Quyển 2 - Chương 140: Tu sĩ đoạt bảo
Y Quan Thắng Tuyết
21/04/2013
Điều khiến Diệp Bạch giật mình là trong đám người này lại có một Huyền sĩ cao cấp, đó là tên thanh niên áo vàng có ánh mắt như rắn độc kia. Người mặc một chiếc áo của đệ tử ngoại tông có ba ngôi sao lại là một Huyền sĩ cao cấp thật kiến người ta kinh ngạc vì Diệp Bạch biết, đệ tử ngoại tông nếu đạt đến cảnh giới này ít nhất cũng phải mặc y phục có thêu năm ngôi sao, đây là một thứ vinh dự phân biệt với các đệ tử bình thường khác.
Diệp Bạch không biết tại sao gã lại làm như vậy, nhưng trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác, nhất là ánh mắt của tên áo vàng này làm hắn rất không thoải mái, tựa hồ như bị một con sói theo dõi. Ngoài ra, ba tên đệ tử còn lại cũng có thực lực Huyền sĩ trung cấp, thoạt nhìn đã thấy bất phàm, còn tên áo lam chỉ huy chiến đấu kia lại chỉ có thực lực Huyền sĩ cấp thấp.
Tuy nhiên thân phận của y lại tựa hồ cùng cấp với gã thanh niên áo vàng, cả ba tên đệ tử Huyền sĩ trung cấp kia cho dù bản thân bị thương cũng phải liều mạng bảo vệ y bị bầy rắn công kích.
Như vậy đối phương có tổng cộng năm người, trong đó có một Huyền sĩ cao cấp, ba trung cấp và một hạ cấp, một nhóm như vậy trong phạm vi ba nghìn dặm bên ngoài của Băng vụ đại hạp cốc tuyệt đối là một thế lực cường đại không mấy nhóm có thể so sánh.
Bởi vì những đệ tử có thực lực Huyền sĩ cao cấp đều tiến sâu vào trong, tuyệt đối sẽ không lưu lại ở bên ngoài vì rằng ở đây cơ hội để săn giết hung thú hay tìm kiếm linh thảo giảm đi rất nhiều.
Một người có thực lực Huyền sĩ cao cấp ở lại vùng bên ngoài cốc, nếu như không có dụng tâm khác ví dụ như Chu Họa Mi thì đều khiến người ta nghi ngờ ý đồ.
Tuy nhiên Diệp Bạch vốn tính toán đi đường vòng, cũng không định phát sinh xung đột gì với đám người này. Cho dù bọn chúng có ý đồ gì thì cũng không có quan hệ gì với hắn, bởi vậy khi thấy tên thanh niên mặc áo vàng kia phát hiện thì hắn cũng không trốn tránh mà nói thẳng: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Nói xong Diệp Bạch định xoay người rời đi, tiếp tục trở về ngoại tông của Tử Cảnh Cốc.
Tuy nhiên, hắn không ngờ là ánh mắt của tên thanh niên áo vàng kia chợt chớp lên rồi đột nhiên phi đến. Gã liếc chiếc bao căng phồng sau lưng của Diệp Bạch thì biết thu hoạch của đối phương không nhỏ, lại thấy hắn chỉ có một mình liền chuyển thân đứng chắn trước mặt, tốc độ nhanh đến kinh người.
Huyền kỹ thân pháp của gã ít nhất cũng là bậc sáu trung cấp, tuyệt đối không phải là đệ tử ngoại tông bình thường, thậm chí cũng không phải là một trong mười bốn đệ tử Huyền sĩ cao cấp của ngoại tông.
Diệp Bạch hơi kinh hãi, trong đầu thoáng hiện ra một từ: " Huyền tu đoạt bảo!"
Trước lúc nhập cốc hắn đã từng nghe nói qua có một số đệ tử nội tông dẫn theo một đám lâu la, mai phục ở vùng cách lối ra không xa chờ những Huyền sĩ cấp thấp trở về tông thì cướp đoạt các loại linh thảo và vật liệu của họ, thậm chí giết người cướp của. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bọn chúng đều rất xảo quyệt, chỉ cướp đoạt những Huyền sĩ cấp thấp, còn khi nhìn thấy những người có thực lực cao liền tránh xa, căn bản sẽ không bại lộ thân phận.
Vì thế những cao tầng của Tử Cảnh cốc cũng không thể có biện pháp xử lý triệt để chuyện này. Băng vụ đại hạp cốc rộng lớn như vậy, mấy ngàn đệ tử đi vào cũng giống như một viên ngói ném vào biển rộng, căn bản là bọt cũng không dậy nổi, không thể nào chiếu cố hết. Dù có khả năng chăng nữa thì cũng không có người nào nhàn rỗi đi làm chuyện này để chậm trễ tu luyện của mình.
Cho nên đối với chuyện như vậy, chỉ cần không phải huyên náo quá mức, cao tầng của Tử Cảnh Cốc cao tầng cơ bản cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, coi như là một loại tập luyện cho đệ tử.
Có thể sống sót qua tình huống này mới thực sự là tinh anh, cao tầng của Tử Cảnh Cốc không phải không biết chuyện nhưng trên cơ bản cũng không chấn chỉnh, không biết có phải suy nghĩ như vậy hay không.
Đối với các đệ tử phổ thông, biện pháp duy nhất là kết thành các tổ đội để tăng cường thực lực để đảm bảo an toàn.
Huyền tu đoạt bảo trong Băng vụ đại hạp cốc thực sự là một loại nghề nghiệp béo bở. Nhắc đến bọn chúng cho dù là đệ tử cao cấp cũng đều lộ vẻ khinh bỉ, vì nếu thực sự là để tử cao cấp không cần làm những chuyện như vậy cũng thu được một số lượng lớn điểm cống hiến.
Chỉ có những kẻ có thực lực nhất định nhưng không phải quá mạnh mẽ, không có cách nào tìm được một số lượng lớn điểm cống hiến lại sợ chịu khổ mới làm như vậy. Người như vậy nhất định là bị xem thường, nhưng nếu người nào không may gặp phải cũng sẽ hết sức đau đầu.
Tên thanh niên âm lãnh mặc áo vàng kia sau khi nghe Diệp Bạch nói vậy vẫn bay vút tới, tốc độ cực nhanh không phải là đệ tử Huyền sĩ cao cấp của ngoại tông có thể có được, chắc chắn là một đệ tử nội tông cải trang khoác lên một chiếc áo có ba ngôi sao mà thôi.
Trong nháy mắt, Diệp Bạch từ thân pháp đã suy ra đối phương có thể là một đệ tử nội tông nhưng cũng không sợ hãi. Nếu như trước lúc vào cốc gặp phải một nhóm như vậy hắn còn e dè nhưng bây giờ tuyệt đối thì không, nếu song phương xảy ra xung đột thì chưa biết ai sẽ cướp được của ai
Vì thế hắn cười lạnh, nhìn gã thanh niên áo vàng đang nhìn chằm chặp vào chiếc bao sau lưng mình:
- Như vậy là sao, tại hạ chỉ đi ngang qua, tại sao các hạ lại cản đường
Diệp Bạch không biết tại sao gã lại làm như vậy, nhưng trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác, nhất là ánh mắt của tên áo vàng này làm hắn rất không thoải mái, tựa hồ như bị một con sói theo dõi. Ngoài ra, ba tên đệ tử còn lại cũng có thực lực Huyền sĩ trung cấp, thoạt nhìn đã thấy bất phàm, còn tên áo lam chỉ huy chiến đấu kia lại chỉ có thực lực Huyền sĩ cấp thấp.
Tuy nhiên thân phận của y lại tựa hồ cùng cấp với gã thanh niên áo vàng, cả ba tên đệ tử Huyền sĩ trung cấp kia cho dù bản thân bị thương cũng phải liều mạng bảo vệ y bị bầy rắn công kích.
Như vậy đối phương có tổng cộng năm người, trong đó có một Huyền sĩ cao cấp, ba trung cấp và một hạ cấp, một nhóm như vậy trong phạm vi ba nghìn dặm bên ngoài của Băng vụ đại hạp cốc tuyệt đối là một thế lực cường đại không mấy nhóm có thể so sánh.
Bởi vì những đệ tử có thực lực Huyền sĩ cao cấp đều tiến sâu vào trong, tuyệt đối sẽ không lưu lại ở bên ngoài vì rằng ở đây cơ hội để săn giết hung thú hay tìm kiếm linh thảo giảm đi rất nhiều.
Một người có thực lực Huyền sĩ cao cấp ở lại vùng bên ngoài cốc, nếu như không có dụng tâm khác ví dụ như Chu Họa Mi thì đều khiến người ta nghi ngờ ý đồ.
Tuy nhiên Diệp Bạch vốn tính toán đi đường vòng, cũng không định phát sinh xung đột gì với đám người này. Cho dù bọn chúng có ý đồ gì thì cũng không có quan hệ gì với hắn, bởi vậy khi thấy tên thanh niên mặc áo vàng kia phát hiện thì hắn cũng không trốn tránh mà nói thẳng: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Nói xong Diệp Bạch định xoay người rời đi, tiếp tục trở về ngoại tông của Tử Cảnh Cốc.
Tuy nhiên, hắn không ngờ là ánh mắt của tên thanh niên áo vàng kia chợt chớp lên rồi đột nhiên phi đến. Gã liếc chiếc bao căng phồng sau lưng của Diệp Bạch thì biết thu hoạch của đối phương không nhỏ, lại thấy hắn chỉ có một mình liền chuyển thân đứng chắn trước mặt, tốc độ nhanh đến kinh người.
Huyền kỹ thân pháp của gã ít nhất cũng là bậc sáu trung cấp, tuyệt đối không phải là đệ tử ngoại tông bình thường, thậm chí cũng không phải là một trong mười bốn đệ tử Huyền sĩ cao cấp của ngoại tông.
Diệp Bạch hơi kinh hãi, trong đầu thoáng hiện ra một từ: " Huyền tu đoạt bảo!"
Trước lúc nhập cốc hắn đã từng nghe nói qua có một số đệ tử nội tông dẫn theo một đám lâu la, mai phục ở vùng cách lối ra không xa chờ những Huyền sĩ cấp thấp trở về tông thì cướp đoạt các loại linh thảo và vật liệu của họ, thậm chí giết người cướp của. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Bọn chúng đều rất xảo quyệt, chỉ cướp đoạt những Huyền sĩ cấp thấp, còn khi nhìn thấy những người có thực lực cao liền tránh xa, căn bản sẽ không bại lộ thân phận.
Vì thế những cao tầng của Tử Cảnh cốc cũng không thể có biện pháp xử lý triệt để chuyện này. Băng vụ đại hạp cốc rộng lớn như vậy, mấy ngàn đệ tử đi vào cũng giống như một viên ngói ném vào biển rộng, căn bản là bọt cũng không dậy nổi, không thể nào chiếu cố hết. Dù có khả năng chăng nữa thì cũng không có người nào nhàn rỗi đi làm chuyện này để chậm trễ tu luyện của mình.
Cho nên đối với chuyện như vậy, chỉ cần không phải huyên náo quá mức, cao tầng của Tử Cảnh Cốc cao tầng cơ bản cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, coi như là một loại tập luyện cho đệ tử.
Có thể sống sót qua tình huống này mới thực sự là tinh anh, cao tầng của Tử Cảnh Cốc không phải không biết chuyện nhưng trên cơ bản cũng không chấn chỉnh, không biết có phải suy nghĩ như vậy hay không.
Đối với các đệ tử phổ thông, biện pháp duy nhất là kết thành các tổ đội để tăng cường thực lực để đảm bảo an toàn.
Huyền tu đoạt bảo trong Băng vụ đại hạp cốc thực sự là một loại nghề nghiệp béo bở. Nhắc đến bọn chúng cho dù là đệ tử cao cấp cũng đều lộ vẻ khinh bỉ, vì nếu thực sự là để tử cao cấp không cần làm những chuyện như vậy cũng thu được một số lượng lớn điểm cống hiến.
Chỉ có những kẻ có thực lực nhất định nhưng không phải quá mạnh mẽ, không có cách nào tìm được một số lượng lớn điểm cống hiến lại sợ chịu khổ mới làm như vậy. Người như vậy nhất định là bị xem thường, nhưng nếu người nào không may gặp phải cũng sẽ hết sức đau đầu.
Tên thanh niên âm lãnh mặc áo vàng kia sau khi nghe Diệp Bạch nói vậy vẫn bay vút tới, tốc độ cực nhanh không phải là đệ tử Huyền sĩ cao cấp của ngoại tông có thể có được, chắc chắn là một đệ tử nội tông cải trang khoác lên một chiếc áo có ba ngôi sao mà thôi.
Trong nháy mắt, Diệp Bạch từ thân pháp đã suy ra đối phương có thể là một đệ tử nội tông nhưng cũng không sợ hãi. Nếu như trước lúc vào cốc gặp phải một nhóm như vậy hắn còn e dè nhưng bây giờ tuyệt đối thì không, nếu song phương xảy ra xung đột thì chưa biết ai sẽ cướp được của ai
Vì thế hắn cười lạnh, nhìn gã thanh niên áo vàng đang nhìn chằm chặp vào chiếc bao sau lưng mình:
- Như vậy là sao, tại hạ chỉ đi ngang qua, tại sao các hạ lại cản đường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.