Quyển 4 - Chương 220: Thí luyện chấm dứt
Y Quan Thắng Tuyết
11/11/2013
Oanh, oanh, oanh...
Vô số âm thanh khủng bố chấn động thiên địa, núi sông cùng vỡ. Hùng Thiên Phong cũng không khỏi rung động lắc lư, đất đá bay tứ tung.
Mấy chục khỏa hung thú nội đan đồng thời bạo tạc, sức công phá sẽ kinh người đến mức nào? Mỗi một quả hung thú nội đan, chủ nhân đều là một con Tứ giai thậm chí Bán Ngũ giai đỉnh cấp hung thú. Đổi thành Huyền tu giả, đó chính là Huyền Tông tu sĩ.
Mà mỗi một quả hung thú nội đan tự bạo, cũng có thể sánh bằng một vị Đỉnh cấp Huyền Tông cường giả tự bạo... Huyền Tông cường giả mặc dù không mạnh, nhưng nếu một vị Huyền Tông cường giả tự bạo, như vậy cho dù là Huyền Vương cũng muốn nhượng bộ lui binh, không dám đón đỡ.
Huống chi, đây là hơn mười vị Huyền Tông cường giả cùng một chỗ tự bạo...
Lui không kịp, mọi người lập tức gặp phải hậu quả rất đáng sợ.
Chỉ nghe những tiếng nổ không ngừng vang lên trong đám người, khói bụi bay khắp nơi. Vô số người trốn không kịp liền trực tiếp bị những hung thú nội đan này nổ thành tro bụi... Càng nhiều người nữa là chân cụt tay đứt, máu tươi văng khắp nơi...
Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường rất khó gặp, ở chỗ này lại phảng phất trở thành hài tử không có một chút lực phòng hộ, mặc người ta chà đạp.
Chỉ trong nháy mắt, ít nhất đã có bốn mươi năm mươi vị Đỉnh cấp Huyền Tông vẫn lạc đương trường. Cũng chỉ có bốn năm người bởi vì lúc trước rời xa hơn một chút cho nên tránh được một kiếp này, nhưng nguyên một đám đều chật vật không chịu nổi, hoặc là tàn phế, hoặc là trọng thương...
Tất cả mọi người như gặp quỷ, sắc mặt tái nhợt, bay càng lúc càng xa, ai cũng không dám tới gần... Mà trong sân giờ phút này liền giống như ở dưới địa ngục, vô số thi thể, máu tươi văng tứ tung.
Mà ngay cả hắc y lão giả cùng hoàng bào quái khách vốn đang chiến đấu với một bộ phận Đỉnh cấp Huyền Tông khác ở phía xa, khi nghe được tiếng vang lớn như thế cũng không khỏi đồng thời ngẩng đầu. Khi bọn họ chứng kiến một màn thảm kịch tựa như nhân gian địa ngục này, hai người cũng không khỏi sắc mặt đại biến.
Diệp Bạch không hề thương tiếc. Đã tiến vào nơi đây, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết... Mỗi người đều phải có cái giác ngộ này.
Bọn họ không chết, chết đúng là chính mình.
Cho nên Diệp Bạch rất nhanh liền ly khai, thân ảnh như một tia chớp màu bạc, trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa, bỏ đi không một dấu vết...
Mà đám người ở sau lưng, đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì cũng không có người nào còn dám đuổi theo... Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Diệp Bạch đang dần biến mất... Sắc mặt trắng bệch...
...
Một ngày sau.
Diệp Bạch sau khi xác định đã thoát khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, sau lưng không còn truy binh, không có bất kỳ nguy hiểm thì thân hình lập tức dừng lại, lại gập lại, liền bay vào một tòa tiểu sơn cốc hẻo lánh ở một dãy núi phía dưới.
Hắn mở ra bàn tay, xem xét nửa bản bí kíp mà hắn đã phải liều mạng của mình để đổi lấy.
