Vô Tận Kiếm Trang

Quyển 4 - Chương 201: Tuyệt đỉnh chi ngộ, Đỉnh cấp Huyền Tông (sáu)

Y Quan Thắng Tuyết

21/10/2013

Không có áp lực, cũng sẽ không có động lực.

Cho nên mặc dù nguy hiểm nhưng tuyệt đối phải thử một lần, bằng không thì dù cho chính mình tiến giai Huyền Vương, lần lùi bước ngày hôm nay cũng sẽ khiến trong nội tâm lưu lại một phần tiếc nuối.

Phần tiếc nuối này bình thường có lẽ nhìn không ra cái gì, nhưng đến thời khắc sinh tử mấu chốt thì có thể trở thành sơ hở trí mạng cho bản thân.

Dù sao, lùi bước là điều tối kỵ của mỗi vị Huyền tu giả. Dưới tình huống biết mình còn dư lực nhưng lại sợ chết, như vậy thành tựu về sau cũng sẽ gần như không thể tiến thêm nữa.

Diệp Bạch không cho phép chính mình như vậy. Có lẽ, thực lực tăng lên có thể dựa vào những ngoại vật, Linh Dược bổ sung, nhưng lỗ hổng tâm linh thì cũng chỉ có chính bản thân mình mới có thể giải quyết, bất luận ngoại lực nào cũng không thể giúp đỡ.

Những người có cảnh giới càng cao thì càng là coi trọng điểm này. Cho nên những Huyền Vương đỉnh phong muốn tiến giai đến Huyền Tôn đều phải hoàn thành một cuộc chiến luyện tâm trước, tiêu trừ sạch hết thảy mê chướng và khúc mắc trong nội tâm, đem tâm chí của bản thân đạt tới trạng thái tốt nhất thì mới có thể hóa đan thành anh, thành tựu Huyền Tôn.

Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt của Diệp Bạch khi nhìn về phía tầng thạch thai thứ tám liền trở nên càng ngày càng kiên định. Hắn suy nghĩ kỹ càng, đang muốn đứng dậy hành động, một thanh âm già nua ở cách hắn không xa đột nhiên vang lên.

"Người trẻ tuổi, rất giỏi, có thể trèo lên tới nơi đây..."

Diệp Bạch vừa quay đầu, liền chứng kiến hắc y lão nhân đang ngồi cách không xa đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

Nhìn thấy vị lão nhân này, Diệp Bạch liền biết người có thể leo lên tầng thạch thai thứ bảy này cũng không phải người bình thường, cho nên cũng không dám khinh thường, khom người thi lễ nói: "Lão tiền bối mới là người đầu tiên leo lên tầng bình đài thứ bảy này, ngài mới là người càng làm vãn bối thêm kính nể."

Hắc y lão nhân chỉ một thạch thai ở bên cạnh, nói: "Tìm cái vị trí, cùng ta ngồi một khối a. Ở tầng thạch thai thứ bảy này cũng chỉ có hai người chúng ta, bình thường không có chuyện gì, hiện tại có thể ngồi xuống giao lưu trao đổi một chút."

Nhưng không ngờ Diệp Bạch nghe vậy lại lắc đầu nói: "Không được, đa tạ lão tiền bối, vãn bối còn muốn thử leo tiếp một lần nữa!"

"Ân?"

Nghe được lời ấy, hắc y lão giả đột nhiên sững sờ, có chút không dám tin nhìn Diệp Bạch, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục hướng lên, đi khiêu chiến tầng bình đài thứ tám?"

Diệp Bạch nghe vậy cũng không phủ nhận, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là thử xem, mặc dù cũng rất khó thành công nhưng nếu không thử một lần thì trong nội tâm của vãn bối sẽ cảm thấy rất tiếc nuối!"

Hắc y lão giả nghe vậy, sửng sốt, sau một lúc lâu lại ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó thở dài: "Hậu sinh khả uý* a, người trẻ tuổi chính là phải có loại nghị lực này! Được rồi, ngươi đi thử xem a, dù sao thất bại cũng không có chỗ hỏng gì, cuối cùng còn có thể biết được tiềm lực của mình đến mức nào. Lão phu ủng hộ ngươi! Đi đi!"

*hậu sinh khả úy: ý muốn nói người thuộc các thế hệ sau càng tài giỏi, khôn ngoan hơn thế hệ đi trước (ông cha mình).

Nghe vậy, Diệp Bạch gật đầu nói: "Đa tạ lão tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ trước. Đợi chút nữa nếu như thất bại, vãn bối sẽ đến ôn chuyện với lão tiền bối, gặp lại."

Lão nhân nhẹ gật đầu, trong nội tâm có chút tán thưởng Diệp Bạch. Bất quá, lão cũng không tin Diệp Bạch thật sự có thể leo lên được. Nhưng có thể có loại dũng khí khiêu chiến tầng thứ tám này, so với những người trẻ tuổi khoá trước thì đã hơn rất nhiều rồi.



