm lão mắng cho một trận không đây.
Bởi vậy, nghe La Long Hạc nói không cần đánh nữa, hắn nhất thời vui vẻ, nhìn bốn phía, cả ngọn núi hoàn toàn bị biến dạng, khắp nơi là hố to nhỏ, toàn bộ là kiệt tác của trận chiến. Diệp Bạch lo có người tới, nên mới khó nhọc móc ra một bình huyền đan, mở nắp cho vào miệng một viên, nhìn hai viên Hồi Nguyên Đan còn sót lại trong bình, hiện tại lại mất đi một viên, hắn không khỏi cười khổ, miễn cưỡng ngồi dậy, nhặt kiếm lên, xoay người nói với thanh niên họ La: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Đã như thế, ta đi trước, tránh việc có người tới đây, lúc đó đi cũng không được!
La Long Hạc cũng biết, động tĩnh bọn họ đánh nhau rất kinh người, nơi đây không nên ở lâu, mặc dù toàn thân đau nhức nhưng vẫn miễn cưỡng móc từ trong người ra một bình nhỏ màu đỏ có khắc vô số hoa văn phức tạp, lấy ra một viên ném cho Diệp Bạch, nói:
- Đây là Trọng Hoa Ngọc Lộ Đan, là thứ chữa thương tốt nhất, cho ngươi một viên!
Diệp Bạch nhìn thoáng qua, lập tức nhận lấy, nhưng không nuốt mà lại cất đi, hắn biết thứ tốt trên người La Long Hạc không ít, nếu không thì sao có được nhiều huyền kỹ, kiếm quyết như vậy, nhất định là đối tượng La gia bồi dưỡng, cho nên hắn cũng không từ chối. Nhưng hắn cũng không tin người khác, mặc dù cảm thấy La Long Hạc hẳn là không hại mình, nhưng phòng ngừa vẫn hơn, hắn đem nó cất đi, cái tên Trọng Hoa Ngọc Lộ Hoàn hắn hiển nhiên có nghe qua, là nhất giai trung cấp linh dược, có tiền cũng khó mua được, là bảo bối tốt, hắn hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
Chờ sau này kiểm tra lại, nếu đúng là thật thì hiển nhiên tốt, đây là thánh dược chữa thương của La gia, đệ tử Diệp gia căn bản không có được, cũng chỉ có đệ tử kiệt xuất được La gia bồi dưỡng mới có tư cách được một lọ, nếu không thì đào đâu ra.
Hắn xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này, La Long Hạc đứng dậy, đột nhiên hướng phía lưng Diệp Bạch chậm rãi nói:
- Kiếm thứ ba kia ta vẫn không bỏ qua, chờ có cơ hội, ta nhất định đến Diệp gia tìm ngươi để thử kiếm thứ ba!
Bóng lưng Diệp Bạch nhất thời loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã, hắn quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên họ La đã xoay người tập tễnh rời đi. Diệp Bạch thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, hắn đã hiểu đây là một người ham chiến, trong mắt ngoại trừ chiến đấu thì không còn gì khác, nếu như không phải cả hai bị thương quá nặng, chỉ sợ hắn lập tức bắt mình thử kiếm thứ ba của hắn.
- Đúng là biến thái, đồ điên!
Diệp Bạch cúi đầu lầm bầm hai câu, tai nghe loáng thoáng tiếng bước chân, hắn căng thẳng, biết rằng có người chạy tới, lập tức tăng cước bộ rời đi, nhất thời ngọn núi trở nên tịch mịch, chỉ để lại một đống bừa bãi.
Sau khi hai người rời đi không lâu, hơn mười tiếng gió xuất hiện, nhưng đám người nhìn cảnh tượng trước mắt lại ngây dại, là ai mà có lực phá hoại cỡ này? Trong hai nhà từ khi nào xuất hiện cao thủ như thế? Giờ phút này bọn họ đã đi đâu, rốt cục là ai, cuối cùng là ai thắng ai thua?
Không ai biết, nghĩ mãi cũng không ra đáp án, cuối cùng mọi người đều trở về, nhưng trong lòng mang theo vô số câu hỏi, đồng thời còn có lo lắng.
Có cao thủ cỡ này bên cạnh, không chỉ một mà đến hai người, trước đó bọn họ không biết, không thể nói đây là một thất bại, làm cho lần tranh đoạt lệnh bài mấy ngày sau sẽ tăng lên không ít khó khăn.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cầu nguyện mình không quá xui xẻo, đụng đến hai kẻ biến thái này, nếu không, một chọi một chỉ sợ không ai là đối thủ của hai người. Nhìn mức độ phá hoại thế này thì không phải người bình thường. Là ai, ai có thể nắm giữ lực phá hoại kinh khủng như thế? Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Trong lòng mọi người không có đáp án
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.