Quyển bí kíp này bởi vì chỉ có một nửa, cho nên chỉ còn nửa mặt, không phải vải không phải tơ lụa, nhưng tuyệt đối không phải giấy, tựa hồ là do một loại kim chúc chế thành, mềm mại bóng loáng, cực kỳ co dãn, đặt ở trong tay cũng là lạnh buốt.
Mà ở bên trong là một màu lam đậm như băng, mơ hồ mang theo một vệt dài mảnh màu tím.
Diệp Bạch lấy được, là nửa bộ dưới.
Diệp Bạch xem xét bên trong, phát hiện bản Bán Tử giai bí kíp này mặc dù được gọi là “Hỏa Ly Thiên Huyễn”, bất quá lại chia làm hai bộ phận.
Bộ phận thứ nhất chính là nửa phần đầu trong tay hoàng bào quái khách, tên là "Thông Thiên Hỏa Thể", là một loại công pháp cùng loại với bí pháp tương tự với bí kíp tu luyện đoán thể, giá trị cũng không cao, chính là vì để phát huy uy lực của phần sau là "Hỏa Ly Thiên Huyễn Thân".
Mà nửa bộ phía sau chính là nửa bộ Diệp Bạch hiện đang cầm trong tay, đây mới được coi là tinh túy, là "Hỏa Ly Thiên Huyễn " thân pháp chân chính. Mặc dù không có thể chất đặc biệt để phối hợp nên hiệu quả sẽ kém hơn một phần. Nhưng là... Bộ thân pháp này lại cũng không phải không trọn vẹn, mà là hoàn toàn.
Việc này liền khiến Diệp Bạch trong nội tâm lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng. Vốn, hắn cho rằng mình đã phải mạo hiểm tính mạng, muôn đắng ngàn cay mới có được bản bí kíp này, nếu chỉ là không trọn vẹn vậy những cố gắng trước kia của chính mình đã có một nửa tan thành mây khói rồi. Không nghĩ tới, bản bí kíp này chỉ thiếu một bộ phận đoán thể quyết thân pháp chân chính. Như vậy, Diệp Bạch thu hoạch liền lớn hơn.
Dù cho thiếu khuyết nửa bộ phận phía trước thì bản "Hỏa Ly Thiên Huyễn" này vẫn cực kỳ tinh diệu thâm ảo, cũng không khiến uy danh Bán Tử giai bí kíp của nó bị mất đi.
Thu hồi nụ cười trên mặt, Diệp Bạch đem bí kíp thu vào bên trong Tam Mãng Tuyết Giới. Sau một lúc khoanh chân ngồi xuống tại chỗ để khôi phục Huyền Khí, hắn liền thay đổi khuôn mặt, dùng một bộ dáng khác bay ra tiểu sơn cốc, bay về phía Tang Mộc Cốc.
Mấy canh giờ sau, Diệp Bạch đến phụ cận Tang Mộc Cốc, xác định xung quanh không có người thì lúc này mới bay vào, một lần nữa đổi về khuôn mặt ban đầu.
Phong Tuyết nhìn thấy hắn liền cảm thấy mừng rỡ, cũng không hỏi hắn có thành công hay không. Mà Diệp Bạch cũng không nói.
Hắn giao lại Thiên Tru Kính cho Phong Tuyết. Rồi sau đó hai người ở ngay trong sơn cốc này kiếm một nơi yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi hai ngày, ai cũng không có ra ngoài.
Huyền Đan Lệnh cùng Bán Tử giai bí kíp đều đã đến tay, mục đích dự tính đã đạt tới, về sau vô luận có chuyện gì phát sinh đều không quan hệ đến hai người.
Hai ngày sau, toàn bộ Kỳ Thiên Bí Cảnh đột nhiên chấn động. Trong Tang Mộc Cốc, Diệp Bạch cùng Phong Tuyết vốn đang nhắm mắt tu luyện chỉ cảm thấy bầu trời bên cạnh bỗng nhiên chấn động một hồi. Hai người không khỏi mở to mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu được đã đến thời điểm rời đi.
Quả nhiên, sau một khắc, trời đất quay cuồng, thân ảnh hai người vừa chuyển. Tựa hồ rất dài, lại tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, hai người liền đột nhiên phát hiện mình đã ở trong một sơn cốc được hình thành bởi vô số đá trắng dài mảnh.
Trong sơn cốc đã có hơn mười người khác ở nơi này, đông nghịt đứng thành một mảnh. Trong đó, làm cho người ta chú ý nhất rõ ràng là những người nổi bật nhất ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh, hắc y lão giả, hoàng bào quái khách, Thương Nhất Lưu và Mộ Dung Hưu, Lãnh Cát đám người.
Bọn họ hiển nhiên cũng là vừa vặn đi ra, nguyên một đám thần sắc cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh. Không ít người thân hình chật vật, còn mang theo thương thể, y phục trên người bị tàn phá không chịu nổi. Thẳng đến khi chứng kiến phía trước là ba chữ lớn Bão Nguyệt Cốc, tất cả mọi người không khỏi thần sắc buông lỏng, lộ vẻ tươi cười, cảm thấy đã sống sót sau tai nạn.
Tất cả mọi người biết rõ... Chỉ cần tiến ra Kỳ Thiên Bí Cảnh, ở chỗ này sẽ không có khả năng phát sinh việc giết chóc, có thể coi là đã an toàn. Bất luận kẻ nào dám phá vỡ quy củ, đều sẽ bị Kỳ Thiên Các không lưu tình chút nào mà giết chết.
Mà bọn họ, mặc kệ mục đích tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh đã đạt tới hay chưa, có thể sống đi ra thì cũng đã là một chuyện rất tốt rồi. Sau khi ly khai Kỳ Thiên Đảo, mỗi người khi quay về đại lục thì cũng sẽ trở thành đối tượng cực kỳ được hâm mộ.
Nói không chừng, những người này vài năm sau, hoặc là vài chục năm sau sẽ từng nhóm từng nhóm tấn chức thành Huyền Vương cường giả, trở thành một trong những cường giả mạnh nhất đại lục.
Bất quá, có người may mắn, tự nhiên cũng có người phẫn nộ cùng không cam lòng.
Mà những người này thường thường đều là những người có thực lực tương đối mạnh.
Bọn họ mang theo mục đích cùng hi vọng rất lớn tiến vào Bí Cảnh, thời điểm khi kết thúc lại phát hiện mình như trước không thu hoạch được gì, mục tiêu sớm định ra căn bản không có đạt tới. Hơn nữa hiện tại ra khỏi Bí Cảnh, tiến vào Bão Nguyệt Cốc cũng càng thêm không có khả năng đạt tới...
Bọn họ tự nhiên sẽ rất thất vọng, lộ vẻ không cam lòng.
Mặc dù có chút người như trước rục rịch, bọn họ cũng đều biết người nào trên người có Huyền Đan Lệnh nhưng lại như cũ không dám vọng động.
Kỳ Thiên Các cường đại cả thế gian đều biết, ngay cả Huyền Đế cường giả cũng không dám sinh sự vào thời điểm này. Viễn Cổ thế lực, tự nhiên có nội tình của Viễn Cổ thế lực. Lúc này, bọn họ dù cho có thể cướp đoạt được một tấm Huyền Đan Lệnh thì cũng không đổi được Huyền Vương Chí Tôn Đan. Không đổi được Huyền Vương Chí Tôn Đan, dù cho cướp được Huyền Đan Lệnh thì cũng chẳng để làm gì.