Mà Diệp Bạch sau khi nói xong cũng không hề do dự, đứng ở nguyên chỗ bình phục khí huyết một lát, rồi sau đó lại lần nữa phóng lên trời, bay về phía tầng thạch thai thứ tám.

Phía dưới, tất cả mọi người nhìn thân ảnh của Diệp Bạch tiếp tục hướng lên phía trên mà bay đi, toàn bộ sững sờ ngay tại chỗ.

Chẳng lẽ hắn còn muốn đi khiêu chiến tầng thứ tám sao, cái này nên nói hắn không biết sống chết, hay là lòng tin mạnh hơn lý trí a.

Ngay cả Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai bốn người đều chỉ có thể leo tới tầng thứ sáu, tầng thứ bảy cũng không thể trèo lên được.

Hắn có thể đi lên, đã tương đương vượt qua bốn người bọn họ.

Nhưng bây giờ... Hắn muốn leo, đã không phải tầng thứ bảy, mà là tầng thứ tám!

Nghe nói, Kỳ Thiên thí luyện khoá trước, có thể leo lên tầng thứ tám thì còn chưa có xuất hiện. Tất cả những người có thể đi vào Kỳ Thiên Bí Cảnh này đều chẳng qua là Đỉnh cấp Huyền Tông, Chuẩn Vương, Bán Vương cảnh, bọn họ không có khả năng trèo lên nơi có áp lực khủng bố này.

Ngay cả tầng thứ bảy đều là rất ít. Mà lần này, cũng chỉ có vị thần bí hắc y lão giả kia mà thôi.

Bất quá, trước kia Diệp Bạch đã đem cho bọn họ kỳ tích quá nhiều, khiến cho bọn họ hiện tại cũng không dám dễ dàng đánh giá. Bởi vì mỗi lần bọn họ cho rằng Diệp Bạch sẽ thất bại, sẽ không thể nào làm được thì Diệp Bạch đều nghịch chuyển tưởng tượng của bọn họ, dễ dàng đạt tới độ cao mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Bởi vậy, mặc dù trong nội tâm như trước cảm thấy Diệp Bạch không có khả năng có thực lực leo lên tầng thứ tám, làm được chuyện mà ngay cả vị hắc y lão giả kia cũng không thể làm được, nhưng vẫn không dám quá mức chắc chắn.

Ai biết Diệp Bạch có thể lại một lần đánh vỡ quy tắc hay không, mặc dù nó nhìn qua có vẻ càng thêm gian nan một chút. Nhưng sự tình phát sinh ở trên người Diệp Bạch... Từ khi vừa mới bắt đầu, có chuyện nào là bình thường a.

Cho nên bọn họ chỉ có thể ngẩng đầu chờ đợi, chờ đợi kết quả xuất hiện.

...

Vừa bay lên không trung, Diệp Bạch cũng cảm giác được áp lực bốn phía xung quanh mình đang không ngừng tăng lên, tựa hồ so với tầng bình đài thứ bảy thì còn phải khó chịu hơn gấp trăm lần.

Mà ngay cả hắn, người đã có được Kiếm Hồn giờ phút này cũng y nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu. Uy áp cường đại có thể sánh ngang với một vị Vương giả đang không ngừng tới gần, điều này khiến cho Diệp Bạch mặc dù thực lực đã rất mạnh, nhưng tu vi vẫn còn ở Thượng vị Huyền Tông đỉnh phong cũng cảm thấy cực kỳ gian nan.

Nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho, cắn răng, gắt gao chống cự áp lực bốn phía đang không ngừng đè ép mà tiếp tục hướng phía trên bay đi.

306 trượng... 307 trượng... 308 trượng...

309 trượng... 310 trượng... 311 trượng...

Đến tận đây, quanh thân Diệp Bạch đã dần dần bắt đầu có chút không chịu nổi rồi, hơn mười thanh Bạch Câu Quá Khích Kiếm bố trí thành Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận kiếm quang dần ảm đạm, tựa hồ tùy thời đều muốn sụp đổ.



Mà làn da của Diệp Bạch lúc này đã bắt đầu chảy ra những giọt máu tươi nho nhỏ, chỉ sợ khi áp lực lại đề thăng thêm một chút thì cả người hắn sẽ trực tiếp bị đè ép đến mức nổ tung, hài cốt vô tồn.

Diệp Bạch đành bất đắc dĩ một lần nữa thúc dục Thất Biến Cường Thân Quyết cùng Lam giai Cao cấp Thái Bạch Kiếm Thể. Như vậy, áp lực cực lớn quanh thân mới hơi giảm bớt một chút, khiến hắn có thể phi hành lên một đoạn nữa.

314 trượng... 316 trượng...

Khoảng cách tầng thạch thai thứ tám đã chỉ còn bốn trượng cuối cùng.