Huống chi, bởi vì xúc phạm quy củ, bọn họ chỉ sợ ngay cả Kỳ Thiên Đảo này cũng đều không ra được. Đến lúc đó, dù cho bọn họ có mười quả tám quả Huyền Vương Chí Tôn Đan thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Huyền Vương không có tính mạng cũng chỉ là một Huyền Vương đã chết. Huống chi, bọn họ khi đó ngay cả Huyền Vương cũng không phải.
Không có người nào nhận ra Phong Tuyết cùng Diệp Bạch.
Phong Tuyết căn bản không có tham dự tranh đoạt bí kíp, mà Diệp Bạch từ lâu đã thay đổi khuôn mặt, so với khi cướp đoạt bí kíp lúc trước thì tựa như hai người khác nhau. Cho nên, đối với hai người bọn họ vì quá mức trẻ tuổi, thậm chí Phong Tuyết chỉ là Trung vị Huyền Tông cũng khiến không có người nào đem hai người bọn họ để ở trong lòng.
Hai người cũng rất vui vẻ khi không bị ai quấy rầy, đứng ở một góc mà lẳng lặng quan sát xung quanh.
Trong không khí như trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng sóng nhẹ. Hiển nhiên, mọi người bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh cũng không hẳn là bị truyền tống ra ở cùng một thời điểm. Vốn là Bái Nguyệt công tử, sau đó là Cổ Nguyệt Huyên, rồi sau đó là hoàng y tinh quan nam tử Ngô Nhạn Thu...
Trong sân, nhân số dần dần nhiều hơn, từ hơn mười người tăng tới một trăm người mới dừng lại, đồng thời ba động cũng chầm chậm hoàn toàn bình phục. Hiển nhiên, tất cả người còn sống ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh toàn bộ đều đã đi ra.
Tất cả mọi người không khỏi động dung.
Mặc dù trước đó tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị, tiến vào trong đó chỉ sợ có thể còn lại một nửa cũng đã là không tệ rồi. Nhưng hơn ba trăm vị Đỉnh cấp Huyền Tông đi vào, đi ra vậy mà khó khăn lắm mới đạt tới một trăm, tổn thất không ngờ đã đạt tới sáu thành... Số lượng này liền khiến cho người ta không khỏi cảm thấy giật mình.
Dù sao, có thể đi vào trong đó vốn không có ai là kẻ yếu... Mỗi người đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục.
Chết một người đều sẽ gây ra oanh động. Huống chi, còn nhiều người như vậy đồng thời vẫn lạc.
Toàn bộ đại lục chỉ sợ thời gian oanh động sẽ không ngắn rồi, cơ cấu của rất nhiều địa phương đều sẽ vì chuyện này mà thay đổi.
Dù sao, số lượng Đỉnh cấp Huyền Tông chết đi này không hề nhỏ, rất nhiều người đều là là trụ cột của tông môn, hoặc là niềm hi vọng trong tương lai.
Cũng có người không khỏi rầu rĩ.
Bởi vì vi bọn họ hiểu được, lúc trước khá tốt, mọi người dù sao cũng không phải người bình thường, ở bên trong hung địa như Kỳ Thiên Bí Cảnh thì thời điểm đầu vẫn còn có thể tự bảo vệ mình, chết cũng không nhiều lắm.
Thẳng đến càng về sau, Huyền Đan Lệnh xuất hiện, cùng với trận tranh đoạt Bán Tử giai bí kíp kia... Mới khiến cho vô số cường giả phảng phất như mưa rơi mà đồng thời vẫn lạc. Trong cuộc truy đuổi Diệp Bạch, hơn mười miếng hung thú nội đan nổ tung đã khiến gần năm mươi vị Đỉnh cấp Huyền Tông vẫn lạc, gần như chiếm khoảng một phần tư số người chết.
Đây là một con số rất kinh người.
Trước đó cũng chưa từng có người nào nghĩ tới chỉ một lần sẽ vẫn lạc nhiều người như vậy, càng không nghĩ tới sẽ có người dùng hung thú nội đan như thế.
Vô số âm thanh khủng bố chấn động thiên địa, núi sông cùng vỡ. Hùng Thiên Phong cũng không khỏi rung động lắc lư, đất đá bay tứ tung.
Mấy chục khỏa hung thú nội đan đồng thời bạo tạc, sức công phá sẽ kinh người đến mức nào? Mỗi một quả hung thú nội đan, chủ nhân đều là một con Tứ giai thậm chí Bán Ngũ giai đỉnh cấp hung thú. Đổi thành Huyền tu giả, đó chính là Huyền Tông tu sĩ.
Mà mỗi một quả hung thú nội đan tự bạo, cũng có thể sánh bằng một vị Đỉnh cấp Huyền Tông cường giả tự bạo... Huyền Tông cường giả mặc dù không mạnh, nhưng nếu một vị Huyền Tông cường giả tự bạo, như vậy cho dù là Huyền Vương cũng muốn nhượng bộ lui binh, không dám đón đỡ.
Huống chi, đây là hơn mười vị Huyền Tông cường giả cùng một chỗ tự bạo...
Lui không kịp, mọi người lập tức gặp phải hậu quả rất đáng sợ.
Chỉ nghe những tiếng nổ không ngừng vang lên trong đám người, khói bụi bay khắp nơi. Vô số người trốn không kịp liền trực tiếp bị những hung thú nội đan này nổ thành tro bụi... Càng nhiều người nữa là chân cụt tay đứt, máu tươi văng khắp nơi...
Đỉnh cấp Huyền Tông bình thường rất khó gặp, ở chỗ này lại phảng phất trở thành hài tử không có một chút lực phòng hộ, mặc người ta chà đạp.
Chỉ trong nháy mắt, ít nhất đã có bốn mươi năm mươi vị Đỉnh cấp Huyền Tông vẫn lạc đương trường. Cũng chỉ có bốn năm người bởi vì lúc trước rời xa hơn một chút cho nên tránh được một kiếp này, nhưng nguyên một đám đều chật vật không chịu nổi, hoặc là tàn phế, hoặc là trọng thương...
Tất cả mọi người như gặp quỷ, sắc mặt tái nhợt, bay càng lúc càng xa, ai cũng không dám tới gần... Mà trong sân giờ phút này liền giống như ở dưới địa ngục, vô số thi thể, máu tươi văng tứ tung.
Mà ngay cả hắc y lão giả cùng hoàng bào quái khách vốn đang chiến đấu với một bộ phận Đỉnh cấp Huyền Tông khác ở phía xa, khi nghe được tiếng vang lớn như thế cũng không khỏi đồng thời ngẩng đầu. Khi bọn họ chứng kiến một màn thảm kịch tựa như nhân gian địa ngục này, hai người cũng không khỏi sắc mặt đại biến.
Diệp Bạch không hề thương tiếc. Đã tiến vào nơi đây, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết... Mỗi người đều phải có cái giác ngộ này.
Bọn họ không chết, chết đúng là chính mình.
Cho nên Diệp Bạch rất nhanh liền ly khai, thân ảnh như một tia chớp màu bạc, trong nháy mắt liền biến mất ở phương xa, bỏ đi không một dấu vết...
Mà đám người ở sau lưng, đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì cũng không có người nào còn dám đuổi theo... Chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Diệp Bạch đang dần biến mất... Sắc mặt trắng bệch...
...
Một ngày sau.
Diệp Bạch sau khi xác định đã thoát khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, sau lưng không còn truy binh, không có bất kỳ nguy hiểm thì thân hình lập tức dừng lại, lại gập lại, liền bay vào một tòa tiểu sơn cốc hẻo lánh ở một dãy núi phía dưới.
Hắn mở ra bàn tay, xem xét nửa bản bí kíp mà hắn đã phải liều mạng của mình để đổi lấy.
Quyển bí kíp này bởi vì chỉ có một nửa, cho nên chỉ còn nửa mặt, không phải vải không phải tơ lụa, nhưng tuyệt đối không phải giấy, tựa hồ là do một loại kim chúc chế thành, mềm mại bóng loáng, cực kỳ co dãn, đặt ở trong tay cũng là lạnh buốt.
Mà ở bên trong là một màu lam đậm như băng, mơ hồ mang theo một vệt dài mảnh màu tím.
Diệp Bạch lấy được, là nửa bộ dưới.
Diệp Bạch xem xét bên trong, phát hiện bản Bán Tử giai bí kíp này mặc dù được gọi là “Hỏa Ly Thiên Huyễn”, bất quá lại chia làm hai bộ phận.
Bộ phận thứ nhất chính là nửa phần đầu trong tay hoàng bào quái khách, tên là "Thông Thiên Hỏa Thể", là một loại công pháp cùng loại với bí pháp tương tự với bí kíp tu luyện đoán thể, giá trị cũng không cao, chính là vì để phát huy uy lực của phần sau là "Hỏa Ly Thiên Huyễn Thân".
Mà nửa bộ phía sau chính là nửa bộ Diệp Bạch hiện đang cầm trong tay, đây mới được coi là tinh túy, là "Hỏa Ly Thiên Huyễn " thân pháp chân chính. Mặc dù không có thể chất đặc biệt để phối hợp nên hiệu quả sẽ kém hơn một phần. Nhưng là... Bộ thân pháp này lại cũng không phải không trọn vẹn, mà là hoàn toàn.
Việc này liền khiến Diệp Bạch trong nội tâm lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng. Vốn, hắn cho rằng mình đã phải mạo hiểm tính mạng, muôn đắng ngàn cay mới có được bản bí kíp này, nếu chỉ là không trọn vẹn vậy những cố gắng trước kia của chính mình đã có một nửa tan thành mây khói rồi. Không nghĩ tới, bản bí kíp này chỉ thiếu một bộ phận đoán thể quyết thân pháp chân chính. Như vậy, Diệp Bạch thu hoạch liền lớn hơn.
Dù cho thiếu khuyết nửa bộ phận phía trước thì bản "Hỏa Ly Thiên Huyễn" này vẫn cực kỳ tinh diệu thâm ảo, cũng không khiến uy danh Bán Tử giai bí kíp của nó bị mất đi.
Thu hồi nụ cười trên mặt, Diệp Bạch đem bí kíp thu vào bên trong Tam Mãng Tuyết Giới. Sau một lúc khoanh chân ngồi xuống tại chỗ để khôi phục Huyền Khí, hắn liền thay đổi khuôn mặt, dùng một bộ dáng khác bay ra tiểu sơn cốc, bay về phía Tang Mộc Cốc.
Mấy canh giờ sau, Diệp Bạch đến phụ cận Tang Mộc Cốc, xác định xung quanh không có người thì lúc này mới bay vào, một lần nữa đổi về khuôn mặt ban đầu.
Phong Tuyết nhìn thấy hắn liền cảm thấy mừng rỡ, cũng không hỏi hắn có thành công hay không. Mà Diệp Bạch cũng không nói.
Hắn giao lại Thiên Tru Kính cho Phong Tuyết. Rồi sau đó hai người ở ngay trong sơn cốc này kiếm một nơi yên tĩnh, lẳng lặng chờ đợi hai ngày, ai cũng không có ra ngoài.
Huyền Đan Lệnh cùng Bán Tử giai bí kíp đều đã đến tay, mục đích dự tính đã đạt tới, về sau vô luận có chuyện gì phát sinh đều không quan hệ đến hai người.
Hai ngày sau, toàn bộ Kỳ Thiên Bí Cảnh đột nhiên chấn động. Trong Tang Mộc Cốc, Diệp Bạch cùng Phong Tuyết vốn đang nhắm mắt tu luyện chỉ cảm thấy bầu trời bên cạnh bỗng nhiên chấn động một hồi. Hai người không khỏi mở to mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu được đã đến thời điểm rời đi.
Quả nhiên, sau một khắc, trời đất quay cuồng, thân ảnh hai người vừa chuyển. Tựa hồ rất dài, lại tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, hai người liền đột nhiên phát hiện mình đã ở trong một sơn cốc được hình thành bởi vô số đá trắng dài mảnh.
Trong sơn cốc đã có hơn mười người khác ở nơi này, đông nghịt đứng thành một mảnh. Trong đó, làm cho người ta chú ý nhất rõ ràng là những người nổi bật nhất ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh, hắc y lão giả, hoàng bào quái khách, Thương Nhất Lưu và Mộ Dung Hưu, Lãnh Cát đám người.
Bọn họ hiển nhiên cũng là vừa vặn đi ra, nguyên một đám thần sắc cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh. Không ít người thân hình chật vật, còn mang theo thương thể, y phục trên người bị tàn phá không chịu nổi. Thẳng đến khi chứng kiến phía trước là ba chữ lớn Bão Nguyệt Cốc, tất cả mọi người không khỏi thần sắc buông lỏng, lộ vẻ tươi cười, cảm thấy đã sống sót sau tai nạn.
Tất cả mọi người biết rõ... Chỉ cần tiến ra Kỳ Thiên Bí Cảnh, ở chỗ này sẽ không có khả năng phát sinh việc giết chóc, có thể coi là đã an toàn. Bất luận kẻ nào dám phá vỡ quy củ, đều sẽ bị Kỳ Thiên Các không lưu tình chút nào mà giết chết.
Mà bọn họ, mặc kệ mục đích tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh đã đạt tới hay chưa, có thể sống đi ra thì cũng đã là một chuyện rất tốt rồi. Sau khi ly khai Kỳ Thiên Đảo, mỗi người khi quay về đại lục thì cũng sẽ trở thành đối tượng cực kỳ được hâm mộ.
Nói không chừng, những người này vài năm sau, hoặc là vài chục năm sau sẽ từng nhóm từng nhóm tấn chức thành Huyền Vương cường giả, trở thành một trong những cường giả mạnh nhất đại lục.
Bất quá, có người may mắn, tự nhiên cũng có người phẫn nộ cùng không cam lòng.
Mà những người này thường thường đều là những người có thực lực tương đối mạnh.
Bọn họ mang theo mục đích cùng hi vọng rất lớn tiến vào Bí Cảnh, thời điểm khi kết thúc lại phát hiện mình như trước không thu hoạch được gì, mục tiêu sớm định ra căn bản không có đạt tới. Hơn nữa hiện tại ra khỏi Bí Cảnh, tiến vào Bão Nguyệt Cốc cũng càng thêm không có khả năng đạt tới...
Bọn họ tự nhiên sẽ rất thất vọng, lộ vẻ không cam lòng.
Mặc dù có chút người như trước rục rịch, bọn họ cũng đều biết người nào trên người có Huyền Đan Lệnh nhưng lại như cũ không dám vọng động.
Kỳ Thiên Các cường đại cả thế gian đều biết, ngay cả Huyền Đế cường giả cũng không dám sinh sự vào thời điểm này. Viễn Cổ thế lực, tự nhiên có nội tình của Viễn Cổ thế lực. Lúc này, bọn họ dù cho có thể cướp đoạt được một tấm Huyền Đan Lệnh thì cũng không đổi được Huyền Vương Chí Tôn Đan. Không đổi được Huyền Vương Chí Tôn Đan, dù cho cướp được Huyền Đan Lệnh thì cũng chẳng để làm gì.
Huống chi, bởi vì xúc phạm quy củ, bọn họ chỉ sợ ngay cả Kỳ Thiên Đảo này cũng đều không ra được. Đến lúc đó, dù cho bọn họ có mười quả tám quả Huyền Vương Chí Tôn Đan thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Huyền Vương không có tính mạng cũng chỉ là một Huyền Vương đã chết. Huống chi, bọn họ khi đó ngay cả Huyền Vương cũng không phải.
Không có người nào nhận ra Phong Tuyết cùng Diệp Bạch.
Phong Tuyết căn bản không có tham dự tranh đoạt bí kíp, mà Diệp Bạch từ lâu đã thay đổi khuôn mặt, so với khi cướp đoạt bí kíp lúc trước thì tựa như hai người khác nhau. Cho nên, đối với hai người bọn họ vì quá mức trẻ tuổi, thậm chí Phong Tuyết chỉ là Trung vị Huyền Tông cũng khiến không có người nào đem hai người bọn họ để ở trong lòng.
Hai người cũng rất vui vẻ khi không bị ai quấy rầy, đứng ở một góc mà lẳng lặng quan sát xung quanh.
Trong không khí như trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng sóng nhẹ. Hiển nhiên, mọi người bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh cũng không hẳn là bị truyền tống ra ở cùng một thời điểm. Vốn là Bái Nguyệt công tử, sau đó là Cổ Nguyệt Huyên, rồi sau đó là hoàng y tinh quan nam tử Ngô Nhạn Thu...
Trong sân, nhân số dần dần nhiều hơn, từ hơn mười người tăng tới một trăm người mới dừng lại, đồng thời ba động cũng chầm chậm hoàn toàn bình phục. Hiển nhiên, tất cả người còn sống ở bên trong Kỳ Thiên Bí Cảnh toàn bộ đều đã đi ra.
Tất cả mọi người không khỏi động dung.
Mặc dù trước đó tất cả mọi người đã làm tốt chuẩn bị, tiến vào trong đó chỉ sợ có thể còn lại một nửa cũng đã là không tệ rồi. Nhưng hơn ba trăm vị Đỉnh cấp Huyền Tông đi vào, đi ra vậy mà khó khăn lắm mới đạt tới một trăm, tổn thất không ngờ đã đạt tới sáu thành... Số lượng này liền khiến cho người ta không khỏi cảm thấy giật mình.
Dù sao, có thể đi vào trong đó vốn không có ai là kẻ yếu... Mỗi người đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục.
Chết một người đều sẽ gây ra oanh động. Huống chi, còn nhiều người như vậy đồng thời vẫn lạc.
Toàn bộ đại lục chỉ sợ thời gian oanh động sẽ không ngắn rồi, cơ cấu của rất nhiều địa phương đều sẽ vì chuyện này mà thay đổi.
Dù sao, số lượng Đỉnh cấp Huyền Tông chết đi này không hề nhỏ, rất nhiều người đều là là trụ cột của tông môn, hoặc là niềm hi vọng trong tương lai.
Cũng có người không khỏi rầu rĩ.
Bởi vì vi bọn họ hiểu được, lúc trước khá tốt, mọi người dù sao cũng không phải người bình thường, ở bên trong hung địa như Kỳ Thiên Bí Cảnh thì thời điểm đầu vẫn còn có thể tự bảo vệ mình, chết cũng không nhiều lắm.
Thẳng đến càng về sau, Huyền Đan Lệnh xuất hiện, cùng với trận tranh đoạt Bán Tử giai bí kíp kia... Mới khiến cho vô số cường giả phảng phất như mưa rơi mà đồng thời vẫn lạc. Trong cuộc truy đuổi Diệp Bạch, hơn mười miếng hung thú nội đan nổ tung đã khiến gần năm mươi vị Đỉnh cấp Huyền Tông vẫn lạc, gần như chiếm khoảng một phần tư số người chết.
Đây là một con số rất kinh người.
Trước đó cũng chưa từng có người nào nghĩ tới chỉ một lần sẽ vẫn lạc nhiều người như vậy, càng không nghĩ tới sẽ có người dùng hung thú nội đan như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.