Đúng lúc này, Diệp Bạch một lần nữa bắt đầu chịu không nổi, dù cho tam đại phòng ngự đồng thời điệp gia cùng một chỗ cũng như trước ngăn không được ý chí uy áp như thủy triều kia rồi. Diệp Bạch lúc này cả người liền như bị ép vào một bức tường kiên cố, mà bức tường ấy giờ phút này đang thu hẹp lại, khiến hắn tùy thời sẽ gặp phải nguy hiểm thịt nát xương tan.

Nếu như không phải dựa vào sợi Kiếm Hồn mới đúc trong óc để ngăn cản, chỉ sợ Diệp Bạch giờ phút này sớm đã trở thành một đống thịt vụn.

Nhưng ở nơi mà uy áp bốn phía xung quanh đang không ngừng tăng dần này, sợi Kiếm Hồn vốn đã ổn định như Thái Sơn vậy mà lại lần nữa có dấu hiệu muốn sụp đổ, tan rã.

Nếu như là ở trên bình đài, Diệp Bạch tự nhiên có thể chậm rãi đi tôi luyện, khiến Kiếm Hồn của mình lớn mạnh hơn, thậm chí còn có thể từ bên trong lấy được chỗ tốt cực lớn.

Nhưng hiện tại lại là thời khắc cực kỳ nguy hiểm, không có Kiếm Hồn ngăn cản, Diệp Bạch cũng sẽ lập tức tử vong. Cho nên hắn lập tức sắc mặt đại biến, căn bản không thể làm cho Kiếm Hồn nứt vỡ vào thời điểm này. Dưới tình huống bất đắc dĩ, chỉ thấy trên mặt hắn bỗng nhiên lóe lên một tia hồng quang, dĩ nhiên là mạnh mẽ cắn răng thúc dục Cấm kị bí pháp —— Tam Nguyên Tà Huyết Pháp.

Rồi sau đó hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể mình không ngừng sinh ra Huyền Khí, thực lực trực tiếp tăng thêm tới bốn năm thành. Dựa vào cỗ khí lực này, Diệp Bạch liền triệt để vượt qua được áp lực mãnh liệt từ khắp bốn phía đang đè ép tiwus, thân hình lóe lên, cả người phảng phất như một quả cầu màu lam bên trong đóa hoa sen mà không ngừng bay lên. "Bá" một tiếng, liền vượt qua khoảng cách bốn trượng cuối cùng, leo tới tầng bình đài thứ tám.

Vừa đến tầng thứ tám, Diệp Bạch liền lập tức gục xuống, huyết sắc trên mặt chậm rãi biến mất, cả người ướt đẫm, phảng phất như đi ra từ trong một vũng nước nào đó, tinh thần uể oải như một con hươu đang ốm sắp chết.

Biết rõ thời điểm lúc này không thể ngã xuống, Diệp Bạch miễn cưỡng ở trên bình đài kết thành một cái tư thế ngồi xếp bằng. Hắn ngồi xuống, một tay run rẩy lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra mấy viên đan dược nhét vào trong miệng, sau đó liền nhắm mắt tu luyện.

Sau một lát, trên thân thể Diệp Bạch không ngừng hiện ra hồng lam quang, xung quanh cơ thể bắt đầu tỏa ra đại lượng sương mù màu lam. Diệp Bạch cả người đều ẩn ở trong đó, mờ mờ ảo ảo, gương mặt căn bản nhìn không rõ lắm.

Thật lâu sau, cũng không biết là một canh giờ hay là hai canh giờ, Diệp Bạch đang nhắm mắt tọa thiền bỗng nhúc nhích, phảng phất như dã thú đang co rút. Kéo theo đó là toàn thân hắn kịch liệt chấn động, mồ hôi không ngừng từ trên người chảy ra làm ướt đẫm quần áo.

Diệp Bạch trên mặt bắt đầu hiện ra vẻ cực kỳ thống khổ, cứ như vậy ngồi ở nơi này ba ngày.

Mà trong ba ngày này, phía dưới Thần Võ Thạch Bích sớm đã là một bộ dáng khác.

Bởi vì Diệp Bạch không ngờ đã trèo lên đến tầng thạch bích thứ tám, việc này liền khiến cho những người đứng ở phía dưới Thần Võ Thạch Bích đều cảm thấy khiếp sợ. Bất quá lại không người nào có thể leo lên được tầng thứ tám, quấy rầy đến Diệp Bạch.

Mà trong ba ngày này, những người còn lại cũng phần lớn đã đuổi tới, vì tranh đoạt đài sen ở Thần Võ Thạch Bích mà bạo phát mấy lần đại chiến cực kỳ thảm thiết. Rốt cục, không thể tránh khỏi được việc bắt đầu có cường giả vẫn lạc.

Ngày đầu tiên, Top 10 Hồng Bảng Vô Nhai Hải đại đệ tử Thu Vô Nhai mang theo sư muội Lam Huyễn tới đây, bọn họ đăng nhập không được tầng thứ năm, liền ở tầng thứ tư tìm hai cái vị trí ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Kiếm Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook